Ngập Lụt - Thù Vãn

Chương 23: Vết Bầm



Khoảnh khắc ấy, rất nhiều năm sau Kỳ An vẫn còn nhớ rõ.

Đêm đã khuya, phòng khách yên tĩnh lạ thường, ánh đèn vàng ấm áp đổ xuống, những mảng sáng tối đan xen hòa quyện.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ dường như mờ dần, nhưng nhịp tim lại bị phóng đại đến vô hạn. Cậu thiếu niên mười bảy tuổi thu lại tất cả sắc bén và ngang ngược, trao cho cô câu trả lời đầu tiên.

Anh nói không có lý do gì khác, anh đối xử tốt với cô, chỉ vì anh muốn thế.

Không có mục đích, không có mưu tính, chỉ là sự quan tâm và cho đi đầy chân thành và đơn thuần.

Nhịp tim mất kiểm soát mà tăng vọt, mọi cảm xúc vỡ tung, sống mũi cay xè, đôi mắt cũng dần hoe đỏ.

Thực ra, cô đã quá quen với những ngày tháng tự mình gồng gánh, quen với việc bị lãng quên trong màn sương mù, tốt hay xấu cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, vì chẳng ai tình nguyện chìa tay về phía cô.

Nhưng người trôi dạt giữa đại dương nào không mong tìm được bến bờ, người trong bóng tối nào chẳng khát khao được cứu rỗi.

Lông mi run rẩy không ngừng, cổ họng nghẹn lại bởi cảm xúc dâng trào, đầu cô cúi thấp hơn, lưng cong thành một đường vòng cung nhỏ.

Ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên mặt cô, lông mi cô lướt nhẹ qua làn da, nhiệt độ cơ thể lan tỏa dịu dàng. Trần Trạch Dã giúp cô lau nước mắt, giọng nói cũng dịu đi:

“Biết thế này thì nãy không nên nói thật với cậu.”

Kỳ An mím môi, giọng nghèn nghẹn: “Nhưng tớ không thích bị người khác lừa.”

Cô lúc này thật đáng yêu, như một đứa trẻ con bướng bỉnh. Trần Trạch Dã bật cười, khóe môi cong lên cao hơn.

“Ừ, không lừa cậu.”

Kim đồng hồ quay nửa vòng, cảm xúc của Kỳ An cuối cùng cũng ổn định lại.

Đèn ở hành lang trước cửa bật sáng, đêm mưa mùa thu yên ắng đặc biệt, chim sẻ trên cành cây sợ hãi bay đi, để lại bóng nước đọng trên mặt đất.

Trần Trạch Dã tiễn Kỳ An ra tận cửa.

Trước khi chia tay, anh đặc biệt dặn dò: “Ngày mai lại đến chỗ tôi bôi thuốc.”

Kỳ An tay cầm chìa khóa, ngập ngừng một chút rồi lắc đầu: “Tớ tự làm được mà.”

Chuyện nhỏ như vậy, không cần làm phiền anh thêm nữa.

“Không được.” Gió đêm thổi rối mái tóc đen của anh, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi. Trần Trạch Dã một tay đút túi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Phải đến chỗ tôi.”

Kỳ An thấy suy nghĩ của anh thật khó đoán, có lúc rất dễ nói chuyện, nhưng có lúc lại chẳng chịu nghe ai.

“Thật sự không cần đâu.” Cô chớp mắt, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rung động: “Chỉ là vết bầm thôi, vài hôm là hết.”

“Vậy cũng không được.” Trần Trạch Dã giơ tay bóp nhẹ cổ sau, môi mấp máy, như đang tự nói với chính mình: “Ngoài tôi ra, ai tôi cũng không yên tâm.”

Bao gồm cả… chính cô.

Không khí lại rơi vào bế tắc.

Khoảng cách giữa hai người vẫn chưa kéo giãn ra, hơi ấm và mùi hương trên người anh theo gió ào đến, Kỳ An không nhịn được lùi lại một bước, vai va vào lan can cầu thang.

Lần này thì chẳng còn đường nào để né nữa.

Trần Trạch Dã hình như cũng nhận ra điều đó, khẽ bật cười một tiếng qua mũi.

Kỳ An bị tiếng cười kia làm cho khó xử, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Có lẽ vì đang cười nên nếp gấp mí mắt anh rõ hơn, ánh mắt dịu dàng, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt trong ánh sáng mờ tối trở nên đặc biệt quyến rũ.

