Gió ngừng thổi.
Tiếng hít thở của hai người càng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
“Sao không nói gì nữa vậy?”
Mái tóc dài rối bời che lấp nửa khuôn mặt, Kỳ An dùng tay vuốt hết tóc ra sau tai. Người dưới lầu vẫn ngẩng đầu nhìn cô, dường như giữ nguyên tư thế quá lâu, cô thấy anh đưa tay bóp nhẹ sau gáy.
Ban đêm tĩnh lặng, đầu óc người ta dễ trở nên ngốc nghếch, phản ứng cũng chậm hơn.
Một lúc sau —
“Nói gì được đây…”
Vốn dĩ chỉ định lẩm bẩm trong lòng, nhưng lỡ miệng lại thành lời thốt ra qua ống nghe.
Vừa dứt lời, cô mới chợt phản ứng kịp — vừa rồi anh chỉ hỏi có cần nói chuyện cùng không, vậy mà cô lại nhảy cóc thẳng sang bước tiếp theo mất rồi.
Đầu dây bên kia cũng phát hiện ra điều đó, có tiếng cười khẽ vang lên, anh hỏi ngược lại: “Vậy cậu muốn nói gì?”
“Nghe cậu hết.”
Hai câu khiến mặt người ta đỏ bừng. Kỳ An cảm thấy anh lúc nào cũng như vậy, rõ ràng là người khơi mào trước, nhưng luôn có thể dùng cách tưởng như thuận theo mà đảo ngược thế cục, nhẹ nhàng đẩy lời thoại về cho cô.
Nhưng cô thật sự không giỏi khoản này.
Ngón tay khẽ cọ nhẹ lên mép giường, Kỳ An mấp máy môi, thật sự không biết nên mở lời ra sao.
Cuối cùng vẫn là Trần Trạch Dã phá tan bầu không khí lúng túng:
“Vậy thế này, cậu hứa với tôi một việc trước đã.”
Tim cô bỗng siết lại: “Việc gì?”
“Quay lại giường nằm đi.” Giọng anh không hề ra lệnh, từng chữ nhẹ nhàng: “Sàn nhà lạnh lắm.”
Kỳ An không nói đồng ý hay từ chối. Đầu ngón tay lướt qua một luồng khí lạnh, cúi đầu nhìn xuống mới thấy mép dưới khung kính đã phủ một lớp sương mỏng, những vệt xước trên mặt kính tạo thành một bức tranh phong cảnh nguệch ngoạc.
Mấy ngày trước nghe bản tin thời tiết nói ban đêm ở Lê Bắc sẽ hạ nhiệt độ mạnh.
Ánh mắt cô lại nhìn xuống dưới, làn da anh vốn đã trắng, không biết có phải do tâm lý không, lúc này nhìn càng thấy lạnh lẽo hơn.
Thật sự lạnh lắm sao?
Bỗng muốn mở cửa sổ thử xem nhiệt độ thế nào, nhưng mình vẫn đang trong tầm mắt anh, mấy hành động kỳ quặc thế này không thể để lộ được.
Mím môi, cô học theo giọng điệu vừa rồi của Trần Trạch Dã: “Vậy cậu cũng phải hứa với tớ một việc.”
“Được.” Lần đầu tiên nghe cô chủ động đòi hỏi, Trần Trạch Dã thấy mới lạ, lại trở về bộ dạng lười nhác quen thuộc: “Nói đi.”
“Cậu cũng về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh đáp lại rất thản nhiên: “Không lạnh, không về.”
“Thế thì…” Kỳ An chẳng hiểu sao lại cứng đầu với anh, ngập ngừng nói: “Tớ cũng không lạnh.”
Trần Trạch Dã hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn.
Qua tầng không khí và hai lớp kính, cô gái nhỏ đang chống tay lên thành cửa sổ, ánh mắt màu hổ phách chiếu thẳng vào mắt anh.
Sự cố chấp ngày nào từng muốn che ô cho anh lại hiện lên.
Lần này, không giống như một chú thỏ con nữa.
Mà giống như một chú mèo nhỏ đang xù lông.
