Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 16



“Người nhà cháu vẫn chưa biết? Sao hai đứa kết hôn đột ngột thế? Tiểu Xuyên, không phải là con bắt nạt Tiểu Sở đấy chứ?”

Bà Từ Súc Niên nói đến cuối câu thì giọng có chút nghiêm khắc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘bắt nạt’. Kỷ Hoài Xuyên nghe hiểu, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Con… con sao có thể bắt nạt cô ấy được ạ.”

“Không có thì tốt nhất.”

Bà Từ Súc Niên nhìn cô cháu dâu bảo bối này, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Bà ân cần kéo tay cô, hỏi cô thích khăn quàng cổ màu gì, có muốn bao tay cùng màu không, hay là thích áo len hơn.

Kỷ Hoài Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, giữa chừng anh ra ngoài tìm bác sĩ điều trị để nói chuyện. Khi quay lại thì bà nội đã nghỉ ngơi, cô anh có việc đã về trước, cha anh đang đứng đợi ngoài phòng bệnh.

“Hoài Xuyên, tiệc cưới của con và Tiểu Sở định khi nào tổ chức?”

Kỷ Nghiêm mở miệng hỏi. Bao năm qua, ông rất ít khi can thiệp vào chuyện của con trai, hai cha con không thân thiết, có rất nhiều điều ông muốn hỏi nhưng lại kìm nén. Nhưng lần này thì khác, kết hôn là chuyện trọng đại, con trai không hỏi ý kiến ông đã tự ý đăng ký kết hôn, ông có thể thông cảm cho sự bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng chuyện tổ chức tiệc cưới, sắp xếp các thứ thì phải nghe ông.

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra: “Tiệc cưới?”

Sở Thác cũng sững sờ… Phải rồi, hình như cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Kỷ gia những năm gần đây mở rộng rất nhanh, tài lực hùng hậu. Sau bao năm quay trở lại Vân Thương, hôn lễ của người thừa kế đời này nhà họ Kỷ… không có lý do gì để tổ chức qua loa, kín tiếng cả.

“Chuyện gặp mặt gia đình Tiểu Sở, con cũng sắp xếp thời gian đi.”

Kỷ Hoài Xuyên có chút khó xử, không biết nên mở lời thế nào, chỉ liên tục nhìn về phía Sở Thác, ánh mắt thì vô cùng rõ ràng:

Nói mau nói mau nói mau! Chẳng phải em giỏi nhất là bịa chuyện, nói hươu nói vượn sao?

Sở Thác nhận được tín hiệu cầu cứu của anh, nhưng lại giả vờ như không thấy, cụp mắt xuống.

Không nói đấy, không nói đấy, không nói đấy. Chẳng phải anh luôn bảo tôi suốt ngày lừa người sao, giờ anh lừa đi!

Hai người trẻ tuổi đều giữ im lặng. Kỷ Nghiêm lại hiểu sự im lặng này là do xấu hổ: “Đừng căng thẳng, cha không có ý không tán thành. Tiểu Sở rất tốt, hai đứa đều rất tốt. Nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chuyện này phải nghe người lớn.”

Giọng ông nghiêm túc, đứng đắn, mang theo sự quyết đoán mạnh mẽ của người ở vị trí cao lâu năm, giọng điệu không cho phép thương lượng.

Kỷ Hoài Xuyên không biết nói dối, cũng không nói được lời nói dối, chỉ có thể nhìn Sở Thác, nhưng Sở Thác cũng chẳng thèm nhìn anh.

Anh hết cách, vào thời khắc mấu chốt… anh chỉ có thể lén lút đưa tay ra, móc lấy ngón tay Sở Thác, khẽ lắc nhẹ.

Mặt Sở Thác đỏ bừng.

Kỳ lạ thật, lúc nãy bà nội đặt tay cô vào lòng bàn tay Kỷ Hoài Xuyên, cô cũng không đỏ mặt, sao bây giờ lại cảm thấy có chút… ngượng ngùng thế này.

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong mắt ngập nước: “Bác trai Kỷ, nhà cháu xảy ra chút chuyện, xin, xin lỗi bác… Cháu hiểu ý bác, nhưng mà…”

Trong giọng nói của cô ẩn chứa chút nghẹn ngào, lời nói cũng chỉ nói ba phần, nhưng ba phần này cũng đã đủ rồi. Bởi vì Kỷ Nghiêm đã sớm điều tra bối cảnh nhà họ Sở, tự nhiên cũng biết công ty Sở thị đang gặp khó khăn.

