Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 16: Lời Mời



Đêm nay trăng không sáng, trong bóng tối chỉ có hai ánh mắt lặng lẽ giao nhau.

Đèn cổng ở đằng xa tỏa ánh sáng cam vàng dịu dàng, giúp người ta có thể nhìn rõ gương mặt đối phương.

Trần Trạch Dã cúi mắt xuống, vẻ mặt của người trước mặt nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng lại trong dự liệu.

Cảnh giác trong người như chuông báo động dần dần buông lỏng, nhưng người vẫn còn hơi ngơ ngác, đồng tử màu hổ phách hơi mở to, chăm chú nhìn anh, những sợi tóc bị gió thổi vương trên má.

Gần đây trời trở lạnh, cô đã mặc áo dài tay, là chiếc áo hoodie trắng đơn giản, trước ngực in hình một chú thỏ với vẻ mặt hoảng hốt.

Giống hệt như dáng vẻ của cô lúc này.

Từ cổ họng anh bật ra một tiếng cười khẽ, phá tan sự tĩnh lặng ngắn ngủi.

Trần Trạch Dã tiến lại gần hơn, bóng dáng cao ráo cũng nghiêng xuống.

“Bị dọa sợ à?”

Kỳ An hơi chậm một nhịp, khẽ “à” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.

Hàng mi dài nhẹ rung trong gió đêm, như cánh bướm lạc phương hướng trong bóng tối.

Dáng vẻ này lại càng khiến người ta muốn trêu chọc, giọng điệu của Trần Trạch Dã kéo dài hơn bình thường, pha chút nghịch ngợm nhưng không làm người ta khó chịu: “Hay là cậu không nhận ra tôi rồi?”

Cái gì với cái gì vậy chứ.

Mới mấy ngày không gặp thôi mà, sao có thể không nhận ra được.

Khoảng cách giữa hai người có phần gần, tiếng hít thở và nhịp tim đều nghe rất rõ, Kỳ An mấp máy môi, cổ họng bỗng ngứa ngáy khó chịu, lắp bắp mãi mới nói được thành lời:

“Cậu cũng sống ở đây à?”

Cô lặp lại câu hỏi của anh lúc trước.

“Sao?” Trần Trạch Dã bình tĩnh hơn cô rất nhiều, giơ tay bóp nhẹ cổ mình, “Không được à?”

Chưa đợi Kỳ An trả lời, đôi mắt đen lại dừng trên người cô, Trần Trạch Dã khẽ cong môi, cười có chút trêu ghẹo:
“Không ngờ bạn học Kỳ của chúng ta cũng khá bá đạo đấy.”

“… Không phải đâu.”

Kỳ An bị câu nói ấy làm cho mặt hơi đỏ lên, thực ra cô cũng không biết phải nói gì, chỉ là sự trùng hợp bất ngờ này khiến cô phản ứng chậm chạp.

Bàn tay giấu trong tay áo khẽ nắm lấy vạt áo, mấy giây trống rỗng đó, Kỳ An bỗng nhớ ra, Sầm Gia từng nói căn nhà này là của anh trai cô ấy.

Chẳng lẽ…

Tính tò mò trỗi dậy mạnh mẽ, Kỳ An cũng không nghĩ ngợi nhiều, chớp mắt vài cái, liền hỏi thẳng:

“Cậu là anh trai của chị Sầm Gia à?”

Chưa kịp nghe anh trả lời, phía trên đã vang lên tiếng cười khẽ.

Trần Trạch Dã càng buông lỏng tư thế, nhướng nhẹ đầu mày, một tay đút túi nhìn cô:

“Cậu đoán xem tôi có phải không?”

Kỳ An mím môi lại, cuối cùng cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình ngốc thế nào.

Rõ ràng Sầm Gia lớn tuổi hơn họ, sao anh có thể là anh trai cô ấy được.

Lại bị trêu nữa rồi.

Cô ngượng ngùng cúi đầu, không biết phải nói gì.

Trần Trạch Dã nắm lấy phản ứng nhỏ này của cô, tiếp tục lấn tới: “Sao không nói gì nữa?”

Kỳ An nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu không phải.”

Sợ cô ngượng quá lại khó xử, anh mở miệng giải thích: “Sầm Gia mà cậu nói, tôi không quen.”