“Kỳ An.” Anh gọi tên cô.
Giọng nói trầm thấp truyền qua điện thoại, Trần Trạch Dã dập tắt điếu thuốc trong tay, lại tiến lên gần hơn một chút, môi khẽ cong, ý vị sâu xa: “Cậu học mấy trò này từ đâu vậy?”
“Cái gì?”
Kỳ An nhất thời không hiểu anh đang ám chỉ gì, sững người vài giây, lông mi chớp liên tục, mấy giây sau mới chợt nhận ra.
Câu nói vừa rồi…
Hình như giống đang làm nũng.
Lỗ tai bỗng đỏ bừng, cổ họng khô rát, cả người như cũng nóng ran lên theo.
Cô áp mu bàn tay lên má để hạ nhiệt, hàng mi dài cụp xuống, lí nhí nói nhỏ: “Tớ đâu có…”
“Ừ.” Người kia thong thả đáp, “Cậu nói không có thì là không có.”
Kỳ An: “…”
Lại bắt nạt người ta nữa rồi.
Trần Trạch Dã nhìn phản ứng trên lầu, ý cười trong mắt càng sâu, lồng ngực khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp, sau khi truyền qua điện thoại, vang bên tai Kỳ An như lông vũ khẽ gãi ngứa.
Cuối cùng, cả hai mỗi người nhượng bộ một chút.
Trần Trạch Dã nhấc chân chuyển hướng rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu kiểm tra xem cô có giữ lời lên giường hay chưa.
Kỳ An dĩ nhiên đọc được ý trong ánh mắt ấy, ngoan ngoãn leo lên giường.
Nệm lún xuống, Kỳ An nằm nghiêng trong chăn, tai nghe áp sát hơn vì động tác xoay người, giọng nói qua điện thoại cũng vang rõ hơn.
Tiếng cửa mở, tiếng va chạm của chìa khóa, tiếng bước chân khe khẽ.
Và cả nhịp thở của anh.
Nhịp tim cô đập hơi nhanh, ngón tay xoắn lấy góc chăn.
Trần Trạch Dã lại đổi chủ đề: “Lúc ăn tối, cậu định nói gì với tôi?”
Diễn xuất của cô thật sự không giỏi, câu trả lời qua loa lúc đó dĩ nhiên không thể qua mặt được anh.
Có lẽ là vì bầu không khí lúc này khá tốt, hoặc vì lý do gì khác, lần này Kỳ An không tiếp tục lấp lửng nữa.
“Chỉ là muốn hỏi cậu… có phải cậu không vui lắm không.”
Bên kia yên lặng một lúc lâu, Kỳ An tưởng đã khơi lại chuyện buồn của anh, đang định nói gì đó thì nghe thấy anh mở lời: “Chỉ vậy thôi?”
“Ừm…”
“Đúng là có chút.”
Rõ ràng là vấn đề cô trăn trở cả buổi tối, nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời, cô lại không biết nên đáp thế nào.
“Nhưng giờ đỡ rồi.” Trần Trạch Dã lấy từ túi ra một viên kẹo soda, xé bao rồi bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng, anh nói mơ hồ: “Đừng để tâm.”
Chủ đề ngừng lại, bầu không khí cũng trầm xuống.
Kỳ An lại xoay người, cảm thấy không nên tiếp tục, bèn viện cớ: “Tớ hơi buồn ngủ rồi.”
“Lúc nãy còn nói không ngủ được mà?” Trần Trạch Dã cố tình trêu chọc cô, “Giờ lại buồn ngủ?”
“Chưa hỏi cậu đấy, sao không ngủ được?”
“Ác mộng à?”
Kỳ An vô thức gật đầu, rồi mới nhận ra đối phương không nhìn thấy, bèn lí nhí nói: “Ừm.”
“Giấc mơ đều là giả mà.” Yết hầu trượt lên xuống, Trần Trạch Dã cười nhẹ, “Có gì mà sợ?”
Kỳ An mím môi, không trả lời.
Bởi vì giấc mơ đó không phải giả.