Kỷ Hoài Xuyên bị những giọt nước mắt bất ngờ của cô làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa tưởng mình móc tay cô làm cô sợ, thấy cô ấp úng nói ra những lời phía sau mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Kỷ Nghiêm cũng chuyển sang ôn hòa: “Mấy cái đó đều là chuyện nhỏ, là bác vội vàng quá. Không sao, cháu cứ từ từ giải quyết chuyện gia đình cho ổn thỏa, xong xuôi rồi nói với Tiểu Xuyên một tiếng, bác sẽ sắp xếp những việc còn lại.”

Sở Thác cắn môi, gật đầu, cố nén nước mắt.

Kỷ Nghiêm cười ấm áp, vui vẻ hỏi: “Tiểu Xuyên mau dỗ dành Tiểu Sở đi, đừng khóc nữa. Chuyện trong nhà Tiểu Xuyên sẽ giúp cháu giải quyết. Chuyện này cứ để đó đã. Hiện tại hai đứa đang ở đâu? Sau khi kết hôn muốn về nhà ở hay là mua thêm một căn biệt thự khác?”

“Ba, chuyện này không vội đâu ạ.”

“Sao lại không vội? Căn hộ con đang ở lần trước ba xem rồi, vừa chật vừa bé, không thể để Tiểu Sở chen chúc với con ở đó chịu ấm ức được.”

“Bọn con có thể… tạm thời ở riêng.”

“Thế sao được, kết hôn rồi đương nhiên phải ở cùng một chỗ chứ.”

Kỷ Hoài Xuyên bất lực. May mắn… may mắn là ngón tay vừa móc lấy cô vẫn chưa buông ra, anh hết cách, lại lắc lắc ngón tay Sở Thác.

Sở Thác bị anh móc đến ngứa lòng bàn tay, hàng mi dài cong vút khẽ nhướng lên, liếc anh một cái đầy đắc ý và kiêu ngạo, rồi bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, giọng nói rất ngoan ngoãn: “Bác ơi… nhưng mà ba mẹ cháu vẫn chưa biết chuyện, cháu vẫn nên về nhà trước thì hơn ạ.”

Kỷ Nghiêm bừng tỉnh, có chút ngượng ngùng cười: “Cũng phải, là bác vội quá. Vậy để bác sắp xếp tổ ấm nhỏ cho hai đứa trước, mấy hôm nữa rồi dọn vào ở.”

Sở Thác gật đầu: “Không đâu ạ, bác suy nghĩ chu đáo quá, cảm ơn bác Kỷ!”

Kỷ Nghiêm nhìn cô, nụ cười càng thêm ôn hòa. Đứa nhỏ này thật biết làm người ta yêu thích, con gái tốt thật đấy, không như con trai, đứa nào đứa nấy tính tình vừa thối vừa cứng, đúng là đồ đòi nợ: “Nếu không ngại thì cháu có thể gọi là ba.”

Sở Thác ngẩn ra một chút, cúi đầu, mím môi cười, lộ ra chút thẹn thùng của cô gái trẻ.

Kỷ Nghiêm cũng không giục cô đổi cách xưng hô ngay, tiếp tục dặn dò bọn họ một số vấn đề chi tiết. Nhưng phần khó nhất đã qua rồi, Kỷ Hoài Xuyên thả lỏng, nghe có chút lơ đãng, lặng lẽ thất thần.

Mãi đến khi Sở Thác lắc lắc ngón tay anh, anh như bị giật mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Sao thế?”

Kỷ Nghiêm đã đi rồi, Sở Thác cũng không hạ giọng nữa, chỉ cười như không cười nhìn anh: “Này, anh còn định nắm ngón tay tôi bao lâu nữa?”

Kỷ Hoài Xuyên có chút chột dạ tránh ánh mắt của cô: “Tôi không cố ý.”

“Ồ. Anh chính là cố ý,” Sở Thác nheo mắt lại, móc ngược lại ngón tay anh không buông, nhẹ nhàng lắc lắc, “Không khen tôi một câu sao, Kỷ Hoài Xuyên?”

Kỷ Hoài Xuyên lập tức buông tay, không tự nhiên lùi lại một bước: “Khen em cái gì?”

Sở Thác vẫy tay đi về phía trước, tâm trạng có vẻ rất tốt: “Tôi đi trước đây, anh từ từ nghĩ, trả lời đúng có thưởng nha.”

Cô bỏ anh lại, đi được vài bước lại quay đầu nhìn anh đứng chôn chân tại chỗ, lại nhớ tới dáng vẻ anh vừa nãy cẩn thận từng li từng tí móc ngón tay cô, cầu xin cô mở lời giúp đỡ.

Sao lại có người ngây thơ ngốc nghếch thế này nhỉ, thế mà lại để cô vớ được.

Ngốc thật đấy.


