Buổi chiều các hạng mục thi đấu bắt đầu chính thức lúc hai giờ.
Gió đã ngừng, nắng càng thêm gay gắt, làn sóng nóng hầm hập khiến người ta khó thở, rêu trong các khe bậc đá bị nắng thiêu đến khô cong, quăn queo.
Trên khán đài vang lên tiếng than vãn khắp nơi, còn chỗ của Kỳ An thì lại là một khung cảnh khác hẳn.
Áo đồng phục xanh trắng khoác hờ sau lưng, quạt điện đặt lên đầu gối, luồng gió mát mẻ khuếch tán trong không gian chật hẹp, bao nhiêu nóng nực và bực bội đều tan biến, chỉ còn lại sự mát lạnh trong trẻo thuộc về riêng anh.
Khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến bãi biển sau hoàng hôn, thủy triều đã rút, sóng biển trở lại yên bình, gió chiều hiu hiu thổi tới, lặng lẽ xoa dịu mọi cảm xúc.
Ánh nắng chói chang bị cản bên ngoài, bóng dáng cao lớn mà lười nhác ấy tựa như vẫn luôn ở bên cô.
Lý Trí Thần vừa từ sân bóng trở về, áo trước ướt đẫm, tay cầm nửa chai nước đá chưa uống hết, từng giọt nước chảy xuống nền xi măng xám, để lại hàng vệt loang loáng.
Cậu ta thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, không biết từ đâu lôi ra một tờ đề thi, gấp lại thành chiếc quạt tay.
Tiếng máy quạt kêu “vo vo” thu hút sự chú ý, Lý Trí Thần hất tóc đang ướt đẫm mồ hôi, cười bắt chuyện: “Vẫn là học bá như cậu chuẩn bị đồ đầy đủ thật.”
Rồi quay sang làu bàu: “Cái thời tiết quỷ gì vậy trời, nóng chết người mất thôi.”
Kỳ An mỉm cười, lục túi lấy ra một gói miếng dán làm mát, hỏi cậu ta có cần không.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé!”
Cậu ta vốn quen thói tự nhiên, định vỗ vai cô một cái, tay giơ được nửa chừng thì như sực nhớ điều gì đó, lại cố rụt về.
Trên sân vận động người đến người đi, cơn gió muộn mang theo mùi cỏ non của mùa thu lẫn vào không khí.
Phía Chung Tư Kỳ lại có tiến triển mới, tin nhắn trên điện thoại nối nhau hiện lên liên tục:
【Chung Tư Kỳ: Hehe, tớ phát hiện điều mới nè.】
【Chung Tư Kỳ: Cậu em khóa dưới đó chiều nay thi 3.000 mét!】
【Chung Tư Kỳ: Tớ chuẩn bị nắm lấy cơ hội, chủ động tấn công!】
Kỳ An kéo áo đồng phục xuống một chút, tò mò nhắn lại:
[Cậu định “tấn công” kiểu gì?]
Ngay sau đó là một tấm ảnh, dưới tán dù đỏ là bàn đăng ký tạm thời được dựng lên.
Ngữ khí tràn đầy đắc ý:
[Tớ vừa nhờ người đổi ca, giờ thi 3.000 mét là do tớ phụ trách rồi.]
[Tớ còn sạc đầy điện thoại từ trưa luôn, lần này chắc chắn chụp được ảnh.]
[Biết đâu còn bắt chuyện được với cậu ấy nữa!]
Mới vui được vài giây, khí áp bên phía Chung Tư Kỳ lại tụt xuống:
[Toang rồi…]
Tưởng xảy ra chuyện gì, Kỳ An vội nhắn:
[Sao vậy?]
【Chung Tư Kỳ: Tối qua tớ về quên không gội đầu á á á!】
【Chung Tư Kỳ: Thôi bỏ đi, người không nên quá tham lam, chụp được vài tấm ảnh cũng ổn rồi.】
Kỳ An không hiểu nổi những vòng vo trong lòng cô bạn, nghĩ mãi mới gõ được một câu an ủi:
[Tớ thấy hôm nay cậu rất xinh đó.]
[Cố lên nha.]
