Gió đêm nhẹ nhàng, ánh trăng dày đặc.
Nhiệt độ luôn đột ngột hạ xuống vào khoảng thời gian này, từng luồng khí lạnh len lỏi qua lỗ chân lông chui vào cơ thể.
Kỳ An vô thức kéo chặt áo khoác trên người.
Những mảnh ký ức vừa xảy ra lần lượt lướt qua trong đầu cô như một đoạn phim.
Cô đã định xuống cầu thang, nhưng Trần Trạch Dã vẫn chưa đi, nhìn thấy cô chỉ mặc một lớp mỏng, anh bảo trời lạnh, dù khoảng cách chẳng bao xa, nhưng vẫn nên mặc thêm áo rồi hãy đi.
Ánh mắt cô dừng lại trên bóng lưng cao gầy trước mặt. Bờ vai rộng thẳng nâng đỡ chiếc áo thun đen, vạt áo bị gió cuốn khẽ lay động, lộ ra phần eo săn chắc của thiếu niên.
Nhưng Kỳ An không để tâm vào đó.
Cô rất muốn hỏi một câu.
Vậy còn anh?
Anh không lạnh sao?
Tiếng bước chân vang vọng, đèn cảm ứng ở cửa tự động sáng lên.
Căn nhà bên này của Trần Trạch Dã nhỏ hơn hẳn chỗ cô thuê, mãi đến khi vào trong Kỳ An mới nhận ra.
Ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng, cảm giác đầu tiên của cô với căn nhà này là lạnh lẽo và trống trải.
Giấy dán tường màu xám, đồ đạc gam màu tối.
Bên trong bày biện đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng hoàn toàn thiếu đi chút hơi ấm của sự sống.
Nhìn qua cứ như phòng khách sạn kinh doanh ba trăm tệ một đêm bên ngoài.
Trần Trạch Dã cúi người lấy cho cô một đôi dép mới trong tủ, gật đầu về phía phòng khách: “Ngồi nghỉ chút đi.”
Dù sao cũng là người đến ăn chùa, Kỳ An cảm thấy hơi ngại.
“Có gì cần tớ giúp không?”
Bước chân Trần Trạch Dã khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô như thật sự cân nhắc câu hỏi đó.
Chưa đầy nửa phút sau, anh trả lời.
“Có.”
Kỳ An mở to mắt, tò mò: “Là gì vậy?”
Trần Trạch Dã chậm rãi lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa đào trắng, cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi đưa cho cô, giọng nói tùy ý: “Hồi trước mua nhầm.”
“Đã đến rồi thì giúp tôi giải quyết nốt đi.”
Cũng chẳng thèm quan tâm cô có gật đầu đồng ý không, anh tự nhiên nhướng mày: “Cảm ơn nhé.”
Kỳ An: “…”
Rèm cửa phòng khách chưa kéo, đèn trần sáng rõ, trên cửa kính sát đất phản chiếu hai bóng người rõ nét.
Anh đặt đồ ở quán anh hay ăn, món ăn tinh tế, hương vị đậm đà. Nghĩ đến dạ dày của cô không tốt, nên chỉ gọi vài món thanh đạm, bổ dưỡng.
Anh tháo bao bì bộ dao nĩa dùng một lần, đưa cho cô: “Ăn cơm đi.”
Kỳ An vốn không giỏi bắt chuyện khi ăn, cũng chẳng nói nhiều, vì thế bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh như thường lệ.
Chỉ là trong tầm mắt, Trần Trạch Dã dường như không ăn mấy, anh cầm điện thoại xem gì đó, lông mày hơi nhíu lại.
“Ờm…” Kỳ An cắn đũa ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không ăn à?”
Rời mắt khỏi điện thoại, Trần Trạch Dã liếc nhìn cô, đáp nhạt: “Cậu ăn đi.”
“Tôi không có khẩu vị.”
Kỳ An gần như phản xạ đáp lại: “Không có khẩu vị cũng không được bỏ bữa đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như mưa khuya tháng Mười, tựa lông vũ bay lơ lửng bên tai, khiến lòng người ngứa ngáy.
