Không khí im lặng rất lâu, nhạc nền trên sân khấu lại đổi sang một bài khác. Bài hát cũ từ ba bốn năm trước, được làm chậm lại còn 0.8 tốc độ, nhịp điệu chậm rãi càng dễ phóng đại cảm xúc.
Bánh răng cơ khí xoay không ngừng, đúng lúc lời vừa dứt, giọng nữ nhẹ nhàng cũng vừa hát tới:
Chỉ có cảm giác rung động muốn chạm vào mà lại không dám chạm vào.
Nhìn bộ dạng của anh, Giang Trì Dật bỗng thấy có chút xót xa.
Thời gian dường như quay ngược lại, hiện thực và ký ức chồng lẫn lên nhau, hắn như lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy.
Đã không nhớ rõ là ngày nào, chỉ biết hôm đó mưa hè dai dẳng, cậu thiếu niên non nớt đứng trong màn mưa mờ mịt, toàn thân ướt sũng, như muốn hòa làm một với màn đêm mưa ấy.
Người đi kẻ lại ai mang tâm trạng nấy, có người thờ ơ, có người giả tạo, xen lẫn chút ít thật lòng, nhưng tất cả những thứ đó anh đều chẳng bận tâm.
Điều duy nhất anh để tâm, đã mất đi vĩnh viễn trong ngày hôm đó.
Và mãi mãi sẽ không quay lại nữa.
Trong “Giết con chim nhại” có nói: “Cậu vĩnh viễn không thể thực sự hiểu một người, trừ khi cậu đứng trong đôi giày của họ mà đi lại, đứng ở góc độ của họ để suy nghĩ.”
Nhưng khi thật sự bước qua con đường mà người đó từng đi, cậu sẽ thấy cả việc chỉ đi ngang qua cũng đã đủ xót xa rồi.
Vậy nên rất nhiều lần, hắn cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để nói mấy lời đó, những câu đạo lý đầy giáo điều như đang đứng trên đỉnh cao đạo đức mà ngó xuống thiên hạ, vừa vô lễ vừa ngạo mạn.
Nhưng hắn vẫn không nỡ mặc kệ anh tiếp tục sa sút như vậy.
Trong tiềm thức của hắn, Trần Trạch Dã đáng lẽ phải là người đầy ý chí, phong độ ngời ngời.
Nhưng thực tế, chưa từng có ai hình dung về anh như thế cả.
“A Dã.” Hắn cố điều chỉnh giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể,
“Tai nạn đó đã qua nhiều năm rồi, từ đầu đến cuối vốn dĩ không phải lỗi của cậu. Tại sao cậu lại không chịu tha thứ cho bản thân mình?”
“Chuyện đã thành kết cục thì chẳng thể thay đổi, nhưng tương lai của cậu còn dài lắm, con người vẫn phải sống tiếp mà.”
“Hãy nghĩ nhiều hơn cho chính mình một chút.”
Trần Trạch Dã vẫn im lặng, ly rượu trong tay sắp cạn, chút rượu còn sót lại như tấm gương phản chiếu những gợn cảm xúc đang dâng lên trong lòng anh.
“Rốt cuộc cậu có nghe lời tôi nói không đấy.” Giang Trì Dật khẽ cụng ly với anh, tiếng thủy tinh va vào nhau vang lên trong trẻo, kéo dòng suy nghĩ bay xa của anh quay về.
Ánh mắt Trần Trạch Dã càng thêm tối, anh dốc cạn ly whisky nồng nhẹ, gương vỡ vụn, anh cười khổ mở lời: “Không xứng.”
Giang Trì Dật biết anh đang trả lời câu hỏi trước đó.
— Cậu nghĩ tôi xứng không?
— Không xứng.
Trong lòng bỗng dâng lên một cơn bực tức vô cớ, Giang Trì Dật nhíu mày: “Xứng với không xứng gì chứ, thích thì theo đuổi thôi.”
“Trần Trạch Dã, khi nào cậu lại trở nên hèn nhát thế này hả.”
