Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 7



Bà cụ cười, nhéo nhẹ má anh: “Bà nội không đi đâu cả.”

Kỷ Hoài Xuyên khẽ “dạ” một tiếng. Anh túc trực bên giường bệnh, trò chuyện cùng bà thêm một lúc rồi canh chừng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, anh ra ngoài, thấy cha đang đợi ở cửa, bèn hạ giọng nói: “Con có chút việc cần xử lý, sẽ quay lại trễ một chút.”

Kỷ Nghiêm không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai con trai rồi gật đầu.

Chu Nguyên đã tìm được vài ứng viên phù hợp với gu thẩm mỹ “trai thẳng” của anh: cao 1m60, gầy, tóc đen dài thẳng, đeo kính, ăn nói nhỏ nhẹ và cực kỳ dịu dàng.

Kỷ Hoài Xuyên đến quán cà phê đã hẹn. Anh đến sớm, đợi khoảng mười phút thì cô gái đầu tiên xuất hiện.

Cô gái kia vừa thấy anh, gương mặt đã đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu: “Chào anh.”

Kỷ Hoài Xuyên nhìn vành tai ửng đỏ của cô gái, trong lòng chợt sinh ra vài phần mất kiên nhẫn. Anh miễn cưỡng nói vài câu rồi đổi sang người tiếp theo.

Cô gái thứ hai thì không nội tâm e thẹn như vậy, nhưng mở miệng ra là sặc mùi tiền: “Người muốn bao nuôi tôi rất nhiều, ngài không phải là người đầu tiên. Ngài cứ ra giá đi, tôi xem xét.”

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Người thứ ba… người thứ tư… Đến khi xem hết một lượt ứng viên, thế mà chẳng có ai khiến anh hài lòng.

Cô gái đơn thuần thì vừa thấy anh đã đỏ mặt, chưa nói được mấy câu cứ ấp a ấp úng nhìn trộm; phụ nữ trưởng thành thì lại còn thực dụng hơn cả thương nhân, khôn khéo lõi đời đòi hỏi tiền tài; cũng có cô không quá đơn thuần cũng không quá thực dụng, nhưng anh nhìn thấy mắt trái mắt phải của cô ta không cân xứng, to nhỏ không đều, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) lại phát tác, nhìn cô ta…

Kỷ Hoài Xuyên mất hết kiên nhẫn, đứng dậy trước: “Hôm nay dừng ở đây. Đưa tôi về chung cư lấy tập tài liệu.”

Chu Nguyên đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, biết hôm nay mình làm việc không xong, may mà ông chủ chưa nổi giận.

Về đến dưới lầu chung cư, Kỷ Hoài Xuyên xuống xe: “Cậu ở đây đợi tôi.”

Tâm trạng anh có chút u ám, nhưng vẫn đặt công việc lên hàng đầu. Trở về phòng, tìm được mấy tập tài liệu cần xử lý gấp, anh vắt hai chiếc áo khoác lên khuỷu tay, chuẩn bị ra cửa.

Cửa vừa mở ra, anh suýt nữa đụng phải người đối diện.

Sở Thác đang bưng một đĩa táo xanh đã rửa sạch sẽ: “Nè, trả lại anh.”

Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày: “Cái gì?”

“Hôm trước chẳng phải tôi ăn của anh một quả táo sao, nhìn sắc mặt anh khó coi như vậy. Tôi mới không thèm nợ anh đâu nhé, mấy hôm nay ít gặp anh, hôm nay trả lại cho anh là được chứ gì.”

Kỷ Hoài Xuyên thần sắc nhàn nhạt: “Không cần. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Sở Thác mới không thèm quan tâm nhiều như vậy, nhét đĩa trái cây vào lòng anh: “Tôi mặc kệ, tôi trả rồi đấy, đi đây, bái bai.”

Kỷ Hoài Xuyên bị cô nhét cho một đống táo xanh, đứng chôn chân tại chỗ. Nhìn bóng lưng cô, anh theo bản năng gọi giật lại: “Sở tiểu thư.”

“Hả?” Sở Thác theo bản năng đứng lại, quay đầu, “Có việc gì?”

Kỷ Hoài Xuyên chăm chú nhìn cô.

Cô dường như không trang điểm, khuôn mặt mộc sạch sẽ như đóa phù dung trong nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng, trên má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nhìn cô, trong lòng anh khẽ động: “Muốn nhờ Sở tiểu thư giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Giả làm bạn gái tôi.”

“…”


Tác giả có lời muốn nói: Hì hì.

Sở Thác nghi ngờ tai mình bị hỏng, hoặc là đầu óc vị Kỷ tổng này bị cửa kẹp rồi.

“Anh nói cái gì?”

