Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 10



Đúng là đồ đáng ghét!

Bỗng nhiên lại đòi kết hôn, dù là kết hôn giả thì ai mà dám đồng ý chứ.

Mấy ngày sau, do lịch trình của bà Hirayama liên tục thay đổi nên thời gian phỏng vấn bị hoãn lại nhiều lần. Đám trẻ trong công ty tỏ ra hào hứng, rủ nhau đi leo núi tuyết và tắm suối nước nóng.

Sở Thác cũng đi cùng. Đời người ngắn ngủi, tội gì phải tự làm khổ mình, hôm nay vui vẻ là quan trọng nhất.

Triệu Thi Nhu đến rủ cô đi. Đại Ngô và Tiểu Trương, những người trước đó có chút bất đồng ý kiến với cô, cũng tham gia. Thậm chí cả Lưu Tiểu Vi, người vốn không hòa đồng nhất, cũng đi, chỉ có điều chẳng mấy ai dám bắt chuyện với cô ta, hình như sợ bị cô ta chặn họng đến chết.

Đứng dưới chân núi tuyết, hơn nửa số đồng nghiệp muốn đi cáp treo lên để sớm được ngâm mình trong suối nước nóng. Chỉ có vài người chọn cách đi bộ leo núi, từng bước một thưởng thức phong cảnh ven đường.

Sở Thác vốn thích các môn thể thao mạo hiểm, lần điên rồ nhất là đi Nam Cực nhảy xuống biển. Leo núi cỏn con này đối với cô chẳng là gì. Cô vẫy tay chào tạm biệt những đồng nghiệp đi cáp treo, đeo ba lô bắt đầu leo lên. Triệu Thi Nhu vốn đã ngồi lên cáp treo rồi nhưng lại nhảy xuống: “Để mình đi cùng cậu, đi một mình buồn lắm.”

Sở Thác cười: “Được thôi.”

Triệu Thi Nhu người cũng như tên, là một cô gái nhỏ nhẹ, ôn nhu. Trong mắt cô ấy, việc bị cô lập, lạc lõng chắc hẳn là một điều rất tệ.

Đi dọc theo đường núi chưa được bao xa, Sở Thác đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Tiểu Vi. Có vẻ như trong lúc mọi người đang bàn bạc xem đi lên bằng cách nào thì cô ta đã đi trước một bước.

Sở Thác gọi với theo từ phía sau: “Lưu Tiểu Vi.”

Lưu Tiểu Vi quay đầu lại, thấy là cô thì nhíu mày: “Gọi tôi làm gì?”

“Hình như cô có ý kiến với tôi.”

“Nói thừa.”

“Ý kiến gì vậy?”

“Đi mà hỏi bọn họ.”

Lưu Tiểu Vi nói chuyện chẳng nể nang chút nào. Sở Thác cũng không giận, quay sang hỏi Triệu Thi Nhu: “Sao cô ấy lại có ý kiến với mình thế?”

Triệu Thi Nhu do dự một chút: “Trước khi cậu đến, chị ấy là người có khả năng nhất trở thành người phụ trách nhóm chúng ta. Bây giờ hai người…”

Sở Thác “à” một tiếng, chuyện này cô chưa nghe nói bao giờ, hóa ra là đối thủ cạnh tranh.

“Cậu tránh xa chị ấy một chút nhé. Mọi người đều gọi chị ấy là…”

“Gọi là gì?”

“Gọi là nữ ma đầu.”

Sở Thác không nhịn được cười lớn: “Cái tên này hay đấy. Nhưng mà tránh xa thì không cần thiết đâu, rắc rối tìm đến cửa thì mình dọn dẹp rắc rối là được. Thôi, đi nào.”

Triệu Thi Nhu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dạng cười lớn của cô thì kìm lại, lặng lẽ đi theo.

Sở Thác trước đây từng tham gia câu lạc bộ dã ngoại nổi tiếng, có kinh nghiệm leo núi, nhưng vì đi cùng Triệu Thi Nhu nên tốc độ ngày càng chậm. Đến lưng chừng núi, Triệu Thi Nhu đã không đi nổi nữa.

Cô ấy ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài ven đường, xoa xoa cổ chân: “Hay là… hay là cậu cứ đi trước đi, mình tự đi xuống là được.”

Sở Thác lắc đầu: “Không sao đâu. Cậu cứ nghỉ ngơi một lát đi.”

Cô muốn leo l*n đ*nh núi, nhưng cũng không thể bỏ mặc Triệu Thi Nhu ở đây được.

Cô lấy bình giữ nhiệt trong ba lô ra, rót một chén nước: “Cậu uống chút nước đi.”

Triệu Thi Nhu nhận lấy, nói cảm ơn.

