Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 15: Đá Bào



Cơn mưa thứ ba của tháng Chín đã cuốn sạch phần lớn cái nóng còn sót lại của cuối hè.

Nhiệt độ buổi sáng sớm lại hạ thêm một chút, trên cửa kính mỏng manh phủ một lớp sương trắng, trong làn gió lướt qua cũng phảng phất cái se lạnh.

Kỳ An gấp gọn chiếc áo thun đã giặt sạch, lục trong tủ tìm một chiếc hoodie dày hơn để mặc vào.

Ba giờ mười lăm phút chiều, mặt trời ló rạng.

Ánh nắng rọi thẳng vào bậu cửa sổ, xua đi mọi mù mịt và u ám, hiệu ứng Tyndall để lại một dải sáng ấm áp nhất.

Kỳ An lúc ấy đang làm bài tập toán, vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp cảnh tượng trước mắt.

Cô đặt bút xuống bàn, bước đến đẩy cửa sổ ra, mái tóc vén sau tai bị gió thổi rơi xuống, lướt nhẹ qua má gây cảm giác hơi ngứa.

Hai con phố phía xa, một chiếc xe buýt vừa đến trạm, mấy đứa trẻ đeo ba lô ríu rít chạy xuống, trước tiệm tạp hóa cũ kỹ, mấy ông cụ đang ngồi tắm nắng.

Tầm nhìn trở lại gần, cô lại thấy cây bạch dương ở góc đông nam dưới lầu.

Một cái cây chẳng mấy nổi bật, lá cây còn có dấu hiệu rụng, nhưng với cô lại đặc biệt, chỉ vì tối hôm trước đã cùng một người đứng dưới đó nói thêm mấy câu.

Cả ngày hôm ấy tâm trạng cô rất tốt, kế hoạch cũng rõ ràng, định sẽ dùng một ngày hoàn thành hết bài tập và việc học, hôm sau ra ngoài sớm, tìm xem có căn nhà nào có thể thuê được không.

Dù đêm qua vừa xảy ra chuyện nguy hiểm, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô không thể cứ mãi hoảng sợ như chim sợ cành cong.

Khi làm xong môn cuối cùng là Vật lý, Kỳ An ôm đồ ngủ đi rửa mặt, giữa chân mày hơi cau lại, vẫn còn trăn trở với điểm kiến thức không hiểu được vừa rồi.

Vừa đặt tay lên vòi nước, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa hỗn loạn, nặng nề.

Âm thanh nặng trịch ấy vang vọng trong căn phòng nhỏ, tim Kỳ An siết chặt, theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo tường.

Kim giờ sắp chỉ đến 12 giờ, ai lại đến vào giờ này chứ?

Trực giác mách bảo cô rằng tình hình bên ngoài không mấy tốt lành, cô không dám lên tiếng, bước chân nhẹ nhàng đến sát cửa, rón rén nhón chân nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, vẫn thấy sợ.

Ánh đèn hành lang quá mờ, lờ mờ chỉ thấy mấy bóng người đàn ông, người đứng đầu có một vết sẹo dài trên mặt, ghê rợn đến rùng mình.

Tiếng đập cửa vang rền, cánh cửa cũ kĩ như sắp bị phá tung bất cứ lúc nào.

Chân bắt đầu run rẩy không kiểm soát, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, Kỳ An cố giữ lý trí, bàn tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Loạng choạng chạy đến giường, cô cố gắng giữ vững tay không run, lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, không biết có phải vì hoảng loạn quá không, cô nói lắp mấy lần mới báo rõ được địa chỉ và các thông tin khác.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp diễn, Kỳ An áp chặt lưng vào cửa, toàn thân như bị hút hết máu, mặt trắng bệch như bệnh nhân, áo mỏng ướt đẫm mồ hôi.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, cô chợt nhớ ra cô gái thuê nhà trước từng nói rằng, căn hộ này sắp bị đem ra để thế nợ.

Chẳng lẽ là thật ư…?

Có lẽ vì không nhận được phản ứng như mong đợi, năm phút sau, tiếng gõ cửa biến mất, tiếng bước chân cũng dần lẫn vào bóng tối của đêm.

Kỳ An lại đợi thêm một lúc mới dám nhìn qua mắt mèo, xác nhận rằng người đã rời đi, lúc này mới như trút được gánh nặng, ngã phịch xuống sàn.

Trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh, trong mắt còn nguyên vẻ hoảng loạn chưa tan.

