Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 21: Vòng Xoáy



Người đàn ông bị đánh gục xuống đất chỉ sau vài chiêu.

Một bên mặt bị đè đến biến dạng, quai hàm căng cứng, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Trạch Dã, không ngừng chửi rủa: “Thằng nhãi ranh từ đâu chui ra đấy! Ăn no rửng mỡ à?”

“Ông đây dạy dỗ đàn bà của mình thì liên quan gì đến mày!”

Trần Trạch Dã lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt vẫn âm u như cũ, trán nổi gân xanh, khóe môi mím chặt đầy căng thẳng.

Anh lại đá thêm một cú vào bụng hắn, từng chữ một: “Đánh phụ nữ mà mày còn thấy tự hào à?”

Lười nói nhiều, anh móc điện thoại ra định gọi báo cảnh sát.

Nhưng Thẩm Tĩnh vội bước tới ngăn lại.

Trên trán cô có một vết bầm lớn, tóc tai rối bù vì bị giật mạnh. Có lẽ do khí thế của Trần Trạch Dã quá mạnh mẽ, nên khi cô lên tiếng, rõ ràng là thiếu tự tin: “Đừng báo cảnh sát…”

“Chỉ là… anh ta uống say thôi…”

“Nghe thấy chưa!” Gã đàn ông tức tối nhổ một bãi nước bọt sang bên, lớp mỡ trên người rung lên bần bật, “Mau thả ông mày ra!”

“Thẩm Tĩnh, mày càng ngày càng giỏi đấy nhỉ!” Đôi mắt vằn đỏ đáng sợ, hắn gào lên với cô, “Mày không muốn sống tiếp nữa phải không?”

Thẩm Tĩnh ho hai tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội, giọng đầy van nài: “Để anh ta đi đi…”

Trần Trạch Dã khẽ ngước mắt, lông mày nhíu lại, đuôi mắt kéo dài ra sau, hàng mi đen dày đè nén cảm xúc như một vòng xoáy không đáy.

Anh vốn chẳng kiên nhẫn với người lạ.

“Chuyện giữa hai người tôi không quan tâm.” Giọng khẽ cười lạnh vang lên từ cổ họng, anh hờ hững nói: “Nhưng người của tôi bị hắn đánh bị thương, thì phải có lời giải thích chứ.”

Không rõ là vô tình hay cố ý, ba chữ “người của tôi” được anh nhấn mạnh rõ ràng.

Tim Kỳ An chợt đập mạnh, cô không kiềm được mà quay đầu nhìn anh.

“Hoặc là báo cảnh sát.” Giọng anh ngưng lại chốc lát, chân đạp lên người đàn ông thêm lực, cúi mắt nhìn hắn như đang nhìn xác chết: “Hoặc là —”

“Tin không, tao giết luôn mày đấy.”

Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, ánh đèn xanh đỏ xoay tròn xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Những vết thương trên người Thẩm Tĩnh và Kỳ An không thể chối cãi, camera trước cửa tiệm cũng ghi lại một phần diễn biến, tất cả bằng chứng đều rõ ràng không thể phủ nhận.

Nhưng mọi chuyện lại phức tạp hơn tưởng tượng.

Khi kéo tay áo lên, cơ thể Thẩm Tĩnh đầy vết bầm tím, làn da mịn màng nay chi chít vết sẹo kinh hoàng.

Vương Bằng Hải nhiều lần hành hung cô.

Thẩm Tĩnh có hoàn cảnh gia đình khó khăn, chưa học xong cấp ba đã phải bỏ học đi làm thuê. Sau đó, qua người quen giới thiệu, cô quen biết Vương Bằng Hải.

Năm đó cô mới ngoài hai mươi, vẫn chưa nhìn rõ được sự tàn khốc của cuộc đời. Đúng lúc mẹ cô mắc bạo bệnh, trong thời khắc khó khăn nhất, chính Vương Bằng Hải là người đưa tay giúp đỡ, trả tiền phẫu thuật và luôn ở bên cô.

Lâu dần, hai người xác lập mối quan hệ tình cảm.

Nhưng những điều tốt đẹp thường rất ngắn ngủi, ảo ảnh dễ dàng vỡ tan. Sau khi kết hôn, Vương Bằng Hải mới lộ ra bộ mặt khác.

Hắn mê cờ bạc, rượu chè, tính khí thất thường. Mỗi lần ra ngoài gặp chuyện không vừa ý, hắn lại về nhà đánh mắng Thẩm Tĩnh.

