Những hạt mưa vẫn đang lộp độp rơi xuống, từng giọt nước trong suốt bắn tung lên trên mặt ô.
Hai chiếc đèn đường phía sau không biết từ khi nào đã tắt, ánh sáng yếu dần đi, cả bóng người in dưới đất cũng mờ nhạt theo.
Có lẽ không ngờ cô sẽ đột nhiên che ô cho mình, thần sắc của Trần Trạch Dã rõ ràng khựng lại một chút, trong đôi mắt đen thẫm thoáng qua một tia kinh ngạc.
Anh hơi cúi đầu xuống, tóc mái phía trước đã bị mưa làm ướt sũng, giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống, rơi đúng lên nốt ruồi đen nơi hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ), cái lạnh ẩm ướt ngấm vào da thịt.
Chân mày khẽ nhướng lên, anh đưa tay lên, định đẩy ô trở lại: “Không phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao, tôi không cần.”
Nhưng Kỳ An lại cố chấp lạ thường, lặp lại câu nói ban nãy: “Đừng dầm mưa.”
“Sẽ bị cảm đấy.”
Tiếng mưa rơi rả rích có phần ồn ào, lông mày Trần Trạch Dã khẽ động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, không cách nào dời đi được.
Chiếc ô này thật ra không lớn, lại còn chia một nửa cho đầu anh, phần vai phải của cô đã bị mưa làm ướt không ít.
Yết hầu bỗng cảm thấy ngứa ngáy lạ kỳ, bên tai lại văng vẳng lời cô vừa nói,
Đừng dầm mưa nữa sao?
Cứ như vòng vòng xoắn lấy tâm trí, ánh mắt lại quay về khuôn mặt trước mặt, ngũ quan của cô rất mềm mại, không hề có chút sắc bén hay tính công kích nào, đặc biệt là đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, đồng tử màu hổ phách trong veo như hồ nước sâu trong rừng rậm.
Chỉ là lần này, trong đó lại có thêm vài phần cố chấp.
Giống như chính anh đã ném một hòn đá vào hồ, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Hai người mắt đối mắt, đây là lần đầu tiên, cả hai đều không tránh đi.
Cảm giác như rơi vào một vòng lặp, thời gian bị kéo dài vô tận. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Trần Trạch Dã thua cuộc trước.
Anh tự mình cúi thấp mắt xuống, nốt ruồi lệ cũng vì thế mà lặng lẽ hạ theo, giọng nói bất ngờ trở nên khàn khàn, thấp trầm, như bị đầu thuốc đỏ rực thiêu qua:
“Nhưng tôi vốn dĩ là nên dầm mưa.”
Đêm nay không hề yên ắng, tiếng mưa che lấp mọi cảm xúc, Kỳ An không nghe rõ anh nói gì, nhíu mày một cái.
Đang định hỏi lại cho rõ ràng thì ánh sáng trắng chói lòa từ xa bất ngờ chiếu tới, tiếng còi xe dồn dập vang bên tai. Cô còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì một lực ấm áp bất ngờ siết lấy cổ tay cô.
Trán cô lướt qua chiếc áo thun trắng, vải mềm chạm vào da thịt tạo nên cảm giác ngứa ngáy như tơ vò, mùi hương không thuộc về cô tràn ngập tất cả các giác quan, tiếng tim đập mạnh mẽ và hữu lực vang vọng bên tai.
Chiếc taxi màu vàng lướt sát qua đúng chỗ cô vừa đứng, may mà Trần Trạch Dã nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.
Hơi thở ấm nóng phả lên chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cô, không biết có phải ảo giác không, nhịp thở của anh dường như cũng không ổn định, giống hệt nhịp tim của cô lúc này.
Ánh đèn hậu màu đỏ không lâu sau đó đã biến mất ở khúc quanh cuối đường, như đoạn kết của một bộ phim cũ. Trần Trạch Dã lúc này mới hoàn hồn, buông cô ra khỏi cái ôm giam cầm của mình, giữ đúng chừng mực.
