Trương Tĩnh Hàm ăn hết quả dâu mà hoàng anh mang tới, vị ngọt quen thuộc lan trong miệng, khiến một nỗi nhớ nhung trào dâng.
Nhớ cậu mợ và bọn nhỏ Xuân Nhi, nhớ căn nhà mình dựng, nhớ Tiểu Ly và hồ ly đỏ, nhớ cây trái trong sân, nhớ những ngày đạp bóng bình minh mà đi, ôm nắng chiều mà về.
“Ngươi có cánh, có thể bay tới tìm ta. Còn Tiểu Ly bọn nó thì không được, chắc giờ chúng đã bình yên chạy về núi Dương rồi nhỉ?”
Nàng khẽ thì thầm với hoàng anh, con chim mở to đôi mắt đen như hạt đậu, kêu lên một tiếng.
“Nhưng nơi này không an toàn, ngươi phải mau bay về thôi. Trong sân, chùm nho sắp chín rồi, lần này ta để hết cho ngươi ăn.”
Trương Tĩnh Hàm nhớ đến giàn nho mình tự trồng, nếu giờ còn ở thôn Tây Sơn, nho chín sẽ hái một phần mang cho cậu mợ, san cho thím Tần ít quả, phần còn lại để hoàng anh mổ ăn, vẫn có thể chừa ra hơn nửa.
Mỗi năm vào lúc này, nàng sẽ rửa sạch nho, phơi khô rồi bỏ vào vò sành cùng mạch nha, đợi đến tiết trời se lạnh mùa thu là có thể được thứ nước nho chua ngọt thơm hương rượu.
“Chíp.” Nghe thấy chữ “nho”, hoàng anh kêu lớn hơn, phấn khích hẳn lên.
Nó thích nhất là nho do con người trồng, ngon hơn sâu bọ nhiều.
Nghe tiếng kêu ríu rít, Trương Tĩnh Hàm mỉm cười, khẽ vuốt đôi cánh mượt mà của nó, đợi hoàng anh nhắm mắt hưởng thụ, nàng thả nó lên chiếc giường mềm.
“Cửa sổ ta để hé một khe rồi, nếu có kẻ xấu vào ngươi phải bay đi ngay đấy.”
Nàng cẩn thận căn dặn xong, lấy hộp kim bạc Giải cho rồi bước ra khỏi cửa.
Trước tiên là đến tiền sảnh dùng bữa sáng cùng đám thuộc hạ, sau đó mới đi về phía viện Tạ Uẩn đang ở.
Vừa đi, trên mặt Trương Tĩnh Hàm vừa hiện lên vẻ ngạc nhiên chưa từng thấy.
Không hổ là thương nhân giàu có nhất quận Vũ Lăng, trang viện nhà họ Thái xây thật đẹp, cứ năm bước là một hành lang cong, mười bước là có dòng nước chảy, nhất là phần viện dành riêng cho đại nhân dưỡng thương, bên cạnh còn có cả một vườn bách thảo thơm ngát.
Nàng đứng trước cổng vườn, ló đầu nhìn vào, thán phục không thôi.
Thật là một khu vườn khéo léo, nhà họ Thái quả là hết lòng với Tạ Uẩn, chỉ không biết họ định đổi lại lợi lộc gì.
Trương Tĩnh Hàm ngắm cảnh suy nghĩ, nào biết mình cũng đang trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Thực tế là, từ lúc nàng đi đến cuối hành lang, cách một ô cửa sổ, ánh mắt đen của Tạ Uẩn đã khóa chặt lấy bóng dáng y phục lam như nước trên người nàng.
Hôm nay, nàng thay áo gấm xanh biếc, tóc vẫn buộc gọn đơn giản sau đầu, chỉ có điều, dải buộc tóc đã đổi.
Tạ Uẩn khẽ cau mày, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra dải lụa xanh quen thuộc đã bị thay bằng sợi tết ngũ sắc mà cậu nàng mang từ xa về, hạt đá xanh buông trong mái tóc đen, sắc màu nổi bật như họa.
Hắn nhìn chăm chú, cơn giận bị đè nén lại bốc lên.
Từ phòng nàng ở tới đây, chẳng biết có bao nhiêu kẻ đã nhìn thấy dáng vẻ này.
“Sứ quân, có cần thuộc hạ đến mời Trương nương tử vào trong không?” Giải đứng sau, cung kính hỏi.
Hắn tưởng đại nhân bực vì nàng chậm trễ cố tình, trong lòng cũng thấy nàng cứ đứng lại ngắm một góc vườn bình thường mãi thật kém nhã nhặn.
Nói thẳng ra, cảnh núi non quê nàng còn có thi vị hơn chỗ này nhiều.
“Không cần, cứ để nàng ấy xem.” Tạ Uẩn lạnh lùng nhướng mày, hắn cũng muốn biết bao giờ nàng nhớ ra mình đến đây để làm gì.