Nặng nhất là lần cô bị gãy tay trái, nằm liệt giường hơn hai tháng mới khỏi.

Lúc ấy cô thực sự từng nghĩ đến chuyện ly hôn, tức giận thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ cô lại trách cô bướng bỉnh, đến cả cửa nhà cũng không cho vào.

Mẹ cô có tư tưởng truyền thống và bảo thủ, bà khuyên nhủ cô rằng vợ chồng với nhau sao tránh được cãi vã, còn nói Vương Bằng Hải có ơn cứu mạng, con người không thể vô ơn bạc nghĩa như vậy.

Bà còn nói, bảo cô hãy nghĩ cho Thông Thông nhiều hơn, nếu ly hôn rồi, liệu một mình có thể nuôi nấng thằng bé nên người không.

Phải rồi, họ còn có một đứa con.

Nó mới chỉ năm tuổi, mỗi lần nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ bên ngoài, đều khóc lóc chạy ra ôm lấy cô, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Ba mẹ đừng cãi nhau nữa.”

Thẩm Tĩnh lớn lên trong một gia đình đơn thân, cô biết điều đó khó khăn đến mức nào, cũng biết thiên hạ xung quanh sẽ nói gì.

Cô không muốn để Thông Thông lặp lại số phận đó.

Tình mẫu tử thực sự là một cảm xúc khó lòng diễn tả.

Chính tình yêu đó đã vô hình đeo lên cô một chiếc cùm, dựng nên một nhà tù vô hình, khiến cô hết lần này đến lần khác mềm lòng bỏ qua.

Thẩm Tĩnh tự an ủi mình, coi như vì con mà chịu đựng, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao.

Kể cả lần này, nếu không nhờ Trần Trạch Dã kiên quyết, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục câm nín chịu đựng như trước.

Câu chuyện không dài, nhưng dư âm để lại quá lớn, mọi người ở đó đều chìm vào im lặng, nhất thời không biết phải nói gì.

Cảnh sát thực tập nghe xong mà lòng thắt lại, trong lòng thầm mắng mỏ, đồng thời đưa cho cô mấy tờ giấy để lau nước mắt.

Nhưng cảm xúc của Trần Trạch Dã lại không đúng lắm.

Anh đứng lặng ở một góc, sắc mặt âm trầm, đôi mắt dài hẹp sâu thẳm lạnh lẽo, phá tan sự im lặng bằng giọng nói băng giá: “Cô luôn miệng nói là vì con, nhưng cô thật sự đã từng đứng trên lập trường của nó mà suy nghĩ chưa?”

“Cô hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này sẽ gây ra bóng ma tâm lý như thế nào cho nó. Sống lâu trong hoàn cảnh như vậy, nó chỉ càng thêm bất an, ngày càng thất vọng với thế giới xung quanh.”

Có lẽ không ngờ anh sẽ nói vậy, Thẩm Tĩnh thoáng sững người.

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi, miệng lắp bắp mãi không nói thành câu: “Tôi… tôi…”

“Trần Trạch Dã.” Kỳ An đứng ngay bên cạnh anh, cũng bị phản ứng của anh làm cho sững lại.

Anh bị gì vậy? Sao lại kích động như thế…

Cô mím môi, khẽ kéo vạt áo anh, giọng dịu dàng: “Cậu đừng nói nữa.”

Trạng thái hiện tại của Thẩm Tĩnh đã rất tệ.

Hơn nữa, chính anh dường như cũng không khá hơn là bao.

Nhưng Trần Trạch Dã chẳng nghe thấy gì cả, thời gian như trôi ngược lại, anh như bị cuốn trở về cơn ác mộng năm xưa.

Những hình ảnh cũ dần tái hiện trước mắt, bàn tay thả xuống bên người siết lại, trong ánh mắt sự lạnh lùng dần tan đi, để lại một tầng u tối không cách nào xua tan. Cuối cùng, yết hầu anh chuyển động, giọng khàn khàn trầm thấp cất lên: “Thằng bé… rồi sẽ tự trách bản thân vì không bảo vệ được cô.”

Hàng mi dài cụp xuống, anh xoay người bỏ đi, không nhìn ai thêm lấy một cái.

