Cuối cùng, xấp đề kiểm tra vẫn bị Trần Trạch Dã nhét vào cặp.
Lý Trí Thần bị anh làm cho mơ hồ hết cả, mặt mày nhăn nhó quay về tự sắp xếp bài tập của mình.
Trong lớp học vẫn ồn ào, nhưng đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ lại rơi trọn vào tai Kỳ An. Nghe đến hai chữ “cất kĩ”, đầu bút cô khựng lại, để lại một chấm mực đen bé tí trên vở bài tập.
Tiết tự học cuối cùng kết thúc, tiếng chuông tan học vang khắp khuôn viên trường.
Chung Tư Kỳ là người trực nhật tuần này, nhưng tối nay cô ấy có lớp học thêm, sợ đi không kịp nên nhờ Kỳ An thay mình.
Kỳ An cất sách vở vào cặp, đáp: “Được.”
“Cảm ơn An An!” Chung Tư Kỳ vòng tay ôm lấy cổ cô, rồi nhét vào tay cô hai viên kẹo sữa: “Chúc cậu nghỉ lễ vui vẻ!”
“Cậu mau đi đi.” Kỳ An cười đáp lại, lúm đồng tiền bên má nhàn nhạt: “Bên này cứ để tớ lo.”
Rất nhanh, lớp học dần trống không.
Kỳ An bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, tất cả những cảm xúc trong lòng đều tan chảy theo vị cam ngọt lịm ấy.
Mấy bạn trực nhật khác đã bắt đầu quét dọn, cô liếc quanh một vòng, định đi đổi thùng rác phía sau trước.
Bao bì snack, vỏ kẹo bị nhét lộn xộn đầy ắp, cô phải mất kha khá thời gian mới dọn xong.
Vác túi rác ra cửa sau, còn chưa kịp đi tiếp, một đôi giày thể thao trắng đã lọt vào tầm mắt. Tiếp lên phía trên là vạt áo thun đen quen thuộc, cánh tay thon gọn săn chắc có xăm một nhánh anh túc, mùi xà phòng mát lạnh quyện trong không khí.
Kỳ An ngẩng đầu, ánh mắt có chút ngây dại: “Sao cậu còn chưa đi?”
Trần Trạch Dã vươn tay định lấy túi rác từ tay cô.
Kỳ An lùi tay lại: “Cái này không nặng đâu.”
“Với lại cũng hơi bẩn.”
Nhưng anh không để ý, vẫn tiếp tục động tác. Đốt ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay cô, cảm giác ấm nóng vừa chạm đã rời, để lại dư vị ngứa ngáy khó tả.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp mơ hồ: “Xem như đáp lễ một chút.”
“Hửm?” Kỳ An nhíu mày, ánh mắt khó hiểu: “Đáp lễ gì cơ?”
Trần Trạch Dã không trả lời, chỉ cụp mắt yên lặng nhìn cô, hàng mi dày dài rủ xuống tạo thành bóng mờ nhạt dưới mí mắt.
Ánh sáng ở hành lang không tốt, đường nét ngũ quan vì thế mà trở nên mềm mại hơn, nhưng nét sắc lạnh trong đường viền gương mặt vẫn không thể bỏ qua. Hơi thở phập phồng rõ rệt, huyết quản dưới lớp da như cùng nhịp đập với nhịp tim.
Cuối hành lang vang lên tiếng bước chân không rõ ràng, mấy nữ sinh lớp bên cạnh khoác tay nhau bàn tán sôi nổi xem nghỉ lễ sẽ đi đâu chơi.
Qua hai phút, Kỳ An cuối cùng cũng nhớ ra, là do xấp đề kiểm tra khi nãy cô sắp xếp giúp anh.
Mi mắt chớp nhanh hơn, cổ họng cũng khô khốc, cô nuốt nước bọt, dịu giọng giải thích: “Tớ chỉ tiện tay giúp cậu thôi.”
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, Trần Trạch Dã đưa túi rác ra xa, giọng điệu lười nhác: “Tôi cũng chỉ tiện tay giúp cậu thôi mà.”
Nói thì vậy, nhưng công việc trực nhật sau đó đều do Trần Trạch Dã giúp cô làm hết.
Trong lớp vẫn còn vài bạn khác, dù chẳng ai nói gì, nhưng sự hóng chuyện như những mầm non phá đất mà chui lên, ánh mắt tò mò len lỏi khắp nơi, quanh quẩn giữa hai người họ.
Kỳ An vốn da mặt mỏng, khó chịu vì những ánh mắt ấy, từ sau tai đến má dần dần nóng lên.
Lần thứ tư bị người ta len lén nhìn trộm, cô cuối cùng chịu không nổi nữa, đứng dậy muốn tìm việc khác để làm.