Tác giả có lời muốn nói: Moa moa, cảm ơn sự ủng hộ, lì xì rơi xuống nè.

Chương sau sẽ được cập nhật lúc 12 giờ trưa mai nha.

Chương sau sẽ sống chung rồi, chỉ có một chiếc giường, đoán xem ngủ thế nào nhé.

Con trai con gái tôi đều rất ấu trĩ, mọi người cũng nhìn ra rồi chứ ha ha ha.


Chiều thứ Năm, Sở Thác xin nghỉ nửa ngày, về nhà một chuyến.

Trong nhà không khí u ám, tiếng thở dài sườn sượt. Sở Bác Văn và Lâm Nhã ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào số liệu tài chính của công ty. Chuông cửa reo cũng không buồn phản ứng, đợi đến khi Sở Thác vào nhà, Lâm Nhã mới bật dậy: “Con gái à, cuối cùng con cũng chịu về rồi!”

Sở Thác cười như không cười, giọng có chút lạnh nhạt: “Con về lấy đồ.”

“Lấy cái gì?”

“Sách và đĩa nhạc ngày trước.”

Lâm Nhã cuống lên, kéo tay cô: “Con có thể ngồi xuống, nói chuyện tử tế với ba mẹ một chút được không? Ba mẹ sẽ không hại con đâu.”

Sở Thác không giãy ra: “Mẹ nói đi, con nghe đây.”

Lâm Nhã thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Sở Sở, tình hình trong nhà con biết rồi đấy, mẹ không nói lại nữa. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn công ty ông nội con gây dựng bị phá sản đúng không? Con nhìn ba con xem, mấy ngày nay tóc bạc trắng cả rồi… Ngay cả Tiểu Viễn cũng biết việc làm ăn của gia đình gặp vấn đề, trước khi ngủ còn bảo với mẹ là sẽ không đòi mua đồ chơi nữa.”

Sở Thác “vâng” một tiếng.

Lâm Nhã và Sở Bác Văn nhìn nhau, bà vỗ mạnh vào tay chồng: “Ông nói đi chứ, định để tôi nói một mình à?”

Sở Bác Văn vốn đang giả chết bên cạnh, bị vợ vỗ một cái đành cam chịu mở miệng: “Con gái à, thật không phải ba cứ nhất quyết ép con đâu. Con và Lục Chiêu quen nhau từ nhỏ, cũng coi như thanh mai trúc mã. Con nhìn vết sẹo trên trán thằng bé xem, đó là hồi cấp hai đánh nhau vì con mà để lại đấy. Ba và chú Lục của con nhìn hai đứa lớn lên cùng nhau, cũng muốn hai đứa thành đôi, chúng ta cũng yên tâm. Đây là Lục Chiêu, chứ đổi lại là người khác, ba mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Lục Chiêu bảo ba nói thế ạ?”

“… Không phải không phải, tự ba nghĩ thế thôi.”

Sở Thác không nói gì, chỉ nhìn ông thật sâu. Giống như mẹ cô nói, mấy ngày nay tóc ông bạc đi không ít, trong mắt đầy tơ máu. Lời ông nói cũng là thật lòng, không chỉ vì tính toán lợi ích, mà có lẽ ông thực sự hy vọng cô kết hôn với Lục Chiêu.

“Con đừng im lặng thế chứ, con gái…”

Sở Thác khẽ thở ra một hơi, lấy tập tài liệu Kỷ Hoài Xuyên đưa cho cô ra: “Ba mẹ từ từ xem đi ạ.”

Sở Bác Văn bị nhét cho một tập tài liệu, theo bản năng cúi xuống nhìn, đọc được vài trang thì sững người, kéo Lâm Nhã cùng xem, quên cả hỏi Sở Thác lấy đâu ra tài liệu này.

Sở Thác lên lầu, về phòng mình thu dọn đồ đạc, rất nhanh sau đó lại xuống lầu.

Sở Bác Văn ngẩng đầu, nhìn thấy cái túi trên tay cô thì luống cuống: “Ôi trời tổ tông của tôi ơi, con định đi đâu thế?”

“Con chẳng đã nói rồi sao, về lấy đồ thôi.”

“Con đừng đi mà. Cái thứ này, con lấy ở đâu ra, có phải có người vu oan cho bác Lục của con không? Đây là bất ngờ con bảo cho ba biết đấy hả?”

“Tin hay không tùy ba. Còn về bất ngờ — con kết hôn rồi, bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?”

Sở Bác Văn trố mắt nhìn cô, tập tài liệu trong tay Lâm Nhã rơi “bộp” xuống đất. Trong lòng Sở Thác đang bốc hỏa, nhưng vẫn cong mắt cười nói: “Giấy chứng nhận cũng lấy rồi, hôm nay quên mang, hôm nào con mang về cho ba mẹ xem.”