Tay cô đang bám lấy vạt áo anh bị trượt ra, bóng dáng gầy gò kiên quyết đó dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Kỳ An theo phản xạ muốn chạy theo, nhưng chuyện đêm nay vẫn chưa giải quyết xong, tạm thời cô không thể rời đi.

Cảnh sát dẫn cô và Thẩm Tĩnh tách nhau ra để lấy lời khai, còn Vương Bằng Hải bị tạm giữ.

Trước khi đi, nữ cảnh sát còn khuyên thêm mấy câu, nói rằng rác rưởi thì mãi là rác rưởi, không bao giờ biết hối cải cũng không thể tỉnh ngộ, đừng vì bất cứ điều gì mà làm khổ chính mình, tốt nhất là sớm ly hôn.

Cảm xúc của Thẩm Tĩnh lúc này đã ổn định hơn nhiều, cô gật đầu đồng ý, liên tục cảm ơn họ.

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, Kỳ An không nhìn thấy bóng dáng Trần Trạch Dã đâu cả.

Mọi chuyện xảy ra trong đêm nay thực sự quá mệt mỏi, ban đầu Thẩm Tĩnh muốn để Kỳ An về trước, nhưng cô lại kiên quyết muốn đi cùng cô ấy trở về tiệm trà sữa, vì chỗ đó vẫn còn ngổn ngang chưa dọn dẹp.

Cuối cùng hai người gọi một chiếc taxi, cùng ngồi vào ghế sau.

Cơn mưa thu lúc tạnh lúc rơi, màn đêm càng lúc càng sâu, trong không khí lặng lẽ lan tỏa một lớp hơi nước mờ mịt, chỉ có ánh đèn neon nơi xa là rõ ràng đến chói mắt.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió đêm ùa vào không chút nể nang, Kỳ An tựa đầu vào lưng ghế, tóc bị gió thổi loạn, từng sợi quất lên mặt.

Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào khung cửa sổ.

Đêm mưa ở thị trấn nhỏ yên ắng và tiêu điều, bầu không khí mang theo sự mơ hồ buồn ngủ, thỉnh thoảng có bóng người lướt qua trên phố, nhưng chẳng bóng hình nào trùng khớp với Trần Trạch Dã.

Anh đi đâu rồi?

Cuộc xung đột nhỏ trong đồn cảnh sát lại bị kéo ra tua chậm lại, tuy vẫn chưa thể hiểu rõ tại sao anh lại xúc động đến thế, nhưng trực giác nói với Kỳ An rằng, bây giờ chắc chắn anh đang không ổn.

Có nên gửi một tin nhắn hỏi thử không…

“An An.”

Ý nghĩ bị cắt ngang đột ngột, Thẩm Tĩnh vỗ nhẹ vai cô: “Chúng ta đến rồi.”

“À…”

Ngay giây trước khi hoàn hồn, Kỳ An đã nhấn gửi tin nhắn mà cô vừa soạn xong.


Thiệt hại trong tiệm không lớn, nhưng việc dọn dẹp lại tốn khá nhiều công sức. Kim đồng hồ đã lặng lẽ trôi qua tám giờ lúc nào không hay.

Trong quầy pha chế chật hẹp, chỉ còn một chiếc đèn bàn là còn sáng tạm được, ánh sáng cam vàng dịu nhẹ lấp đầy các góc khuất.

Kỳ An cầm một cây tăm bông thấm thuốc mỡ, cẩn thận bôi vào vết thương trên trán Thẩm Tĩnh.

“Chị Tĩnh, nếu đau thì nói em biết nhé.”

Gương mặt cô đầy áy náy, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Thẩm Tĩnh ngại ngùng lên tiếng: “Xin lỗi nhé An An, hôm nay…”

Kỳ An biết chị định nói gì, liền cắt lời trước: “Không sao đâu chị Tĩnh.”

“Không phải lỗi của chị, chị không cần phải xin lỗi.”

“Sao lại không phải lỗi của chị.” Cô cụp mắt xuống, giọng cũng run nhẹ: “Nói cho cùng là do chị mềm lòng quá, lần này còn kéo cả các em vào.”

“Chị Tĩnh.” Tay Kỳ An khựng lại một chút, “Chuyện này… chẳng đáng gì cả.”

Gần nhau trong khoảnh khắc đó, Kỳ An mới nhận ra trên mặt Thẩm Tĩnh còn có nhiều vết sẹo cũ, tuy bị thời gian làm mờ đi, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy xót xa.

