Nàng Bình Phàm, Hắn U Minh

Chương 55



“Nương tử có thích cây trâm này không?”

Cái giọng trơn tru của Thái Tường nói rằng cây trâm này là do thuộc hạ dâng lên, vô cùng thích hợp để cài lên mái tóc nữ nhân, còn khen ngợi: “Lấp lánh diệu kỳ, tựa ánh trăng rực rỡ.”

Trương Tĩnh Hàm lặng lẽ lắng nghe những lời mập mờ trong miệng hắn, rồi trong ánh mắt tự tin tột độ của hắn, nàng nhanh chân bước vòng sang một bên.

“Thái lang quân, xin thứ lỗi cho ta thất lễ, ta không thể nhận lễ vật này.”

Giọng nàng rất bình thản, từ đầu đến cuối cũng chỉ liếc qua cây trâm một lần, hoàn toàn không hứng thú.

Khi mới đến trang viên của Thái gia, nàng mỉm cười cúi chào trước ánh mắt dòm ngó của huynh muội Thái gia để bày tỏ rằng nàng chỉ là một vị khách đi theo bên cạnh Tạ sứ quân.

Giờ thì không cần như thế nữa, nàng cũng thay đổi thái độ đối với Thái Tường.

Nhưng hắn lại chẳng để bụng điều này.

Hắn cho rằng Trương Tĩnh Hàm đang cố làm bộ thanh cao, miệng nói không nhận nhưng trong lòng thì nhớ mãi không thôi, kiểu nữ nhân như vậy hắn đã thấy quá nhiều rồi.

“Ta cứ tưởng hôm qua nương tử đối với ta là… Không ngờ lại do ta nghĩ sai. Nương tử đừng trách, cây trâm này chẳng đáng bao nhiêu, coi như là quà tạ lỗi vì lúc nãy ta vô tình mạo phạm nương tử. Nương tử cứ nhận đi, nếu để cha ta ta biết được ta nhất định sẽ bị trách phạt.”

Ngay sau đó, hắn lại đổi giọng, mang theo vẻ áy náy, kiên quyết muốn Trương Tĩnh Hàm nhận lấy trâm cài.

“Không có công không thụ lộc, vừa nãy Thái lang quân cũng không tính là mạo phạm ta, xin hãy thu hồi vật này. Thái công là người biết lẽ phải, sao lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà trách phạt. Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”

Trương Tĩnh Hàm lễ phép gật đầu, chẳng đợi Thái Tường mở miệng thêm, chỉ vài bước đã đi thật xa.

Thái Tường đứng nhìn theo bóng dáng nàng, tay vẫn cầm cây trâm chưa tặng được, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đến khi xác định Trương Tĩnh Hàm thật sự từ chối mình, hắn tức tối mắng một câu: “Chỉ là một nữ tử xuất thân hèn mọn, còn bày đặt làm cao.”

“Ca ca, sao huynh có thể nói Trương nương tử như vậy, huynh quên lời phụ thân rồi sao? Nàng là ân nhân cứu mạng của Tạ sứ quân, chúng ta phải kính trọng nàng.”

Nhìn bóng dáng Trương Tĩnh Hàm đã đi xa, muội muội Thái Tường là Thái Thư từ sau gốc cây lớn trong vườn bước ra. Nàng nghe huynh trưởng mình tức giận chửi bới bèn dịu giọng ngăn lại.

“Vừa rồi, chẳng phải ta đã kính trọng nàng lắm rồi sao? Nếu là trước đây, một dân nữ dám không biết điều mà từ chối ta, ta đã sớm sai người bắt lại rồi.”

Thái Tường cười khẩy, không hề tin rằng muội muội vốn kiêu ngạo của hắn thật sự coi trọng một nữ tử thân phận thấp hèn.

“Ca ca! Huynh mà còn như vậy ta sẽ mách cha đấy. Chẳng lẽ huynh quên huynh đã nói gì trước mặt cha và ta rồi sao?” Nghe vậy, Thái Thư hơi tức giận, nàng muốn leo lên cao hơn chẳng phải cũng vì Thái gia sao, thế mà hắn thì cứ phá hỏng.

“Thôi được rồi, Thư Nhi, ta đổi cách khác là được.” Thái Tường mất kiên nhẫn ngắt lời muội muội. Hắn cho rằng nữ nhân nông gia dễ có được, chỉ cần cho chút tiền bạc bảo vật, hứa hẹn vinh hoa phú quý, chẳng phải đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao?

Thái Thư trừng mắt nhìn ca ca mình một cái, đã nói là ân nhân cứu mạng của Tạ sứ quân chẳng lẽ nàng ta lại thiếu một cây trâm cài tóc?