Trần Trạch Dã nghiêng đầu, liếc hắn một cái, giọng nhạt:
“Không giống.”
“Có gì mà không giống!” Giang Trì Dật hận không thể đập vỡ cái đầu anh ra xem bên trong đang nghĩ gì, “Cậu dám nói cậu hoàn toàn không thích sao?”
Trần Trạch Dã không rót thêm rượu nữa, rút hộp thuốc lá từ túi ra, gõ lấy một điếu kẹp lên miệng, làn khói mịt mờ che khuất khuôn mặt anh.
Cứ thế im lặng hồi lâu.
Giang Trì Dật bị cái thái độ dửng dưng này làm cho tức muốn nổ phổi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đổi cách nói:
“Không ai hiểu rõ cậu bằng tôi đâu, thật đấy A Dã, đừng tự coi mình tệ như vậy.”
“Tôi biết mấy năm nay cậu sống chẳng vui vẻ gì, nếu có thêm một người ở bên, cũng chẳng có gì xấu cả. Ít ra có gì để mong đợi, ngày tháng cũng bớt khó khăn hơn.”
“Có đôi vẫn hơn có một mình.”
Câu nói này nghe thật quen, trong chốc lát lại khiến anh như quay về buổi tối mưa năm đó.
Nơi đầu ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp, xung quanh mờ mịt xám trắng, hương tóc thoang thoảng trong mũi, cô bé nhón chân, giơ ô che mưa cho anh.
Anh bảo như vậy sẽ khiến cô ướt mất.
Cô lại cố chấp đáp: “Còn hơn để cậu một mình dầm mưa.”
Tàn thuốc rơi xuống, ánh lửa bỏng rát nơi đáy mắt.
Không biết từ đâu Trần Trạch Dã lôi ra một chiếc hộp nhỏ được gói rất tinh tế, đặt lên bàn trà pha lê trước mặt:
“Quà cảm ơn cho Sầm Gia.”
Giang Trì Dật không đụng vào, chỉ nói: “Tự cậu đưa đi.”
Trần Trạch Dã nhìn phản ứng của hắn liền thấy có sơ hở, bất chợt cười khẩy, nhướng mày trêu chọc: “Bị tôi đoán trúng rồi à.”
“Cãi nhau rồi hả?”
“Có gì mà cãi nhau với cô ấy chứ.” Giang Trì Dật hừ nhẹ một tiếng: “Tôi rảnh rỗi vậy sao?”
Trần Trạch Dã nhếch môi: “Cứ mạnh miệng đi.”
“Thôi.” Anh đứng dậy, giọng lười nhác: “Tôi về đây.”
“Chưa mấy giờ mà.” Giang Trì Dật đưa tay định giữ anh lại, “Rượu còn chưa uống xong kìa.”
Trần Trạch Dã không hề dừng bước, giọng nói bị ồn ào xung quanh lấn át, nhưng Giang Trì Dật vẫn nghe rõ —
“Không được.”
“Để cô ấy ở một mình tôi không yên tâm.”
Tối hôm đó bài tập được làm xong rất sớm, ngồi lâu khiến chân tay hơi tê cứng, tay cầm bút dừng lại, Kỳ An đứng dậy vận động nhẹ trong phòng ngủ.
Trên góc bàn học đặt mấy hộp sữa đào trắng, là lúc chia tay Trần Trạch Dã dúi vào tay cô, lý do lần này lại được anh đổi thành cái cớ mới.
Anh nói siêu thị đang giảm giá, để đủ số lượng nên tiện tay mua nhiều, để ở nhà cũng chỉ lãng phí vì không ai uống.
Xé lớp màng nhựa bọc ống hút, hai má hơi phồng lên, trong khoang miệng tràn ngập hương ngọt ngào của đào trắng.
Thế nhưng Kỳ An lại cứ bất giác nghĩ đến những lời anh nói tối nay.
… Không biết bây giờ anh đã khá hơn chưa.
Hộp giấy bị bóp méo, bài đọc trong đề ngữ văn trở thành thứ giết thời gian tốt nhất, lật đi lật lại mấy lần, nhưng phần lớn chỉ là lướt qua, hỏi kỹ thì cô cũng không trả lời được.
