Cô phải mất mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng hất chiếc áo khoác ra.
Vội vã quay đầu lại, nhưng bóng lưng kia đã đi xa.
Chung Tư Kỳ còn ngơ ngác hơn cô: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
“Áo khoác này là của ai thế?”
Sự tò mò chỉ duy trì được chưa tới ba giây, cô lại kêu lên một tiếng đau khổ: “Cứu với! Học đệ của tớ đâu mất rồi!”
“Còn chưa kịp…”
“Tiểu Kỳ,” Kỳ An cắt ngang lời cô “Tớ có chút việc, đi một lát nhé.”
“Hả?” Chung Tư Kỳ càng thêm khó hiểu, giọng cao lên “An An, cậu định đi đâu đấy?”
…
Kỳ An chạy một quãng rất xa vẫn không thấy Trần Trạch Dã đâu.
Ngực như bị nghẹn một hơi, cổ họng cũng thấy khó chịu, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều, tóc mái dính bết cả lại.
Chiếc áo khoác kia vẫn bị cô ôm trong lòng, sự mát lạnh trong hương thơm quen thuộc không át được cái nóng bức, huy hiệu trường trước ngực lấp lánh dưới nắng.
Người dẫn chương trình đang đọc diễn văn trao giải cho trận thi đấu trước, xung quanh reo hò ồn ào náo nhiệt.
Kỳ An ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, đầu óc chỉ toàn nghĩ: Trần Trạch Dã đã đi đâu?
Trên đường chạy màu đỏ có vô số bóng người lướt qua, không biết ai làm đổ một lon coca, vết nước chưa khô trải trên mặt sân.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đó, cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình giống như những bong bóng nhỏ li ti kia, thi nhau nổi lên, vỡ tung, rối loạn.
Ngẩn người một lát, Kỳ An vẫn quyết định nhắn tin cho anh.
Ít nhất… cũng phải trả lại áo khoác chứ.
Nhưng ba chữ “cậu ở đâu” còn chưa kịp gõ xong, phía dưới đột ngột bật ra một tin nhắn thoại.
Quá ồn, Kỳ An nhấn giữ để chuyển thành văn bản.
Khung tải quay mấy vòng, cuối cùng hiện ra một câu cực đơn giản, nhưng khiến người ta nghi ngờ liệu hai người họ có phải thần giao cách cảm không.
Anh nói: “Ở nhà thi đấu.”
…
Trên đường đến nhà thi đấu, Kỳ An nghe lại đoạn tin nhắn đó.
Cô vô thức áp sát điện thoại vào tai, giọng trầm thấp truyền tới, mang theo hơi lạnh, như đá lạnh trôi trong rượu thanh.
Không biết có phải ảo giác không… mà giọng anh nghe có vẻ không được vui cho lắm.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Kỳ An bước nhanh hơn, quãng đường mười phút bị cô rút ngắn còn một nửa.
Mọi người đều tập trung ở sân vận động, nơi này trở nên yên tĩnh đến lạ.
Nhà thi đấu được xây từ những năm đầu thành lập trường, sau đó chỉ sửa chữa một lần, thiết bị bên trong đa phần đã cũ kỹ.
Kỳ An đẩy cửa kính dày nặng, mùi ẩm mốc ập vào.
Cô đứng ở cửa, nhìn tới nhìn lui mấy lần, nhưng không thấy bóng dáng Trần Trạch Dã đâu cả.
Mím môi, cô tiếp tục nhắn tin:
【Kỳ An: Tớ tới rồi】
【Kỳ An: Cậu đang ở đâu vậy?】
Năm phút trôi qua vẫn không thấy hồi âm, Kỳ An nghĩ anh có lẽ đã rời đi.
Cô lại đi lòng vòng mấy bước, đang do dự không biết có nên về không, vừa nhấc chân lên đã tình cờ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Cô chợt nhớ ra, ở trên đó có một phòng chứa thiết bị cũ bị bỏ hoang, bình thường rất ít người tới, thỉnh thoảng mới có vài cặp lén lút hẹn hò.
Chẳng lẽ… anh đang ở đó?