Trên bảng đen phía trước vẫn còn nửa mảng chưa lau, mấy ký hiệu hàm số và phương trình yên tĩnh nằm đó.
Cô cầm khăn lau tiến lại gần, chỉ tiếc chiều cao có hạn, cố hết sức nhón chân mà vẫn không với tới hàng trên cùng.
Khoảnh khắc đó, cô thầm nghĩ trong đầu — giá mà cao thêm 5 cm nữa thì tốt biết mấy.
Ý nghĩ còn chưa kịp thu về, phía sau chợt đổ xuống một bóng tối, hương tuyết tùng quẩn quanh, vải áo nhẹ ma sát, hơi ấm không thuộc về cô thuận theo cánh tay quấn lấy.
“Để tôi làm cho.”
Chỉ là một câu nói đơn giản, giọng anh cũng chẳng mấy gợn sóng, vậy mà tim Kỳ An lại bất chợt co thắt rồi bung ra, như vừa được thả rơi tự do từ độ cao lớn.
Thấy cô đứng đơ ra, Trần Trạch Dã dứt khoát đẩy nhẹ vai cô sang bên cạnh.
Ánh hoàng hôn chiếu qua bụi phấn bay lơ lửng, sợ bụi phấn bay vào mũi cô, anh dứt khoát ấn cô ngồi lại về chỗ.
Thời gian như bị nhấn nút tạm dừng.
Khung cửa sổ bên cạnh chưa đóng chặt, gió chiều thỉnh thoảng lại lùa vào, những sợi tóc mai lơ thơ phất qua má, mềm mại như bông lúa, cũng như đuôi mèo nhẹ nhàng khẽ khàng.
Trang sách lật lên vang lên những tiếng xào xạc, ngoài cửa siêu thị nhỏ đối diện vang lên bản nhạc Quảng Đông từ thế kỷ trước, Kỳ An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn đang rực rỡ, gần như cả bầu trời đều phủ lên một tầng cam đỏ, quầng sáng xuyên qua cửa kính nhuộm lên bức tường trắng, khiến người ta bất giác nhớ đến những lon soda cam giấu trong tủ lạnh giữa mùa hè.
Tầm mắt quay trở lại, thiếu niên đứng trước bục giảng với dáng vẻ lười biếng, tay cầm cục lau bảng có đốt ngón tay rõ ràng, mấy công thức toán học đau đầu bị xóa đi vài cái là hết, ống tay áo trượt xuống theo động tác, lộ ra cánh tay thon dài với những đường gân xanh nổi bật.
Tờ lịch mới bị xé mở sang trang tiếp theo, thời gian đã bước vào tháng mười, mùa hè đã qua.
Nhưng hoàng hôn, thiếu niên và soda cam mãi mãi là ba sắc màu chủ đạo của thanh xuân.
Hai ngày đầu của kỳ nghỉ, Lê Bắc luôn chìm trong màn mưa phùn lất phất.
Mây xám dày đặc như mực tàu không tan, che khuất bầu trời, lá rụng bị gió thổi bay tán loạn, trên cành cây khô thỉnh thoảng có vài con chim sẻ đậu xuống.
Ba giờ chiều, mưa dừng hẳn.
Bản tin dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa vừa đến to, trước khi ra khỏi nhà, Kỳ An nhét sẵn ô vào cặp.
Vì sinh hoạt phí bỗng dưng bị cắt giảm một nửa, cô tìm được một công việc làm thêm ở quán trà sữa đối diện trường, chiều nay đúng ca trực của cô.
Con đường sau cơn mưa vẫn còn hơi ẩm, trong không khí lẫn vào mùi bùn đất nhẹ nhàng, những vũng nước lồi lõm trên mặt đường như những tấm gương bị đập vỡ vụn rải khắp nơi.
Rẽ qua con hẻm cuối cùng, tấm biển hiệu phai màu đập vào mắt, trên cánh cửa kính dán đầy quảng cáo sặc sỡ.
Kỳ An đẩy cửa bước vào, người phụ nữ mặc tạp dề bên trong quầy đang lau dọn.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Thẩm Tĩnh ngẩng đầu, chỉnh lại quần áo rồi mỉm cười với cô: “An An đến rồi à.”
“Ở ngoài vẫn còn mưa à?”
Kỳ An đặt túi xuống, lắc đầu: “Ngừng mưa rồi ạ.”
Thẩm Tĩnh làm xong việc trong tay, ngẩng nhìn qua cửa sổ, trời vẫn âm u, những giọt nước mưa đọng trên mái nhỏ tí tách rơi xuống, kết thành một đường nước không mấy ngay ngắn.
Dưới đất chỉ còn lá bạch dương bị thấm ướt, xa xa thấp thoáng vài bóng người qua lại.