Vì Kỳ An không nhìn rõ được mặt người gõ cửa, cộng thêm hệ thống camera quanh khu vực đã cũ và hư hỏng, thân phận của những kẻ kia không thể xác định, cảnh sát đến cũng đành bó tay, chỉ để lại số điện thoại, nói nếu có tiến triển gì sẽ liên hệ lại với cô.

Có lẽ vì thấy cô quá tội nghiệp, trước khi rời đi, nữ cảnh sát còn quay lại dặn dò: con gái tốt nhất đừng sống một mình ở đây.

Chuyện xảy ra tối nay không phải điều gì lạ, khu này vốn nhiều người vô gia cư, an ninh lại kém, mùa đông năm ngoái từng xảy ra liên tiếp vài vụ cướp đột nhập.

“Nếu thật sự không còn cách nào khác, bình thường nhất định phải khóa kỹ cửa sổ, để ý xem ngoài cửa có dấu hiệu hay ký hiệu nào lạ, phát hiện điều gì bất thường lập tức gọi cảnh sát.”

Kỳ An mím môi gật đầu: “Em biết rồi.”

“Cảm ơn mọi người.”

Đêm càng về khuya.

Chăn mền màu nhạt được gấp gọn gàng đặt trên giường, chưa hề bị mở ra, Kỳ An ôm gối ngồi lặng bên mép, ánh mắt trống rỗng.

Cô không ngủ được.

Màn hình điện thoại bên cạnh sắp tắt, khung chat đầy những cuộc gọi nhỡ cho Tiền Thư Vinh nhưng không một cuộc nào được bắt máy.

Thời gian đã hơn hai giờ sáng, Kỳ An kéo chăn nằm xuống, ép bản thân phải nhắm mắt lại.

Nhưng chưa đến nửa phút, bên tai lại không kìm được vang lên tiếng gõ cửa quen thuộc ấy.

Như một cơn ác mộng bám riết không buông.


Một tuần mới bắt đầu, lá rơi đầy đất, bầu trời trong xanh như được gột rửa, một ngày hiếm hoi đẹp trời giữa mùa thu.

Buổi trưa khí lạnh tan đi, quạt trần trên trần lớp lại bắt đầu quay, bảng đen vẫn còn vết phấn của công thức lượng giác chưa kịp lau sạch, góc trên bên phải ghi bằng phấn trắng – Thứ Hai vắng 1 người.

Chung Tư Kỳ ngậm nửa que kem từ bên ngoài bước vào, vừa vào lớp đã thấy Kỳ An đang gục đầu xuống bàn.

Cô hôm nay suốt buổi trông không có tinh thần, tóc đen buộc lỏng phía sau đầu, vài sợi tóc rối xõa bên má, dù đã che gần nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi phờ phạc trên người.

Chung Tư Kỳ bước nhanh tới, cúi người chọc nhẹ vào tay cô: “An An, cậu sao thế?”

Nghĩ tới lần trước Kỳ An ngất xỉu trong giờ thể dục, giọng cô càng thêm lo lắng: “Cậu thấy không khỏe ở đâu à? Có phải bị bệnh rồi không?”

Phải mất một lúc Kỳ An mới mơ màng mở mắt, giọng nói rất nhỏ, gần như không nghe thấy: “Tớ không sao…”

Ánh nắng xuyên qua khe rèm rọi vào góc này, làn da vốn đã trắng của cô giờ lại thêm phần xanh xao, quầng thâm dưới mắt càng nổi bật hơn.

Chung Tư Kỳ giật mình: “Tối qua cậu không ngủ được à? Quầng thâm mắt đậm quá.”

“Hay để tớ xin phép nghỉ hộ cậu nhé?”

“Không cần đâu.” Kỳ An dụi mắt, “Chỉ là ngủ hơi muộn chút thôi, không sao cả.”

Chung Tư Kỳ mím môi, cau mày, trông rõ ràng là không tin.

“Thật đó.” Kỳ An cố gắng cong khóe môi, gượng cười: “Tớ không lừa cậu.”

Chung Tư Kỳ thở dài nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng phờ phạc trước mắt, hơi lo lắng sờ trán cô, xác nhận không bị sốt.

Biết không lay chuyển được Kỳ An, cuối cùng đành chịu thua: “Vậy cũng được, nhưng nếu thấy không khỏe nhất định phải nói, đừng cố chịu đựng.”

“Yên tâm đi.”

Kỳ An vốn định nằm xuống bàn ngủ bù thêm lát, nhưng lại nhớ ra tiết sau là sinh học, nội dung thầy sẽ kiểm tra miệng cô còn chưa học thuộc xong.

