Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 9



Cô đưa ra hai vấn đề, ngược lại làm khó mọi người. Rốt cuộc… rốt cuộc nếu không có đề tài thì không có sự chú ý, không có lưu lượng, cũng đồng nghĩa với việc không có độc giả, vậy Hấp Dẫn căn bản không thể phát triển được.

Lưu Tiểu Vi hỏi: “Khi nào xuất phát?”

“Ngày mai.”

Ý tứ này rõ ràng là đã tán thành sự sắp xếp của Sở Thác.

Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, Giám đốc nội dung và Giám đốc chế tác đều đã nhất trí, còn chuyện gì của bọn họ nữa đâu… Hơn nữa, Chủ biên Giang trước đó đã lộ ý định muốn chọn một trong hai người, Giám đốc nội dung hoặc Giám đốc chế tác, để làm Tổng biên tập điều hành. Chắc chắn sau này một trong hai người họ sẽ là cấp trên của mọi người.

“Mọi người có ý kiến gì khác không?”

Mọi người đều lắc đầu, nói không có vấn đề gì, nghe theo sự sắp xếp.

“Vậy chúng ta bắt đầu thảo luận phương án chi tiết.”

Đợi thảo luận kết thúc, phương án chi tiết cho lịch trình lần này cũng được chốt lại, mọi người tốp năm tốp ba đi ra ngoài. Sở Thác gọi Lưu Tiểu Vi lại: “Giám đốc Lưu.”

Lưu Tiểu Vi quay đầu lại, có chút khinh thường nhìn cô: “Làm gì? Tưởng tôi giúp cô à? Nghĩ nhiều rồi.”

Cô ấy chỉ là thấy thú vị mà thôi.

Sở Thác bị cô ấy chặn họng một câu, nhưng chẳng hề giận chút nào, ngược lại còn cười với cô ấy.

Lưu Tiểu Vi lại nhìn cô bằng ánh mắt rất không thân thiện, rồi vẻ mặt ghét bỏ bỏ đi.

Phương án đã được duyệt, lát sau thư ký thu thập thông tin cá nhân của mọi người, bắt đầu đặt vé máy bay và khách sạn.

Hôm sau trời còn chưa sáng, mọi người kéo vali, ngáp ngắn ngáp dài với quầng thâm mắt, tập trung ở sân bay.

Sở Thác thì rất tỉnh táo, bảo thư ký phát tài liệu cho mọi người: “Đây là bản tóm tắt phỏng vấn tôi vừa soạn thảo, mọi người xem qua, tối nay đến khách sạn chúng ta sẽ thảo luận xem hoàn thiện thế nào.”

“Trời đất, cô ấy về nhà mà còn có tâm trạng làm cái này á?”

“Người trẻ tuổi đúng là nhiều năng lượng.”

“Giám đốc Sở, giờ cô có mệt không?”

Triệu Thi Nhu đi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

Sở Thác đi phía trước, nghe đồng nghiệp nói chuyện, không khỏi mỉm cười: “Không đâu, không mệt.”

Trước kia đi học làm đồ án, cô thường xuyên thức trắng đêm. Tối qua dọn hành lý xong mới 11 giờ, làm một bản tóm tắt cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ.

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh.

Đến khách sạn, còn sớm mới đến giờ họp đã hẹn, Sở Thác nằm vật xuống giường lớn, nằm xuống là không muốn dậy nữa.

Triệu Thi Nhu gọi điện thoại rủ cô đi dạo, cô đồng ý, bật dậy khỏi giường, đi đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó. Lúc thanh toán tiền, cô sững lại, chợt nhớ đến thẻ phụ của Kỷ Hoài Xuyên. Sáng nay trước khi ra cửa, cô thấy phong thư trong hòm thư trước cửa, là Chu Nguyên gửi đến tối qua.

Cô định thử xem, sau khi cô block “Kỷ chó má”, thẻ này còn quẹt được không.

Cô thu ngân nhận lấy thẻ, cô nhập mật mã, sau một hồi thao tác, cô ấy rất lịch sự trả lại thẻ cho cô.

Không ngờ Kỷ Hoài Xuyên nói lời vẫn giữ lời phết.

Kỷ Hoài Xuyên đã mấy ngày không chợp mắt.

Việc di dời công ty không phải chuyện nhỏ, lại đúng lúc bà nội nằm viện. Ban ngày anh ở công ty xử lý công việc, buổi tối vào bệnh viện túc trực, trạng thái tinh thần căng thẳng đến cực điểm.

Cho nên, tối hôm đó anh mới nhất quyết chọc cô giận — cuộc sống khô khan hiếm hoi có chút gia vị.

Kỷ Hoài Xuyên dựa vào ghế, day trán, nhớ lại hành vi có thể nói là ấu trĩ của mình, không khỏi bật cười.