Thời gian suy nghĩ chưa tới mười giây, khi nhận ra thì cô đã theo bản năng quay đầu đổi hướng.
Kỳ An vòng qua đống lưới bóng rổ rơi dưới đất, tìm cầu thang phía bên kia.
Hành lang không bật đèn, tối mờ mịt, chỉ có chút ánh sáng lẻ loi rọi qua cửa kính ở cuối hành lang.
Tay vịn cầu thang cũ kỹ đầy vết gỉ sét, Kỳ An men theo tường, bước từng bước chậm rãi lên trên, tiếng bước chân vọng trong không gian hẹp, tay cô vô thức siết chặt, tim đập liên hồi.
Cô vốn dĩ đã sợ bóng tối.
Còn ba bậc cuối cùng, cô bất cẩn bước hụt, trọng tâm nghiêng hẳn, tim như nhảy vọt lên cổ, sống lưng cứng đờ.
Còn chưa kịp phản ứng, trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao trắng.
Một lực mạnh mẽ không cho cãi lại lập tức kéo lấy tay cô, giữ chặt cô lại tại chỗ.
“Có bị ngã không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên đỉnh đầu, hơi thở nóng phả nhẹ qua tai, bàn tay anh vẫn chưa buông, lòng bàn tay ấm áp áp sát lên mạch đập của cô.
Kỳ An chậm rãi vài giây mới hoàn hồn, lắc đầu.
Anh không nói gì thêm, bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Hơi thở dồn dập dần bình ổn lại, ý thức và cảm xúc cũng quay về, sau đó là mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt.
Kỳ An cau mày.
Anh… hút thuốc rồi?
Khoảng cách giữa hai người quá gần, phần ngực phập phồng theo nhịp thở của anh cọ vào mũi cô, hơi thở cùng cảm giác áp lực tràn tới, tiếng tim đập vang lên ngay bên tai.
Kỳ An theo bản năng lùi xuống một bậc, nhưng người kia lại bước theo.
Cô còn muốn lùi thêm, lần này cổ áo lại bị người ta nắm lấy.
“Chạy cái gì?”
Giọng anh càng khàn hơn, như vừa bị hơi nóng của thuốc lá đốt qua, mang theo độ ráp rõ rệt bên tai.
“Cậu sợ tôi à?”
Sợ cái gì chứ?
Kỳ An thật sự không hiểu sao anh lại kết luận như vậy.
Tóc xõa che tầm nhìn, cô cũng mặc kệ, lẩm bẩm: “Không có.”
“Vậy trốn cái gì.” Trần Trạch Dã dứt khoát kéo cô vào bên trong, để cô dựa vào tường: “Cẩn thận ngã.”
Kỳ An khẽ “ừ” một tiếng.
Trần Trạch Dã nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô thêm vài giây, rồi mở miệng, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Tới làm gì?”
Kỳ An ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với anh, vẻ mặt như có chút khó hiểu: “Không phải cậu bảo là ở nhà thi đấu sao?”
Giữa ánh sáng lờ mờ, gương mặt hai người không rõ ràng, nhưng đôi mắt màu hổ phách của cô lại trong trẻo linh động.
Trần Trạch Dã không chịu nổi ánh mắt kiểu này, tâm trạng vốn đã kìm nén giờ lại bắt đầu cuộn lên, yết hầu khẽ động, đường nét hiện lên rõ rệt.
Ngón tay anh gõ nhẹ hai cái, khẽ “ồ” một tiếng, như vừa nắm được trọng điểm: “Là đặc biệt tới tìm tôi hả?”
“Tớ…”
Nghe thì không sai, nhưng Kỳ An lại bị nghẹn lời.
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ trên đầu, lồng ngực anh khẽ rung, giọng nói thản nhiên tiếp tục: “Tôi nói là cậu liền đến? Gan lớn đấy.”
“Chưa từng nghe người khác nói sao.” Anh cười khẽ, không mấy để tâm: “Tôi không phải người tốt đâu.”
Cổ anh ngửa nhẹ ra sau, đường gân trên cổ nổi rõ, vẻ mặt anh càng lộ rõ nét cợt nhả, giọng nói mang theo chút lưu manh: “Hay là ——”
“Cậu tin tôi đến thế?”