“Buổi trưa, muội sẽ cùng nàng ấy dùng bữa, rồi dò hỏi xem nàng thích gì. Ca ca cứ dựa vào sở thích của nàng mà tiếp cận.”

“Chiều lòng người ta sao? Cũng là một cách.”

Thái Tường nhìn dung mạo xinh đẹp của muội muội, ngay cả nàng và phụ thân cũng chỉ nghĩ ra cách chẳng có mấy lợi ích ấy thôi.

Người muốn tiến lên chỗ cao, đặt bước càng hiểm nghèo mới càng có thể đứng lên chốn cao khiến người ta ngước nhìn!

*

Trương Tĩnh Hàm trở về phòng, vén rèm lên phát hiện hoàng oanh vẫn đang cuộn mình trên giường, khuôn mặt bất giác nở nụ cười thật lòng.

Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi lại rời phòng, tìm đến chỗ Nghĩa Vũ.

“Vũ, giúp ta một chuyện được không?” Đôi mắt nàng sáng rực, từ người lấy ra một miếng vàng nhỏ.

“Trương nương tử muốn ta giúp gì?” Nghĩa Vũ thấy nàng như mới từ viện của Sứ quân trở về, liền thận trọng hỏi.

“Rất đơn giản, nhờ người lúc ra thành Vũ Lăng mua giúp ta ít kê mạch và nho.”

Thật ra những thứ này tìm trong trang viện Thái gia dễ tìm thôi, nhưng dù sao cũng không phải nhà mình, Trương Tĩnh Hàm không tiện làm phiền người khác.

Chi bằng tự mình mua sẽ hơn.

Nghe vậy, lông mày của Nghĩa Vũ khẽ giãn ra. Đúng là một chuyện nhỏ nhặt, hắn cũng không hỏi thêm nàng mua để làm gì, lập tức đồng ý.

“Dăm ba đồng là được, dùng không tới một miếng vàng.”

“Nhân tiện, giúp ta đổi miếng vàng này thành tiền lẻ.” Ánh mắt nữ tử tràn đầy chân thành. “Vũ, cảm ơn ngươi đã giúp ta.”

“…Vâng.”

Nghĩa Vũ nhận lấy miếng vàng nhỏ, cất vào người.

“Nếu có thể mua thêm ít sách văn tập của Tạ thừa tướng nữa… Vũ, ta sẽ ủ rượu nho, đến lúc xong sẽ mời ngươi uống.”

Tay Nghĩa Vũ khẽ run, sách của Tạ thừa tướng? Hắn im lặng một lát nhưng không mở miệng từ chối.

Tạ thừa tướng là thúc phụ của Sứ quân, nếu Sứ quân biết Trương nương tử có ý muốn đọc sách của thừa tướng chắc sẽ không trách tội.

Dù nghĩ vậy, khi cầm miếng vàng nóng tay, hắn vẫn báo chuyện này cho Tạ Uẩn. Nghĩa Vũ đã bị Giản cảnh cáo không ít lần, vì vậy chuyện liên quan đến Trương nương tử hắn luôn đặc biệt cẩn trọng.

“Làm theo lời nàng ấy đi.” Nghe xong báo cáo từ thuộc hạ, giữa chân mày Tạ Uẩn khẽ động, hắn biết nàng mua kê mạch là để nuôi con hoàng anh kia.

Còn nho ư? Nghĩ đến hai gốc nho trong sân nhỏ có hàng rào, hắn không nói gì thêm.

Nàng mua sách của thúc phụ để làm gì thì lại càng dễ đoán, tâm tư của Tạ Uẩn chợt trở nên yên tĩnh. Trong thoáng chốc, hắn bỗng nghĩ, sau này dẫn nàng đến Kiến Khang, ra mắt thúc phụ cũng chẳng có gì không ổn.

Nghĩa Vũ lui xuống, Công Thừa Việt bước vào.

Vừa nhìn Tạ Uẩn, hắn liền sững sờ.

“Thất lang làm sao vậy? Chẳng lẽ bị châm bạc nhiều quá, trúng tà rồi sao?”

Hắn vừa tiễn Tử Tịch tiên sinh về, mệt đến khô cả miệng, quay lại đã thấy bằng hữu khẽ nhếch môi cười dịu dàng, Công Thừa Việt ngờ ngợ như thể bị ma nhập.

Tạ Uẩn liếc hắn lạnh lùng, hỏi đã cho người đến theo dõi Hứa Tử Tịch chưa: “Nếu huynh rảnh rỗi đến vậy, thì dọn đến Hứa gia ở luôn đi, tiện thể học đạo thanh đàm với Tử Tịch tiên sinh.”