Sở Thác vừa định cất bình giữ nhiệt vào túi thì nghe thấy phía sau có tiếng người: “Xin chào… xin hỏi chị có nước ấm không?”

“Hả?”

Cô quay lại. Người vừa lên tiếng trông rất trẻ, cũng là người Trung Quốc, một cậu chàng tầm mười tám, mười chín tuổi, cao lớn, rạng rỡ như ánh mặt trời, ngũ quan sáng sủa. Cậu ta cười với cô: “Bên em có người bị bệnh, hiện tại không có nước ấm để pha thuốc cho bạn ấy.”

Sở Thác mỉm cười đáp lại, đưa bình giữ nhiệt cho cậu ta: “Còn nửa bình đấy.”

Cậu chàng cười có chút ngại ngùng, ánh mắt rất trong sáng: “Chắc là lát nữa em không trả cốc ngay cho chị được… Túi đồ của bọn em bị rơi mất rồi. Chị cho em xin phương thức liên lạc nhé, lát nữa em sẽ mang cốc trả lại chị.”

Sở Thác bị nụ cười rạng rỡ của cậu ta lây lan, sảng khoái đồng ý: “Được thôi. Cậu đọc số điện thoại đi, tôi nháy máy qua.”

Cậu chàng nhanh chóng đọc một dãy số, trước khi đi còn nói tên mình: “Em tên là Đào Tri, rất vui được quen biết chị. Cảm ơn chị hôm nay nhé.”

Sở Thác vẫy tay chào cậu ta: “Sở Thác. Không có gì.”

Hai người vừa tạm biệt thì có tiếng đồng nghiệp gọi cô. Sở Thác quay sang phía người đang vẫy tay: “Mọi người đi nhanh thế?”

Người đến là biên tập viên mỹ thuật Sở Dương và Cao Minh phụ trách nhiếp ảnh: “Bọn tôi đi cáp treo lên rồi, thấy chán quá nên đi bộ xuống đây. Hai người vẫn chưa lên đến nơi à?”

Sở Thác gật đầu: “Tiểu Triệu hơi mệt.”

“Vậy cậu đi tiếp đi, để bọn tôi ở lại với cô ấy là được.”

Triệu Thi Nhu cũng nhỏ giọng nói: “Cậu đi nhanh đi, đừng vì mình mà chậm trễ.”

Sở Thác cười vẫy tay chào họ, đeo ba lô tiếp tục lên đường, cũng không nói thêm lời khách sáo.

Cô leo một mình nên tốc độ nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Cô không mấy hứng thú với việc tắm suối nước nóng nên đi dạo quanh đỉnh núi một vòng, chụp vài tấm ảnh rồi chuẩn bị đi xuống.

Không ngờ lại gặp Đào Tri.

Đào Tri đang đi một mình. Cậu chàng mặc một chiếc áo khoác gió mỏng, vai rộng eo thon chân dài, vừa thấy cô liền nhảy cẫng lên vẫy tay: “Chị ơi!”

Sở Thác bị một cậu chàng lớn tướng gọi là chị, có chút ngượng ngùng: “Sao cậu lại ở đây một mình thế?”

Đào Tri cười e thẹn: “Bọn em đến chụp ảnh, nhưng thợ ảnh bị bệnh nên mọi người đưa anh ấy xuống rồi. Em không muốn về nên đi bộ lên đây một mình. Chị cũng đi một mình à?”

“Ừ. Đồng nghiệp đang tắm suối nước nóng, tôi không muốn tắm.”

Đào Tri mắt cười cong cong: “Vậy chúng ta cùng xuống núi nhé?”

“Được thôi.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Sở Thác hỏi cậu: “Cậu đủ tuổi thành niên chưa đấy?”

Đào Tri gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thành niên rồi! Nếu không đơn vị em thuê lao động trẻ em à, em 21 tuổi rồi đấy nhé.”

Sở Thác không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần: “Tôi còn tưởng cậu mới mười tám, ăn tết xong là đi thi đại học chứ.”

Đào Tri bật cười: “Thật sự là 21 mà! Không tin em cho chị xem chứng minh thư!”

“Xem chứng minh thư cậu làm gì, đừng kích động thế.”

“Chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“24.”

“Vậy gọi chị là chị hình như hơi thiệt thòi. Chị chỉ lớn hơn em có tẹo.”

Sở Thác bật cười: “Tùy cậu, tôi không để ý đâu.”

Đào Tri đi phía sau cô, một lúc lâu sau mới lí nhí một câu: “Nhưng em để ý.”

Sở Thác không nghe rõ cậu nói gì, quay lại hỏi, cậu chàng vội xua tay: “Không có gì ạ.”