“Bị dọa không?” Anh hỏi.
Kỳ An lắc đầu, giọng cũng nhỏ nhẹ: “Không sao đâu.”
Từng nhịp qua lại, chiếc ô cũng vì chuyển động của họ mà mất cân bằng, giọt mưa len qua khe hở rơi lên mặt, tóc tai bị nước mưa làm rối rồi dính bết lại.
Không biết là sợi thần kinh nào bị chạm trúng, Trần Trạch Dã không nhịn được mà đưa tay lên, rất nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra. Đầu ngón tay vẫn còn mang theo nhiệt độ lướt qua làn da khiến cô thấy hơi ngứa, giống như đuôi mèo nhẹ nhàng cọ qua, làm người ta không nhịn được muốn đưa tay ra chạm lại.
Ba, bốn giây sau, anh mở miệng, lần này âm thanh rõ ràng:
Anh nói: “Cậu xem đi.”
“Nằng nặc đòi che ô cho tôi, rồi cuối cùng chính cậu cũng bị ướt.”
Kỳ An cảm thấy lời anh có chút kỳ lạ, hình như còn ẩn ý gì đó, nhưng lại không thể nói rõ là gì. Cô vẫn theo phản xạ mà đáp: “Dù sao cũng còn hơn để cậu một mình dầm mưa ngoài này.”
Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, hơi nước bốc lên, khiến khuôn mặt cả hai người cũng trở nên mơ hồ.
Đầu ngón tay anh xoa nhẹ trên cán ô vài lần, cuối cùng, trong cuộc đối đầu này, Trần Trạch Dã là người đầu tiên nhận thua.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, như thể quét đi tầng không khí nặng nề bao trùm lúc nãy. Giọng điệu cũng quay lại với vẻ bất cần quen thuộc: “Phục cậu rồi.”
Anh không từ chối nữa, nhận lấy chiếc ô từ tay cô, nhưng vẫn thiên vị nghiêng về phía cô một chút.
“Giờ thì hài lòng chưa?”
Kỳ An gật đầu, vẻ cố chấp trong mắt dịu lại, viên đá nhỏ đã lặn xuống đáy hồ, mặt nước lại bình lặng như cũ.
“Được rồi, đi thôi.”
Đó là một buổi tối bình thường vào mùa thu năm 2014, nhưng lại là lần đầu tiên Kỳ An cảm thấy, bóng đêm và mưa rơi cũng không đến mức khiến người ta chán ghét như vậy.
Âm thanh của mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, hơi ẩm ướt vây quanh, đều không còn khó chịu nữa.
Trong con hẻm hẹp và tĩnh lặng, dưới màn mưa xám trắng, vũng nước dưới chân như chiếc gương sáng phản chiếu hai bóng người.
Chiếc ô đen nghiêng về phía Kỳ An với vẻ thiên vị, thiếu nam thiếu nữ sóng vai đứng chung một chiếc ô, tựa như hai hòn đảo lẻ loi nổi giữa đại dương, từng bị lạc trong mê cung, cuối cùng lại tìm thấy nhau.
Vai họ thỉnh thoảng chạm vào nhau, vải áo cọ xát khẽ vang lên, tiếng hô hấp của đối phương trở nên rõ ràng hơn, không ai mở miệng phá tan sự tĩnh lặng ấy.
Vì họ đều cảm thấy, bầu không khí như thế này là vừa đủ.
Tựa như một bộ phim câm trắng đen của thế kỷ trước, bỏ đi những lời thoại rườm rà, thậm chí chỉ là một giọt mưa rơi lên da thịt, cũng có thể lên men, dậy mùi những xúc cảm khác thường.
Câu chuyện nếu kể quá đầy đủ sẽ khiến người ta mất đi hứng thú, chỉ những đoạn để lại không gian tưởng tượng mới thật sự cuốn hút.
