Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 22: Lo Lắng



Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, chưa đến nửa mét, Kỳ An nhìn thấy ánh mắt Trần Trạch Dã rất tối, gần như hòa vào bóng đêm dưới đáy mắt anh.

Trong không khí lạnh lẽo có lẫn chút khói thuốc nhàn nhạt, không nồng, nhưng khiến người ta hơi khó chịu.

Ánh mắt cô trượt xuống dưới, nơi vạt áo chiếc áo thun đen trên người anh đậm màu hơn những chỗ khác, giống như đã bị dính nước.

Kỳ An chợt nhớ ra, áo khoác của anh đã cho cô mượn. Khi nói chuyện với Thẩm Tĩnh trong tiệm, bên ngoài có tiếng lộp độp, chắc là trời đã bắt đầu mưa.

Mà anh vốn không có thói quen mang theo ô.

Nhà cửa ở đây chật hẹp, chẳng che chắn được bao nhiêu, chắc chắn anh đã dầm mưa rồi.

Tim như bị ngâm trong nước có ga, từng bong bóng lăn tăn nổi lên, liên tục và nghẹn ngào khiến cô khó thở.

“Cậu đợi ở đây bao lâu rồi? Có lạnh không?” Kỳ An lấy một túi khăn giấy sạch ra, không nghĩ nhiều, vội vàng muốn lau cho anh, “Sao vừa rồi không trả lời tin nhắn của tớ?”

Một chiếc đèn phía sau vụt tắt, ánh sáng càng thêm mờ nhạt, bóng hai người hòa làm một. Trần Trạch Dã cụp mắt xuống, tầm nhìn anh tràn đầy hình ảnh cô.

Lọn tóc mềm lướt qua cổ tay anh, lướt nhẹ đúng vị trí hình xăm, cảm giác ngứa ngáy len lỏi theo mạch máu lan sâu vào bên trong, trong khoang mũi là mùi hoa nhài nhè nhẹ tỏa ra từ cô.

Cổ họng anh vô thức chuyển động, giọng càng trầm thấp: “Hỏi nhiều vậy.”

“Hả?”

Kỳ An hơi sững lại, chậm nửa nhịp mới hiểu ý anh.

Nhiều sao?

Rõ ràng cô mới chỉ hỏi có bốn câu thôi mà…

Tiếng gió bên tai mờ đi, hơi thở và nhịp tim dường như quấn lấy nhau.

Trần Trạch Dã nghiêng đầu, không rõ là quá mệt hay quá uể oải, mí mắt anh trùng xuống, giọng mơ hồ vang lên: “Không phải đợi cậu đâu.”

“Chỉ là tiện đường đi ngang qua.”

Ngón tay bất chợt mất lực, khăn giấy rơi xuống đất, không tiếng động rơi vào vũng nước lầy.

Lòng bàn tay như bị hơi ẩm bao trùm, không thể tan đi.

Một cảm xúc không tên cuộn trào trong lòng, Kỳ An cúi đầu, môi bị cắn đến tái nhợt.

Cô khẽ “ừ” một tiếng không rõ, rồi xoay người muốn rời đi, nhưng Trần Trạch Dã đã đưa tay giữ lấy cổ tay cô.

Đây không phải lần đầu tiên họ chạm vào nhau, nhưng lại là lần trực tiếp nhất.

Bàn tay của nam sinh rộng và khỏe, chẳng cần dùng sức cũng đủ để giữ chặt cô. Mạch đập nơi cổ tay truyền rõ vào lòng bàn tay anh, cảm giác lạnh nóng đan xen, như cục băng rơi vào nước sôi.

Kỳ An cố rút tay về, nhưng hoàn toàn vô ích. Trần Trạch Dã siết tay lại, làn da trắng ngần của cô nhanh chóng in lên một vệt hồng nhạt.

Cô cau mày, tránh ánh mắt anh, lẩm bẩm lặp lại: “Cậu buông tay tớ ra.”

Trần Trạch Dã không nhúc nhích, chỉ hỏi cô: “Cậu đi đâu?”