Cuối cùng, không nghi ngờ gì, người thua cuộc vẫn là cô. Kỳ An bối rối nắm lấy vạt áo, nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Trạch Dã lúc này mới hài lòng, khẽ nói một tiếng “Ngủ ngon” rồi để cô vào nhà.


Tuần thứ hai sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, đại hội thể thao được tổ chức như dự kiến.

Trường Nhất Trung vốn không thường xuyên có hoạt động ngoại khóa, nên khi có cơ hội không phải học, ai nấy đều rất phấn khởi.

Hôm đó, trời ở Lê Bắc hiếm hoi nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt như được rửa sạch, mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn trôi lững lờ.

Gió nhẹ thổi lẫn hương hoa quế, ánh sáng lấp lánh xuyên qua tán cây tạo thành hiệu ứng Tyndall đẹp mê hồn. Những bộ đồng phục xanh trắng nối tiếp nhau tạo nên một biển người nhấp nhô như sóng.

Hiệu trưởng và các thầy cô thay nhau phát biểu trong lễ khai mạc kéo dài hơn một tiếng, cuối cùng cũng kết thúc. Các vận động viên được gọi đi kiểm tra tên và sẵn sàng thi đấu.

Ôn Khê Đình hôm nay có việc không tới, Chung Tư Kỳ bị kéo đi làm nhiệm vụ ghi điểm. Còn Kỳ An thì không đăng ký tham gia nội dung nào, nên ngồi một mình yên tĩnh ở góc khán đài.

Vài lọn tóc xòa trước trán, đường nét xương quai hàm kéo dài mượt mà đến bờ vai và cổ, hai cánh tay lộ ra mảnh khảnh yếu ớt. Cô đang cúi đầu viết bản tin lớp.

Giữa tháng 10 nhưng cái nóng cuối hạ như quay trở lại, nắng rát da rát thịt, từng đợt nóng ẩm quẩn quanh như muốn hấp người. Mồ hôi rịn ra trán, tóc mái dính bết mang theo độ ẩm.

Những chấm sáng lấp lánh nhảy nhót trên tờ giấy trắng khiến mắt cô khó chịu. Sáng nay lúc xuống nhà, cô quên mang áo khoác để che nắng, đành giơ tay trái lên che tạm trán.

Không xa phía trước có mấy nữ sinh lớp bên cạnh. Không rõ tên nhưng thấy quen mặt, chắc từng gặp ở hành lang. Họ khoác tay nhau chụp ảnh tự sướng, chỉnh góc chỉnh dáng mãi vẫn không hài lòng, bên tai vang lên vài tiếng than vãn:

“Mấy cậu thấy cậu kia lớp 2 đâu không?”

“Không thấy. Tớ tìm quanh mấy vòng rồi, chẳng lẽ hôm nay cậu ta lại không đi học?”

“Trời ơi tức ghê, tớ dậy sớm trang điểm mà.”

“Không thể nào, tớ thấy cậu ta ở hành lang sáng nay mà.”

“Vậy hay là mình đi vòng vòng xem, biết đâu lại gặp.”

Soạt —

Ngòi bút cào một vết rách trên tờ giấy, dòng suy nghĩ bị cắt đứt.

Trời nóng khiến tâm trạng cũng bức bối, nhìn bản thảo vừa viết xong càng thấy khó chịu. Kỳ An bèn vò tờ giấy thành một cục, quyết định viết lại từ đầu.

Những cô gái vừa rồi đã rời đi, bóng dáng chìm vào biển người, nhưng lời nói vẫn vang trong đầu.

Kỳ An siết chặt cây bút, quay đầu nhìn về hàng ghế cuối.

Không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Cậu ấy đi đâu rồi?

Rõ ràng mười phút trước vẫn còn ở đây cơ mà.


Bản tin cuối cùng cũng viết xong. Cô đứng dậy mang đến bàn ban tổ chức.

Trên đường trở lại đi ngang qua sân bóng rổ, trong đầu chợt nghĩ đến hình ảnh vừa mất tích kia, bước chân khựng lại theo phản xạ.

Chưa kịp nhìn rõ sân bóng, một quả bóng rổ văng ra, đập trúng chỗ bị bầm trên cẳng chân cô.

Cơn đau bất ngờ khiến cô nhíu mày, khẽ “hự” một tiếng.