Trần Trạch Dã luôn đi cùng cô đến tận dưới lầu, trước lúc chia tay còn dặn: “Về nhớ tắm nước nóng, rồi thay quần áo khô đấy.”
Kỳ An khẽ cong khóe môi, dịu dàng đáp: “Cậu cũng vậy.” Rồi để lại chiếc ô cho cậu như một lời cảm ơn cho tối nay.
Trần Trạch Dã không từ chối.
Kim đồng hồ không biết từ khi nào đã vượt qua con số 12, thị trấn nhỏ chìm trong giấc ngủ, mưa cũng dừng hẳn.
Dòng người đi ngang qua đã đổi vài lượt, họ vừa vội vàng bước qua, vừa không quên liếc nhìn chàng trai đang đứng ven đường.
Anh mặc áo trắng quần đen, đứng đó như một cái bóng lặng thinh, vừa uể oải lại vừa mệt mỏi, trong tay kẹp một điếu thuốc chưa tàn, làn khói xám xanh mờ ảo che khuất gương mặt, nhưng ánh lửa cam đỏ nơi đầu thuốc lại nổi bật chói mắt giữa đêm đen.
Ánh mắt sâu thẳm khẽ ngẩng lên, ánh nhìn chẳng rõ rơi vào nơi đâu.
Kim phút lặng lẽ quay thêm nửa vòng, không ai biết anh rời đi từ lúc nào.
Chỉ có anh là rõ.
Chính là vào khoảnh khắc ánh đèn ở cửa sổ bên trái tầng ba vụt tắt.
Trên chiếc rèm màu xám, bóng dáng mơ hồ ấy hoàn toàn biến mất. Trần Trạch Dã khẽ thở ra một hơi, đường nét căng chặt nơi gương mặt dần thả lỏng, anh dùng ngón tay dập đi điếu thuốc, xoay người định quay về.
Tiếng chuông điện thoại cũng vang lên đúng lúc đó, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Anh móc điện thoại từ túi ra, trượt để nghe máy, đứng trong cơn gió lạnh suốt nửa đêm, giọng nói đặc biệt trầm thấp: “A lô.”
Đầu dây bên kia ngẩn ra trước, giọng điệu vô cùng khoa trương: “Vãi! A Dã, cậu bị ốm à?”
“…”
Trần Trạch Dã đưa điện thoại ra xa một chút, liếc nhìn cái tên trên màn hình, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, lông mày nhíu lại đầy bất lực: “Giang Trì Dật, nửa đêm nửa hôm cậu lại phát bệnh gì nữa vậy?”
“Cậu nói chuyện kiểu gì thế.” Giang Trì Dật tặc lưỡi, “Tôi hơn cậu hai tuổi đấy, theo vai vế cậu gọi tôi một tiếng ‘anh’ cũng không quá đáng mà.”
“Làm anh thì quan tâm chút đến sức khỏe em trai mình, chẳng phải là chuyện đương nhiên à?”
Trần Trạch Dã chẳng buồn nói thêm nửa câu, thấp giọng chửi một tiếng “đồ điên”, định cúp máy luôn.
“Ê ê ê đừng cúp!” Giang Trì Dật như thể gắn camera theo dõi anh, “Chỉ đùa với cậu tí thôi mà.”
“A Dã, cậu chẳng hài hước tí nào.”
Trần Trạch Dã không đáp lại, chỉ khẽ cười khẩy, rồi lại đi thêm một đoạn nữa.
Bên tay trái là một cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ, biển đèn LED chói mắt, đêm nay nhiệt độ hơi thấp, trên kính cửa sổ phủ một lớp sương mờ mờ.
Anh đẩy cửa bước vào.
Máy ở cửa vang lên một tiếng “đinh”, theo sau là giọng nữ điện tử: “Chào mừng quý khách.” Giang Trì Dật nghe được tiếng động qua điện thoại, có phần ngạc nhiên: “Cậu còn ở ngoài à?”