Ngực như bị đè nén, cô nói thêm: “Em chỉ cảm thấy, chị không thể tiếp tục như vậy nữa.”

Thẩm Tĩnh hiểu điều cô muốn nói, thực ra trên đường từ đồn cảnh sát về, cô cũng đã nghĩ rất nhiều.

Ngón tay vò nhẹ vạt áo, cô gật đầu: “Chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc về việc ly hôn.”

“Vâng.” Kỳ An gật đầu, “Cuộc đời là để sống cho bản thân mà.”

“Đôi khi thấy mình thật thất bại.” Vai rũ xuống, Thẩm Tĩnh thở dài, “Thật ra bạn em nói đúng, chị cứ nghĩ làm vậy là vì Thông Thông, nhưng chưa từng hỏi thằng bé nghĩ thế nào…”

“Chị Tĩnh.” Chủ đề này quá nặng nề, Kỳ An không muốn khiến chị đau lòng thêm, “Giờ đừng nghĩ nhiều nữa.”

Thẩm Tĩnh khẽ cười: “Ừ.”

Yên lặng một lát, như chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Tĩnh lại mở lời: “À đúng rồi An An.”

“Cậu bạn tới tối nay, là bạn trai em à?”

Một từ “bạn trai” khiến sống lưng Kỳ An cứng đờ, cô vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu chị Tĩnh.”

“Bọn em chỉ là bạn cùng lớp thôi.”

“Chỉ là bạn cùng lớp?”

“Chị cứ tưởng là bạn trai em cơ.” Thẩm Tĩnh rõ ràng hơi bất ngờ, không nhịn được nói thêm, “Dạo này chị ra ngoài lấy hàng, hay thấy cậu ấy cứ loanh quanh trước cửa tiệm, ánh mắt cũng hay nhìn vào trong.”

“Mỗi lần em trực ca tối xong, cậu ấy liền biến mất, hôm sau em tới làm, cậu ấy lại có mặt, bất chấp mưa gió.”

“Ban đầu chị tưởng là mấy tên thanh niên rảnh rỗi, còn định nhắc em cẩn thận một chút, nhưng tối nay thấy cậu ấy bảo vệ em như thế, chị mới nghĩ chắc hai đứa đang yêu nhau.”

Một tràng thông tin dội đến như thác lũ, não bộ Kỳ An như đơ lại không kịp tiếp thu.

Tay cô đang giữ tăm bông khẽ run, hàng mi nhẹ rung lên.

Cô chợt nhớ lại bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa sổ lúc chiều tối.

Không đoán sai.

Thật sự là anh.

… Vậy tức là Trần Trạch Dã vẫn luôn dõi theo mình sao?

“Trước đó là chị trách lầm cậu ấy rồi.” Thẩm Tĩnh hơi ngượng ngùng, “Về nhớ thay chị gửi lời cảm ơn nhé, nếu tối nay cậu ấy không đến kịp thời, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Hàm răng khẽ c*n m** d***, Kỳ An cố kìm lại nhịp thở dồn dập của mình: “Vâng.”

Tối đó, hai người trò chuyện rất lâu. Khi biết Kỳ An học giỏi, Thẩm Tĩnh vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng.

Chị nắm tay cô dặn dò, nói con gái phải học nhiều một chút, ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đừng giống chị — cả đời bị mắc kẹt nơi thị trấn nhỏ này.

Chị còn hỏi Kỳ An sau này muốn thi đại học nào, muốn học ngành gì.

Kỳ An suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, thành thật nói: “Em vẫn chưa biết.”

Cô không hề nói dối, từ nhỏ đến lớn cô luôn nỗ lực hết mình, thành tích lúc nào cũng nằm trong top đầu bảng.

Nhưng dường như chỉ là để nâng điểm số lên một chút, muốn giành lại thể diện cho bản thân.

Còn tương lai thực sự muốn làm gì, vẫn luôn là một câu hỏi khiến cô mơ hồ.

“Cũng không cần phải vội quá đâu.” Thẩm Tĩnh chưa từng trải qua, nhưng rất thấu hiểu, cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Giờ em mới học lớp 11, vẫn còn hơn một năm nữa, từ từ nghĩ cũng chưa muộn.”

Kỳ An khẽ “dạ” một tiếng.

Khi rời khỏi tiệm thì đã hơn chín giờ, Thẩm Tĩnh còn phải về nhà chăm sóc Thông Thông nên không thể đưa cô về, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.