Nhiều lần định cầm điện thoại nhắn tin cho anh.
Nhưng khi thực sự mở khung chat ra, ngón tay lơ lửng trên bàn phím lại không biết phải gõ gì.
Sự do dự này khiến cô bực bội vô cớ, dứt khoát ôm quần áo đi tắm rửa, nước ấm dội từ trên đầu xuống mát lạnh, đầu óc cũng trống rỗng theo.
Tóc dài nửa khô rũ xuống khi trở lại phòng ngủ, màn hình điện thoại sáng lên, là một tin nhắn chuyển khoản.
Mẹ cô — Tiền Thư Vinh — cuối cùng cũng gửi sinh hoạt phí sau nửa tháng chậm trễ.
Chỉ là số tiền ít hơn một nửa so với đã hứa.
Không kèm lời giải thích, chỉ có dãy số trơ trọi trong khung chat.
Mím môi không rõ rệt, Kỳ An cúi đầu gõ chữ:
[Mẹ ơi, tháng này tiền… ]
Loại lời này thật sự khó mở miệng, cho dù giữa họ là huyết thống, là mối quan hệ gần gũi nhất trên đời.
Nhớ hồi tiểu học, cổng trường là cả con phố tạp hóa, giữa đám hàng lặt vặt đủ loại có mấy quầy bán cá cảnh và rùa nhỏ.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô lại lang thang ra đó, thích ngắm nhất là những chú cá vàng và rùa nhỏ.
Những con cá đỏ nhỏ bị nhốt trong bể kính, thấy có người tới gần liền điên cuồng bơi vòng quanh ngoi lên mặt nước, cái miệng tròn mở ra khép vào, tranh nhau đòi ăn.
Chủ quầy vung tay rải mấy hạt thức ăn, chúng càng bơi nhanh hơn.
Khi đó cô còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đời.
Sau này lớn lên nghĩ lại, mới nhận ra cảnh tượng đó thật khó coi.
Bây giờ cô chính là con cá đang ngửa miệng đòi ăn đó.
Không phải ai cũng có khí cốt không vì năm đấu gạo mà cúi lưng (ám chỉ giữ phẩm giá dù nghèo khó).
Vì vậy khung chat lại hiện thêm một câu:
[Có thể chuyển thêm cho con chút nữa không?]
Cứ tưởng mẹ sẽ như lần trước mặc kệ, nên khi điện thoại đổ chuông, cô hơi ngỡ ngàng không kịp phản ứng.
Kỳ An hít sâu một hơi, bắt máy.
“Con cần nhiều tiền vậy để làm gì?”
Câu hỏi thẳng thừng, chẳng khác gì với phản ứng cô đã dự đoán từ trước.
“Mẹ ơi.” Môi lưỡi va nhau, Kỳ An cố gắng nhẹ nhàng giải thích những điều chưa kịp nói, “Chắc mẹ bị bọn trung gian lừa rồi, hợp đồng thuê nhà đó đã hết hạn, con phải dọn ra ngoài thuê chỗ mới, tiền nhà với mọi thứ con đều phải tự lo…”
“Mẹ thấy là do con chê căn nhà cũ không tốt!” Tiền Thư Vinh ngắt lời, “Từ nhỏ đã chẳng để mẹ yên tâm, bị ba con chiều hư, lẽ ra ngày xưa mẹ không nên sinh con ra!”
“Kiếp trước chắc mẹ nợ gia đình nhà họ Kỳ các người.” Bà lẩm bẩm oán trách, “Mẹ không còn tiền cho con tiêu hoang nữa đâu, tiền đều dùng để làm đám tang cho thằng em con rồi, có bản lĩnh thì tự đi mà đòi nó.”
“Mẹ!” Đôi mắt hạnh màu hổ phách trợn to, Kỳ An kinh ngạc kêu lên: “Mẹ đang nói gì vậy!”