Trần Trạch Dã quen thuộc đi thẳng đến dãy kệ trong cùng, nhanh chóng lấy một chai trà ô long, đáp lại bằng một tiếng “ừ” chẳng mang theo cảm xúc.
Ánh mắt vô tình liếc sang bên phải, là quầy sữa. Sữa đào hồng nhạt yên lặng nằm trên giá. Anh nhìn chằm chằm một lúc, trong đầu hiện lên một bóng hình.
Giang Trì Dật vẫn đang luyên thuyên ở đầu dây bên kia: “Cậu đi một mình hay đi với ai đấy?”
Chai trà ô long cuối cùng cũng bị thay bằng hộp sữa, Trần Trạch Dã đi đến quầy thanh toán, chỉ tay vào hàng thuốc lá thứ hai ra hiệu với nhân viên, rồi mới mở miệng đáp: “Chỉ mình tôi.”
Anh có gương mặt quá thu hút, giọng nói cũng dễ nghe, cô gái thu ngân không nhịn được liếc nhìn anh thêm vài lần.
Quét mã xong, anh đẩy cánh cửa kính dán đầy quảng cáo ra, đứng ở bậc thang bên cạnh, hơi cúi đầu, trông có vẻ mệt mỏi.
Cuộc gọi này anh chẳng muốn kéo dài thêm: “Rốt cuộc có chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây.”
“Có có có.” Giang Trì Dật cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề: “Mai cậu rảnh không? Tôi đến Lê Bắc thăm cậu nhé?”
Trần Trạch Dã cười nhạt: “Tôi sống tốt mà, có gì đáng để cậu thăm.”
“Với lại, cậu là học sinh lớp 12 rồi mà sao rảnh thế?”
“Tại nhớ cậu đấy mà.” Giọng điệu của Giang Trì Dật cũng không đứng đắn theo, “Biết cậu nổi tiếng, muốn hẹn gặp cũng phải xếp hàng, nên tôi đến hỏi trước.”
Trần Trạch Dã cười mắng: “Bớt giở trò đi.”
“Thế rốt cuộc rảnh không?”
Trần Trạch Dã nghiêng đầu, kẹp điện thoại bằng vai, xé ống hút c*m v** hộp sữa, giọng nói có phần ậm ờ: “Rảnh.”
Vị đào ngọt ngào đậm đà lan trong khoang miệng, anh khẽ cong môi, thầm nghĩ một câu: Quả nhiên.
Quả nhiên là chỉ có mấy cô gái mới thích uống thứ này.
Nhưng mà… cũng không đến nỗi tệ như tưởng tượng.
“Ê, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?” Giang Trì Dật vẫn đang lảm nhảm không ngừng, “Vậy cứ quyết thế nhé, trưa mai tôi với Sầm Gia cùng đến, tới nơi gọi cho cậu.”
“Đợi chút.” Trần Trạch Dã bắt được điểm mấu chốt trong lời cậu ta, ngón tay đang cầm hộp sữa hơi khựng lại, “Cậu nói Sầm Gia cũng đến?”
“Ừ đó.” Nhắc đến cô, Giang Trì Dật bất giác hơi nhức đầu, giọng điệu đầy bất lực, “Tiểu thư gần đây đang nghỉ ở nhà, chán đến phát điên, nghe tôi sắp đi Lê Bắc thì cứ nằng nặc đòi theo, nói gì cũng không khuyên nổi.”
“Không hiểu cái chỗ xó xỉnh các cậu có gì vui nữa.”
“Vậy thì hay.” Một ý nghĩ mơ hồ trong đầu dần rõ ràng, yết hầu anh khẽ chuyển động, Trần Trạch Dã tiếp lời: “Đúng lúc có chuyện muốn nhờ cô ấy giúp.”