Cô chống tay đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, ép bản thân tỉnh táo lại.

Trên đường quay về lớp, vừa khéo gặp Ôn Khê Đình từ tổ tiếng Anh đi ra, hai người cùng nhau trở về lớp.

“À đúng rồi An An.” Ôn Khê Đình như nhớ ra gì đó, chợt hỏi, “Trước cậu có hỏi tớ chuyện thuê nhà nhỉ, cậu đang muốn tìm phòng hả?”

Kỳ An không ngờ cô ấy lại nhắc đến chuyện này, khựng lại một chút, hơi ngơ ngác trả lời: “Ừ.”

“Vậy bây giờ cậu tìm được rồi à?”

Sợi chỉ thừa ở cổ tay áo quấn lấy ngón tay mảnh khảnh, đột ngột siết chặt lại, đau đến mức tê rát. Kỳ An lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy thì đúng lúc.” Ôn Khê Đình mỉm cười, “Chị họ của một người bạn tớ gần đây có căn nhà cho thuê, điều kiện cũng khá tốt, gần trường học nữa, cậu có muốn đi xem không?”

Nghe đến hai chữ điều kiện tốt, trong đầu Kỳ An lập tức hiện lên một loạt con số trên trời, ít nhất cũng phải bốn chữ số, không có giới hạn trên.

Cô hạ hàng mi xuống không để lộ biểu cảm, môi mím lại, giọng nói trở nên yếu ớt: “Hay là thôi đi Ôn Đình, tớ…”

“Chị họ cậu ấy là người rất tốt, chuyện này cậu cứ yên tâm, hơn nữa hình như giá thuê cũng không đắt.” Ôn Khê Đình chọc vào má cô, “Dù sao bây giờ cậu cũng chưa tìm được nhà mới, đi xem thử nhé?”

Không muốn phụ lòng tốt của Ôn Khê Đình, suy nghĩ một lúc, cuối cùng Kỳ An cũng gật đầu đồng ý: “Vậy được.”

“Ừ.” Ôn Khê Đình nắm lấy lòng bàn tay cô, bóp nhẹ một cái, “Lát nữa tớ sẽ gửi thông tin liên lạc của chị ấy cho cậu.”


Buổi chiều ngày hôm sau, không khí oi bức, học sinh mặc đồng phục chen chúc ùa ra ngoài.

Bức tường đá loang lổ như bị lớp mây xám đè nặng, mùi bụi lẫn trong từng hơi thở, thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, bụi đất bay lên theo gió.

Mùa mưa mùa thu thường kéo dài.

Tiệm văn phòng phẩm phía bên kia đường vẫn chưa đóng cửa, trước cửa đang phát một bản tin thời tiết qua loa phát thanh, nữ phát thanh viên với giọng đọc chuẩn thông báo: Do ảnh hưởng của không khí lạnh mạnh, ba tiếng nữa Lê Bắc sẽ có 80% khả năng mưa, khuyến cáo cư dân nên chú ý an toàn, nhớ mang theo ô khi ra ngoài.

Sau bản tin là tiết mục phát nhạc theo yêu cầu.

Lần này là bài 《Giang Nam》 của Lâm Tuấn Kiệt.

Dù đã là ca khúc từ mười năm trước, giai điệu vẫn khiến người nghe bị cuốn hút.

Lời bài hát vang lên rất đúng lúc:

Mưa đến nơi này quấn thành sợi, quấn lấy chúng ta lưu luyến nhân gian…

Kỳ An lấy điện thoại ra xem địa chỉ, điểm đến chỉ cách trường hơn mười phút đi bộ, đi bộ là kịp.

Còn một ngã tư cuối cùng, cô đứng bên lề đường chờ đèn đỏ, xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, thấy một cô gái có ngoại hình nổi bật đang đứng cạnh cửa tiệm tiện lợi nơi họ hẹn nhau.

Váy dài đến mắt cá, tóc xoăn xõa vai, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, dù là ngày u ám mưa dầm cũng không kém phần nổi bật, như một cảnh đẹp bắt mắt.

Đèn đỏ chuyển xanh, trước khi bước đi, Kỳ An lại mở ghi âm điện thoại.

Không phải cô không tin vào lời giới thiệu của Ôn Khê Đình, chỉ là do đã từng gặp quá nhiều rắc rối trước đây, cô buộc phải cẩn trọng.