“Mẹ nói sai chắc?” Tiền Thư Vinh cười lạnh, “Cả hai chị em chúng mày đều là gánh nặng. Giờ còn dám sau lưng mẹ tự thuê nhà bên ngoài, sau này chưa biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Đã bản lĩnh vậy thì tự lo tiền thuê đi!”
Cuộc gọi kết thúc trong sự vô ích.
Căn phòng lại trở về im lặng, nhưng từng lời Tiền Thư Vinh nói như từng nhát dao khứa sâu vào tim cô.
Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống bàn, nhịp thở trở nên gấp gáp, Kỳ An đau đớn nhắm chặt mắt, hàng mi dài như cánh bướm không ngừng run rẩy.
Dù là mắng mỏ gì cô cũng có thể chịu đựng, nhưng tại sao mẹ lại phải lôi em trai cô vào chuyện này.
Bóng người mơ hồ lay động trước mắt, cô từ từ cúi đầu, chôn cả khuôn mặt vào khuỷu tay.
Không khí xung quanh như bị rút cạn, lồng ngực phập phồng khó nhọc.
Những ký ức chôn sâu trong đầu bất ngờ ùa về như đoạn phim tua lại.
Kỳ Hạo Hiên nhỏ hơn cô ba tuổi, nếu tai nạn không xảy ra, năm nay lẽ ra thằng bé đã học cấp hai, sẽ là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, cái tên luôn đứng đầu bảng thành tích.
Khác với những cậu bé đồng trang lứa, sau giờ học cậu không mải mê chơi game hay bóng rổ, mà lúc nào cũng chạy thẳng về nhà, cười gọi cô một tiếng “chị”, rồi ngoan ngoãn vào bếp giúp đỡ cô nấu ăn.
Cậu chưa từng ỷ lại vào việc mình còn nhỏ mà làm nũng, ngược lại giống như một người lớn thu nhỏ, luôn chăm sóc cô chu đáo.
Những đêm cô sốt cao, cậu bưng thuốc và nước nóng vào phòng, nhíu mày lo lắng hỏi: “Chị ơi, chị có khó chịu không?”
Cậu âm thầm tiết kiệm tiền tiêu vặt, giấu hết vào cặp sách của cô, nói: “Chị đi học vất vả, cầm lấy mua thêm đồ ăn vặt.”
Dáng người nhỏ bé nhưng luôn chắn trước mặt cô, cậu nói: “Chị à, em muốn mau lớn, kiếm thật nhiều tiền cho chị tiêu.”
…
Cậu còn làm rất nhiều, rất nhiều điều như vậy.
Thế nhưng số phận luôn tàn nhẫn trêu ngươi, thoắt cái đã hai năm trôi qua.
Đêm hôm đó, Kỳ An hiếm hoi có một cơn ác mộng.
Phòng cấp cứu lúc nửa đêm lạnh lẽo vắng tanh, trong mũi toàn mùi thuốc sát trùng gay mũi, ánh đèn đỏ in trong mắt mãi chưa chịu tắt.
Cô gái mặc chiếc áo thun trắng mỏng, vạt áo đã thấm đẫm máu khô, vệt đỏ sẫm như gai góc mọc lan đầy u ám, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, tóc xõa ướt dính bết vào má.
Lời nhắc nhở nhẹ nhàng của bác sĩ vang bên tai, cô cầm trong tay xấp giấy thanh toán dày cộp, liên tục gọi điện mà chẳng ai nghe máy.
Cô quỳ xuống đất cầu xin họ giúp đỡ, cuối cùng chỉ đổi lại câu xin lỗi đầy tiếc nuối: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tít ——
Ba giờ sáng, Kỳ An bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Đèn ngủ hình thỏ bên giường lúc này phát huy tác dụng, ánh sáng dịu dàng không chói mắt.
Cô ngồi đờ trên giường, ký ức mơ hồ dần tan biến, đưa tay chạm lên má, lại sờ thấy hai hàng nước mắt đã khô.
Hộp giấy để ngay bên cạnh nhưng cô không với lấy, đầu ngón tay lần mò chạm đến chiếc móc chìa khóa len đặt bên.