Bầu trời không một vì sao, nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh, hơi lạnh len lỏi vào từ cổ áo.

Kỳ An đứng bên đường chưa đi ngay, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô cúi đầu nhìn cái bóng dài của mình, trong đầu toàn vang lên mấy câu mà Thẩm Tĩnh nói ban nãy.

“Chị thường thấy cậu ấy cứ loanh quanh ngoài cửa tiệm, ánh mắt mơ hồ nhìn vào bên trong.”

“Mỗi lần em tan ca đêm, cậu ấy lại biến mất, hôm sau khi em đi làm, cậu ấy lại xuất hiện, bất chấp mưa gió.”

Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu cô, màn hình điện thoại lại sáng lên, ánh mắt cô dừng lại ở khung chat, dòng cuối cùng là tin nhắn cô gửi – vẫn chưa được hồi âm.

Chỉ chần chừ ba giây, khi lấy lại tinh thần thì cuộc gọi đã được kết nối.

Ngón tay đè lên cạnh máy, khớp tay trắng bệch vì dùng sức, Kỳ An cúi mắt, ngón cái khẽ ấn lên khớp ngón trỏ, tiếng máy lạnh lùng vang vọng bên tai.

Không biết bao lâu sau—

“Alo.”

Là giọng nói cô đã quá quen thuộc, chỉ là hôm nay trầm khàn hơn thường lệ, xuyên qua màng nhĩ chạm thẳng đến đáy lòng.

Kỳ An mấp máy môi, cổ họng bất giác khô khốc, những lời định nói như bị nghẹn lại, chỉ có ngón tay buông thõng bên người khẽ siết lại.

“Sao không nói gì?”

Anh trầm giọng hỏi, nhưng không hề tỏ ra khó chịu.

Dòng suy nghĩ vẫn rất chậm, ánh đèn đường bên cạnh tối dần, bóng người trên mặt đất cũng nhạt đi, cuối cùng Kỳ An cũng tìm lại được tiếng nói của mình: “Trần Trạch Dã.”

“Ừm.” Anh đáp lại rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Kỳ An vô thức nuốt một ngụm: “Cậu đi đâu rồi? Về nhà chưa?”

Đầu óc như bị rối tung, lời nói ra cũng lộn xộn, Kỳ An trong lòng âm thầm trách mình vô dụng, cứ tới lúc quan trọng lại trở nên ngốc nghếch.

“Tớ… không có chuyện gì, chỉ tiện hỏi chút thôi.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, như thể đang tìm cách rút lui, “Vậy tớ…”

“Quay đầu lại đi.”

Một câu nói vang lên rất đột ngột, thời gian như ngưng đọng.

Khớp ngón tay đang cầm điện thoại siết chặt hơn, một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực, Kỳ An từ từ xoay người lại, tiếng nói trong điện thoại dần hòa vào âm thanh thật bên tai.

Trần Trạch Dã đang tựa lưng vào tường, cách đó chỉ hơn mười mét, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc còn chưa tàn, tàn lửa đỏ rực vừa rõ ràng vừa chói mắt, làn khói trắng xám lượn lờ quanh người anh, nhưng khuôn mặt anh thì lại rõ ràng vô cùng.

Chỉ là áp suất quanh người anh vẫn rất thấp, mang theo một vẻ uể oải khó tả.

Lần đầu tiên Kỳ An thấy anh như vậy.

Xa lạ, nhưng không khiến cô sợ.

Ánh mắt hai người đối diện trong không trung, Trần Trạch Dã dụi tắt điếu thuốc trong tay, đợi cho mùi trên người phai bớt mới hạ giọng cất tiếng: “Không qua đây sao?”

Kỳ An nhấc chân bước về phía anh, con hẻm nhỏ âm u chỉ còn lại hai người họ, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một hình ảnh khác.

Không biết đã bao đêm, anh cũng như lúc này — bóng dáng gầy gò hòa vào đêm tối, như biển lặng không lời, lại như ngọn núi âm thầm vững chãi.

Sống mũi cay xè không thể kìm nén, đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hương vị lạnh lẽo cũng ngày càng rõ.

Kỳ An đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, khóe mắt chẳng biết từ khi nào đã đỏ lên.

“Trần Trạch Dã.” Cô lại gọi tên anh.

Không cho anh cơ hội trả lời, cô hỏi thẳng:

“Cậu… đang đợi tớ sao?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...