Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 8



“… Hả?!”

Đừng nói Sở Thác, ngay cả Kỷ Hoài Xuyên cũng bị người nhà làm cho giật mình.

Anh cân nhắc rồi mở miệng: “Bà nội, con và Sở Sở… ở bên nhau chưa lâu. Chuyện này chúng con sẽ từ từ bàn bạc.”

May mắn thay, Kỷ Nghiêm cũng không quá đồng ý việc vội vàng: “Mẹ, kết hôn không phải chuyện nhỏ, cứ hỏi ý kiến gia đình Tiểu Sở trước đã.”

Bà Từ Súc Niên vội nói: “Cũng phải, cũng phải, là mẹ sốt ruột… Mẹ chỉ là không yên tâm thôi.”

Thằng bé Tiểu Xuyên tính tình có chút quá lạnh lùng, bình thường ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm dành cho con gái cùng trang lứa. Giờ khó khăn lắm mới thấy nó dẫn một cô gái về, bà chưa thấy nó thành gia lập thất thì sao có thể yên tâm được.

Bà cụ có chút thất vọng, Kỷ Tú Niên nắm tay mẹ, nhẹ giọng an ủi rồi gật đầu với Kỷ Hoài Xuyên.

Kỷ Hoài Xuyên xem giờ, thấy cũng không còn sớm: “Bà nội, ba, cô, trời tối rồi, con đưa Sở Sở về nhà trước đây.”

Mọi người đều đồng ý.

Sở Thác chào tạm biệt từng người lớn rồi mới theo Kỷ Hoài Xuyên đi ra ngoài: “Kỷ… Anh tên là Kỷ gì ấy nhỉ?”

Kỷ Hoài Xuyên đi trước cô nửa bước, dừng lại: “Kỷ Hoài Xuyên.”

Sở Thác “à” một tiếng: “Kỷ Hoài Xuyên, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra. Trước khi đến bệnh viện, anh đã bảo Chu Nguyên đi xử lý công việc ở công ty, giờ cô lại muốn anh đưa đi ăn cơm sao?

Sở Thác ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Anh keo kiệt thế à? Vừa nãy tôi còn khóc đấy, mắt đau hết cả rồi này.”

Kỷ Hoài Xuyên nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô — khi bà nội hỏi đến hoàn cảnh gia đình và đề nghị gặp cha mẹ cô, cô đã khóc rất nhập tâm, nói rằng kinh tế gia đình khó khăn, cha mẹ đang rất lo lắng nên muốn đợi thêm một thời gian nữa mới báo tin.

Mắt cô quả thực vẫn còn hơi đỏ, ánh đèn bệnh viện chiếu rõ hàng mi cong dài của cô. Kỷ Hoài Xuyên không khỏi có thêm chút ý cười: “Đi thôi.”

Có hời mà không chiếm là đồ ngốc. Khó khăn lắm mới bắt được vị Kỷ tổng này mời cơm, Sở Thác định bụng sẽ “chém” anh một bữa ra trò, nhưng Kỷ Hoài Xuyên dường như chẳng hề có giác ngộ đó.

Hai mươi phút sau.

Tại một cửa hàng KFC ven đường.

Sở Thác nhìn khoai tây chiên, hamburger, gà miếng và kem ốc quế trước mặt, tính tình tiểu thư nổi lên: “Tôi đã nói rồi, KFC không ngon bằng McDonald’s! Sao anh không nghe tôi!”

Kỷ Hoài Xuyên đang thong thả nặn một gói sốt cà chua lên khoai tây chiên, vẻ mặt bình tĩnh: “Gần, tiện đường.”

Sở Thác oán hận lườm anh một cái. Nhớ lại lời Trình Mạt nói anh trai cô ấy là một khúc gỗ cũng chẳng sai chút nào. Người đàn ông này dẫn con gái đi ăn mà lại chọn KFC, thảo nào độc thân cả đời, cũng đỡ làm khổ con gái nhà người ta.

Nhưng sau khi phát tác cơn giận nho nhỏ, thu hồi ánh mắt lại, cô nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Kỷ Hoài Xuyên, có lẽ đã mấy ngày không chợp mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi. Cô cũng bớt giận, yên lặng ăn khoai tây chiên — vừa nãy bị Kỷ Hoài Xuyên gọi đi gấp, cô còn chưa kịp ăn tối.

Cô vốn ăn uống rất tốt, ăn gì cũng thấy ngon, nhưng lúc này cắn ống hút uống Coca lại rất chăm chú. Kỷ Hoài Xuyên vốn chẳng thấy đói, nhưng nhìn bộ dạng ăn uống của cô, anh không kìm được mỉm cười, cũng ăn nhiều hơn một chút.