Tề Minh và Trần Dự Thương từ bên ngoài đi vào.

Tề Minh nới lỏng cà vạt, ném tập tài liệu lên bàn cái “bộp”: “Mấy lão già khốn kiếp này!”

Kỷ Hoài Xuyên nghe cậu ta nổi nóng, thấy nhiều thành quen, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi với Lão Trần muốn đầu tư dự án kia, bọn họ cứ khăng khăng bảo rủi ro quá lớn, ngốn vốn quá nhiều, cạnh tranh lại khốc liệt, rồi một đống lý do này nọ, tóm lại là không đồng ý!”

Kỷ Hoài Xuyên mở mắt ra: “Dự Thương thấy thế nào?”

Khác với Tề Minh ngông cuồng phóng khoáng, Trần Dự Thương là người nội tâm trầm tĩnh, cúc áo sơ mi cài chỉnh tề đến tận cổ, nghiêm túc giống hệt chủ nhân của nó: “Nằm trong dự liệu.”

“Ừ. Vậy giờ các cậu định làm gì?”

Tề Minh cười lạnh một tiếng, ra dáng một công tử bột: “Ông đây muốn xử đẹp mấy lão già đó, phiền phức chết đi được.”

Trần Dự Thương vẻ mặt bình thản: “Tề Minh, dù sao họ cũng là những người cùng chú Kỷ sáng lập công ty.”

Tề Minh im lặng, nhưng rõ ràng vẫn tỏ vẻ khinh thường và tức giận.

Kỷ Hoài Xuyên cũng rất bình tĩnh: “Chuyện này, A Minh không cần lo. Dự Thương, cậu cứ làm theo kế hoạch đi.”

Trần Dự Thương khẽ gật đầu, nghe Tề Minh và Kỷ Hoài Xuyên tiếp tục bàn luận, đứng sang một bên không nói gì — cậu ta không phải người có sự hiện diện mạnh mẽ, thậm chí thường dễ bị người khác bỏ qua.

Nhưng chính đặc điểm này mới thường khiến kẻ địch khó lòng đề phòng.

Kỷ Hoài Xuyên trò chuyện với họ một lúc, đến giờ tan tầm cũng không nán lại nữa, đi thẳng đến bệnh viện.

Vừa đến ngoài phòng bệnh, đã nghe thấy bà nội nói chuyện với cô: “Con bảo Tiểu Xuyên hỏi xem, bao giờ Sở Sở đến thế?”

“Bọn trẻ đang bận sự nghiệp mà mẹ.”

“Mẹ biết, cũng không vội giục đâu. Lần trước mẹ bảo con về nhà lấy cái vòng tay, lấy chưa?”

“Lấy rồi ạ, cái này là để cho Tiểu Sở hả mẹ? Mẹ à, có phải hơi sớm không?”

“Không sớm không sớm. Mẹ thấy con bé với Tiểu Xuyên nhà mình là một đôi trời sinh đấy.”

Kỷ Hoài Xuyên cười bất lực, đợi giọng nói bên trong dứt hẳn mới đẩy cửa bước vào: “Hôm nay bà nội thấy thế nào ạ?”

“Vẫn thế thôi, chưa chết được, các con đừng lo lắng.”

Kỷ Hoài Xuyên nhíu mày: “Bà đừng treo chữ đó bên miệng được không ạ?”

Bà Từ Súc Niên biết cháu trai không vui, lập tức sửa miệng: “Được được được, không nói không nói. Tiểu Sở đâu, gần đây hai đứa có liên lạc không?”

Kỷ Hoài Xuyên khựng lại một chút.

Từ hôm Sở Thác block anh, anh cũng không gặp cô ở cầu thang nữa.

“Cô ấy… có liên lạc ạ. Gần đây cô ấy bận công việc.”

Bà Từ Súc Niên gật đầu thấu hiểu, không hỏi thêm nữa, chuyển chủ đề, nhưng trông vẫn có chút thất vọng.

Kỷ Hoài Xuyên trò chuyện với bà vài câu rồi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi về vấn đề phẫu thuật.

Bác sĩ không đưa ra kiến nghị cụ thể, vẫn để người nhà lựa chọn. Hoặc là để bà phẫu thuật cắt bỏ vùng ung thư, tránh tế bào ung thư lan nhanh, như vậy có thể tranh thủ thêm một thời gian, nhưng phẫu thuật khó tránh khỏi rủi ro; hoặc là điều trị bảo tồn… Hóa trị quá vất vả, bà cụ tuổi đã cao, e là không chịu nổi.

Kỷ Hoài Xuyên nghe xong lời bác sĩ, im lặng bước ra ngoài.