Trần Trạch Dã tắt điện thoại, tựa vai ra sau, cổ áo thun rộng lộ ra đường cổ thon dài, gân xanh lờ mờ hiện rõ. Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt đen nhánh dừng trên người cô, dường như đối với câu nói của cô sinh ra chút hứng thú.
Yết hầu chuyển động lên xuống, anh nở nụ cười nhẹ: “Giờ quay sang giáo huấn tôi rồi à?”
“Có tiến bộ.”
Biết anh đang trêu chọc mình, Kỳ An nghiêm túc lảng sang chuyện khác: “Nhiều món thế này, không thể lãng phí được.”
“Đấy chẳng phải có cậu sao?” Giọng điệu xấu xa lại nổi lên, Trần Trạch Dã kéo dài câu nói, trêu chọc: “Ăn không hết tối nay không cho về.”
Không cho về. . .
Cái gì mà không cho về chứ.
Cửa sổ bếp bên cạnh không đóng chặt, làn gió thoảng qua khe cửa mang theo hương thơm dịu nhẹ, tấm rèm voan trắng bị gió cuốn lên như làn sóng lăn tăn.
Không khí ám muội len lỏi trong màn đêm, trở thành chất xúc tác khó diễn tả.
Làn da sau tai như nóng dần lên, Kỳ An không kìm được dùng ngón tay chạm vào, nhưng chỉ thấy càng lúc càng nóng.
Cô cảm thấy mình bị anh xoay như chong chóng.
Rõ ràng là anh gọi cô đến giúp.
Sao bây giờ lại quay sang đổ ngược lên đầu cô chứ?
Cô dứt khoát không để ý đến nữa, cúi đầu xúc một thìa cơm, nhai thật mạnh.
Hai má theo nhịp nhai mà phồng lên.
Những động tác nhỏ nhắn ấy đều bị Trần Trạch Dã thu hết vào mắt. Anh khẽ nhướng mày, đầu lưỡi l**m qua bên má, cuối cùng không nhịn được bật cười.
“Được rồi.” Anh cũng tháo bộ dụng cụ ăn trước mặt ra, giọng thành khẩn hơn: “Không trêu nữa.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, như một đoạn nhạc chen ngang ngoài dự liệu.
Trần Trạch Dã liếc qua màn hình, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Không hề do dự, anh lập tức vuốt tay từ chối cuộc gọi.
Nhưng chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia lại cố chấp gọi đến lần nữa.
Cứ như vậy giằng co vài lượt.
Sự kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn kiệt, anh chẳng hề né tránh, bấm nút nghe máy.
Giọng điệu vẫn không mấy kiên nhẫn: “A lô?”
Đầu dây bên kia nói gì đó Kỳ An nghe không rõ, chỉ lờ mờ đoán được là một người đàn ông trung niên.
Áp suất quanh Trần Trạch Dã càng thấp, ánh mắt sắc bén không thể che giấu.
Anh cười lạnh, giọng mỉa mai: “Không về đâu, đừng có mơ.”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cứ coi như tôi chết rồi là được.”
Nói xong, anh lập tức cúp máy, thẳng tay cho số đó vào danh sách đen.
Kỳ An len lén ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Bình thường anh luôn có dáng vẻ lười nhác, như thể mọi chuyện trên đời đều chẳng mấy bận tâm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy trong mắt anh có sự khác thường như vậy.
Kìm nén, sắc bén, đề phòng.
Cô bỗng nhớ lại những lời đồn mà Chung Tư Kỳ từng kể cho cô nghe:
【 Cậu ấy không phải người Lê Bắc. 】
【 Nghe nói gia cảnh rất tốt, chỉ là chẳng hiểu vì sao lại đến vùng nhỏ bé như chỗ chúng ta học. 】
【 Có người đoán cậu ấy bị gia đình ruồng bỏ vì mâu thuẫn, cũng có người nói cậu là con ngoài giá thú không được chào đón. 】
Từng mảnh ký ức lướt qua, cuối cùng dừng lại ở câu cuối cùng —
【 Còn có người nói, cậu ấy sắp chuyển trường quay về rồi. 】
— Không về.