Những mũi kim vụng về cọ vào lòng bàn tay, vừa định thả hồn đi xa thì lại bị tiếng rung kéo về hiện tại.
Màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới đến.
Cô nghiêng người cầm lên, thấy tên người gửi, có phần bất ngờ.
【 Abyss: Chưa ngủ à? 】
Giờ này rồi mà…
Sao anh lại nhắn tin đến.
Cô còn đang do dự không biết có nên trả lời hay không, thì người đó đã không cho cô cơ hội lựa chọn, chuông vang lên, anh gọi đến bằng cuộc gọi thoại.
Kỳ An bị dọa giật mình, nhưng không hiểu sao ngón tay lại bấm nhận máy nhanh hơn cả não.
Áp điện thoại lên tai, trong ống nghe rất yên tĩnh, tĩnh đến mức cả hơi thở nhè nhẹ của anh vang bên tai, luồng hơi nóng lướt qua da, phập phồng rõ rệt.
Ngón tay cô vô thức xoắn lấy mép chăn, chắc vì chưa ngủ ngon, giọng cô khẽ khàng, mang theo chút mơ màng ngái ngủ:
“Trần Trạch Dã?”
“Ừ.” Giọng anh thấp hơn mọi khi, hòa cùng tiếng điện nhỏ lách tách, lại càng trở nên khàn khàn, mơ hồ: “Không ngủ được à?”
Kỳ An ngồi thẳng dậy một chút, mái tóc dài rủ xuống hai má, cô mấp máy môi, vừa định mở miệng, thì lại bắt được một âm thanh rất nhỏ từ đầu dây bên kia.
Hình như là tiếng gió thổi qua cánh cửa sắt…
Một ý nghĩ khó tin lướt qua trong đầu, tim cô đập mạnh hơn, Kỳ An vén chăn xuống giường, khí lạnh từ cẳng chân lan dần lên trên, cô kéo mạnh rèm cửa, để ánh trăng càng thêm ùa vào.
Thị trấn nhỏ lúc này đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong sân lạnh lẽo, rõ ràng có một bóng người đứng đó.
Trần Trạch Dã vẫn mặc chiếc áo thun đen, bóng dáng dưới ánh đèn cổng kéo dài hẳn ra, quầng sáng lờ mờ che mờ khuôn mặt, nhưng đường nét lại càng thêm sắc lạnh.
Đầu ngón tay còn kẹp nửa điếu thuốc chưa cháy hết, ánh lửa đỏ rực trong màn đêm có phần chói mắt.
Có lẽ là nghe được động tĩnh từ phía cô, hoặc cũng có thể là tâm ý tương thông, giây tiếp theo, anh ngẩng đầu lên, mái tóc đen bị gió thổi tung, để lộ đôi mắt sâu thẳm như biển.
Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, Kỳ An nhất thời không thốt nên lời, lắp bắp mãi mới hỏi được: “Sao cậu lại ở ngoài đó?”
Ánh mắt hai người giao nhau, Trần Trạch Dã nhìn vào mắt cô, giọng nói bị gió thổi lọc đi, nghe không còn rõ: “Vừa đi ngang qua.”
“Thấy đèn nhà cậu còn sáng.”
“Bên ngoài lạnh không?”
“Không ngủ được à?”
Hai câu hỏi vang lên gần như cùng lúc, Trần Trạch Dã trả lời câu trước tiên: “Cũng tạm, không lạnh lắm.”
“Kỳ An.” Anh ngừng một chút, rồi càng thêm kiên định: “Trả lời tôi, cậu không ngủ được à?”
“Ừm…” Ngón tay nhẹ nhàng cọ vào khung cửa sổ, vừa rồi nằm mơ như vậy, đầu óc hỗn loạn vô cùng, Kỳ An thì thầm: “Cũng hơi như vậy.”
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Trần Trạch Dã chợt dừng lại, ánh mắt khẽ động, dường như đã suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:
“Vậy… cậu có cần tôi nói chuyện cùng cậu một lúc không?”