Trở lại ngoài phòng bệnh, anh bỗng nhiên không có dũng khí bước vào.

Bên trong, bà nội vẫn đang nói chuyện với cô, bảo muốn về nhà ở, không muốn ở lại bệnh viện, nhắc chuyện ông nội trước kia thích nhất ngồi dưới gốc cây long não đọc báo, rồi bảo bà muốn nhìn thấy Tiểu Xuyên kết hôn.

Kỷ Hoài Xuyên gọi điện cho Trình Mạt.

Trình Mạt đã ngủ. Mấy hôm trước túc trực ở bệnh viện bất kể ngày đêm, cô vừa chợp mắt đã bị điện thoại đánh thức: “Sao thế anh? Bà ngoại làm sao à?”

Kỷ Hoài Xuyên cười nhẹ: “Không có gì.”

“Vậy thì tốt. Anh làm em sợ muốn chết.”

“Gửi số điện thoại của Sở Thác cho anh.”

“Làm gì thế?”

Kỷ Hoài Xuyên bỗng cảm thấy hơi khó mở lời. Hôm đó anh đưa Sở Thác đến, Trình Mạt không có mặt, anh không biết phải giải thích với em gái thế nào, chỉ nói đơn giản: “Việc chính sự.”

Trình Mạt “à” một tiếng, không hỏi thêm, gửi số điện thoại qua cho anh.

Sở Thác nhận được điện thoại của Kỷ Hoài Xuyên vào lúc nửa đêm.

Cô bị đánh thức, nén cơn giận, kéo cửa sổ ra: “A lô, ai đấy?”

“Tôi là Kỷ Hoài Xuyên.”

Giọng người đàn ông lạnh lùng chắc chắn, pha chút khàn khàn và mệt mỏi nhàn nhạt.

“Kỷ Hoài Xuyên, anh bị bệnh à, nhìn xem mấy giờ rồi.”

“Xin lỗi.”

“… Nói đi.”

Không phải việc chính thì cút.

Trong điện thoại chìm vào một khoảng im lặng, lờ mờ nghe thấy tiếng dòng điện rè rè. Sở Thác tự thấy kiên nhẫn đã cạn, vừa định cúp máy thì nghe thấy người bên kia hỏi: “Kết hôn với tôi, được không?”


Tác giả có lời muốn nói: Sợ nhất là trai thẳng tung cú đánh trực diện ha ha ha ha.

Nhưng hiện tại vẫn chưa thích nhau đâu nha. Con đường truy thê của Tiểu Kỷ còn dài lắm, thắp nến trước đã.

Giáng Sinh vui vẻ ~(≧▽≦)/~


Một khoảng im lặng bao trùm.

Sở Thác nghe câu hỏi bất ngờ như thần thánh giáng thế này, nửa ngày không phản ứng kịp. Đến khi hoàn hồn, cô trực tiếp cúp máy.

Người này chắc chắn là điên rồi.

Ngày mai phải dậy sớm làm việc, cô không có tâm trạng cùng anh phát điên, cũng không muốn lãng phí thời gian để tức giận, thà sớm đi gặp Chu Công còn hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Triệu Thi Nhu đến gõ cửa, Sở Thác cùng cô ấy xuống sảnh khách sạn ăn sáng, sau đó lên xe đi đến nhà máy của đối tượng phỏng vấn theo lịch trình.

Trên xe lại diễn ra một cuộc họp ngắn. Đề cương phỏng vấn cô làm không theo lối mòn quy tắc, có vẻ hơi phóng khoáng, một số câu hỏi thậm chí khá táo bạo. Có đồng nghiệp đưa ra ý kiến, cô lắng nghe từng người, sửa chữa lại chứ không cố chấp giữ nguyên.

Ngược lại, Lưu Tiểu Vi – người vốn luôn gai mắt với cô – lại kiên trì giữ lại những câu hỏi đó, vẻ mặt có chút khắc nghiệt nói: “Những câu hỏi hiện tại dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra đáp án, hỏi đối phương làm gì cho vô nghĩa? Đừng lãng phí thời gian của nhau.”

Đại Ngô và Tiểu Trương lúc trước đưa ra ý kiến đều có chút lúng túng. Lưu Tiểu Vi luôn mạnh mẽ và không hòa đồng, nhưng năng lực lại rất giỏi, được cấp trên yêu thích nên họ cũng không tiện nói gì thêm.

Sở Thác rũ mắt: “Giám đốc Lưu nói cũng có lý. Vậy những câu hỏi này sẽ loại khỏi đề cương, nhưng trong quá trình phỏng vấn có thể tùy tình hình thực tế mà đặt câu hỏi.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Lúc xuống xe, Sở Thác gọi Lưu Tiểu Vi lại: “Giám đốc Lưu.”