Nam sinh mặc đồng phục thể thao chạy đến xin lỗi rối rít, hỏi cô có bị thương không, có nghiêm trọng không.

Kỳ An xua tay bảo không sao.

Cô lững thững trở lại khán đài, cẩn thận vén ống quần đồng phục lên. Cú va chạm lúc nãy không mạnh, nhưng chỗ da đó lại sưng tím, các mao mạch bên dưới da lộ rõ màu đỏ tím, nhìn khá dọa người.

Cô lấy tuýp gel làm dịu mang theo bên mình, bóp một ít lên đầu ngón tay và nhẹ nhàng bôi. Thuốc mát lạnh xoa dịu cơn đau, nhưng cũng kéo theo những ký ức quay về.

Tối qua, cô lại được Trần Trạch Dã gọi sang nhà bôi thuốc.

Không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe được nhịp tim cả hai. Anh nửa quỳ bên sofa, bàn tay to lớn giữ lấy cổ chân cô, cảm giác lạnh nóng đan xen khiến cô khó chịu muốn trốn chạy.

Lúc bôi xong, anh vẫn chưa buông tay, ánh mắt chăm chăm nhìn vào vết bầm, lông mày nhíu chặt.

Kỳ An cũng bắt đầu thấy lo, liệu anh có nghĩ cô quá yếu đuối không?

Nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy anh khẽ thở dài đầy bất lực, nói: “Sao lại qua một tuần rồi mà vẫn chưa tan đi.”


Cô bỏ tuýp thuốc vào túi, trong lòng dâng lên chút rầu rĩ.

Làm sao đây.

Không biết anh có thấy mình cố tình không chịu khỏi không.

Được anh chăm sóc cả tuần rồi, kết quả lại còn nặng hơn.

Hình như… hơi khó ăn nói rồi.

Một cuộc thi nữa vừa kết thúc, Kỳ An đang định đi loanh quanh một chút thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Là tin nhắn từ Chung Tư Kỳ.

【Chung Tư Kỳ: An An, cậu đang làm gì đó.】

【Chung Tư Kỳ: Tớ buồn chết đi được.】

【Chung Tư Kỳ: Buồn đến mức muốn xỉu!!!】

Bên dưới còn gửi kèm ba cái sticker hài hước.

Kỳ An bất giác cong môi, cúi đầu gõ trả lời.

【Kỳ An: Cần tớ qua chơi với cậu không?】

【Chung Tư Kỳ: Hihi, chờ mãi câu này của cậu nè~】

Kỳ An nhón chân nhìn khắp một lượt mới tìm ra vị trí của Tư Kỳ.

Sân trường đông người hỗn loạn, cô phải vòng một đoạn dài mới lách được qua.

Tư Kỳ đang phụ trách môn nhảy xa, lúc này trận đấu đã đến giai đoạn cuối.

Ba người cuối cùng vừa thi xong, Tư Kỳ ghi số liệu vào sổ rồi giao lại cho thầy thể dục, than trời: cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Đứng suốt cả buổi sáng, cổ họng khô rát như sắp bốc khói, cô vội kéo Kỳ An ra cửa hàng trong trường đi “quét sạch kệ hàng”.

Lúc ra khỏi đó, loa phát thanh đang gọi các vận động viên thi chạy tiếp sức 4×100m đến khu vực kiểm tra.

Tư Kỳ chẳng biết nghe được gì mà đột nhiên phấn khích, kéo Kỳ An quay lại hướng sân vận động.

Đứng tại bậc thang thấp nhất của khán đài, cô vòng tay ôm lấy tay Kỳ An, chỉ về phía trước: “An An, mau nhìn kìa!”

Kỳ An nhìn theo, không hiểu: “Nhìn cái gì?”

“Cậu thấy cậu mặc áo thun đen kia không?” Tư Kỳ không nhịn được, vỗ nhẹ tay Kỳ An, giọng cũng cao lên, “Có phải đẹp trai không!”

Kỳ An còn chưa kịp nhìn kỹ thì điện thoại lại sáng màn hình, kéo sự chú ý của cô đi.

【Abyss: ? 】

Cô nhìn dấu hỏi đó mà ngẩn người một chút, không hiểu anh đang hỏi gì.

Bên tai, Tư Kỳ vẫn đang lẩm bẩm: “Hồi sáng lúc ghi điểm tớ đã để ý cậu ta rồi, nghe người ta nói hình như là học sinh khối 10.”