“…”

Sở Thác rất hài lòng với phản ứng của họ, không đợi họ hoàn hồn, cô đi trước. Đợi đến khi cô bắt taxi lên xe, mới nghe thấy tiếng gầm thét của mẹ vọng ra: “Sở Thác, con quay lại đây cho mẹ! Con không nói với ba mẹ một tiếng mà đã kết hôn, mẹ đánh gãy chân con! Con quay lại đây cho mẹ!”

Tài xế nghe thấy tiếng quát thì có chút ái ngại, Sở Thác cười cười: “Không sao đâu ạ, đi thôi bác.”

Cô đứng đợi cháu trai Sở Viễn tan học ở cổng trường mẫu giáo.

Lần trước đã hứa đưa thằng bé đi chơi mà vẫn chưa thực hiện được.

Đợi nửa tiếng, tiếng chuông vang lên, một đám trẻ con ùa ra chạy về phía vòng tay cha mẹ. Chỉ có Sở Viễn đi rất chậm, cúi đầu. Cậu bé đeo chiếc cặp nhỏ, khuôn mặt tròn trịa phồng lên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Cậu bé không nhìn thấy Sở Thác, vừa định vòng qua người cô thì bị chặn lại: “Này này này, Sở Tròn Tròn, cháu chạy đi đâu đấy?”

Sở Viễn ngẩng đầu, thấy là cô thì mắt sáng rực lên, tay chân luống cuống bò lên người cô: “Cô cô cô! Cháu nhớ cô lắm!”

Sở Thác véo mũi cậu bé: “Đi thôi, cô đưa cháu đi ăn cơm, muốn ăn gì nào?”

“Cháu muốn ăn sushi! Còn cả kem ốc quế, hamburger, còn cả… Thôi không ăn nữa, có phải đắt lắm không hả cô?”

Cậu nhóc nhíu mày có vẻ lo lắng, khiến Sở Thác phì cười: “Không đắt đâu, muốn ăn gì cũng được.”

Sở Thác bế cậu bé ra ngoài: “Hai hôm nay ở với cô được không? Cuối tuần cô đưa cháu đi công viên giải trí.”

Sở Viễn gục đầu vào vai cô, vui vẻ nói “được ạ”, nhưng vài giây sau lại nhỏ giọng: “Vẫn chưa nói với ông bà nội.”

“Không sao, để cô nói.”

“Thế cháu cũng không đi ăn ngoài đâu, cháu muốn ăn cơm cô nấu.”

“Được rồi, vậy đến chỗ cô ở xem sao nhé, đi nào.”

Về đến nhà vừa đúng 5 giờ, Sở Thác bế Sở Viễn đi một quãng đường, nóng toát mồ hôi, nghiêm túc nói: “Sở Tròn Tròn, cháu nên giảm cân đi thôi.”

Sở Viễn nhỏ giọng phản đối: “Cháu không béo… Hừ, không cần cô bế nữa.”

Sở Thác thả cậu bé xuống, dắt tay vào thang máy, đưa về nhà.

Sở Viễn vừa vào phòng đã bắt đầu vui vẻ, cởi giày nhảy nhót trên ghế sofa. Trong phòng khách có chiếc máy chơi game trẻ em mới mua hai hôm trước, cậu nhóc ôm lấy máy chơi game, chơi vui vẻ vô cùng.

Sở Thác lấy chút nguyên liệu tươi trong tủ lạnh vào bếp. Cô không giỏi nấu nướng lắm, chỉ biết làm vài món cơm nhà đơn giản.

Động tĩnh trong phòng khách không nhỏ, Sở Thác cũng chẳng để ý, trẻ con chơi đùa cứ như phát điên ấy mà, cô quen rồi.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa.

Sở Thác túm cổ áo Sở Viễn, xách cậu bé từ trên ghế sofa xuống, ra hiệu bảo bé nhỏ tiếng một chút, rồi đi ra nhìn mắt mèo: “Ai đấy?”

“Là tôi.”

Sở Thác “à” một tiếng, mở cửa. Còn chưa kịp nói gì, Sở Viễn đã giơ súng đồ chơi chĩa ra ngoài: “Cái đồ đàn ông xấu xa này, đi mau!”

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của anh có chút rạn nứt: “Sở Thác, con trai em à?”

Sở Thác bị anh chọc cười, cũng không giải thích, bế Sở Viễn lên: “Sao thế?”

“Con trai em đã lớn thế này rồi, còn diễn kịch kết hôn với tôi… Sở Thác… em…”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...