Lưu Tiểu Vi vẫn quay đầu nhìn cô với vẻ mặt “cao quý lãnh diễm”, rồi quay người bỏ đi.

Triệu Thi Nhu đứng cạnh Sở Thác, ôn tồn nói: “Tính chị ấy là thế, cậu đừng giận. Chị ấy không cố ý nhắm vào cậu đâu. Có thể chỉ là…”

Sở Thác cười nhạt: “Tôi không giận.”

“Hả?”

“Đi thôi.”

Quá trình phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Sở Thác cùng một cô gái khác làm nội dung cùng đặt câu hỏi: “Bà Hirayama, chúng tôi đã xem qua một số tài liệu trước đó, nhưng vẫn rất muốn biết, ban đầu vì sao bà lại chọn tự mình khởi nghiệp?”

Đối tượng phỏng vấn là một người phụ nữ tóc mai đã điểm sương, giữa trán hằn những nếp nhăn nhàn nhạt, trong sự bình tĩnh vững vàng toát ra vẻ mạnh mẽ khó che giấu, nhưng khi cười lên lại đôn hậu ôn hòa: “Không có nguyên nhân gì to tát cả. Vì không có cơm ăn. Đôi khi con người ta bị dồn đến bước đường cùng thì chỉ còn cách tiến về phía trước thôi.”

Sở Thác rất hứng thú với câu trả lời này, bèn hỏi thêm một số chi tiết. Đối phương cũng rất hợp tác, kể từ khi bắt đầu khởi nghiệp, nói về sự lựa chọn ban đầu. Lúc đó chồng bà đam mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, nhà chỉ có bốn bức tường, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn thường xuyên ngất xỉu vì thiếu dinh dưỡng, trong hoàn cảnh đó bà buộc phải ra ngoài kiếm việc làm. Việc đầu tiên bà làm sau khi đủ khả năng nuôi sống bản thân và con trai chính là đá người chồng đó ra khỏi cuộc đời.

Nhắc đến chuyện này, bà Hirayama đã hơn 60 tuổi nhưng trên mặt vẫn ánh lên vẻ rạng rỡ, hận thù xen lẫn niềm vui sướng và đắc ý: “Loại cặn bã đó, hắn không xứng.”

Sở Thác bị ánh sáng trong mắt bà làm lay động, lại hỏi thêm rất nhiều câu, càng nói chuyện càng cao hứng. Nhưng thời gian đã hết, bà Hirayama có cuộc họp phải tham dự, lịch sự xin lỗi và hẹn thời gian gặp lại lần sau.

Sở Thác đứng dậy bắt tay bà, sau đó cả đoàn tham quan xong nhà máy, trở về khách sạn nghỉ ngơi thì trời đã tối.

Khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Kỷ Hoài Xuyên, trời đã tối mịt.

Hôm nay công việc thuận lợi, tâm trạng Sở Thác khá tốt, cô đã gỡ block cho anh. Mở máy tính làm việc được một lúc thì điện thoại lại reo.

Cô cầm lấy điện thoại, nghiêng đầu kẹp vào vai, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: “A lô?”

Kỷ Hoài Xuyên trầm giọng mở miệng: “Là tôi.”

“Ờ. Có chuyện gì nói đi. Đừng có phát điên như tối qua nữa.”

“Tôi không phát điên. Tôi rất tỉnh táo.”

Tay đang gõ chữ của Sở Thác dừng lại, cô cầm lấy điện thoại: “Kỷ – Hoài – Xuyên, anh chắc chắn mình đang tỉnh táo chứ?”

Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt đáp: “Bà nội phải làm phẫu thuật, rủi ro rất lớn, bà có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.”

“Tôi rất tiếc. Nhưng chuyện đó không được.”

Diễn kịch thì được, chứ kết hôn à? Đùa kiểu gì vậy, đời này cô còn chưa tính đến chuyện kết hôn.

“Vậy làm thế nào em mới đồng ý?”

“Thế nào cũng không đồng ý. Kỷ Hoài Xuyên, Kỷ tổng à, diễn kịch cũng phải có chừng mực, nói dối cũng phải trả giá, làm người không thể quá đáng như vậy.”

Kết hôn là chuyện đại sự, cô không thể kinh động đến cả bố mẹ mình được. Yêu đương còn có thể tìm người đóng thế làm bia đỡ đạn, chứ kết hôn thì thà cô bị bắn chết quách cho xong.

Kỷ Hoài Xuyên dường như đã đoán trước được sự từ chối của cô, chỉ im lặng không nói gì.

Trong sự im lặng dường như có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Sở Thác bỗng cảm thấy hơi bực bội, cúp máy: “Tôi đang đi công tác nước ngoài, không nói nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...