“Học hành giỏi, bóng rổ chơi cũng đỉnh nữa.”

“Trời ơi tớ muốn cưa cậu ta quá đi!!”

“Ê An An~” Tư Kỳ cuối cùng cũng nhận ra người bên cạnh im ắng quá, giơ tay chọt chọt má cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“A…” Kỳ An hoàn hồn, ngượng ngùng dụi nhẹ mũi, “Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”

“Tớ hỏi cậu có thấy em trai kia đẹp trai không!”

Kỳ An nhìn thoáng qua, khó bình luận, nhưng vẫn chân thành: “Cậu thích là được.”

“Thật ra tớ mê kiểu cún con này á.” Tư Kỳ thở dài, “Nhìn là biết không có tâm cơ gì, ngoan ngoãn dễ bảo.”

“Không giống như Trần Trạch Dã.” Cô vô thức lấy ví dụ bên cạnh, “Đẹp trai thì có đẹp thật… nhưng không kiểm soát nổi.”

Nhưng cô không biết, đúng lúc ấy, nhân vật chính trong lời cô vừa nói lại gửi thêm hai tin nhắn mới:

【Abyss: Cậu đâu rồi?】

【Abyss: Chạy đi đâu mất vậy?】

Kỳ An quay đầu nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Vị trí hiện tại thật sự khó miêu tả, cô bèn len lén chụp một tấm ảnh gửi sang.

Pằng!

Một tiếng súng nổ vang dội giữa không trung, cuộc thi tiếp sức chính thức bắt đầu.

Em trai mà Tư Kỳ nhắm trúng đang chạy chặng đầu tiên, sức mạnh và tốc độ bùng nổ cùng lúc, lao vút về phía trước như gió.

“Aaaa cậu nhìn thấy chưa!” Tư Kỳ la lên bên tai Kỳ An, kích động đến run người, “An An!! Cậu có thấy không!!”

“Cậu ấy vừa vén áo lau mồ hôi đó!”

“CÓ CƠ BỤNG ĐÓ TRỜI ƠI!!”

Kỳ An không mấy chú ý, chỉ “ừ” một tiếng, cúi đầu vẫn nhìn điện thoại.

Đã năm phút trôi qua.

Sao anh lại không nhắn gì nữa?

“An An~” Tư Kỳ ghé sát lại, lắc nhẹ tay cô, “Giúp tớ một chuyện đi mà!”

Kỳ An khẽ run mi mắt, tắt màn hình điện thoại: “Sao thế?”

“Điện thoại tớ hết pin rồi, cậu giúp tớ chụp lén vài tấm nha~”

“Hả?” Kỳ An chưa từng làm việc này bao giờ, ngập ngừng mím môi, “Làm thế không hay lắm đâu…”

“Có gì mà không hay!” Tư Kỳ quýnh lên, “Đẹp trai là để thưởng thức mà!”

“Mau lên, cậu ta sắp đi mất rồi!”

Kỳ An không tiện từ chối nữa, đành gật đầu: “Vậy được rồi.”

Khoảng cách hơi xa, góc độ lại lệch, Kỳ An dồn hết sự chú ý vào màn hình điện thoại, vừa đi vừa chỉnh góc, di chuyển qua lại mấy vị trí.

Nên cô hoàn toàn không phát hiện, cách đó vài mét, giữa đám đông có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ đứng nhìn.

Cậu trai ấy xách áo khoác đồng phục bằng tay trái, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt chuẩn xác rơi trên người cô.

Nụ cười trên môi chậm rãi tan biến, đáy mắt tối lại sâu thẳm, khóe môi căng chặt lạnh lùng.

Mà bên này, Kỳ An vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, vất vả điều chỉnh xong góc chụp, vừa định nhấn nút…

Thì phía sau bỗng đổ bóng xuống, một chiếc áo khoác đồng phục từ trên trời giáng xuống.

Tất cả ánh sáng và cảm giác bị tước đi, trong bóng tối bao trùm chỉ còn lại hương thơm lạnh mát quen thuộc của xà phòng và mùi cỏ dại phảng phất, như một chiếc lưới mềm mại không kẽ hở, siết chặt lấy cô.


Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trạch Dã: Không cho chụp. 

Ai đó ghen rồi, là ai thì tôi không nói =))

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...