Tất cả đều là thật.
Ký ức đau buốt lại ập về, cô ngẩn người.
Kim phút trên tường dịch nửa vạch, đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.
Giọng nói của Trần Trạch Dã cũng thấp hẳn xuống, như mang chút bất lực: “Thật sự đáng sợ vậy sao?”
“Không phải…”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Trạch Dã đã cắt ngang:
“Đồ nhát gan.”
“Đừng sợ.”
_______
Đêm đó, bên ngoài đổ cơn mưa lớn, sấm sét vang dội, mưa gió ầm ầm.
Nhưng Kỳ An lại ngủ rất yên giấc, không bị đánh thức, cũng không gặp ác mộng nữa.
Bảy rưỡi sáng, cô mở mắt đúng giờ.
Rèm cửa kéo kín, căn phòng mờ mịt ánh sáng, Kỳ An cuộn người trong chăn lật người, sờ thấy chiếc điện thoại đặt bên gối.
Màn hình sáng lên, ánh sáng chói khiến cô nheo mắt, sau khi nhìn rõ nội dung trên màn hình, cô bỗng ngồi bật dậy, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Như thể không tin vào thứ mình vừa nhìn thấy, cô dụi mắt rồi xác nhận lại lần nữa.
Con số đại diện cho thời lượng cuộc gọi không ngừng tăng lên, số giây nhảy từ 38 sang 39.
Cô thật sự không nhìn nhầm.
Trần Trạch Dã đã không cúp máy suốt cả đêm.
Không biết có phải nhận ra sự động đậy nhỏ bên này hay không, trong ống nghe đột ngột vang lên một giọng nói:
“Cậu tỉnh rồi?”
Có lẽ vì sáng sớm chưa tỉnh hẳn, giọng anh nghe khàn hơn bất cứ lúc nào, lẫn chút giọng mũi mơ hồ, như hòa lẫn với những hạt cát thô ráp được mài nhẵn.
Kỳ An ngẩn người trong chốc lát, cầm điện thoại áp sát tai: “… Ừm.”
“Tỉnh rồi.”
Hình như anh khẽ cười, giọng điệu lười nhác thư thái: “Ngủ ngon không?”
“Khá tốt.”
Vô tình cắn phải môi, Kỳ An nhìn đồng hồ, không biết vì sao lại thấy hơi lúng túng, vội buông một câu: “Tớ đi rửa mặt trước đây.”
Không đợi anh trả lời, cô cúp máy luôn.
Trên màn hình bật ra một dòng nhắc nhở mới:
【Thời lượng cuộc gọi: 338:52】
Thay quần áo xong, Kỳ An đứng trước bồn rửa đánh răng, bọt trắng dính bên môi, cô cũng chẳng buồn lau, tâm trí thì lơ đãng.
Tối qua, vì sợ cô bị cơn ác mộng quấy nhiễu mà khó ngủ, Trần Trạch Dã bảo cô cứ để điện thoại trên gối, để anh ở đầu dây bên kia cùng cô yên tâm đi vào giấc ngủ.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ An là từ chối, cảm thấy như vậy thật sự phiền anh, dù sao chứng mất ngủ với cô vốn đã thành thói quen, trước đây khi còn ở Lâm Châu cũng từng thức trắng không ngủ suốt mấy đêm liền.
Cô đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Nhưng Trần Trạch Dã không đồng ý, nói đợi đến khi cô ngủ rồi, anh sẽ tự động cúp máy.
Ai ngờ đâu…
Sau khi rửa mặt xong, Kỳ An cắn chặt dây cột tóc, buộc mái tóc dài mềm mượt thành đuôi ngựa, bờ vai cùng cổ lộ ra thon dài đẹp mắt.
Dọn dẹp xong, cô xuống lầu ra cửa.
Trần Trạch Dã gần như không lệch một giây nào mà từ bên kia bước ra, áo thun đen càng tôn lên dáng người cao gầy, tóc ngắn còn chưa khô hẳn, hơi rũ xuống trán, có phần gọn gàng hơn.