Kỳ An phồng má, giọng càng thêm nghẹn ngào, chẳng rõ là tức giận hay tủi thân: “Liên quan gì đến cậu.”

“Không còn gì để nói với tôi nữa sao?”

Kỳ An dứt khoát lắc đầu: “Không có.”

Gió đêm thổi lay tà áo, trắng đen quyện vào nhau thành một gam màu cấm kỵ. Trần Trạch Dã từ từ buông tay cô ra, giọng cũng dịu xuống: “Hỏi lại lần nữa.”

“Vẫn là câu hỏi vừa rồi.”

Nhưng Kỳ An lại cố chấp: “Không hỏi nữa.”

Dù sao thì… anh cũng sẽ không trả lời thật.

Trên đầu vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ, Trần Trạch Dã buông tay hẳn, giọng nói mang theo bất lực như sự thỏa hiệp: “Ừ.”

“Là tôi đang đợi cậu.”

“Cũng không đợi quá lâu, từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát đến giờ, chắc hơn ba tiếng.”

“Cũng tạm, không lạnh lắm.”

“Không trả lời tin nhắn… là vì lúc đó quên không xem điện thoại.”

Anh đã trả lời xong bốn câu hỏi.

“Vừa nãy là tôi không đúng, không nói thật với cậu. Tôi xin lỗi.”

“Đừng giận tôi.”

Với cô, dường như anh có một loại kiên nhẫn vô tận: “Còn gì muốn hỏi nữa, tôi đều có thể nói với cậu.”

“Chỉ có một yêu cầu thôi.”

Ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, Kỳ An vô thức hỏi: “Là gì?”

“Ngẩng đầu nhìn tôi.”

Hơi thở chợt khựng lại.

Tim bắt đầu đập loạn không kiểm soát, vùng da sau tai dần nóng lên, Kỳ An chậm rãi ngẩng đầu, đường nét cằm khẽ siết, ánh mắt màu hổ phách phản chiếu trong đồng tử anh.

Lọn tóc rơi xuống trán, Trần Trạch Dã không kìm được mà vươn tay giúp cô vén sang một bên. Chỉ chạm khẽ trong chưa đầy nửa giây, nhưng không khí mờ ám đã đủ đầy.

“Được rồi.” Một số h.am m.uốn bị anh gắng gượng đè nén, Trần Trạch Dã khẽ ho một tiếng, “Bây giờ thì hỏi đi.”

Những cảm xúc bốc đồng ban đầu được xoa dịu, Kỳ An mềm lòng, cuối cùng cũng chịu nói chuyện tử tế với anh: “Cậu đứng đây đợi tớ làm gì vậy?”

“Cậu nghĩ sao?” Trần Trạch Dã khẽ nhếch môi cười nhẹ, “Chẳng phải vì lo cho cậu à.”

“Có gì mà phải lo…” Kỳ An lí nhí, “Một mình tớ chẳng lẽ không đi được à.”

“Biết là cậu giỏi rồi.” Trong lời anh có chút trêu chọc, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú: “Nhưng vẫn không yên tâm.”

Hàng mi cô khẽ run, chớp mắt mấy cái rồi mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Hỏi tiếp đi.”

Thời gian như bị kéo dài, thực ra Kỳ An muốn hỏi tại sao anh lại nói ra những lời đó trong đồn cảnh sát, nhưng cổ họng như bị nghẹn, chẳng thể mở miệng.

Cuối cùng cô đổi chủ đề: “Vừa rồi trong đồn… cậu đừng để trong lòng.”

Câu nói khá mơ hồ.

Nhưng Trần Trạch Dã hiểu rất nhanh.

Anh nhún vai ra sau, áp lực quanh người tan đi, trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, nụ cười mang chút bất cần: “Nếu tôi nói là tôi để bụng thì sao?”

Anh trêu cô: “Trước mặt bao nhiêu người mà cậu còn dám cắt lời tôi, cậu là người đầu tiên đấy.”

Kỳ An mím môi, trong đầu lặp lại câu nói ấy.