Thật ra những lời đồn vớ vẩn đó vốn chẳng đáng để bận tâm, nhưng không hiểu sao cô lại nhớ rất rõ.
“Lại đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp của anh kéo cô về thực tại.
Khi Kỳ An định thần lại, Trần Trạch Dã đã quay trở lại dáng vẻ thường ngày.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh tiếp tục đề tài trước đó: “Còn giận à?”
“Giận thì giận.” Anh múc cho cô một bát canh sườn hầm khoai mỡ, làn hơi nóng lượn lờ trong không khí, “Nhưng giận mà nhịn ăn thì thiệt thòi cho chính mình quá.”
“Chẳng phải thế sẽ để cho tôi tiểu nhân đắc chí rồi sao.”
Không hiểu sao, nghe anh nói vậy, sống mũi Kỳ An bất giác cay cay.
“Trần Trạch Dã.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Có lẽ ánh mắt cô quá mức trong sáng, Trần Trạch Dã khựng lại một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Ừm.”
“Tôi đây.”
“Sao vậy?”
“Cậu ——” Kỳ An vẫn có chút do dự, bởi ai cũng có những bí mật riêng, những vết thương chưa lành không nên bị xới lại.
Cuối cùng, cô lảng tránh ánh mắt anh, khẽ lắc đầu: “Tớ không giận.”
Nhưng cô không biết, ánh mắt màu hổ phách ấy vốn chẳng giấu được điều gì.
Trần Trạch Dã nhìn cô vài giây, yết hầu khẽ chuyển động: “Kỳ An.”
“Nếu muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu trong lòng.”
Kỳ An húp từng ngụm nhỏ bát canh anh vừa múc cho, đầu lưỡi vẫn còn vương chút vị ấm. Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Canh này ngon thật đấy.”
“Cậu có muốn ăn thử không?”
Trần Trạch Dã cúi mắt, như buông bỏ lớp phòng bị.
Anh khẽ cười, mang theo chút mũi cười nhẹ, nói bằng giọng bất đắc dĩ mà dịu dàng:
“Nghe cậu.”
“Thử chút vậy.”
…
Bữa cơm ấy bình yên trôi qua, Trần Trạch Dã nói muốn đưa cô về.
Kỳ An cảm thấy không cần thiết, nhưng anh rất kiên quyết, cô từ chối thế nào cũng vô ích.
Đèn đường màu vàng nhạt nổi bật giữa đêm tối, nửa tiếng trước vừa mới mưa nhẹ, làn gió thổi qua mang theo chút hơi nước ẩm ướt.
Ngay trước khi vào cửa, người phía sau gọi cô lại.
“Kỳ An.”
Áp suất quanh Trần Trạch Dã vẫn thấp như cũ, nhưng có thể thấy anh đang cố kìm nén cảm xúc.
“Có chuyện gì vậy?”
Kỳ An quay đầu lại, nét mặt vừa nghi hoặc vừa có chút lo lắng.
Ánh mắt hai người đối diện qua khoảng không, trong đầu cô rối loạn đủ thứ ý nghĩ, cảm thấy anh chắc chắn đang không ổn, tốt nhất nên về nghỉ ngơi cho tốt.
Sau vài giây yên lặng, hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc ——
“Trần Trạch Dã?”
“Kỳ An.”
Nghe ba chữ đó, không hiểu sao Trần Trạch Dã bật cười, một tay đút túi quần, dường như bầu không khí u ám cũng vơi bớt phần nào, anh khẽ nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Tôi không sao.”
Giọng nói bị gió đêm thổi qua nghe khàn hơn bình thường, những tiểu thương ven đường cũng đã dừng bán, như thể cố ý nhường lại khoảng không yên tĩnh cho bọn họ.
Anh nói tiếp: “Chỉ là muốn gọi tên cậu thôi.”
______
Đêm càng về khuya.