Anh lúc này có chút lạ lẫm, khiến Kỳ An hoàn toàn không đoán được ý đồ của anh, má và vành tai đều nóng lên, cuối cùng chỉ tức giận bật ra một câu:
“Không có gì đặc biệt cả.”
“Tớ chỉ đến trả áo khoác cho cậu thôi.”
“Trả áo khoác à.”
Nụ cười nơi khóe môi anh dần thu lại, anh lặp lại lời cô, nhưng không có hành động tiếp theo.
Bầu không khí như bị kéo vào xoáy nước không đáy, thân hình anh hoàn toàn chặn trước mặt cô, khiến người ta khó mà thở nổi.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cũng theo đó liếc xuống, trong lúc ánh sáng chớp lóe, Kỳ An chợt phát hiện bên trong cánh tay anh hình như có một vết xước.
Lông mi cô khẽ rung, liên tục xác nhận mấy lần.
Không nhìn nhầm.
Ngay phía trên hình xăm hoa anh túc kia, là một vết thương chưa lành, máu đỏ sẫm tương phản với làn da trắng lạnh, như tuyết trắng bị khắc lên bởi gai nhọn, vừa bí ẩn vừa cấm kỵ.
Lại bị gì nữa rồi?
Anh vừa đi đâu vậy chứ?
Quên hết sự khó chịu ban nãy, Kỳ An hỏi thẳng: “Tay cậu bị gì thế?”
“Hả?” Trần Trạch Dã nhướng mày, như thể không hiểu câu hỏi: “Bị gì là bị gì?”
Kỳ An không dám chạm vào, sợ làm đau, chỉ chỉ vào cánh tay anh từ xa: “Cái chỗ đó, cậu bị sao vậy?”
Trần Trạch Dã liếc mắt nhìn, giọng thờ ơ: “Nãy trèo tường ra khỏi trường, vô tình bị trầy một chút.”
Kỳ An sững người vài giây.
Trèo tường?
Bây giờ đúng là chưa đến giờ tan học, bảo vệ kiểm soát rất nghiêm, đi đường chính thì không thể ra được.
Không nghĩ nhiều, lời đã bật ra khỏi miệng: “Cậu ra khỏi trường làm gì vậy?”
Ánh mắt Trần Trạch Dã trầm xuống thêm một chút, trả lời một cách mơ hồ: “Liên quan gì đến cậu?”
Kỳ An chẳng còn tâm trí đâu mà đáp trả mấy lời đó, lúc này cô chẳng lo được gì cả, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cánh tay của anh.
Rốt cuộc có bị nặng không?
Ánh sáng quá yếu, cô vô thức nghiêng đầu lại gần hơn để nhìn rõ, hoàn toàn không nhận ra trán mình đã chạm vào ngực anh.
Mái tóc mềm như tảo biển lướt qua da, lớp áo thun mỏng không ngăn nổi cảm giác gần kề, như một con thú nhỏ lông xù rúc vào trong lòng anh.
Lý trí còn sót lại kìm nén tất cả cảm xúc, Trần Trạch Dã vươn tay ngăn động tác của cô lại, cánh tay như cố ý giấu ra sau lưng.
Kỳ An hơi sốt ruột: “Cậu để tớ xem chút đi.”
“Xem gì mà xem.” Giọng anh trầm xuống, nói nhẹ hều: “Chỉ trầy da thôi, không đến mức làm quá lên như vậy.”
Kỳ An mím môi không nói, hàng mi rũ xuống che giấu cảm xúc, trong lòng lặng lẽ trách anh không biết tự chăm sóc bản thân.
Chiếc áo khoác vẫn còn trong tay cô, bị vo lại đến méo mó, chợt cô nhớ ra đối diện nhà thi đấu có cửa hàng nhỏ, có bán đồ xử lý vết thương.
Ý nghĩ còn chưa hoàn thành, hành động đã đi trước, cô quay người định bước ra ngoài, thì một cái bóng bất ngờ đè xuống, kéo cổ tay cô, ép cô trở lại vị trí ban đầu.