Cái gì mà người đầu tiên chứ, cô không tin đâu.

“Tôi là kiểu người thù dai lại còn nhỏ mọn.” Âm cuối bị anh kéo dài, nghe càng thêm thiếu đứng đắn, “Nói đi, cậu định đền bù thế nào?”

Kỳ An ngoan ngoãn trả lời: “Không biết.”

Trần Trạch Dã khẽ nhướng mày cười: “Vậy thì coi như cậu nợ tôi một lần.”

Nợ một lần là sao chứ?

Kỳ An bị anh làm cho đầu óc rối bời.

Tiếng bụng đói vang lên phá vỡ không khí lúng túng, nụ cười của Trần Trạch Dã dịu lại: “Đói rồi à?”

“Không ăn tối à?”

Kỳ An biết không lừa được anh, nên không định chối: “Có hơi đói thật.”

“Chân còn đau không?”

“Có đi nổi không?”

Kỳ An không phải kiểu yếu đuối: “Đi được mà.”

“Thế thì đi.” Anh khẽ kéo cổ áo cô, nhẹ đẩy người về phía trước: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Trần Trạch Dã liếc nhìn cô một cái, đáp rất tự nhiên: “Về nhà chứ đâu.”

Trên đường đi, Kỳ An không mấy tập trung, trong đầu cứ nghĩ mãi về phản ứng ban nãy của Trần Trạch Dã.

Anh dường như đặc biệt nhạy cảm với chủ đề bạo lực gia đình, nhất là khi Thẩm Tĩnh nhắc đến việc vì con mà phải nhẫn nhịn.

Chẳng lẽ…

Bỗng nhiên cô không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Ngay gần đó có một ngã tư vừa chuyển sang đèn đỏ, cô không để ý, suýt chút nữa đâm đầu vào vai Trần Trạch Dã, chỉ còn cách vài centimet.

“Bình thường cậu đi đường cũng mất tập trung vậy à?” Trần Trạch Dã cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Kỳ An hơi chột dạ, khẽ lắc đầu phủ nhận.

Chiếc áo khoác chống gió màu đen vẫn còn trên người cô, tay áo và gấu áo đều rất dài, nhìn chẳng khác gì đứa trẻ con lén mặc đồ người lớn.

Trần Trạch Dã không nhịn được bật cười, hơi cúi người xuống, đưa tay nắm lấy phần tay áo thừa ra của cô.

Anh nói nhỏ, có chút suy tư: “Không được.”

“Vẫn nên trông chừng cậu cho chắc.”

Lồng ngực lại dấy lên một trận rung động, Kỳ An cố giữ bình tĩnh hỏi anh: “Thật sự không lạnh à? Hay là tớ trả lại áo cho cậu nhé?”

“Cứ mặc đi.” Trần Trạch Dã khẽ lắc tay áo cô, “Cậu không lạnh thì tôi cũng không lạnh.”

Kỳ An phồng má lên.

Lại là cái lý lẽ kỳ cục gì thế này.

Vùng da sau tai lại càng nóng lên.

Trên đường về, Trần Trạch Dã mua hai phần mì nước, rồi đưa cô thẳng về chỗ của anh.

Gió lạnh bị chặn ngoài cửa, trong phòng sáng sủa và rộng rãi.

Một ly sữa ấm được đưa vào tay cô, Trần Trạch Dã bảo cô ngồi yên đừng chạy lung tung, còn anh thì vào bếp lấy bát đũa.

Bữa ăn trôi qua rất yên tĩnh, thời gian cũng càng lúc càng muộn.

Tiếng thông báo tin nhắn bất ngờ vang lên, là Thẩm Tĩnh gửi đến.

Chị hỏi Kỳ An đã về nhà chưa.

Ngón tay cô gõ vài chữ trên màn hình, trả lời là về rồi, bảo chị yên tâm.

Nhưng thực ra, cô vẫn đang ở chỗ Trần Trạch Dã.

Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc vang vọng, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.