“Căn nhà này ——” Anh dừng lại rất khẽ, “Là tôi thuê lại từ người khác.”

Kỳ An cũng không nghi ngờ gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Ánh mắt cô hạ xuống, nhìn bóng hai người dưới đất gần như dính vào nhau.

Trần Trạch Dã khẽ cong môi không để lộ, rồi quay về chủ đề chính: “Vừa rồi cậu đang làm gì ở đây?”

“Tìm đồ.” Kỳ An thành thật trả lời, “Lúc nãy không tìm thấy chìa khóa nhà.”

Trần Trạch Dã gật đầu: “Làm rơi ở sân à?”

“Ừm…”

“Được, để tôi giúp cậu tìm.”

Nói xong, anh thật sự xoay người, bắt đầu cúi đầu tìm kiếm dưới đất. Kỳ An cũng không chần chừ nữa, bật đèn pin rồi rọi về phía bên kia.

“Ở đây.”

Cuối cùng vẫn là Trần Trạch Dã tìm thấy trước. Kỳ An nghe thấy tiếng anh liền đứng dậy đi về phía đó.

Có lẽ đứng dậy hơi vội nên cô chợt loạng choạng, đầu cũng choáng váng theo.

Trần Trạch Dã nhanh tay đỡ lấy cánh tay cô, đuôi tóc đen chạm nhẹ vào lớp vải trắng, hơi thở và nhịp tim đều bị xáo trộn.

Sự lười nhác trên mặt anh lập tức biến mất, cúi đầu nhìn cô, giọng có chút căng thẳng: “Chỗ nào khó chịu?”

Cơn choáng chỉ kéo dài vài giây, Kỳ An đưa tay day nhẹ thái dương, chậm rãi nói: “Tớ không sao.”

Cánh tay Trần Trạch Dã vẫn giữ lấy cô, đường viền môi mím chặt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nghiêng của cô.

Nếp mí sâu hằn rõ, màu mắt cũng tối đi, sau một lúc mới thấp giọng hỏi: “Lại chưa ăn tối phải không?”

Anh vốn đã cao, giờ còn cúi người xuống, áp lực càng rõ hơn.

Lưng cô hơi cứng lại nhưng nhanh chóng che giấu, Kỳ An dịch nhẹ sang bên để kéo giãn khoảng cách: “Ăn rồi…”

Trần Trạch Dã không nói gì.

“Thật mà.” Cô ngẩng đầu, ép mình nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tớ thật sự ăn rồi.”

Ánh sáng mờ mờ xuyên qua tầng mây, phủ lên cảnh vật một lớp màu như phim điện ảnh.

Đôi mắt màu hổ phách ấy dưới ánh sáng lại càng lấp lánh như những vì sao, mang theo chút ngây thơ vô tình hé lộ.

Lúc này anh mới hiểu vì sao đêm nay bầu trời không có sao.

Hóa ra đều ẩn trong đôi mắt này rồi.

Một cảm giác bức bối dâng lên trong cổ họng, không sao kìm nén được, anh cứng nhắc quay đầu đi, giọng hơi mơ hồ: “Thật là chịu thua cậu.”

Tối hôm đó hai người cũng không nán lại lâu, Trần Trạch Dã trả chìa khóa cho cô rồi rời đi. Trước khi đi còn hỏi có cần anh giúp dọn dẹp không.

Kỳ An từ chối.

Trong sân chỉ còn lại tiếng gió khẽ. Kỳ An quay vào nhà, thu dọn nốt mấy món hành lý, tắm rửa xong liền về phòng ngủ.

Căn phòng giữ nguyên phong cách thiếu nữ đồng bộ với tầng dưới, rèm cửa và giấy dán tường đều là màu hồng nhạt, trên tủ đầu giường đặt một chiếc đèn ngủ hình thỏ nhỏ xinh.

Chạm nhẹ vào công tắc, ánh sáng vàng ấm dịu dàng lan tỏa, mỗi lần chạm lại đổi sắc độ khác nhau.

Kéo rèm mở ra một khe nhỏ, Kỳ An tựa tay lên khung cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Tuy bầu trời đêm nay mờ đục, nhưng tâm trạng cô lại nhẹ nhõm bất ngờ.