Thấy cô đi đến, cô gái vui vẻ tiến lại gần: “Em là cô bé định đến xem nhà đúng không?”

Kỳ An gật đầu xác nhận.

Cô ấy cười: “Chị là Sầm Gia, đi thôi, chị dẫn em qua đó.”

Trời tối mờ, bảng tên đường màu nâu sẫm ghi ngõ Minh Xuân số 137.

Vừa dừng chân lại, Kỳ An đã biết chuyến đi hôm nay chắc chắn là phí công rồi.

Trước mắt là một căn nhà mang phong cách kiến trúc vùng Giang Nam, có phần không hợp với thị trấn miền Bắc điển hình như Lê Bắc. Qua cổng sắt màu bạc nhìn vào, thấy hai tòa biệt thự nhỏ độc lập đối diện nhau, góc sân có một chiếc xích đu nhỏ, trông như vừa mới được dọn dẹp, cỏ dại hay sự lộn xộn đều không thấy đâu.

Sầm Gia dẫn cô đến căn bên tay phải, mở cửa ra, không gian bên trong còn rộng hơn tưởng tượng. Phòng khách có một cửa sổ lớn sát đất, bên cạnh là phòng ăn và bếp.

Tuy ngôi nhà đã có tuổi, nhưng phong cách trang trí thiên về hiện đại, giấy dán tường màu hồng nhạt tạo cảm giác ấm cúng, những bức tranh minh họa dễ thương treo trên bức tường trắng trống trơn.

Kỳ An âm thầm nghĩ trong lòng, với hoàn cảnh túng thiếu hiện tại của mình, có lẽ ngay cả nhà vệ sinh của nơi này cũng không thuê nổi.

Với tinh thần không muốn lãng phí thời gian của đôi bên, cô gọi Sầm Gia đang đi phía trước lại:

“Chị Sầm Gia, em hỏi trước giá thuê được không ạ?”

“Hiện giờ em không có nhiều tiền.” Cô nhẹ nhàng giải thích “Nếu đắt quá thì em cũng không kham nổi, vậy thì đỡ phiền chị thêm nữa.”

“À đúng rồi, suýt nữa quên nói với em.” Sầm Gia quay lại nhìn cô: “Tiền thuê là ba trăm một tháng, bao luôn nước điện, không cần đặt cọc, thanh toán từng tháng.”

Kỳ An ngây người ra suốt nửa phút.

“Có phải là ở ghép với người khác không ạ?”

Dù sao thì cái phòng nhỏ hôm trước cũng đã sáu trăm một tháng, ba trăm mà thuê được chỗ như thế này, thế nào cũng thấy giống bánh từ trên trời rơi xuống.

“Không.” Sầm Gia lắc đầu, “Là thuê nguyên căn, chỉ mình em ở thôi.”

Bốp.

Cái bánh lớn hơn nữa đột ngột rơi xuống.

Người bên dưới bị đập cho choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Có lẽ vì vẻ mặt của cô quá mức kinh ngạc, Sầm Gia không nhịn được cười khẽ, rồi mở miệng giải thích:

“Căn nhà này là ông nội chị để lại, chị và anh trai mỗi người một căn. Nhưng chị thường ở ngoài tỉnh, rất ít khi về Lê Bắc, nên để không cũng phí, mới nghĩ tới chuyện cho thuê.”

“Tiền thuê gì đó với chị không quan trọng, chủ yếu là muốn tìm một người thuê đáng tin.”

Lúc này Kỳ An mới hiểu ra.

Đây chắc là kiểu giàu có nên tùy hứng trong truyền thuyết rồi.

Mà cô lại may mắn gặp trúng.

Sầm Gia đi đến bên cạnh rót cho cô một ly nước, giọng rất chân thành: “Căn nhà này cũng đã có tuổi, lại để không lâu rồi, mấy hôm trước chị vừa thuê người đến dọn dẹp, cũng sửa sang lại hết rồi.”

“Trừ phòng nhỏ ở góc tầng hai, bên trong có mấy món đồ không mang đi được nên khóa lại, còn lại em cứ tùy ý sử dụng. Đồ đạc cũng đều là mới hết, nếu có hỏng hóc gì cứ nói chị, chị sẽ gọi người đến sửa.”

“Chị thấy em cũng hợp mắt chị, nếu em muốn thuê thì lúc nào ký hợp đồng cũng được. Còn nếu thấy giá cả không phù hợp, mình có thể thương lượng lại.”

“Đương nhiên rồi,” Sầm Gia cười nhẹ, “Chuyện này cũng phải là đôi bên cùng muốn. Nếu em cảm thấy không hợp thì chị cũng không ép.”