Trần Trạch Dã ra ngoài được mười phút rồi, không nói là đi đâu, chỉ bảo cô đợi một lát, anh sẽ quay lại ngay.

Khi đó anh đã thay quần áo và chuẩn bị ra cửa, nhưng bất ngờ quay lại, lục trong tủ lấy ra một con thỏ bông nhét vào lòng cô.

Cô ngẩn ra, anh giải thích: “Sợ cậu ở một mình buồn.”

Thật sự coi cô là trẻ con để dỗ à?

Ngón tay cô quấn quanh tai thỏ hai vòng, xúc cảm mềm mại vương quanh cánh tay, một người một thỏ tròn mắt nhìn nhau. Kỳ An không hiểu nổi sao trong nhà anh lại có thứ này.

Hoàn toàn không hợp với khí chất của anh.

Không biết có phải vì cả đêm nay đã mệt mỏi hay không, mí mắt bắt đầu trở nên nặng trĩu.

Cô vô thức ngả người vào ghế sofa, đầu óc hỗn loạn, ngáp liền mấy cái.

Ánh đèn ấm áp rọi lên mi mắt cô, ngay trước giây phút chuẩn bị gặp Chu Công, tiếng chìa khóa cọ vào ổ vang lên ngoài cửa.

“Cạch” một tiếng.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, cô cố gắng tỉnh táo.

Trần Trạch Dã cuối cùng cũng trở lại, cổ tay anh xách theo một túi nhựa trắng.

Có lẽ nét mệt mỏi trên gương mặt cô quá rõ ràng, anh bước lại gần, cúi xuống hỏi nhỏ: “Buồn ngủ à?”

Kỳ An cố gắng gượng: “Cũng tàm tạm.”

“Là lỗi của tôi.” Anh quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, rồi giải thích lý do: “Vài hiệu thuốc gần đây đều đóng cửa cả, chỉ có một tiệm còn mở nhưng lại khá xa, nên mất thời gian một chút.”

Lúc này Kỳ An mới để ý thấy tóc bên thái dương anh còn ướt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Chắc là anh đã chạy suốt quãng đường quay về.

Nhưng mà anh đến hiệu thuốc làm gì?

Có bị thương sao?

Đầu óc lúc buồn ngủ vốn phản ứng chậm, còn chưa kịp nghĩ rõ, Trần Trạch Dã đã nói trước: “Kéo ống quần lên đi.”

“Tôi bôi thuốc cho cậu.”

Kỳ An ngẩn người.

Thì ra anh mua thuốc cho cô.

Đồng tử màu hổ phách co lại, ngón tay siết nhẹ tay áo, tần suất chớp mắt tăng dần, cô nhỏ giọng nói: “Không cần đâu…”

“Chỉ là ngã nhẹ một cái thôi, không sao đâu…”

“Không được.” Lần này Trần Trạch Dã không chịu nhượng bộ, giọng kiên quyết, “Kéo lên.”

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Kỳ An vẫn không thắng nổi anh.

Cô khẽ vén ống quần lên, lộ ra vùng bị va đập. Làn da con gái trắng đến trong suốt, như đồ sứ được cất giữ trong tủ kính, cũng chính vì thế, vết bầm tím lại càng khiến người khác giật mình.

Trần Trạch Dã không nói lời nào, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vết sưng đỏ.

Kỳ An thực ra cũng bị dọa sợ một chút, nhưng vẫn cố gắng cười trấn an: “Chỉ là nhìn ghê thôi, chứ thật ra không đau lắm…”

Lời còn chưa dứt, một vùng ấm nóng đã bao phủ cổ chân cô. Trần Trạch Dã quỳ bên ghế sofa, bàn tay từng siết lấy cổ tay cô lúc trước giờ lại đặt lên mắt cá chân mảnh khảnh ấy.

Da chỗ đó vốn đã nhạy cảm, tiếp xúc bất ngờ khiến cả lòng bàn chân cô căng lên, bắp chân cũng theo đó mà co giật nhẹ.