Hai người xuống núi rất nhanh. Sở Thác xem tin nhắn trong nhóm WeChat, các đồng nghiệp chia làm hai tốp, ai muốn tắm suối nước nóng thì vẫn ở trên núi, ai không tắm thì đã về rồi. Chỉ có cô, lên đến đỉnh núi mà không tắm suối nước nóng, thành ra bị lẻ loi.

Vài bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi lất phất. Cô tạm biệt Đào Tri, nhưng cậu chàng không chịu: “Chị về một mình à? Chị ở đâu thế?”

Sở Thác nói tên khách sạn, mắt Đào Tri sáng rực lên: “Em cũng ở đó, chúng ta về cùng nhau đi.”

Hai người bắt chung một chiếc taxi, đến gần khách sạn thì phía trước đang thi công nên phải xuống xe đi bộ. Sở Thác hơi đói, ghé vào cửa hàng tiện lợi ven đường mua chút đồ ăn.

Đào Tri cũng vào mua bánh mì và sữa chua, giữa chừng nghe điện thoại, có vẻ là đồng nghiệp nhờ mua rượu mang lên.

Sở Thác cũng mua mấy chai bia cho đồng nghiệp. Lúc thanh toán, Đào Tri tranh trả tiền. Cô thu ngân nhìn cậu một cái, rồi nói một câu tiếng Nhật.

Sở Thác không biết tiếng Nhật, nhưng Đào Tri có vẻ hiểu. Cậu lấy giấy tờ trong túi ra cho thu ngân xem, đối phương lắc đầu với cậu.

“Sao thế?”

Đào Tri quay đầu lại vẻ chột dạ: “Chưa đủ hai mươi tuổi, không mua được rượu.”

Sở Thác ngẩn ra: “Chẳng phải cậu bảo 21 rồi sao?”

“Tuổi mụ là 21, tuổi dương… mười chín.”

Sở Thác buồn cười, hóa ra cậu tính cả tuổi mụ. Cô đã bảo mà, trông cậu chẳng giống người đã qua tuổi hai mươi chút nào.

Cô lấy giấy tờ ra thanh toán, ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì đưa rượu cho cậu, trêu chọc: “Em trai Đào Tri à, đừng uống rượu nhé.”

Đào Tri đỏ mặt, ôm chai rượu đi phía sau cô, giọng nghiêm túc: “Em sắp sinh nhật rồi, hai mươi tuổi là mua được rượu ngay. Không được gọi em là em trai Đào Tri!”

Sở Thác thấy cậu thú vị, nổi hứng trêu thêm vài câu, chọc Đào Tri đỏ bừng mặt, nhất quyết bắt cô chỉ được gọi tên mình.

Hai người cười nói vui vẻ đi đến dưới lầu khách sạn. Sở Thác vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Sở… Sở tiểu thư.”

Sở Thác ngẩng đầu: “Ơ, Chu Nguyên… Sao anh lại ở đây?”

Chu Nguyên nhìn người bên cạnh với vẻ mặt “sống không còn gì luyến tiếc”. Sở Thác sững sờ: “Kỷ… Kỷ Hoài Xuyên?”

Người đàn ông đứng trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới, dáng người cao lớn, vẻ mặt thâm trầm. Anh nhìn cậu con trai phía sau cô một cái thật sâu, giọng điệu có chút quái lạ: “Bạn mới của em à?”

Sở Thác thấy giọng anh là lạ, nhưng cũng không để ý lắm, ừ một tiếng.

Đào Tri cũng tò mò người đàn ông này là ai: “Chị Tiểu Sở, người này là… bạn trai chị à?”

“Đúng vậy.”

“Không phải.”

Đào Tri: ???

Chu Nguyên: …

Ngại quá đi mất, muốn chuồn ghê.


Tác giả có lời muốn nói: À đúng rồi hôm qua quên nói, vì chiều thứ Năm phải đổi bảng xếp hạng, trước khi đổi bảng thì không được cập nhật chương mới, nên hôm nay cập nhật muộn. Sau này thời gian cập nhật thứ Năm sẽ là 6 giờ chiều nhé. Những ngày khác thì thường là 12 giờ trưa.

Trường hợp đặc biệt sẽ đổi sang 15 giờ – 18 giờ – 21 giờ, chỉ trong mấy khung giờ này thôi nha.


Sở Thác kinh ngạc nhìn Kỷ Hoài Xuyên, thật sự nghi ngờ người này diễn kịch nhiều quá nên không phân biệt được đâu là thực tế nữa rồi.

Chu Nguyên rất biết ý, liền ngăn Đào Tri lại. Kỷ Hoài Xuyên nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”

“… Đi thôi.”