Thì ra cảm giác ổn định là như thế này.

Không còn phải lo bị đuổi đi, không sợ người lạ đến quấy rầy.

Dời ánh mắt sang phải, từ góc độ này có thể nhìn thấy căn nhà bên cạnh.

Đèn tầng hai vẫn sáng.

Anh còn chưa ngủ sao?

Kỳ An vốn nghĩ mình sẽ khó ngủ, vì từ trước đến nay giấc ngủ của cô vẫn không tốt.

Nhưng không.

Mùi xà phòng thân thuộc từ chăn đệm vương lên chóp mũi, có lẽ do mệt mỏi suốt thời gian qua, mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu, hơi thở cũng ổn định lại, từng tấc da thịt trên người đều dần thả lỏng trong màn đêm yên tĩnh.

Đêm đó cô ngủ rất ngon.

Là giấc ngủ ngon đầu tiên kể từ khi tới Lê Bắc.

Không còn cảnh vội vã chen chúc xe buýt mỗi sáng, hôm sau Kỳ An thảnh thơi nán lại giường thêm mười phút rồi mới dậy.

Rửa mặt xong, những giọt nước còn đọng lại lăn theo gò má, vài sợi tóc lòa xòa trước trán cũng bị làm ướt. Nhìn mình trong gương, không biết có phải ảo giác không, sắc mặt cô hình như cũng tươi tắn hơn.

Cô nghĩ, mình nên cảm ơn Ôn Khê Đình một lần nữa, nếu lần này không có cô ấy giúp đỡ, chuyện thuê nhà không biết còn bị kéo dài tới khi nào.

Cơn mưa đêm qua mãi vẫn chưa rơi, bầu trời vẫn âm u. Kỳ An bỏ ô vào balo rồi ra khỏi nhà, ánh mắt không kìm được lại liếc nhìn bên cạnh.

Không rõ là có người hay không, nhưng cô nhìn đồng hồ, đoán chắc anh còn chưa dậy.

Khu Minh Xuân có vị trí thuận lợi, đầy đủ tiện ích, đi bộ mấy chục mét là tới một tiệm ăn sáng, giờ này khách chưa đông lắm, Kỳ An mua một phần cháo đậu đỏ mang về, trả tiền xong quay người ra ngoài.

Túi nhựa trong suốt bị gió thổi kêu lạo xạo, cô cúi đầu cầm cốc cháo uống, hơi nước bốc lên đọng lại trên hàng mi, bỗng nhiên phía trước có một bóng người che khuất tầm nhìn.

Phản ứng luôn chậm hơn hành động nửa nhịp, cô chưa kịp dừng chân thì trán đã va thẳng vào lồng ngực ấm áp ấy.

“Sao lại không nhìn đường thế?”

Một câu khiến lời xin lỗi mắc kẹt nơi cổ họng. Kỳ An sững người mấy giây rồi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Trần Trạch Dã.

Bộ đồng phục bị anh mặc không mấy quy củ, vạt áo lộn xộn ở thắt lưng, cặp sách đeo lệch trên vai rộng thẳng, quầng thâm dưới mắt không nặng nhưng trông vẫn mệt mỏi, chắc là chưa ngủ ngon.

Không ngờ lại gặp anh ở đây, Kỳ An chớp mắt, nhất thời không biết nói gì.

Có lẽ thấy dáng vẻ cô thú vị, Trần Trạch Dã nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trên mặt càng rõ, trong đôi mắt đen như phản chiếu hình bóng cô.

“Đang nghĩ gì thế?”

“Sao lần nào gặp tôi, cậu cũng ngơ ngác thế này.”

Hơi nước bên ngoài thành cốc ngưng tụ thành những giọt nước, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt qua. Trong đầu Kỳ An vẫn đang nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của anh.

Cô có sao…?

Mím nhẹ môi, Kỳ An ngẩng đầu hỏi anh: “Sao cậu lại ở đây?”

Anh hơi ngẩng cằm, ánh mắt dừng lại trên cốc cháo trong tay cô: “Giống cậu thôi.”

Tức là cũng đi mua bữa sáng.

Kỳ An khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lại hạ xuống. Hai tay anh trống không, chẳng thấy có dấu vết gì của bữa sáng cả.