Trần Trạch Dã tưởng mình làm cô đau, ngay lập tức trở nên lúng túng, giọng nói hiếm khi lộ rõ vẻ căng thẳng: “Đau lắm à?”

Kỳ An khẽ cười: “Không đâu.”

Thuốc mỡ bôi lên da mát lạnh, xua tan cảm giác khó chịu và đau nhức. Nhưng nơi anh nắm lấy lại nóng bừng đến mức lạ thường, như có dòng điện chạy xuyên qua, cảm giác tê dại đó khiến người ta chỉ muốn trốn chạy.

Cô thấy mình thật kỳ quặc — chỉ là bôi thuốc thôi mà, tại sao lại nghĩ ngợi nhiều đến thế?

Cô cố xóa sạch những suy nghĩ không nên có, buộc mình phải dời sự chú ý đi nơi khác, nhưng ánh mắt cứ lòng vòng rồi lại dừng trên người Trần Trạch Dã.

Tóc mái anh có hơi dài, lòa xòa che khuất ánh mắt. Cổ áo phông bị nhão, để lộ xương quai xanh sắc nét. Nửa che nửa lộ phía dưới là đường nét cơ bắp của một cậu con trai trẻ tuổi, còn chút non nớt nhưng rõ ràng mạnh mẽ.

Mùi bạc hà và khói thuốc đã tan biến, chỉ còn lại hương vị lạnh lẽo và khô khốc rất sạch sẽ, khiến cô bất giác nhớ lại dáng anh đứng trước tiệm trà sữa lúc nãy.

“Xong rồi.” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai. Nhưng Trần Trạch Dã vẫn nhìn chằm chằm vào vết bầm tím, không chịu rời mắt. Áp lực từ người anh toát ra như thời tiết giông bão giữa mùa hè.

Kỳ An định hỏi anh sao vậy, nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị anh chặn lại.

“Xin lỗi.”

Cô nhất thời chưa hiểu: “Sao cậu lại xin lỗi? Phải là bọn tớ cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu kịp thời chạy đến thì…”

Nhưng Trần Trạch Dã chỉ lặp lại, giọng khàn khàn như sỏi đá bị xe cán qua, bàn tay buông thõng bên người siết chặt, gân xanh nổi rõ: “Xin lỗi.”

Vì anh đã không bảo vệ được cô.

Lúc đó anh ở ngay ngoài cửa, vậy mà chỉ vì một tin nhắn trên điện thoại, anh lơ là mất cảnh giác. Nếu lúc đó vào sớm một chút, có lẽ cô đã không bị thương.

Từng giọt thời gian như chậm lại.

Kỳ An cố nhớ lại mọi chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra một phần.

“Trần Trạch Dã.” Cô gọi tên anh.

“Ừ, tôi đây.”

Cô vô thức nuốt nước bọt, đó là biểu hiện của sự do dự.

Nhưng mong muốn tìm được câu trả lời đã lấn át mọi lăn tăn, cô kiềm chế lại những suy nghĩ rối bời: “Lúc nãy cậu nói, tớ hỏi gì cậu cũng trả lời.”

“Còn tính không?”

Trần Trạch Dã khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Tính.”

“Tối nay cậu có phải vẫn đứng ngoài tiệm trà sữa không?”

Vẻ mặt anh thoáng chột dạ, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”

Dù đã đoán trước, tim cô vẫn run lên.

Giọng nói có chút nghẹn ngào: “Chị Tĩnh nói với tớ, mỗi ngày tớ đi làm thêm là cậu đều đứng ngoài canh.”

“Thật sao?”

Trần Trạch Dã biết mình không giấu được nữa, không tránh né: “Ừ, đúng vậy.”

Hô hấp trở nên dồn dập, Kỳ An hỏi câu cuối cùng: “Vậy tại sao… tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”

Thời gian như ngưng lại.

Trần Trạch Dã trầm mặc một lúc, cúi đầu, giọng nhẹ hẫng.

Anh cố gắng tỏ ra thản nhiên: “Cũng chẳng vì lý do gì khác.”

“Chỉ là… tôi muốn thế.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...