Sắc mặt Kỷ Hoài Xuyên cũng trở nên có chút kỳ quái, không hiểu sao mình vừa rồi lại thốt ra câu nói lạ lùng như vậy. Nhưng lời đã nói ra, anh dứt khoát tiếp tục: “Tôi nói, muốn nhờ Sở tiểu thư giúp một việc, giả làm bạn gái tôi.”

Sở Thác: “…”

Hiện tại cô xác định rồi, không phải tai cô hỏng, mà là đầu vị Kỷ tổng này đúng là bị cửa kẹp thật.

Biểu cảm của cô có chút vi diệu: “Tôi với anh thân lắm sao? Hơn nữa… với thân gia của Kỷ tổng, tìm một cô gái đi diễn kịch cùng anh chắc không khó đâu nhỉ.”

Kỷ Hoài Xuyên cũng tán đồng gật đầu: “Đúng là không khó. Nhưng không tìm được ai biết nói dối giống như cô.”

Sở Thác: “…”

Tên họ Kỷ đáng ghét này, nợ cũ thù mới cộng lại, cô mà giúp anh ta thì đúng là có vấn đề!

Cô khinh thường cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Kỷ Hoài Xuyên gọi với theo: “Tôi đưa thẻ phụ cho cô quẹt.”

Sở Thác đi được vài bước, bước chân bỗng nhiên khựng lại — cha cô hai hôm trước vừa đóng băng thẻ ngân hàng của cô rồi. Cái này là bánh từ trên trời rơi xuống, có hời mà không chiếm là đồ ngốc!

Kỷ Hoài Xuyên tiếp tục nói: “Tôi sẽ giúp cô chặn người nhà cô lại. Có tôi ở đây, không ai có thể bắt cô đi.”

Sở Thác: “… Anh nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên,” giọng Kỷ Hoài Xuyên lạnh lùng, “Cô muốn ra nước ngoài xem show thời trang mỗi ngày cũng được, mua một hòn đảo cũng chẳng sao, tôi sẽ không can thiệp. Chỉ có một điều, trước mặt người khác cô phải phối hợp diễn kịch với tôi, sau lưng thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng… Cô không được…”

Sở Thác đã xoay người lại, gật đầu lia lịa: “Tôi biết tôi biết, không được mơ tưởng đến anh chứ gì? Yên tâm, tôi làm được.”

Dù sao mắt mọc trên mặt cô, đến lúc đó nhìn thấy cái gì đó mà lần trước cô muốn nhìn nhưng chưa được nhìn… thì cũng đâu thể trách cô nha.

Kỷ Hoài Xuyên: “…”

Sở Thác cười tươi đi về phía anh, vươn tay ra, tốc độ đồng ý nhanh hơn anh tưởng tượng nhiều: “Hợp tác vui vẻ nhé, Kỷ tổng.”

Kỷ Hoài Xuyên do dự, vươn tay nắm hờ một cái rồi buông ra ngay: “Thẻ phụ lát nữa tôi bảo Chu Nguyên đưa cho cô. Hiện tại cô có rảnh không?”

“Rảnh chứ, sau giờ làm việc tôi lúc nào cũng rảnh.”

Đạo đức nghề nghiệp của cô rất cao, bất kể là công việc chính thức hay nghề tay trái kỳ diệu này, cô đều sẽ dốc mười hai vạn phần nhiệt tình để đầu tư.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn nụ cười của cô, cứ loáng thoáng cảm giác mình như vừa bước hụt xuống hố, nhưng cuối cùng cũng tìm được người tạm coi là thích hợp. Anh tạm thời đè nén những suy nghĩ khác xuống: “Chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.”

“Cho tôi năm phút!”

Sở Thác cúi đầu nhìn bộ đồ mặc nhà trên người mình, rồi chạy bay biến về phòng.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn bóng lưng cô, không khỏi bật cười.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Kỷ Hoài Xuyên kể sơ qua chuyện trong nhà cho cô nghe. Sở Thác rất nghiêm túc ghi chép vào sổ tay ghi chú trên điện thoại. Bỗng nhiên cô bắt đầu thấy hơi căng thẳng, ngón tay vô thức xoắn lọn tóc, nhìn Kỷ Hoài Xuyên mấy lần muốn nói gì đó lại thôi.

“Đang căng thẳng cái gì?”

“… Không có.”

Sở Thác theo bản năng phủ nhận, hàng mi rũ xuống, có chút thất thần.

Ánh mắt Kỷ Hoài Xuyên dừng lại trên hàng mi dài của cô, trong giọng nói thêm vài phần nhu hòa khó phát hiện: “Ừ, không cần căng thẳng, bà nội rất hiền. Cô chỉ cần bồi bà nói chuyện vài câu, đợi bà nghỉ ngơi là có thể đi rồi.”