Vậy nên câu nói vừa rồi của anh, cô không mấy tin tưởng.

Không biết là vì nét nghi ngờ trên mặt cô quá rõ ràng, hay đối phương biết đọc suy nghĩ, trên đầu bỗng vang lên tiếng cười khẽ, rồi nghe anh hỏi tiếp: “Không tin à?”

Chưa đợi Kỳ An kịp trả lời, anh đã thong thả nói tiếp:
“Yên tâm đi, chuyện ăn uống này, tôi còn có tâm hơn ai đó nhiều.”

Kỳ An nghe ra ý trêu chọc trong câu nói ấy, lập tức nuốt những lời chuẩn bị nói vào trong.

Trần Trạch Dã lại cười, tiếng rung nhẹ trong lồng ngực vang lên, mấy giây sau anh lấy từ túi áo ra thứ gì đó, nhét vào tay cô.

Kỳ An cúi mắt nhìn, vẫn là hộp sữa đào trắng lần trước.

Trần Trạch Dã giơ tay xoa nhẹ sau gáy, dáng vẻ thảnh thơi, giọng cũng tùy ý: “Lúc nãy mua bữa sáng người ta tặng.”

Kỳ An hơi nhíu mày.

Ai mà mua bữa sáng lại được tặng cái này chứ.

Anh thật sự coi cô như trẻ con dễ lừa sao?

Trần Trạch Dã chẳng buồn để ý đến biểu cảm của cô, ngón tay móc nhẹ quai balo của cô, trong giọng nói vẫn mang ý cười:
“Đi thôi.”

“Học sinh ngoan đừng đến muộn.”

Suốt quãng đường, hai người thật ra đi rất yên lặng, ít trò chuyện, Trần Trạch Dã luôn đi phía sau cô, giữ khoảng cách chừng một mét, cúi đầu bước chậm rãi.

Trong mắt người ngoài, họ chỉ đơn giản là tình cờ đi cùng đường.

Đến ngã tư cuối cùng, khi đèn đỏ chưa hết, Trần Trạch Dã mới bước tới cạnh cô.

Cây bạch dương ven đường chỉ sau một đêm đã rụng thêm nhiều lá, phủ đều trên mặt đất, gió thổi qua nghe xào xạc.

Kỳ An len lén liếc nhìn người bên cạnh bằng khóe mắt. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, góc nghiêng vô cùng đẹp mắt, dù chỉ mặc bộ đồng phục xanh trắng đơn giản, nhưng khoác lên người anh lại tỏa ra một thứ ánh sáng khó tả.

Ánh mắt cô bất giác lơ đãng, thậm chí đèn đỏ chuyển xanh từ lúc nào cũng chẳng hay.

Cuối cùng, chính tiếng nói của Trần Trạch Dã đã kéo cô về.

Anh khẽ kéo nhẹ tay áo cô, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai khiến cô hơi ngứa, giọng anh trầm nhẹ: “Đừng nhìn tôi.”

“Nhìn đường đi.”

_______

Buổi sáng bốn tiết học trôi qua rất nhanh. 11 giờ 50 phút, chuông tan học cứu vớt mọi người khỏi tiết học buồn ngủ.

Kỳ An và Ôn Khê Đình hẹn nhau ăn trưa, hai người khoác tay nhau đi ra khỏi tòa giảng dạy.

Ban đầu họ định ăn ở quán lẩu đất mới mở đối diện, nhưng khi đến cổng trường, Ôn Khê Đình đột nhiên đổi ý.

Cô kéo nhẹ tay áo Kỳ An, dịu dàng nói: “An An, mình đổi chỗ ăn được không?”

Dù sao bữa ăn này cũng là để cảm ơn cô, Kỳ An không nghĩ nhiều, cười bóp nhẹ tay cô bạn: “Cậu quyết định đi.”

Cuối cùng hai người rẽ sang quán mì bên kia đường.

Có lẽ do thời tiết xấu nên người ra ngoài ăn trưa không nhiều, không khí cũng yên tĩnh hơn mọi khi, trước cửa tiệm cắt tóc bên cạnh đang bật bài 《Lời hẹn ước của bồ công anh》 của Châu Kiệt Luân.