Khi chỉ còn lại ba miếng gà, Sở Thác cẩn thận liếc anh một cái, sau đó nhanh tay nhón lấy một miếng.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn lại cô, cũng cầm lấy một miếng — chỉ còn lại miếng cuối cùng!

Sở Thác phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay ra cướp. Kỷ Hoài Xuyên lại như đoán trước được hành động của cô, nhanh hơn một bước, đoạt lấy miếng gà đưa vào miệng, cắn một miếng: “Thơm thật.”

Sở Thác: “…”

Tên đàn ông chó má này!

“Anh tranh ăn với con gái à!”

“Kỷ Hoài Xuyên, anh quá đáng lắm!”

“Trả gà rán cho tôi!”

Lúc cô xù lông lên trông cũng khá đáng yêu.

Kỷ Hoài Xuyên bất động thanh sắc nhìn cô, lấy khăn giấy lau tay, bình thản đứng dậy, xin lỗi một cách chẳng có chút thành ý nào: “Xin lỗi. Lần sau lại mời.”

Sở Thác hừ lạnh một tiếng: “Quỷ mới thèm anh mời.”

Trên đường lái xe về, cô thầm mắng tên keo kiệt khốn kiếp này cả ngàn vạn lần trong lòng, cũng chẳng thèm nói chuyện với Kỷ Hoài Xuyên. Lúc xuống xe, cô đóng sầm cửa xe thật mạnh rồi quay người đi thẳng.

Kỷ Hoài Xuyên cũng xuống xe nhưng không quay về ngay, chỉ đứng bên cửa xe nhìn cô đi vào.

Sở Thác đi được vài bước, thấy phía sau không có ai liền quay đầu lại nhìn.

Kỷ Hoài Xuyên đứng dưới ánh đèn đường, mặc chiếc áo gió đen dài, dáng người cao lớn tuấn tú. Ánh đèn hắt lên gò má anh, đôi mắt thâm trầm có vài phần cô tịch, nhưng khóe môi dường như hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt.

Sở Thác ngẩn ra, chớp mắt, vài giây sau mới quay người đi tiếp.

Cô lầm bầm: “Tên đàn ông chó má. Cũng đẹp trai phết.”

Nhưng đẹp trai có ích gì!

Đẹp trai có mài ra ăn được không khi mà hắn cướp miếng gà rán cuối cùng lúc cô đang đói muốn chết!

Quá đáng!

Sở Thác tức tối về nhà, lục tủ lạnh tìm được nửa túi hoành thánh đem nấu. Đang ăn khuya thì nhận được tin nhắn WeChat của Chu Nguyên: “Sở tiểu thư, cô có thể cung cấp thông tin cá nhân được không, tôi cần để liên kết thẻ phụ.”

Sở Thác nhanh chóng gửi thông tin qua.

Thực ra mấy lời Kỷ Hoài Xuyên nói nhảm nhí như xem show, mua đảo, cô cũng chẳng tin là thật. Chỉ cần lần sau người nhà cô đến bắt người, anh đứng ra che chắn cho cô là được.

Không ngờ tên đàn ông chó má này lại nghiêm túc thật?

Cô có chút không tin nổi. Một người tranh giành miếng gà rán với cô sao bỗng nhiên lại hào phóng thế.

Cô không để bụng chuyện đó nữa, ăn xong rửa bát rồi đi tắm. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, cô lại nhớ đến Kỷ Hoài Xuyên… và cả giấc mơ khó nói kia.

Cô vốn là người vô tư, hôm đó kể cho Thời Dao nghe giấc mơ xong là quên béng đi, chẳng để trong lòng. Sau đó gặp Kỷ Hoài Xuyên vài lần cũng chẳng nói chuyện gì, chỉ có tối nay ăn KFC là nói nhiều hơn một hai câu.

Giờ cô lại nhớ tới, là vì cảnh tượng trong mơ diễn ra ở… phòng tắm, với cảm giác bị ôm xốc nảy lên. Chắc là do hôm đó thấy Kỷ Hoài Xuyên mặc áo choàng tắm trông hơi gợi cảm nên mới mơ như vậy thôi.

Sở Thác bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, thực ra diễn kịch với Kỷ Hoài Xuyên cũng chẳng khó khăn gì, nếu hôm nào đó tiện thể “xơi” được anh thì tốt quá — dẫu sao cô cũng thèm thuồng một thời gian rồi.

Khụ khụ, hình như cô hơi không trong sáng rồi.