Sở Thác vẫy tay với Đào Tri rồi theo Kỷ Hoài Xuyên đi về phía khách sạn.

Đào Tri đứng chôn chân tại chỗ, vẻ mặt buồn thiu: “Này… đừng đi mà…”

“Anh ta thật sự là bạn trai chị ấy hả?”

Chu Nguyên cười tủm tỉm nhìn cậu, chỉ cười mà không nói.

“Em biết rồi.”

Nhà hàng ở tầng hầm B1 của khách sạn.

Tiếng nhạc du dương như nước chảy, ánh đèn dìu dịu. Trên bàn ăn trải khăn trắng tinh, bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng, trong lọ hoa cắm một bó hồng đỏ thắm tươi rói.

Sở Thác mở lời trước: “Kỷ Hoài Xuyên, anh vẫn muốn nói chuyện kết hôn giả à?”

“Đúng vậy.”

“Tôi đã nói là không đồng ý rồi mà.”

“Tôi muốn nghe lý do của em.”

“Tôi là người theo chủ nghĩa độc thân.”

“Khéo thật, tôi cũng vậy.”

“Tôi không biết ăn nói sao với bố mẹ.”

“Tôi sẽ nghĩ cách, em không cần bận tâm.”

“…”

“Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em dù chỉ một chút. Chúng ta có thể lập giao kèo ba điều: nước sông không phạm nước giếng, không ảnh hưởng đến nhau, không ngủ chung giường. Đương nhiên, thẻ của tôi em cứ việc quẹt thoải mái.”

Sở Thác đau đầu nhìn anh, bỗng nhiên thấy hơi hối hận. Hôm đó nhận lời diễn kịch cùng anh, quả thật là quá qua loa rồi.

Rõ ràng đã nói là chỉ diễn làm bạn gái thôi, sao bây giờ đùng một cái lại đòi kết hôn thế này?

Kỷ Hoài Xuyên đợi mãi không thấy cô trả lời, hàng mi rũ xuống. Ánh đèn màu ấm hắt lên ngũ quan tuấn tú của anh, đổ xuống những bóng mờ nhàn nhạt. Gương mặt như tạc tượng lúc này lộ ra vài phần tiều tụy, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới mở miệng: “… Tôi đang cầu xin em đó…”

Sở Thác sững sờ.

Một người ngày thường bình tĩnh, lạnh lùng, thậm chí là vô tình khắc nghiệt như anh, lại mở miệng nói cầu xin cô…

Trong lòng cô có chút rối loạn: “Lát nữa tôi trả lời anh sau.”

Kỷ Hoài Xuyên từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô rồi mỉm cười: “Được.”

Bình thường anh rất ít cười. Khoảnh khắc này nụ cười ấy như băng tuyết tan chảy, như gió xuân nhuộm xanh bờ sông, ấm áp và đong đầy tình cảm.

Sở Thác bị nụ cười nhàn nhạt của anh làm lóa mắt, không kìm được suy nghĩ: Tên đàn ông chó má này cười lên trông cũng đẹp phết.

Ngay cả cái ý nghĩ đen tối nho nhỏ thèm muốn thân xác anh tận đáy lòng cũng bắt đầu rục rịch trỗi dậy.

Cô chột dạ dời mắt đi chỗ khác, đứng dậy: “Tôi đi đây, ra ngoài kiếm gì ăn đã.”

Kỷ Hoài Xuyên không nói gì thêm về chuyện kia, chỉ đi theo cô ra ngoài: “Tôi mời em.”

Nhắc đến chuyện này Sở Thác lại thấy giận, cơn bực bội tối hôm đó bị anh chọc tức vẫn chưa tan đâu. Cô buông một câu “Được thôi”, trong lòng lại tính toán lát nữa phải “chém” anh thế nào cho bõ ghét.

“Muốn ăn gì?”

“Mì đi.”

Kỷ Hoài Xuyên tìm một quán mì nhỏ ven đường. Trên đường tới đây anh đã xem qua hướng dẫn du lịch, cuối cùng chọn quán này.

Đây là một quán ăn do hai vợ chồng làm chủ, phong cách trang trí cổ xưa trang nhã. Trước cửa treo đèn lồng và ô giấy dầu, các chỗ ngồi được ngăn cách bằng bình phong. Món ăn cũng tạm được, giá cả hơi đắt một chút nhưng nguyên liệu đầy đặn, hương vị cũng ngon.

Cuối cùng họ gọi hai phần mì, sashimi cá hồi, sushi gan ngỗng xoài, lươn nướng và một bình rượu gạo.

“Anh đến đây công tác à?”

“Ừ.”

Kỷ Hoài Xuyên rót hai ly rượu: “Đi họp. Tiện đường ghé qua.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...