Vừa hay vang lên câu:

Lời hẹn lớn lên cùng nhau, rõ ràng như thế, đã móc ngoéo nên em tin tưởng.

Từ lúc vào quán, Kỳ An đã nhận ra Ôn Khê Đình có gì đó khác thường, sắc mặt không tốt lắm, hỏi cô muốn ăn gì, hỏi đến ba bốn lần vẫn không có phản hồi.

Vết nước đọng trên bàn được cô lau sạch, vứt giấy ăn vào thùng rác rồi vẫn thấy không yên tâm, liền hỏi: “Khê Đình, cậu sao vậy?”

“Có chuyện gì à?”

“Hả?” Ôn Khê Đình lắc đầu, nụ cười cứng nhắc và gượng gạo:
“Không có gì.”

Dù nói vậy, nhưng thần sắc của cô vẫn lơ đễnh. Kỳ An đành nhìn theo ánh mắt cô, nhưng không thấy gương mặt quen thuộc nào, chỉ có một đôi nam nữ đang ngồi ở góc quán.

Cả hai cũng mặc đồng phục trường giống họ.

Cậu con trai dựa lười trên ghế đỏ, nghiêng người thì thầm gì đó vào tai cô gái, khiến đối phương bật cười, tay còn vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Chu Thường Mộ, anh phiền thật đấy!”

Tuy nói vậy, nhưng giọng nói lại pha chút nũng nịu, nghe giống làm nũng hơn là than phiền.

Sự thân mật lộ rõ.

Hai người kia cũng không ở lại lâu, chỉ khoảng năm phút rồi đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua bàn của họ, Ôn Khê Đình gần như muốn úp cả mặt vào bát mì trước mặt.

Cô không muốn bị họ phát hiện.

Nhưng đời nào như ý. Áo khoác rộng của cô gái kia quệt vào bàn làm rơi thẻ học sinh của Ôn Khê Đình xuống đất.

“Thấy chưa.” Chu Thường Mộ nhướn mày, giọng nói thoải mái mang chút trêu chọc: “Đi bộ thôi mà cũng gây họa khắp nơi.”

“Chỉ là làm rơi cái thẻ thôi mà.”

Cô gái hơi bĩu môi, là chút bướng bỉnh vô thức hiện lên.

Cô ấy mặc váy xếp ly kẻ caro xanh trắng, vạt váy vừa đủ che đùi, không tiện cúi người.

Quay đầu lại, cô ấy thản nhiên sai bảo Chu Thường Mộ: “Anh cúi xuống nhặt đi chứ.”

Chu Thường Mộ lười biếng hừ nhẹ: “Lúc này mới nhớ tới anh à?”

“Làm gì có.”

Chiếc thẻ xanh lặng lẽ nằm trên nền đá cẩm thạch, cậu cúi xuống định nhặt lên, nhưng Kỳ An chợt nhớ ra, chỉ cần cậu vô tình lật mặt sau, tấm ảnh thẻ hai inch ở góc trái trên cùng sẽ đập ngay vào mắt cậu.

Mà Ôn Khê Đình thì không muốn để họ thấy…

“Để tôi.”

Lần này phản ứng của cô cuối cùng cũng nhanh nhạy, nhanh tay cúi người trước, lòng bàn tay lập tức che kín bức ảnh, xác nhận không vấn đề gì rồi mới đặt thẻ lên bàn, chỉ để lộ mặt có logo trường.

Người thầm mến thường nhút nhát, nhưng cũng phải giữ cho mình chút tôn nghiêm.

Cô gái kia không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”

Cánh cửa kính mở ra đóng lại vài lần, bóng dáng hai người họ hoàn toàn biến mất.

“An An.” Ôn Khê Đình vẫn giữ tư thế cúi đầu, giọng rất nhỏ, gần như không nghe thấy: “Mình ra cửa hàng bên cạnh mua chai nước.”

Chưa kịp để Kỳ An đáp lời, cô đã chạy đi rồi.

Lúc trở về, cảm xúc đã được điều chỉnh lại, chỉ có vành mắt ửng đỏ vẫn để lộ bí mật.

Kỳ An vẫn hơi lo lắng, lại sợ hỏi thẳng sẽ chạm vào vết thương lòng của cô.