Tắm xong đi ra, Sở Thác thấy màn hình điện thoại sáng lên. Cầm lên xem thì thấy vài tin nhắn ngân hàng — thẻ phụ của Kỷ Hoài Xuyên thật sự đã được đăng ký dưới tên cô.

Sở Thác chớp mắt, đọc đi đọc lại vài lần, xác nhận mình không nhìn nhầm. Cô vẫn cảm thấy Kỷ Hoài Xuyên hoặc là một tên ngốc ấu trĩ, hoặc là bị điên rồi.

Muộn hơn một chút, một lời mời kết bạn từ người lạ được gửi đến, nick name là ‘Kỷ Hoài Xuyên’.

Sở Thác hơi bất ngờ nhưng lại thấy bình thường, dù sao sau này cũng cùng hội cùng thuyền, có việc gì cũng tiện liên lạc. Cô nhấn đồng ý, chào hỏi lấy lệ: “Hi.”

Đối phương không trả lời.

Sở Thác cũng chẳng để tâm, công việc còn chưa giải quyết xong, cô lên mạng tìm tài liệu.

Đến khi xem lại tin nhắn thì đã là 1 giờ sáng.

Sở Thác buồn ngủ díp mắt, trước khi ngủ đặt báo thức rồi liếc qua WeChat — có hai tin nhắn từ ‘Tên keo kiệt Kỷ Hoài Xuyên’.

Tin nhắn chữ viết: “Trả cô này.”

Bên dưới là một bức ảnh, hình nhỏ nhìn không rõ lắm. Sở Thác bấm vào xem ảnh lớn, vừa nhìn suýt nữa thì tức chết — Kỷ Hoài Xuyên, cái tên thiếu đạo đức này cầm bút chì, vẽ phác một thứ gì đó mờ mờ ảo ảo, sợ cô không hiểu còn chú thích bên cạnh: Gà rán.

Tính tình có tốt đến mấy thì cũng chỉ có nước block block block!

Ở một nơi khác.

Chu Nguyên nhìn ông chủ mình đêm nay, cứ cảm giác anh có chút điên điên, nhưng lại không dám khuyên can, chỉ dám đứng nhìn.

Kỷ Hoài Xuyên xem tài liệu một lúc mới nhớ ra kiểm tra xem Sở Thác đã trả lời chưa. Kết quả là chẳng có tin nhắn mới nào. Anh nhíu mày, ngón tay gõ gõ lên bàn phím rồi lại xóa, cuối cùng gửi một câu ‘Đừng giận nữa’, lại thấy trên màn hình xuất hiện dấu chấm than đỏ.

Bị chặn rồi?

Chu Nguyên đứng bên cạnh lặng lẽ đỡ trán.

Đây là lần đầu tiên ông chủ chủ động kết bạn WeChat với con gái nhà người ta… Khụ khụ, hình như sắp lập kỷ lục bị chặn nhanh nhất rồi. Sở tiểu thư chắc là tức điên lên mất?

Sở Thác cũng chẳng nể nang gì.

Cô đăng liền mấy bài Weibo, mắng Kỷ Hoài Xuyên là đồ vương bát đản… Cô nhất định phải trả thù, chơi chết anh ta!

… Tiện thể tự cảnh cáo bản thân, không được thèm thuồng thân xác tên khốn kiếp này nữa!

Tên đàn ông chó má, hắn không xứng!


Tác giả có lời muốn nói: Hai kẻ ấu trĩ ha ha ha ha, thật sự không phải tác giả ấu trĩ đâu [chống nạnh].

Lì xì chương trước đã phát. Ngày mai vẫn cập nhật lúc 12 giờ trưa, thường từ thứ Tư đến Chủ Nhật là 12 giờ, thứ Hai và thứ Ba thì đa phần là buổi tối nha.


Sáng sớm hôm sau, Sở Thác bị Giang Lâm Tú gọi vào văn phòng.

Tạp chí Hấp Dẫn muốn phỏng vấn một nữ doanh nhân Nhật Bản. Giang Lâm Tú là tổng biên tập, cũng yên tâm giao cho đội ngũ tạp chí con tự thực hiện: “Lần này tôi sẽ không đi cùng, cô hãy dẫn đội đi phỏng vấn nhân vật, chuẩn bị cho tốt vào.”

Sở Thác cúi đầu xem tài liệu, một lúc sau mới ngẩng lên: “Đã rõ, cảm ơn sư phụ.”

Độ khó của nhiệm vụ này không hề nhỏ. Do mối quan hệ của cô với Thời Dao, trong công ty vẫn luôn có người bàn tán việc cô “nhảy dù” xuống vị trí Giám đốc nội dung của Hấp Dẫn, cho dù chỉ là một tạp chí con mới khởi nghiệp thì chắc chắn cũng là đi cửa sau.