Lưng cô đập vào tường, đau nhói ở hai bả vai, Trần Trạch Dã nắm rất chặt, cúi người bao bọc cô trong vòng tay mơ hồ.
Bóng của hai người hòa làm một trên nền đất, hơi thở lạnh lẽo từ người anh quấn lấy cô, giọng trầm thấp, đuôi mắt kéo dài lạnh lùng, ánh nhìn sắc bén hơn thường ngày, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng lộ ra vài phần sắc bén như công kích.
Kỳ An khẽ run rẩy, da ở bên cổ bị sợi chỉ nơi cổ áo anh cọ qua cọ lại, cô nuốt khan vài cái, hoàn toàn mất khả năng nói chuyện.
“Sao, sao thế…”
Trần Trạch Dã không hề nới lỏng lực tay, giọng khàn nén phát ra từ cổ họng: “Muốn đi đâu?”
“Còn muốn quay lại chụp hình cho cái tên đó à?”
Đầu lưỡi anh đẩy mạnh vào má trong, răng nghiến chặt: “Kỳ An, cậu có còn lương tâm không vậy.”
Hơi thở nóng rực phả bên tai như điện giật, trước mắt mờ mịt mất tiêu điểm, Kỳ An khó khăn lắm mới tìm lại được giọng mình: “Chụp hình gì cơ?”
Mắt anh hẹp dài, nheo lại: “Cậu nghĩ sao?”
Kỳ An cuối cùng cũng hiểu ra anh đang hiểu lầm chuyện gì.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Cô lên tiếng giải thích với giọng khẽ khàng: “Tớ chỉ là…”
“Chỉ là gì?” Đầu ngón tay anh miết nhẹ trên cổ tay cô, không nhanh không chậm, rồi chuyển đề tài: “Cậu thích kiểu người như hắn à?”
Không cho cô thời gian trả lời, anh tự nói luôn: “Không được.”
“Còn cái áo đồng phục trong tay cậu, rốt cuộc là của ai?”
Động tác cắn đũa khựng lại, Kỳ An im lặng nhét góc thẻ tên đang lộ ra vào trong, bên tai không ngừng vang vọng hai từ cuối cùng anh nói với cô.
Anh nói: “Không được.”
_____
“An An?”
Chung Tư Kỳ đưa ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt cô: “Cậu lại đang ngẩn người gì thế?”
Kỳ An “à” một tiếng, từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn hơi mơ màng: “Sao vậy?”
“Tớ hỏi cậu có muốn cho thêm chút giấm vào mì không?”
Kỳ An lắc đầu, khóe môi kéo ra một nụ cười nhạt: “Không cần đâu.”
“Hôm nay rốt cuộc cậu bị sao vậy.” Chung Tư Kỳ chống cằm nhìn cô, “Phản ứng chậm chạp, cả người cứ như hồn vía lên mây.”
Cô khẽ nhéo nhẹ má Kỳ An, ánh mắt trở nên cảnh giác: “Cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng không?”
Kỳ An hơi chột dạ, đưa tay sờ nhẹ lên chóp mũi: “Tớ đâu có.”
“Sao lại không có?” Chung Tư Kỳ bĩu môi, “Buổi sáng cậu đột nhiên biến đi đâu thế? Tớ đi mấy vòng quanh sân trường cũng không thấy cậu đâu.”
“Với lại cái áo đồng phục trong tay cậu, rốt cuộc là của ai?”
Động tác cắn đũa khựng lại, Kỳ An im lặng, lặng lẽ giấu phần bảng tên lộ ra bên ngoài vào trong áo, bên tai không kìm được vang lên hai chữ cuối cùng mà anh đã nói với mình.
Anh nói: Không được.
Không được cái gì chứ.
Tên này sao lại thích nói chuyện như đánh đố vậy.
Ăn cơm xong, cô cùng Chung Tư Kỳ về lớp ngủ trưa.
Ánh mặt trời bị rèm che kín, trong lớp học yên tĩnh như tờ.