“Nhưng chân của người…” Giải nói được nửa câu thì đột nhiên trông thấy Công Thừa tiên sinh từ gian nhà bên cạnh phe phẩy quạt lông, chậm rãi đi tới.
Vừa trông thấy nữ tử đứng trước cổng vườn bách thảo, không biết đang suy gì, Công Thừa Việt dừng quạt, cất tiếng gọi: “Trương nương tử đứng đó làm gì vậy?”
Trương Tĩnh Hàm so sánh trong lòng một hồi, phát hiện cảnh sắc trong vườn này dù sao cũng hơi tẻ nhạt so với núi rừng.
Nàng vừa thu ánh mắt lại thì nghe thấy tiếng gọi của Công Thừa Việt. Nàng quay đầu, khẽ cười với người vừa đến: “Công Thừa tiên sinh, ta đang nghĩ không biết Thái công kính trọng như thế thì đổi lại được lợi lộc gì.”
Trong tiệc tẩy trần, Tạ Uẩn từ chối lời mời kết thân qua con gái, coi như khiến ông ta một phen bẽ mặt.
“Thái Huy cũng chỉ là một thương nhân, nếu không bám víu vào thế gia, trong thời buổi chẳng mấy yên ổn này, sớm muộn gì cũng sẽ bị gặm sạch chỉ còn đống xương khô.” Công Thừa Việt điềm nhiên nói, nhắc đến xuất thân thế gia của mình mà chẳng hề kiêng kị.
Thời thế là vậy, đến hoàng đế xưng con trời cũng chẳng xoay chuyển được.
Vài năm trước, ở thành Kiến Khang còn lưu truyền câu “thế gia và hoàng thất chia thiên hạ”, thì ai có thể làm gì được?
Trương Tĩnh Hàm kiên nhẫn lắng nghe, cảm thấy lời ấy không sai, xuất thân quyết định vận mệnh. Đổi họ chẳng khác nào đổi cả tương lai, sự chênh lệch giữa người với người rộng tựa vực sâu.
Thái Huy giàu đến thế còn phải ngửa mặt xem sắc người, vậy dân thường mà ngay cả kẻ hầu trong nhà họ Thái cũng chẳng coi ra gì thì trong mắt thế gia cao quý, họ là gì?
Là sâu kiến dưới chân mà thôi.
Bất giác, Trương Tĩnh Hàm hiểu được nỗi bất bình của Trịnh Phục, người hàng xóm cạnh nhà cậu, tổ tiên của ông ấy cũng từng là đại thế gia.
Nàng khẽ mím môi, còn muốn hỏi Công Thừa Việt về Tử Tịch tiên sinh, thì Giải đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt họ, thân hình cao lớn trông thật áp lực.
“Công Thừa tiên sinh, Trương nương tử, mời vào trong.”
Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm khựng lại, cuối cùng nhớ ra mình đến đây để làm gì, nàng bối rối nói: “Giải, Sứ quân có trong phòng không? Ta đến châm cứu chữa chân cho ngài ấy.”
“Đại nhân ở trong, đã đợi nương tử lâu rồi.” Giải chậm rãi đáp lời, một chút hy vọng trốn tránh còn sót lại của nàng lập tức tan vỡ.
“Trương nương tử chưa biết, một khu vườn nhỏ như thế này trong phủ họ Tạ ở Trường Lăng đâu đâu cũng thấy.”
“Vậy sao? Ta trước nay chưa từng thấy, mới lạ nên nhìn nhiều chút, dân chúng cả huyện Vũ Dương e rằng chẳng ai có cái nhìn rộng mở như ta, sau này về quê nhất định kể cho họ nghe.”
Bị nhắc khéo kèm mấy phần coi thường, Trương Tĩnh Hàm vẫn ngơ ngác vô tội, lại còn hãnh diện lạ thường, đúng là nàng chưa từng thấy qua chuyện đời.
“Trương nương tử vào trong châm cứu cho đại nhân trước đi.” Giải bị phản ứng của nàng làm nghẹn lời, đành bất lực phất tay.
“Vâng, ta vào ngay.” Trương Tĩnh Hàm vội vã tiến lên, dải thắt tóc xanh ngọc khẽ vung trong gió.
“Ta ra cổng đón Tử Tịch tiên sinh.” Công Thừa Việt nhìn theo bóng lưng nàng, thấp giọng nói thêm: “Thú vị thật.”
Cố tình chọc tức Giải, lại khiến hắn chẳng còn lời nào để nói, nữ tử thôn dã này quả thật chẳng có một chút tình ý nam nữ gì với đại nhân nhà hắn.
Chỉ cần nàng có một phần muốn làm thiếp của Thất lang, ắt sẽ không như thế.
*
Trương Tĩnh Hàm cầm kim bạc, cẩn thận châm vào các huyệt trên chân Tạ Uẩn, dùng hết cả bộ kim, nàng xoa xoa cổ tay, bảo Giải chờ nửa canh giờ rồi rút kim.
Xong xuôi, mặc cho phía sau là ánh mắt lạnh lẽo như băng mỏng quét tới, nàng biết điều lùi về một góc xa Tạ Uẩn.