Không chỉ người ngoài nói vậy, ngay cả các thành viên trong nhóm cũng khá bất mãn. Dựa vào đâu mà một cô gái trẻ tuổi như cô lại có thể đứng trên đầu trên cổ họ? Chỉ là nể mặt Giang Lâm Tú nên họ không nói ra mà thôi.

Sở Thác biết những chuyện này nhưng cũng không giận, vì cô đâu quản được miệng lưỡi thế gian.

Nhưng hiện tại, rõ ràng Giang Lâm Tú cũng biết chuyện này và muốn trao cho cô một cơ hội để giải quyết vấn đề.

Sở Thác cầm tài liệu trở về, vỗ tay trong văn phòng: “Chủ biên Giang giao cho một nhiệm vụ phỏng vấn, mọi người vào phòng họp họp nhé.”

Những người bên mảng chế tác, thiết kế nhìn nhau rồi mới chậm chạp đứng dậy. Chỉ có biên tập viên Triệu Thi Nhu, người đã tỏ ý thiện chí ngay từ ngày đầu cô nhận chức, là nhanh chóng đứng lên cười nói: “Để em đi lấy chìa khóa mở cửa phòng họp.”

Sở Thác khẽ gật đầu với cô ấy.

Trong phòng họp, mọi người nhanh chóng có mặt đông đủ.

Sở Thác phát tài liệu cho mọi người: “Mọi người xem qua trước đi. Bài phỏng vấn nhân vật này là nội dung chủ đạo của nguyệt san tháng sau, thời gian gấp, nhiệm vụ nặng. Tôi sẽ nói qua về sự sắp xếp của mình trước, sau đó mời mọi người góp ý.”

Cô đã suy nghĩ kỹ về tổng thể và trọng tâm của bài phỏng vấn: “Thành công của bà ấy nằm ở những đặc điểm khác biệt so với phụ nữ thường thấy. 31 tuổi tay trắng gây dựng sự nghiệp, một lòng đầu tư cho công việc, sau đó ly hôn với chồng. Sau khi ly hôn, con cái đi theo bà ấy nhưng bà cũng không có quá nhiều thời gian để quan tâm chăm sóc.”

Có người thì thầm bàn tán: “Vậy nhân vật này sẽ gây tranh cãi rất lớn đấy?”

Sở Thác hạ giọng xác nhận: “Khi tôi còn đi học ở nước ngoài, cũng thường nghe các giáo sư hỏi nữ sinh viên một câu: ‘Là một người phụ nữ, em định cân bằng giữa công việc và gia đình như thế nào?’”

Triệu Thi Nhu suy nghĩ nghiêm túc, giọng nói ôn nhu: “Thì đương nhiên là phải xác định rõ ranh giới giữa sự nghiệp và đời sống, sau đó…”

“Sai rồi,” một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, “Đó là một ngụy mệnh đề.”

Sở Thác nhìn về phía người vừa nói, Giám đốc chế tác Lưu Tiểu Vi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Dựa vào đâu mà phụ nữ cứ phải cân bằng giữa công việc và gia đình, còn đàn ông thì không cần?”

Lời cô ấy vừa dứt, các đồng nghiệp nam ngồi đó đều cười gượng gạo không tự nhiên, nhưng cô ấy chẳng để tâm, chỉ cười khẩy đầy trào phúng.

Triệu Thi Nhu đột nhiên bị ngắt lời, lại thấy nụ cười mỉa mai đó, nhất thời đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Sở Thác không dừng lại, tiếp tục nói: “Lời Giám đốc Lưu nói cũng chính là điều tôi đang nghĩ.”

“… Thế này thì hơi mạo hiểm đấy.”

“Đúng vậy, dù sao bối cảnh văn hóa trong nước nói chung là thế, nếu thách thức những giá trị quan niệm kiểu này, không khéo sẽ mang lại rắc rối.”

“Đúng thế, chắc chắn sẽ bị chỉ trích…”

“Hơn nữa phụ nữ vốn dĩ nên…”

Đồng nghiệp nam kia còn chưa nói hết câu đã bị Lưu Tiểu Vi lườm một cái sắc lẹm, nhất thời ấp úng không dám nói tiếp.

Sở Thác vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chậm rãi mở miệng: “Bỏ qua bản thân đề tài này một chút. Hấp Dẫn mới phát hành không lâu, nếu không chủ động khơi mào đề tài và tranh luận thì làm sao có được độ thảo luận? Nếu không có độ thảo luận, làm sao thu hút được độc giả quan tâm?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...