Kỳ An gối đầu lên cánh tay, nằm bò trên bàn, trằn trọc mãi không ngủ được, góc bàn đặt que bông và cồn iốt cô vừa mua về, nhưng vị trí phía sau lại trống không.
Trần Trạch Dã không có ở đó.
Cô lén lút lấy điện thoại từ túi ra, đã chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, nhưng vẫn sợ ảnh hưởng đến người khác, đành kéo áo khoác của Trần Trạch Dã phủ lên người để che chắn ánh sáng.
Không đến ba giây, cô lại bất lực gỡ áo ra.
Vải áo như tạo ra một vùng an toàn, nhưng hít thở một chút là lại toàn mùi hương của anh, quấn riết không tan.
Nội dung trong khung trò chuyện cứ xóa rồi gõ lại, nói gì cũng thấy không ổn, lưỡng lự suốt năm phút, miễn cưỡng gửi đi một câu:
【Kỳ An: Áo đồng phục của cậu vẫn ở chỗ tớ.】
Đoán rằng anh sẽ không trả lời, Kỳ An tắt màn hình, vùi đầu vào cánh tay cố gắng dỗ giấc ngủ.
Không biết lăn qua lộn lại bao lâu, một tiếng rung khiến cô lập tức tỉnh táo.
Trên màn hình khóa hiện thông báo mới:
【Abyss: Trong ngăn bàn có thứ cho cậu.】
Cô nín thở vài giây, đổi tay khác để gõ chữ:
[Cái gì vậy?]
【Abyss: Tự xem đi.】
Nghĩ đến lát nữa mọi người thức dậy sẽ khó hành động, Kỳ An nhẹ nhàng rời khỏi chỗ, đi đến cạnh bàn của Trần Trạch Dã rồi ngồi xổm xuống.
Bàn học của anh trống trơn, không có mớ đề thi rối loạn, rất dễ tìm thấy đồ.
Vừa chạm vào một cái hộp vuông nho nhỏ, không biết bên ngoài vang lên tiếng bước chân từ đâu, tim cô thót lên, vội thu tay lại trốn xuống dưới bàn.
Mắt dán chặt vào cửa sổ phía hành lang, sợ người quen đột nhiên vào bắt gặp cảnh lúng túng của mình, cô nín thở, trong đầu chỉ còn bốn chữ: “Lén lút như trộm.”
Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cô mới lom khom chui ra.
Kỳ An lại nhìn quanh một vòng, xác nhận không ai phát hiện, liền nhanh chóng lấy đồ ra.
Là xịt làm mát, miếng dán mát và một chiếc quạt mini màu hồng.
Cô vẫn hơi không chắc chắn, mơ màng chụp một tấm hình gửi qua:
[Là cái này hả?]
【Abyss: Ừ.】
Chân ngồi xổm hơi tê rần, Kỳ An ngồi lại vào ghế, tiện tay hỏi:
[Mua mấy cái này làm gì vậy?]
Khung chat hiện lên dòng “Đối phương đang nhập…”, màn hình sáng tắt mấy lần mới nhận được phản hồi:
【Abyss: Không phải sợ nóng à?】
Kỳ An chợt nhớ lại, lúc sáng cô ngồi khán đài che nắng bằng tay suốt.
Thì ra anh để ý rồi.
Nhưng rồi cô lại nhận ra có gì đó không ổn:
[Cậu mua ở đâu vậy?]
Nghĩ đến vết trầy trên cánh tay anh, một ý nghĩ không tưởng thoáng qua đầu:
[Cậu trèo tường ra ngoài chẳng lẽ chỉ để mua mấy thứ này à…]
【Abyss: Hỏi nhiều làm gì.】
Kỳ An chăm chăm nhìn mấy dòng chữ đó, viền mắt tự dưng cay cay, rồi cô vòng lại chủ đề lúc đầu:
[Vậy còn áo đồng phục thì sao? Tớ để lên ghế cậu nhé?]
【Abyss: ?】
【Abyss: Cái đó là để dành riêng cho cậu che nắng mà.】
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tư Kỳ: An An, có muốn thêm chút dấm không?
An An (đỡ trán): Không cần đâu… nhà tớ sắp ngập trong dấm rồi QAQ