Sở Thác nghe anh nói vậy thì gật đầu rất nghiêm túc.

Kỷ Hoài Xuyên nhịn không được nhìn cô thêm vài lần. Từ góc độ này nhìn sang, có thể thấy vành tai nhu mỹ và chiếc cằm nhỏ nhắn của cô — lúc không nói chuyện, cô đúng là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn.

Khi bọn họ đến bệnh viện thì trời vừa tối.

Sở Thác nhảy xuống xe. Cô không để ý chuyện diễn kịch cùng Kỷ Hoài Xuyên, nhưng vừa nghĩ đến việc phải nói dối một bà cụ đang bệnh nặng, cho dù là lời nói dối thiện ý, trong lòng cô bỗng có chút gánh nặng nho nhỏ.

Nhưng đã đến tận đây rồi, tình thế không cho phép cô từ chối nữa.

Sở Thác đi theo sau Kỷ Hoài Xuyên. Đến trước cửa một phòng bệnh cao cấp, Kỷ Hoài Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hạ giọng: “Vào thôi.”

Cô nháy mắt liền hiểu ý của Kỷ Hoài Xuyên, bèn nắm lấy ống tay áo anh: “Này, anh đi chậm một chút.”

Cô mím môi dưới, tay trượt dọc theo cổ tay anh di chuyển lên trên, rồi khoác lấy cánh tay anh.

Kỷ Hoài Xuyên theo bản năng cứng người lại, trán hơi nhíu, có chút không tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

Cửa mở ra, trong phòng bệnh chỉ có y tá vừa làm xong kiểm tra. Kỷ Hoài Xuyên đi trước, nhìn bà cụ trên giường: “Bà nội.”

Bà cụ đang dựa vào gối đầu ngồi trên giường, vừa nhìn thấy cô gái phía sau anh liền cười rạng rỡ: “Tiểu Xuyên, cô bé này là…?”

Kỷ Hoài Xuyên mím môi cười nhẹ: “Đây là Sở…”

Sở cái gì nhỉ… Hình như anh còn chưa hỏi tên cô là gì, chỉ nghe Chu Nguyên gọi là Sở tiểu thư.

Sở Thác đã bước lên trước một bước, gò má phiếm chút hồng nhạt nhàn nhạt, dáng vẻ có chút thẹn thùng cúi đầu, giọng nói ôn hòa: “Bà cứ gọi cháu là Sở Sở là được ạ.”

Bà Từ Súc Niên vẫy tay với cô: “Đến đây, lại đây bà xem nào.”

Sở Thác buông tay Kỷ Hoài Xuyên ra, nhìn anh một cái. Kỷ Hoài Xuyên hơi gật đầu, ra hiệu cho cô qua đó.

Bà Từ Súc Niên nhìn rõ dáng vẻ của Sở Thác, liền nắm lấy tay cô: “Ui chao, đúng là một cô bé xinh xắn. Cháu ở bên cạnh Tiểu Xuyên bao lâu rồi? Nó đối với cháu có tốt không, có bắt nạt cháu không?”

Sở Thác mím môi, đỏ mặt cười, trên má phải hiện lên lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Ở bên nhau chưa lâu lắm ạ… Anh ấy coi trọng sự nghiệp, cháu hiểu mà.”

Tuy rằng không nói thẳng anh đối với cô có tốt hay không, nhưng lời trong lời ngoài đều ám chỉ việc cô bị anh ghẻ lạnh đã lâu.

Kỷ Hoài Xuyên: “?”

Người này rõ ràng đang dùng giọng điệu ngoan ngoãn hiền lành để nói chuyện, thế mà ngấm ngầm lại bắt đầu gài bẫy anh!

Quả nhiên, bà cụ ngẩng đầu, chỉ trỏ vào trán anh từ xa: “Cái thằng này!”

Bà dạy dỗ cháu trai xong, lại nắm tay Sở Thác, từ ái ôn hòa nói: “Có chuyện gì cháu cứ nói với bà. Đừng sợ. Nghe Tiểu Xuyên bảo gia cảnh nhà cháu có chút khó khăn, cháu cũng đừng áp lực tâm lý, hai đứa cứ việc yêu thương nhau, những cái khác không cần lo. Nếu thằng nhóc này bắt nạt cháu, cháu cứ mách với bà, biết không?”

Sở Thác ngẩng đầu, cười như không cười liếc anh một cái: “Dạ vâng ạ. Có bà nội chống lưng, cháu sẽ không sợ anh ấy nữa.”

Bà cụ cười nhéo má cô. Một cô gái trẻ xinh đẹp, tính tình lại tốt thế này thì ai mà không thích chứ. Bà vừa hỏi han đủ điều, vừa âm thầm chuẩn bị một món quà gặp mặt lớn cho cô cháu dâu tương lai này.