“Không không không, ta bận lắm, nào có nhàn hạ mà học thứ đó.” Công Thừa Việt cười híp mắt, phe phẩy quạt lông, từ chối. “So với học thanh đàm, chi bằng dạy người đọc sách viết chữ.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Uẩn lập tức dừng lại trên chiếc quạt lông trong tay hắn.

“Công Thừa Việt, huynh đúng là quá rảnh.”

Hắn thốt từng chữ, lạnh lùng mà sắc bén.

“Thất Lang đúng là không chịu nổi một câu đùa, thôi được, thôi được, ta rộng lượng không chấp nhặt với huynh.” Công Thừa Việt đặt quạt lông xuống, nét trêu chọc trên mặt thoáng chốc tan biến không còn dấu vết, “Con cá nhỏ đã lộ mặt rồi.”

Trước tiên là con cá nhỏ để thăm dò, tiếp đó mới đến con cá lớn thật sự mà bọn họ muốn câu.

“Huynh rầm rộ kéo đến huyện Vũ Dương, Bành lại dẫn cả trăm người đến trước mấy ngày, mồi đã bày sẵn từ lâu, nếu hắn còn không ra tay thì quá phụ chữ ‘Tạ’ rồi.”

Giọng điệu Tạ Uẩn mang theo vẻ mỉa mai, gương mặt không chút biểu cảm, kết quả này từ lâu đã nằm trong dự liệu.

“Là ai?” hắn hỏi.

“Thái Tường.”

Công Thừa Việt đáp gọn hai chữ, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía vườn Bách Thảo bên cạnh. Chẳng lâu trước đó hắn còn giải thích với một cô nương vì sao nhà họ Thái tìm cách bám víu vào thế gia.

Chỉ là hắn đã làm mờ một khái niệm: Hắn và Thất Lang tuy xuất thân từ thế gia, nhưng không đồng nghĩa với “thế gia”, người nhà họ Thái muốn nịnh bợ, chưa chắc đã là vị Tạ sứ quân trước mắt này.

“Hắn cùng với hai người khác của Thái gia đều đã ngắm trúng Trương nương tử trước. Thất Lang, huynh nói xem, vận số của Trương nương tử là thế nào đây?”

Công Thừa Việt thở dài một tiếng, có chút thương cảm cho cô thôn nữ kia, vận không tốt chút nào. Trước thì đắc tội với Tạ sứ quân vốn thù tất báo, sau lại là người đầu tiên lọt vào mắt kẻ có dã tâm của Thái gia.

“Công Thừa Việt, chuyện của nàng không liên quan gì đến huynh.”

Tạ Uẩn nhướng mắt lên, nhìn người bạn đang cảm khái, trên người lạnh lẽo bao trùm.

Vận số của nàng, tốt hay xấu, chỉ mình hắn mới có quyền định đoạt.

Thế giới bên ngoài tuy rực rỡ cũng đầy rẫy nguy hiểm, nàng muốn trở thành vị tân khách có ích bên cạnh hắn, thì không thể chỉ nói mấy lời suông.

Hoặc là vì hắn mà liều mạng, hoặc là từ bỏ chui vào dưới đôi cánh che chở của hắn.

Tạ Uẩn chưa từng mềm lòng với bất kỳ ai, kể cả nàng. Hắn phải để nàng hiểu rằng lựa chọn của nàng là sai lầm, rằng vì không kiên định đi theo hắn ngay từ đầu, nàng sẽ phải chịu rất, rất nhiều khổ sở.

“Nàng nói là vĩnh viễn không thể, ta muốn nàng vĩnh viễn hối hận.”

Cũng chưa chắc đâu, Công Thừa Việt thầm nghĩ.

*

Đến giờ Ngọ, Trương Tĩnh Hàm như hẹn, theo Tiểu Thiền đến một viện được hoa cỏ vây quanh.

Đây là nơi ở của Thái Thư, trông khá tinh mỹ.

Nàng khen vài câu với thiếu nữ ra đón, giọng điệu chân thành, thêm một lần chứng thực những điều nàng đã nói với Tiểu Thiền.

Nàng là một thôn nữ sinh ra nơi núi rừng, gần như chưa từng rời nhà, phồn hoa giàu sang xưa nay chưa lọt vào mắt.

“Trương nương tử, mau ngồi đi, hàn xá thô lậu sao dám nhận lời khen của nương tử.” Thái Thư thân thiết mời nàng ngồi xuống.

Trương Tĩnh Hàm không để tâm những lời ấy, lặng lẽ ngồi ở chỗ đối diện Thái Thư, trước tiên đưa mắt nhìn những món ăn bày biện tinh xảo trước mặt.