Cuối cùng chỉ nhẹ lắc nhẹ cánh tay cô, dịu dàng hỏi:
“Khê Đình, cậu ổn chứ?”

Bát mì gần như đã nguội hẳn, Ôn Khê Đình vẫn gắp một miếng lên ăn, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo: “Không sao.”

Để không làm bầu không khí bữa ăn thêm ngột ngạt, cô chủ động đổi đề tài: “À đúng rồi An An, chuyện chuyển nhà cậu xử lý xong hết chưa?”

“Xong rồi.” Kỳ An mỉm cười: “Lần này thật sự nhờ có cậu giúp đỡ, mình cũng không biết phải cảm ơn cậu thế nào.”

Ôn Khê Đình theo phản xạ lắc đầu: “Thật ra…”

Thật ra chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới cô.

Nhưng những lời đó không thể nói ra, cô chỉ mím môi cười:
“Mình cũng chẳng làm gì, chỉ giúp đưa số điện thoại thôi.”

Câu này hoàn toàn đúng sự thật.

Cô thật sự chỉ chuyển giúp thông tin liên lạc của Sầm Gia, còn lại đều không hay biết.

Vì vậy cô mới hỏi tiếp: “Hàng xóm bên cạnh ổn chứ? Không có ai ồn ào quá phải không?”

Tay Kỳ An cầm đũa hơi khựng lại, thần sắc hơi ngẩn ngơ, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh một thân hình cao gầy.

“Đều… ổn cả.”

“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Khê Đình thở phào: “Nhà mình trước đây có cặp vợ chồng sống bên cạnh, đêm nào cũng cãi nhau om sòm, có lúc mình còn chẳng ngủ nổi.”

“Cậu sống một mình, đi lại phải cẩn thận hơn đấy, đừng chủ quan.”

Kỳ An gật đầu: “Yên tâm đi.”

________

Giáo viên dạy Văn xin nghỉ ốm, chiều đó có ba tiết liền đều là tự học, không ngờ giáo viên tiếng Anh lại không biết từ đâu nghe được tin này, đi giày cao gót vội vã chạy tới, đột nhiên nổi hứng tổ chức kiểm tra ngay.

Bên dưới lập tức vang lên những tiếng than thở, cô giáo khẽ vuốt lại mái tóc xoăn dài, ném ra câu cửa miệng kinh điển của giáo viên: “Cô làm vậy cũng chỉ là vì tốt cho các em thôi mà!”

“Không muốn học thì sau này đừng thi nữa, dù sao người đi thi cũng chẳng phải là cô!”

“…”

Hai tiếng đồng hồ uể oải cuối cùng cũng trôi qua, còn hai mươi phút nữa là tan học, không khí trong lớp dần trở nên náo động, Chung Tư Kỳ nằm bò trên bàn than vãn liên hồi, nói rằng bài điền khuyết cuối khó quá, đọc mà chẳng hiểu gì cả.

Kỳ An cầm bút chuẩn bị tranh thủ chép nốt phần ghi chú Vật lý, thì có học sinh lớp khác gọi cô ra sau cửa: “Lão Từ gọi cậu lên văn phòng một lát.”

Bình giữ nhiệt trong tay thầy đã thay nước kỷ tử đến lần thứ ba, hơi nước bốc lên mờ mờ trước mắt.

Lão Từ khác hẳn các giáo viên chủ nhiệm khác, sở thích lớn nhất chính là kéo học sinh vào tâm sự.

Từ chuyện học tập, sinh hoạt đến định hướng tương lai, kéo Kỳ An nói chuyện gần nửa tiếng, xác nhận cô đã thích nghi tốt với mọi thứ mới cho cô quay về lớp.

Hành lang yên ắng, lác đác vài bóng người.

Khi Kỳ An quay về lớp, cô mới phát hiện vẫn còn một người chưa rời đi.

Trần Trạch Dã chống một cánh tay lên bàn nằm ngủ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nghiêng.

Ngẩn người vài giây, Kỳ An đi lại gần.

Đèn trần đều đã tắt, ánh trăng vàng nhạt như tấm lụa mỏng phủ xuống, chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, tạo nên lớp bóng nhạt nhòa, nốt ruồi nơi khóe mắt như rũ xuống. Mái tóc lòa xòa trước trán chẳng biết bị làm rối từ lúc nào, khiến cả đường nét ngũ quan cũng trở nên mềm mại hơn.