Đèn trong phòng chưa bật, chỉ có ánh đỏ lấp lóe xé tan màn đêm tăm tối.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã hút đến nửa, màn hình điện thoại sáng lên, ánh sáng nhạt làm nổi bật đường nét góc cạnh trên gương mặt anh.
Trần Trạch Dã dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, bấm nghe máy.
Sofa màu xám hơi lún xuống, anh tựa hẳn vào đó như không có xương, giọng đều đều hỏi: “Chuyện gì?”
Âm thanh bên kia hơi ồn, tiếng nhạc điện tử lẫn âm thanh máy móc vang lên, Giang Trì Dật phải cao giọng: “A Dã, ra đây đi, chỗ cũ nhé.”
Trần Trạch Dã nghịch chiếc bật lửa bạc trên bàn, ngón tay xoay vòng buồn chán, anh liếc nhìn căn nhà đối diện, vẫn còn sáng đèn, rồi dứt khoát từ chối: “Không đi.”
“Đừng mà.” Giang Trì Dật đâu dễ dàng bỏ qua, “Mọi người đều có mặt rồi, chỉ còn thiếu cậu thôi.”
“Ngày kia tôi phải quay về Lâm Châu rồi, lần này trốn về đây, lão già nhà tôi biết được giận mấy hôm nay đấy, lần sau muốn qua e là khó.”
“Đã nửa năm chưa gặp rồi, tối nay nhất định phải ra.”
Lửa từ bật lửa tràn lên mu bàn tay, ánh lửa lướt qua da thịt, Trần Trạch Dã vẫn không nhượng bộ: “Thật sự không đi.”
“Mẹ nó cậu còn coi tôi là anh em không đấy.” Giang Trì Dật bắt đầu giả bộ đáng thương, “Tôi đang ốm mà vẫn cố rủ cậu ra, cậu nỡ không nể mặt tôi à?”
“Đau lòng thật đấy.”
“Vì cậu mà tôi không quản ngại đường xa tìm đến.” Giang Trì Dật cố tình uốn giọng, bắt chước mấy câu thoại thấy đâu đó: “Vài năm tình cảm rốt cuộc cũng chỉ là yêu sai người.”
“…”
Anh lải nhải một tràng dài khiến Trần Trạch Dã phát bực, thấp giọng chửi: “Chờ đấy.”
“Tôi qua sau.”
Hơi men và khói thuốc hòa lẫn vào nhau, ánh đèn mờ ảo trong quán bar xoay chuyển, phản chiếu qua chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Đã hơn mười hai giờ đêm, bầu không khí trong Provence vẫn náo nhiệt, các cặp nam nữ trong phòng VIP cụng ly, tiếng nói cười lẫn những lời tán tỉnh vang lên khắp nơi.
Trần Trạch Dã mặc áo thun đen, đường nét ngũ quan sắc sảo nổi bật, chỉ tiếc khí chất lạnh lùng quá mạnh mẽ, ánh mắt từ bốn phía đều dán lên người anh nhưng chẳng ai dám tùy tiện tiến lại gần.
Anh đi xuyên qua đám đông tiến vào chỗ sâu nhất trong phòng VIP, liếc nhìn đám bạn một cái rồi ngồi xuống mà không nói thêm gì.
Giang Trì Dật cầm ly rượu tiến lại sát bên anh, khoác vai anh, dựa rất gần.
Trần Trạch Dã hất tay hắn ra, nhíu mày: “Thần kinh à?”
“Cái tính nóng như lửa của cậu đấy.” Giang Trì Dật xuýt xoa, “Cậu nhìn xem mấy giờ rồi, cứ tưởng cậu không thèm tới luôn chứ.”
Trần Trạch Dã khẽ cười mũi: “Có người chẳng phải vừa gào lên bảo mình đang bệnh à?”
“Tôi tới đây là để nhặt xác cậu đấy.”
“…”
Giang Trì Dật lườm cậu: “Cậu có lương tâm không vậy?”
“Hơn nữa tôi đâu có nói sai, đau dạ dày chẳng phải là bệnh à?”