Đã mời dùng bữa trưa cùng nhau, điều nàng quan tâm nhất đương nhiên là đồ ăn trước mắt.

“Trương nương tử, nàng thử món gỏi cá trắm tươi này đi, nghe nói Tạ sứ quân cũng rất thích đó.” Giọng nói Thái Thư mềm mại như tiếng đàn, lọt vào tai người khác khiến lòng dâng lên vài phần tê dại.

Nàng không tự nhận ra rằng, khi nhắc đến Tạ sứ quân, giọng điệu dường như còn dịu dàng hơn mấy phần.

Trương Tĩnh Hàm chợt nhớ đến con hoàng oanh bay về thăm mình, vừa nuốt miếng ăn xuống đã thật thà khen ngợi.

“Hương vị thật tuyệt, đầu bếp trong phủ của Thái nương tử thật giỏi.”

Quả thật rất ngon, không trách được Tạ Uẩn kén chọn đến thế mà vẫn nói là yêu thích.

Nàng liên tục ăn mấy miếng liền, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, mấy tên nô tỳ của nhà họ Thái đứng một bên nhìn thấy, không nhịn được bật cười.

Chỉ là một món ăn thôi, dù có thích cũng không nên ăn ngấu nghiến như vậy, vừa thất lễ lại chẳng đẹp mắt.

Hãy nhìn tiểu thư nhà họ mà xem, chiếc cổ mảnh khảnh hơi cúi, ngón tay thon dài nhón lấy thức ăn, che miệng nuốt xuống, đó mới gọi là đoan trang tú lệ.

Tiếng cười cợt của người nhà họ Thái, Trương Tĩnh Hàm coi như gió thoảng bên tai. Nàng cẩn thận nhai hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi cảm thấy bụng đã no mới dừng lại.

“Thái nương tử, đa tạ đãi ngộ, lâu lắm rồi ta mới được ăn món mỹ vị như vậy.” Nàng nói lời cảm ơn với Thái Thư, ánh sáng trong mắt không giống giả bộ.

Thấy vậy, Thái Thư khựng lại một chút, câu dò hỏi vốn định nói sau bèn thốt ra ngay.

“Trương nương tử đừng khách khí, thật ra ta có… một việc muốn nhờ nương tử chỉ giáo.”

“Biết gì nói nấy, không giấu một chữ.” Trương Tĩnh Hàm chỉ đợi nàng mở lời hỏi.

“Tạ sứ quân… không biết người như thế nào mới lọt vào mắt xanh của ngài ấy? Bị từ chối ngay trên yến tiệc, ta thật sự đau lòng.” Nói đến đây, khóe mắt Thái Thư đã ngân ngấn lệ.

“Chuyện của Sứ quân, ta không dám đoán bừa.” Trương Tĩnh Hàm cụp mắt, vẻ mặt mơ hồ, giọng điệu lại rất bình thản, “Có điều Sứ quân từng khen vị tỷ tỷ trong nhà, rằng người ấy rất thông tường tài học.”

“Ừm, thân phận cao quý, tài năng xuất chúng, dung mạo đoan tú chắc là như thế đi.”

“Thái nương tử, nàng đã rất xuất chúng rồi, có lẽ chỉ là thời gian tiếp xúc với Sứ quân còn quá ít mới sinh ra tình cảnh hôm ấy trên yến tiệc.”

Mỗi lời nàng nói đều tự đáy lòng, bình tĩnh mà trình bày. Thái Thư quả thực rất ưu tú, còn Tạ Uẩn thì nổi tiếng khắt khe.

“Lời Trương nương tử rất có lý.” Nghe nàng nói, Thái Thư thấy lòng nhẹ đi không ít, nét mặt càng thêm dịu dàng yêu kiều, lại nói: “May mà Tạ sứ quân sẽ tạm trú tại phủ ta một thời gian, ta vẫn còn cơ hội.”

Trương Tĩnh Hàm cũng gật đầu, đúng thế, thời gian vẫn còn nhiều.

“Vậy còn Trương nương tử? Nàng  thích mẫu nam tử như thế nào?” Thái Thư đổi hướng câu chuyện, mỉm cười hỏi.

“Ôn hòa chất phác, biết khóc cũng biết cười cùng ta, và… nếu khi ta cô đơn mà khao khát một mái ấm, chàng có thể bắt cho ta một con nhạn lớn thì càng tốt.”

“Lông nhạn phải dày và đẹp, chỉ một cánh cũng có thể bay xa và cao thật xa.”

Trương Tĩnh Hàm nhìn thẳng vào mắt Thái Thư, chậm rãi nói rõ từng chữ.

Người đó không phải là Tạ Uẩn.

Đừng ai cũng lấy chuyện ấy ra thử thăm dò nàng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...