Một thoáng im lặng.

Kỳ An liếc nhìn xung quanh, điều kiện căn nhà này tốt hơn chỗ trước quá nhiều, vị trí cũng thuận tiện hơn hẳn, cô thật sự không có lý do để từ chối.

Vì vậy cô gật đầu, cũng nghiêm túc nói: “Em thuê.”


Tối hôm đó Kỳ An liền quay về thu dọn hành lý.

Cô chẳng có nhiều đồ, cũng không mua thêm gì mấy trong tháng vừa rồi, kéo vali đến thế nào thì giờ lại kéo đi thế ấy.

Có thể nói là có đầu có đuôi.

Lúc này xe buýt đã dừng hoạt động, cô đứng bên đường vẫy một chiếc taxi.

Tài xế giúp cô bỏ hành lý vào cốp, rồi quay đầu hỏi cô muốn đi đâu.

Cô đóng cửa xe, báo địa điểm: “Ngõ Minh Xuân.”

Đạp côn, tiếng động cơ vang lên, ngõ Chung Linh nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Trên đường đi Kỳ An nhắn tin cho cô gái từng cho cô thuê nhà, nói mình đã tìm được chỗ mới, muốn hẹn thời gian trả lại chìa khóa.

Đèn trong phòng bật sáng, không gian rộng rãi khiến Kỳ An nhất thời chưa kịp thích ứng. Cô kéo rèm trước cửa sổ sát đất, mở vali, vừa dọn đồ vừa suy nghĩ lan man.

Có lẽ vì những năm trước đã chịu đủ khổ rồi, ông trời cũng không nỡ để mọi thứ bất công mãi, nên lần này, cô trở thành người được vận may ưu ái.

Chiếc áo cuối cùng được cất vào tủ, điện thoại bên cạnh ting một tiếng, tin nhắn trả lời: Hẹn gặp trưa ngày kia ở siêu thị bên ngõ Chung Linh.

Kỳ An nhắn lại “Được”, rồi đưa tay vào túi áo… nhưng lại phát hiện chìa khóa không thấy đâu.

Chẳng lẽ lại đánh rơi rồi?

Cô hơi kinh ngạc vì mình dùng chữ “lại”, rồi chợt nhớ ra: ngày thứ hai đến Lê Bắc, chiếc móc khóa đã theo cô nhiều năm cũng từng gặp kết cục tương tự.

Lần đó là Trần Trạch Dã giúp cô tìm lại.

Nhưng giờ cô cũng chẳng rảnh để hoài niệm, dựa vào tường hồi tưởng lại một lượt, chắc chắn là lúc kéo vali đã đánh rơi đâu đó ngoài sân.

Dựa vào ánh đèn điện thoại, cô cúi người lần theo đường đi tìm kiếm, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, cửa sắt bên ngoài bị đẩy ra.

Tiếng rất nhẹ, nhưng lại như tiếng trống dội thẳng vào tim cô. Lưng Kỳ An cứng đờ, lúc này mới sực nhớ ra sai sót chí mạng của mình:

Lúc nãy chia tay, cô quên hỏi Sầm Gia: căn nhà bên cạnh… là ai ở?

Tư thế này rõ ràng bất lợi, đầu óc cô không tránh khỏi tưởng tượng đến tình huống xấu nhất, tiếng bước chân càng lúc càng gần, sợi dây trong lòng cũng căng ra đến cực điểm, như sắp đứt phựt.

Cô đột ngột quay lại.

Ánh mắt cô đụng thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia.

Đôi mắt đó thật sự rất dễ nhận ra, sâu thẳm, đặc biệt mang theo sự tùy tiện và bất cần quen thuộc của anh, mà khi cô rơi vào bế tắc, lại có thể lặng lẽ xuất hiện đúng lúc, giống như trong một buổi trưa hè oi ả, bất ngờ mua được ly đá bào cuối cùng.

Lạnh lùng nhưng ấm áp.

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã mở miệng trước:

“Cậu sao lại ở đây?”

Ánh mắt anh liếc qua căn phòng sáng đèn phía sau, như đã hiểu ra điều gì, khẽ nhướng mày:

“Cậu mới chuyển đến?”

Thời gian như khựng lại vài giây, anh đứng tựa người lười biếng hơn, cầm chìa khóa xoay mấy vòng trong tay, rồi bình thản nói:

“Cũng khéo thật.”

“Tôi cũng ở đây.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...