Anh sải vài bước lại gần, tự nhiên nhận lấy chiếc cặp từ tay cô, thấy cô vẫn còn ngơ ngác, nhướng mày, cảm thấy buồn cười: “Không đi học nữa à?”
Kỳ An à lên một tiếng, lập tức đuổi kịp nhịp bước.
Hai người cùng nhau đến tiệm ăn sáng gần đó. Chẳng may hôm nay hết cháo đậu đỏ, Kỳ An gọi một suất bánh bao chiên.
Trần Trạch Dã đứng phía sau liếc cô: “Nhiêu đó đủ no sao?”
“Đủ mà.”
Vốn dĩ khẩu phần cô vẫn nhỏ.
Trần Trạch Dã làm như không nghe thấy, lại nhét thêm vào tay cô một hộp sữa và một quả trứng trà: “Đủ no mới lạ.” Anh khẽ cười, “Ăn uống như con mèo vậy.”
Hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay, Kỳ An cụp mắt, không nói thêm gì nữa.
Trên con phố vừa trải qua cơn mưa, hơi nước lơ lửng trong không khí, những giọt nước trượt xuống từ những chiếc lá còn chưa rụng, rơi lặng lẽ xuống mặt đường.
Người bán hàng rong đẩy xe hàng, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, không khí sớm mai ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Vũng nước trên mặt đường nhựa in bóng hai người.
Hôm nay Kỳ An cố ý đi chậm lại, gần như sóng bước bên cạnh Trần Trạch Dã.
Ống hút sữa bị cô cắn cho bẹt đi, cổ áo đột ngột bị ai đó kéo nhẹ, hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai, Trần Trạch Dã nhắc cô nhìn đường đàng hoàng.
Kỳ An lí nhí đáp, nhưng trong đầu vẫn quẩn quanh về cuộc điện thoại tối qua.
“Trần Trạch Dã.”
Bàn tay siết chặt hộp giấy, Kỳ An nghiêng đầu nhìn anh:
“Tối qua sao cậu không cúp máy?”
Thấy quầng thâm dưới mắt anh hơi nặng, trông cũng mệt mỏi hơn mọi khi, cô ngập ngừng hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ cậu thức trắng cả đêm…?”
“Nghĩ gì vậy.” Trần Trạch Dã xoa nhẹ sau gáy, thờ ơ giải thích: “Chưa kịp cúp đã ngủ quên mất rồi.”
Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tốt rồi.
Trần Trạch Dã đút tay vào túi quần, mắt chẳng biết nhìn đi đâu, vẫn bộ dạng lơ đễnh, buông lời như bông đùa: “Tưởng tôi là thần tiên chắc? Ai mà chịu nổi thức trắng cả đêm?”
Kỳ An không đáp, chỉ nhìn cái bóng trên mặt đất.
Sự bất cần ban nãy dần biến mất, Trần Trạch Dã cụp mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình thật vô dụng.
Thực ra, tối qua anh thật sự thức trắng cả đêm.
Sợ cô lại bị cơn ác mộng dọa tỉnh, anh ôm điện thoại canh chừng suốt cả đêm, thậm chí còn chưa kịp tắm, mãi đến sáng nay cô tỉnh dậy, anh mới vội vào phòng tắm xối nước qua loa.
May mắn là, anh không nghe thấy những tiếng nói mê hoảng loạn, bên tai chỉ có nhịp thở ổn định nhẹ nhàng của cô gái.
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Chỉ là năm nay kỳ nghỉ đặc biệt ngắn, để kịp tiến độ giảng dạy, trước sau cộng lại chỉ được nghỉ ba ngày.
Các thầy cô đều dốc hết sức giao bài tập, đề kiểm tra, bài luyện tập phát ra chất đống, tiếng than vãn trong lớp vang lên không ngớt.
“Đệt.” Lý Trí Thần ôm quả bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại bước vào lớp, nhìn bàn mình bừa bộn một đống, không nhịn được văng tục: “Sao bài tập nhiều vãi chưởng thế này.”