Kỷ Hoài Xuyên thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm, để hai người họ trò chuyện, còn mình đi ra cửa tìm cha và cô.

Kỷ Nghiêm và Kỷ Tú Niên vừa mới trở về, có lẽ vừa nói chuyện với bác sĩ xong nên sắc mặt không tốt lắm, trông có chút tiều tụy: “Hoài Xuyên, hiện tại có hai phương án điều trị, hoặc là phẫu thuật, hoặc là bảo thủ trị liệu, đang định hỏi ý kiến bà nội con.”

Kỷ Hoài Xuyên “dạ” một tiếng, ngăn cha lại: “Để lát nữa… Bây giờ đừng hỏi vội.”

Kỷ Nghiêm hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng cười nói của cô gái trẻ trong phòng bệnh, ngẩn ra: “Tiểu Mạt đến à?”

“Không phải em ấy.”

Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày, do dự một thoáng rồi mới mở miệng: “Là… bạn gái con.”

Nếu lời nói dối đã bắt đầu, vậy thì càng ít người biết càng tốt, anh không định để người khác biết, kể cả cha mình.

Lần này, đến lượt Kỷ Nghiêm ngây người. Thằng con trai này hơn hai mươi năm không chịu “khai khiếu”, khiến ông bố già này còn nghi ngờ nó thích đàn ông, giờ thế mà lại âm thầm dẫn một cô gái đến thăm bà nội!

“Con nói thật hả? Không phải là tìm người ở đâu đó đến diễn kịch đấy chứ?”

Giọng Kỷ Hoài Xuyên bình bình: “Không có ạ.”

Kỷ Tú Niên nhìn ra anh không vui, bèn kéo tay Kỷ Nghiêm: “Anh cả, chúng ta vào trong trước rồi nói.”

Kỷ Nghiêm cũng vì dáng vẻ nghiêm túc của con trai mà sững lại một chút, vỗ vai anh: “Cha cũng không có ý đó. Thôi được rồi, bà nội con vui là được.”

Cửa khép hờ, có thể nghe rõ tiếng cô gái nói cười bên trong. Bà cụ có vẻ thực sự rất thích cô ấy, mỗi câu cô nói, bà đều cười theo vui vẻ.

Kỷ Nghiêm khẽ thở dài: “Vào trong trước đi.”

Trong lòng Kỷ Hoài Xuyên cũng thở phào, đẩy cửa bước vào, giới thiệu với Sở Thác: “Sở… Sở Sở, đây là cha và cô của anh.”

Sở Thác lần đầu tiên bị anh gọi như vậy, cảm thấy có chút gượng gạo, nhưng cô phản ứng rất nhanh, cười chào hỏi: “Cháu chào bác trai, chào cô ạ. Cháu tên là Sở Thác, là… Kỷ… là bạn gái của Tiểu Xuyên.”

Trời ơi, hóa ra cô còn chưa biết tên gã đàn ông chó má này là gì!

Kỷ Hoài Xuyên cũng chú ý đến sự ngập ngừng của cô, bỗng cảm thấy đau đầu — Rốt cuộc vừa nãy anh nghĩ cái gì mà lại tìm một cô gái xa lạ chưa gặp mấy lần đến giả làm bạn gái mình chứ.

May mắn thay, Kỷ Nghiêm không nhận ra sự khựng lại đó, chỉ coi như cô bé ngại ngùng khi nói chuyện, thần sắc bất giác trở nên ôn hòa: “Gọi cháu là Tiểu Sở được chứ? Đến đây, ngồi xuống đi, ở đây có trái cây này, cháu ăn không?”

Sở Thác nói cảm ơn, rất ngoan ngoãn ngồi xuống. Người lớn đưa cái gì cô ăn cái nấy, hỏi câu nào đáp câu nấy, hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái nhỏ dịu dàng.

Kỷ Hoài Xuyên đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ: Nhóc con này cũng biết diễn thật đấy.

Thỉnh thoảng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, để lộ ra chút ý tứ mà chỉ đối phương mới hiểu:

“Kẻ lừa đảo tiểu thư đúng là danh bất hư truyền.”

“Tên đàn ông họ Kỷ kia, không khắc nghiệt như vậy thì chết à?”

Hai người rõ ràng là đang ghét bỏ nhau, nhưng màn tương tác bằng ánh mắt này rơi vào mắt người lớn lại mang một tầng ý nghĩa khác. Bà cụ ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn đôi trẻ, càng nhìn càng hài lòng: “Tiểu Xuyên, nha đầu Tiểu Sở, hai đứa định khi nào thì kết hôn? Bà xem ngày cuối năm rất tốt đấy, hay là gặp mặt gia đình Tiểu Sở một chút để bàn bạc xem sao?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...