Nàng làm đủ lễ nghi của một tân khách bậc Trung.
Ít ra, trong khoảnh khắc ấy, khi Công Thừa Việt tươi cười đón tiếp rồi cùng bước vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt họ chính là thế này: Tạ đại nhân nửa nằm trên giường, sắc mặt lạnh lùng, đôi chân dài của hắn phủ đầy vết thương dữ tợn, lúc này cắm kín những cây kim bạc loé sáng. Còn ân nhân cứu mạng của hắn, vị nữ khách được đồn là tài năng xuất chúng đang lặng lẽ đứng bên, trong tay cầm cuộn vải gói kim.
“Tử Tịch tiên sinh, xem ra chúng ta tới không đúng lúc, đại nhân đang để Trương nương tử trị thương.”
Công Thừa Việt hơi lộ vẻ ái ngại, vết thương sâu và dài đến thế, chỉ sơ sẩy một chút thôi, đôi chân của Thất lang quả thực có thể bỏ phế mãi mãi.
Nghe vậy, Tử Tịch tiên sinh nhíu chặt mày, chưa tận mắt thấy còn đỡ, giờ nhìn rồi, trong lòng càng căm phẫn, tên ác tặc đó lại dám ra tay với Tạ đại nhân.
“Chuyện này… Tạ đại nhân đã báo cho Tạ thừa tướng hay chưa? Lẽ ra phải để thừa tướng điều tra rõ, là ai dám ám hại ngài.”
“Tử Tịch tiên sinh thứ lỗi, chuyện này không tiện để thúc phụ biết.” Giọng Tạ Uẩn thản nhiên, trên hàng mày sâu đó thoáng ý khó xử.
Rõ ràng trong đó ẩn giấu điều gì không tiện nói.
Tử Tịch tiên sinh vừa dò xét, vừa vuốt râu tỏ vẻ suy tư, một ý nghĩ vụt lên trong đầu, nếu ông viết thư báo việc này cho Tạ thừa tướng, có tính là lập được nhân tình không?
“Tử Tịch tiên sinh, từ lâu đã nghe nói ngài giỏi về đạo luận, ta muốn mời ngài chỉ giáo đôi điều chẳng hay có được không?” Thấy vậy, Công Thừa Việt khẽ đưa mắt ra hiệu với Tạ Uẩn, rồi kéo Tử Tịch vào chuyện “đạo làm quân tử”.
Nhắc đến sở trường, Tử Tịch tiên sinh thao thao bất tuyệt một hồi nửa canh giờ, chưa uống một hớp nước.
Trương Tĩnh Hàm yên lặng nghe, ghi lòng mấy câu có ý tứ sâu xa, đến khi nửa canh giờ trôi qua, nàng tiến lại gần, rút từng cây kim ra khỏi chân Tạ Uẩn.
“Lang quân, hôm nay châm cứu đến đây thôi. Ngài hãy tĩnh dưỡng, ta xin lui.”
Nàng khom người làm lễ rồi dứt khoát quay đi.
Ánh mắt Tạ Uẩn dõi theo bóng lưng nàng, khi mở bàn tay ra, trong đó là một chiếc lông chim mảnh như tơ.
Lông chim vàng.
“Con hoàng anh lại bay về rồi, thảo nào hôm nay tâm trạng A Hàm vui thế.”
Hắn nhắm mắt lại, cơn giận âm ỉ bấy lâu phút chốc tan biến, thật kỳ lạ là tâm tình lại khá lên nhiều.
*
Trương Tĩnh Hàm sốt ruột quay về phòng, lo xem hoàng anh còn ở đó không.
Đi chưa được nửa đường, một bóng người cố ý chắn ngang trước mặt nàng.
Là công tử nhà họ Thái, Thái Tường, người nàng vừa mới gặp hôm trước, ánh mắt nhìn nàng nóng bỏng khó hiểu.
“Nương tử vừa từ viện của Tạ đại nhân đến sao?”
Ánh mắt Thái Tường liếc từ đầu đến chân nàng, giọng mập mờ.
“Thái công tử, sao ngươi lại chặn đường ta?” Trương Tĩnh Hàm mím môi, có phần khó hiểu trả lời, nàng đã nhận lời dùng bữa trưa với Thái tiểu thư rồi, sao hắn còn tới đây?
“Nương tử đừng hiểu lầm, chỉ là ta chưa từng thấy nữ tử mà lại là thượng khách như nàng, thật rất khâm phục, nên mong muốn được hiểu thêm về nàng.” Thái Tường mỉm cười nhẹ, kéo từ trong tay áo ra một chiếc hộp dài, rồi mở nắp.
“Xin nương tử hãy nhận lấy tấm lòng nhỏ bé này.”
Trương Tĩnh Hàm đưa mắt nhìn kỹ, bên trong chiếc hộp dài đặt một cây trâm cài tóc đính đầy bảo thạch.
Rất lộng lẫy, là thứ nam nhân thường dùng để lấy lòng nữ tử.