Bộ dạng thế này nhìn thật dễ gần.

Nhớ lại lúc nãy trong giờ kiểm tra, anh vẫn đang tranh thủ ngủ bù.

Giờ tan học lâu rồi, sao chẳng ai gọi anh dậy?

Anh chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng, mấy hôm nay trời lạnh, cứ thế này chắc chắn sẽ bị cảm.

Tay cô mới đưa ra nửa chừng, còn chưa kịp gọi, thì đúng lúc đó, Trần Trạch Dã bỗng cử động, cánh tay đang buông bên người bất ngờ giơ lên, chính xác nắm lấy cổ tay cô.

Ngón tay anh thon dài, xương khớp rõ ràng, còn cổ tay cô thì mảnh dẻ, yếu ớt như cành hoa mong manh, hoàn toàn bị bàn tay cậu dễ dàng nắm gọn.

Da nơi đó mỏng manh, mạch máu bên dưới càng nhạy cảm, hơi ấm thô ráp từ lòng bàn tay anh phủ lên, tựa như dòng điện nhỏ chạy qua mạch máu lan tỏa khắp toàn thân, k.ích thích dây thần kinh trung ương.

Tim cô bỗng đập nhanh hơn, lưng cứng đờ, bàn tay còn lại co lại, siết chặt lấy ống tay áo.

Thời gian như rơi vào vòng lặp kỳ quái, từng giây từng phút đều như bị kéo dài vô tận.

Trần Trạch Dã mở mắt, con ngươi đen láy vẫn còn ngái ngủ, hai mí mắt sâu hằn vệt mệt mỏi, nhưng khi nhận ra sự có mặt của cô thì lập tức buông tay rất đúng mực.

Động tác của anh vô cùng tự nhiên, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là hành động vô thức khi còn trong giấc ngủ.

Anh ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, dáng vẻ tùy ý lười nhác, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người cô, chỉ là ánh nhìn đó có chút kỳ lạ.

Như thể đang hỏi, cô vừa định làm gì vậy?

Bị ánh mắt đó đốt đến nóng bừng vành tai, Kỳ An cố giữ bình tĩnh thu tay về, chuyển tầm mắt lên đồng hồ phía trước, lên tiếng nhắc nhở: “Tan học rồi.”

Trần Trạch Dã không đáp, vẫn nhìn cô chăm chú.

Cắn nhẹ môi, Kỳ An quay người thu dọn đồ đạc.

Nhưng ánh mắt của anh như thể có hình dạng cụ thể, rơi thẳng lên người cô, hoàn toàn không thể xua đi.

______

Trên đường về nhà, Trần Trạch Dã vẫn lặng lẽ đi theo sau cô, đến khi vào sân, hai người mới tách ra về nhà riêng.

Vừa thay xong đồng phục, điện thoại đặt bên cạnh rung lên.

Mở khóa màn hình, hóa ra là tin nhắn từ Trần Trạch Dã.

Abyss: [Có thể mở cửa một chút không?]

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, Kỳ An hơi khựng lại, hai người mới tách nhau chưa đầy mười phút, dù không biết anh tìm mình có chuyện gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Mở cửa ra, Trần Trạch Dã mặc chiếc áo thun đen quen thuộc đứng tựa bên khung cửa, màn hình điện thoại vừa nhắn tin vẫn chưa kịp tắt, đường nét cánh tay lộ rõ dưới ánh đèn, gân xanh nổi lên rõ ràng.

“Có chuyện gì sao?” Kỳ An hỏi.

“Cũng chẳng có gì quan trọng.” Trần Trạch Dã nhét điện thoại vào túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn cô, “Chỉ là ——”

Giọng anh kéo dài một cách kỳ lạ rồi mới tiếp tục: “Gọi đồ ăn hơi nhiều, ăn không hết thì phí.”

Anh mỉm cười tỏ ra rất chân thành mời cô: “Hay là cậu giúp tôi một tay nhé?”


Tác giả có lời muốn nói:

Chào mừng mọi người đã xem chương trình tài liệu đặc biệt “Trần Trạch Dã chuẩn bị làm diễn viên”.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...