“Thời tiết quái quỷ này…” Cô ấy lầm bầm, “Không biết khi nào mới tạnh hẳn nữa.”
“Hình như phải đợi đến cuối tuần sau ạ…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ An bất chợt hắt xì một cái.
Thẩm Tĩnh quay đầu lại, tay kéo lấy lớp áo mỏng trên người cô, nhíu mày: “Sao mặc ít thế này?”
“Không sợ bị cảm lạnh à.”
Kỳ An xấu hổ xoa mũi: “Lúc ra khỏi nhà quên thay áo ấm ạ.”
Thẩm Tĩnh coi cô như em gái ruột, giọng có phần bất đắc dĩ: “Ở chỗ quầy có cái áo len dày của chị, lạnh thì nhớ mặc vào nhé.”
Kỳ An ngoan ngoãn mỉm cười: “Không sao ạ, em chưa thấy lạnh.”
Thẩm Tĩnh còn định trò chuyện thêm mấy câu, nhưng chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Thấy ghi chú trên màn hình, cô lập tức bắt máy mà không chần chừ.
Không nghe rõ bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Tĩnh thoáng cái trở nên căng thẳng, vội vàng nói mình lập tức đi qua.
“An An.” Cô ấy cúp máy, nghiêng đầu nói: “Thông Thông gây chuyện ở trường rồi, chị phải qua đó gấp.”
Thông Thông là con trai của Thẩm Tĩnh, vẫn đang học tiểu học.
Kỳ An gật đầu: “Chị đi đi, nhớ mang ô nhé.”
“Ừ.” Thẩm Tĩnh cởi tạp dề ra, trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên dặn: “Nếu bảy giờ chị chưa quay lại thì em cứ về trước đi, tối muộn rồi, một mình nguy hiểm.”
“Em biết rồi.”
Bên ngoài lại lác đác vài hạt mưa nhỏ, người đi đường càng thưa thớt, cửa hàng cũng chẳng có khách.
Kỳ An dọn dẹp xong đống hàng hóa trong góc, thấy vẫn còn sớm nên lấy sách ra ôn bài.
Đến hơn năm giờ hai mươi, trời đã tối sầm.
Hôm nay làm bài rất trôi chảy, Kỳ An làm thêm hai bộ đề, lúc dừng bút thì điện thoại bỗng sáng lên, là tin nhắn của Chung Tư Kỳ.
Cô vuốt màn hình mở khóa, nhấn vào khung chat, ánh sáng xanh nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt.
【Chung Tư Kỳ: An An ơi, cậu gửi tớ bài tập Vật lý với, quên mang về mất QAQ】
【Chung Tư Kỳ: Nếu có đáp án thì càng tốt nha!】
Kỳ An trả lời ok, lục trong cặp ra, chụp mấy tấm ảnh gửi qua.
【Chung Tư Kỳ: Yêu cậu quá đi mất!】
【Chung Tư Kỳ: Về trường mời cậu ăn cơm! Tiện thể cảm ơn cậu hôm đó đã giúp mình trực nhật!】
Ánh mắt Kỳ An cứ dừng lại ở hai chữ cuối cùng, những cảnh tượng ngày hôm đó lại tự động tái hiện trong đầu.
Năm phút sau, cô mới chọn một sticker đáng yêu gửi lại.
Ánh sáng màn hình chói khiến mắt cô hơi cay, Kỳ An đặt điện thoại xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, chỉ còn một quán net nhỏ bên cạnh vẫn sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp trải đầy con phố, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy cậu con trai đeo tai nghe đang gõ bàn phím liên hồi.
Cô chưa bao giờ vào quán net, tò mò nhìn sang đó một lúc. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như ngoài cửa sổ lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Đang định lại gần xem cho rõ thì chuông gió ngoài cửa đột nhiên vang lên, cánh cửa kính bị đẩy mở, cơn gió lạnh len lỏi ùa vào.
Một cô gái mặc váy dài cất giọng ngọt ngào: “Làm ơn cho tôi một ly Dương chi cam lộ.”
Kỳ An hoàn hồn: “Vâng ạ.”
Trong quán vắng tanh không có ai khác, ngoài tiếng máy móc vận hành khe khẽ, giọng nói khi cô gái gọi điện lại càng vang rõ.
Giọng nói đè thấp nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích:
“Tớ nói cậu nghe, vừa nãy gặp một anh đẹp trai! Đẹp đến mức muốn phạm tội luôn ấy!”
“Ngay trước cửa tiệm trà sữa gần nhà tớ, chắc không phải học sinh trường mình, chưa từng thấy qua.”
“Hay là người trường Nhất Trung nhỉ?”