“Vốn dĩ nghỉ lễ chỉ còn phân nửa là đủ bực rồi, giờ thì sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Đừng vội.” Chung Tư Kỳ mặt mày tê liệt, lại vứt thêm hai xấp đề lên bàn cậu: “Đợi phát xong hết rồi chết cũng chưa muộn.”
Lý Trí Thần: “…”
Bóng rổ bị ném sang góc lớp, Lý Trí Thần như chấp nhận số phận mà về chỗ, miệng vẫn lầm bầm khi dọn bàn: “Sao đề Lý với đề Hóa nhìn giống nhau thế này.”
“Đề ngữ văn phát tổng cộng mấy tờ vậy trời.”
“Má nó, cuối cùng cái nào với cái nào mới là cùng một bộ đề vậy!”
…
Đang bực dọc, khó chịu, ánh mắt vô tình liếc về phía cuối lớp.
Trần Trạch Dã đang nằm úp mặt ngủ bù trên bàn, chuyện này chẳng có gì lạ, lạ là, so với cảnh hỗn loạn của bọn họ, bàn của anh lại ngăn nắp yên bình đến lạ.
Tập đề kiểm tra được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn ở góc bàn.
Cậu lại quay đầu nhìn đống hỗn độn trước mặt mình, chưa đầy ba giây, lập tức đưa ra quyết định.
Dù có mạo hiểm bị đập, cậu vẫn mặt dày bò sang cạnh Trần Trạch Dã, vỗ vai đánh thức anh: “Anh Dã!”
Trần Trạch Dã mất mấy giây mới mở mắt, lúc mở ra thì giữa chân mày toàn sát khí, trong đồng tử đen láy lộ rõ sự bực bội, lười nhác mắng: “Mày phát điên gì vậy.”
Lý Trí Thần cười hề hề: “Anh Dã, đổi bài tập với em đi mà.”
Trong đầu cậu đã tính toán xong hết cả rồi, dù sao Trần Trạch Dã xưa nay vốn chẳng bao giờ làm bài tập, đống đề dù có ngay ngắn thế nào, tới tay anh cũng coi như giấy vụn mà vứt thôi.
Thà để mình tranh thủ tận dụng còn hơn.
Trần Trạch Dã ngồi thẳng dậy một chút, cau mày: “Bài tập gì?”
Lý Trí Thần chỉ vào xấp đề ở góc bàn: “Chính mấy bộ vừa mới phát đó.”
“Nói chứ…”
Cậu mặc định Trần Trạch Dã sẽ không so đo với mình, vươn tay chuẩn bị lấy, “Vừa nãy anh ngủ suốt mà, ai tốt bụng giúp anh xếp đề ngay ngắn vậy?”
Trần Trạch Dã nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại chỗ đó.
Mấy xấp đề được gấp chỉnh tề, thậm chí còn được phân loại theo từng môn.
Như chợt nhận ra điều gì, Trần Trạch Dã ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cô gái đang cúi đầu làm bài tập, mái tóc buộc đuôi ngựa hơi lỏng, mấy lọn tóc con rơi lòa xòa xuống sau gáy, tôn làn da trắng như men sứ.
Chỉ là, vùng da sau tai ấy, có một mảng hồng nhạt rất khó phát hiện.
Trong cổ họng bỗng bật ra tiếng cười khẽ, Trần Trạch Dã rút xấp đề khỏi tay Lý Trí Thần, ngả lưng ra ghế, hai chân vắt dài.
Anh lười nhác liếc Lý Trí Thần, bộ dạng vô lại: “Tao đồng ý đổi hồi nào.”
Lý Trí Thần: “?”
“Ơ…” Tư thế hụt hẫng có phần xấu hổ, Lý Trí Thần lùi ra sau, nghi hoặc nhìn anh: “Anh giữ mấy xấp đề đó làm gì, anh đâu có làm bài tập.”
“Không làm thì sao.” Trần Trạch Dã nhướng mày, tâm trạng có vẻ rất tốt, thong thả đáp, âm cuối còn kéo dài:
“Ông giữ lại làm kỷ niệm.”
“…”