Trần Trạch Dã liếc xéo hắn, giơ tay giật lấy ly rượu trên tay hắn: “Đau dạ dày mà còn uống rượu, cậu sợ mình chết chưa đủ nhanh chắc?”
Anh lấy từ túi ra một lọ thuốc nhỏ, đổ hai viên thuốc trắng vào tay hắn: “Uống đi.”
Giang Trì Dật cau mày: “Cái quái gì đây?”
Trần Trạch Dã hừ lạnh: “Thuốc độc.”
“…”
Giang Trì Dật vơ lấy chai nước khoáng trên bàn bên cạnh, ngửa đầu nuốt ực thuốc, giọng cũng hơi lè nhè: “Mẹ nó, cậu đúng là quái dị thật.”
“Bị ai nhập xác vậy, còn mang thuốc dạ dày theo người?”
Trần Trạch Dã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đừng có tự mình đa tình.”
“Ai nói thuốc này chuẩn bị riêng cho cậu?”
Giang Trì Dật cũng lười đôi co với anh, vỗ vai anh rồi hỏi: “Cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?”
Trần Trạch Dã nhìn hắn không biểu cảm: “Tôi phải giấu gì chứ?”
“Đừng tưởng tôi không biết.” Từ nhỏ hai người đã thân nhau như hình với bóng, nên cho dù anh có mặt lạnh hắn cũng không sợ, “Sầm Gia nói với tôi hết rồi, cậu nhờ con bé giả làm chủ nhà, cho thuê căn nhà trống của cậu cho một cô bé rồi.”
Trần Trạch Dã chậm rãi nhấp một ngụm rượu, vị đắng lạnh lan trên đầu lưỡi.
Yết hầu khẽ chuyển động, anh thản nhiên đáp: “Chỉ là cho thuê căn nhà thôi, có cần phản ứng dữ vậy không?”
“Sao lại không.” Giang Trì Dật còn lo lắng hơn cả người trong cuộc, “Căn nhà đó chẳng phải của mẹ cậu—”
Vừa nói đến đây, hắn chợt nhận ra đã động vào điều cấm kỵ, lập tức ngừng lại: “Ba trăm tệ một tháng, cậu cũng giỏi thật đấy, sao không tặng luôn cho người ta đi.”
“Tôi làm từ thiện không được à?”
“Bớt giở trò với tôi đi, cậu thế nào tôi còn không rõ sao? Bình thường con gái bên cạnh nhìn cậu một cái cậu còn lười đáp, đừng nói là cho thuê nhà.”
Giọng hắn bỗng cao lên, vỗ mạnh vào đùi: “Cậu mẹ nó phải chăng là thích người ta rồi?”
Bị hắn hét ầm lên làm phiền, Trần Trạch Dã cau mày, tay vuốt nhẹ miệng ly: “Có thời gian thì lo mà quan tâm chuyện mình trước đi.”
“Sầm Gia đâu? Sao không đi cùng cậu? Lại cãi nhau rồi à?”
“Đừng đánh trống lảng với tôi.” Giang Trì Dật không dễ bị dắt mũi, chẳng bị anh lừa qua được, “Nói nghiêm túc đi, cậu thật sự thích cô ấy rồi à.”
“Tôi nghe Sầm Gia nói, cô bé đó vừa ngoan ngoãn lễ phép, tính cách cũng tốt, nếu cậu thật sự thích thì…”
Nửa câu sau Trần Trạch Dã gần như chẳng nghe vào nữa, anh mệt mỏi tựa người sâu hơn vào chiếc sofa mềm mại, hơi lạnh đọng trên ly thủy tinh bám lên những ngón tay thon dài.
Ánh đèn dần tối hơn, như thể anh đã tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt xung quanh, xương quai hàm sắc nét, đường cong sườn mặt cứng cáp, đường môi căng thẳng mím chặt, hàng mi khẽ cụp phủ xuống một tầng bóng mờ.
Trần Trạch Dã không mở mắt, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Cậu nghĩ tôi xứng sao?”
Giang Trì Dật nhất thời không hiểu, hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Tôi hỏi, cậu nghĩ tôi xứng sao?”
Xứng để thích cô ấy sao.