Xoạt ——
Ngón tay đang cầm ly bất chợt run lên, nguyên liệu trong muỗng đổ ra ngoài hơn một nửa.
Cơn lạnh ẩm ướt bám dính vào da, Kỳ An giật mình tỉnh táo lại, cúi người lau sạch vết bẩn dưới đất, làm lại ly trà sữa mới rồi đem ra quầy, kèm theo nụ cười tiêu chuẩn: “Tổng cộng mười ba tệ.”
Lúc sáu giờ tối, Thẩm Tĩnh quay về.
Mưa bên ngoài nặng hạt hơn, áo gió trên người cô ấy thấm đầy nước mưa, để lại từng vệt sẫm màu.
Kỳ An rót cho cô một cốc nước nóng, tìm thêm chiếc khăn khô để cô lau người.
Thẩm Tĩnh mệt mỏi cởi áo khoác, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, hỏi Kỳ An đã ăn tối chưa.
Kỳ An đáp rằng mình chưa đói.
“Dù không đói cũng phải ăn đúng giờ chứ.”
Cô lục điện thoại trong túi, đặt mấy món ăn gia đình rồi bảo Kỳ An ăn xong hẵng về.
Thế nhưng điện thoại còn chưa kịp cất, cánh cửa kính đã bị ai đó thô bạo giật mạnh, gió lạnh mang theo mưa tạt vào trong, một người đàn ông nồng nặc mùi rượu lảo đảo xông vào, miệng gọi tên Thẩm Tĩnh.
Nhìn rõ người tới, Thẩm Tĩnh hơi hoang mang, đứng dậy hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông với bộ dạng hùng hổ, lập tức túm lấy cổ tay cô: “Bố mày muốn tiền!”
“Có gì về nhà nói được không? Giờ em cũng chẳng có tiền cho anh.” Thẩm Tĩnh cố sức giãy giụa nhưng vô ích.
Không biết câu nào động tới điểm mấu chốt của hắn, sắc mặt hắn bỗng dưng thay đổi, túm tóc cô lôi mạnh về phía góc bàn, đập mạnh đầu vào mép bàn.
Kỳ An bị dọa cho sợ cứng người, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên là muốn gọi cảnh sát, nhưng điện thoại lại để quên trên quầy.
Cô rón rén bước nhẹ, nhưng mới đi được hai bước, người đàn ông dường như nhận ra ý định của cô, tiện tay chộp lấy bình hoa thủy tinh bên cạnh, chẳng phân rõ trắng đen ném thẳng về phía cô.
Hắn dùng sức rất mạnh, chiếc bình đập thẳng vào bắp chân cô, cơn đau buốt khiến cô ngã quỵ, đầu gối đập mạnh xuống đất, đau đớn lan tỏa khắp xương cốt.
Cơn choáng váng ập đến, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Người đàn ông vẫn tiếp tục đánh mắng Thẩm Tĩnh, tai cô chỉ nghe toàn những câu chửi th* t*c, Kỳ An cắn răng chống tay muốn đứng dậy.
Ngay lúc đó —
Chiếc áo khoác còn ấm từ trên trời phủ xuống, bàn tay ấm áp siết lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Đừng qua đó.”
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, như liều thuốc an thần khiến cô bình tĩnh lại.
Kỳ An mặt mày tái nhợt quay đầu lại, đỉnh đầu tựa vào lồng ngực của Trần Trạch Dã, đôi mắt nâu rớm nước mắt, cô vô thức túm chặt lấy vạt áo anh cầu cứu: “Trần Trạch Dã, mau cứu chị Tĩnh…”
Trần Trạch Dã kéo chiếc áo khoác trên người cô lên cao hơn, dặn dò nhìn vào mắt cô: “Giao hết cho tôi.”
“Cậu đừng cử động lung tung.”
Mấy chiếc đèn trong quán bị người đàn ông đập vỡ, dòng điện chập chờn, ánh sáng cũng nhấp nháy lúc sáng lúc tối.
Trần Trạch Dã bước nhanh lên trước, hai tay túm lấy vai người đàn ông, mạnh mẽ đẩy về sau, “rầm” một tiếng trầm đục, người đàn ông ngã sóng soài trên mặt đất.
Tiếng xương va chạm và tiếng chửi bới vang lên cùng lúc.
Anh cúi người túm lấy cổ áo đối phương, ấn chặt xuống đất, cằm siết lại, gân xanh nổi trên thái dương, áp suất quanh người thấp đến dọa người.
Đôi mắt đen kịt tràn ngập căm ghét và sát khí, Trần Trạch Dã nghiến răng nhả từng chữ: “Bắt nạt phụ nữ thì giỏi lắm sao.”
“Có gan thì nhắm vào tao đây này.”