Có lẽ vì thời tiết quá nóng, không ít học sinh đứng dậy lén trốn về phía khu giảng đường.
Môn chạy 800 mét vừa kết thúc, nội dung kế tiếp là nhảy xa, cũng không hấp dẫn mấy ai.
Quan trọng hơn cả là, người quen đều không có mặt, một mình cô thật sự rất buồn chán.
Kỳ An ôm áo đồng phục đứng lên đi tới đi lui, do dự không biết có nên lén quay về không.
Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, cô mím môi tự tìm lý do cho bản thân: chi bằng trốn về học trước.
Nhưng mới đi được mấy bước vào tòa giảng đường thì đã bị Lão Từ bắt gặp.
“Ôi chao, sao em quay lại rồi?” Lão Từ cầm tập tài liệu dày, hình như vừa họp xong, “Hội thao kết thúc rồi à?”
Kỳ An không giỏi nói dối, ngoan ngoãn trả lời là vẫn chưa.
Lão Từ đại khái cũng đoán được tâm tư của cô, chỉ cười, không nói nhiều, rồi đưa cho cô một tập tài liệu: “Vậy càng hay, em đến phòng in sao chép đống này giúp thầy, xong rồi để vào văn phòng, vài hôm nữa học sẽ dùng đến.”
Kỳ An gật đầu đồng ý.
Phòng in nằm trên tầng bốn, hành lang tĩnh lặng như tờ.
Giáo viên phụ trách có việc gấp ra ngoài, chỉ nói sơ qua quy trình rồi để cô tự bật máy thao tác.
Âm thanh ồn ào từ sân vận động theo cửa sổ bay vào, trộn lẫn với tiếng máy móc vận hành. Chân trời, mây trắng nối liền, đan xen màu xanh trắng mơ hồ hiện lên.
Kỳ An ôm áo đứng một bên chờ, tâm trí có chút trống rỗng.
Ánh mắt buông lơi, rơi xuống cổ tay trong có một vệt đỏ không rõ ràng.
Rất nhạt, nhưng trên làn da trắng lại vô cùng nổi bật.
Ngón tay không kiềm chế được chạm lên, hình dáng gần như trùng khớp, ký ức theo đó ùa về.
Tầng hai tối tăm của nhà thi đấu, không khí loãng, Trần Trạch Dã đè cô lên tường, nắm chặt cổ tay cô không cho đi.
Cảnh tượng tua lại, cô bắt được những chi tiết đã từng bỏ sót, lúc này mới chậm rãi nhận ra, Trần Trạch Dã lúc đó… hình như là giận rồi.
Sao lại giận nhỉ…
Rõ ràng là cô muốn đi mua thuốc cho anh mà.
Hai má cô phồng lên lúc nào không hay, trong lòng lẩm bẩm tên này thật nhỏ mọn, chẳng cho cô nói xong, đã hiểu lầm mà còn không thèm nghe giải thích.
Dưới vết đỏ là mạch máu xanh nhạt, theo nhịp tim mà rung lên. Cảm giác tê rần lúc đó dội về, Kỳ An lập tức rút tay lại, quăng cả đống suy nghĩ hỗn loạn ra ngoài đầu.
Khẽ thở dài một hơi trong mũi.
Đã bao lâu rồi, sao vẫn chưa mờ đi chứ.
Càng ngày càng yếu đuối thật rồi.
Tiếng rung bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ, Kỳ An lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên biểu tượng dấu chấm than khiến cô giật mình.
【Chung Tư Kỳ: !!!】
【Chung Tư Kỳ: Trời đất ơi!】
Kỳ An hoàn toàn không hiểu có chuyện gì, ngơ ngác nhắn lại:
[Sao vậy?]
【Chung Tư Kỳ: Cậu đoán xem tớ phát hiện gì?】
【Chung Tư Kỳ: 3.000 mét!】
【Chung Tư Kỳ: Sao Trần Trạch Dã cũng đăng ký thi vậy?!】
Mấy câu nói của cô bạn lộn xộn hết cả lên, Kỳ An sững người, đôi mắt màu hổ phách dán chặt vào mấy dòng chữ kia, đọc đi đọc lại.
Máy in vang lên tiếng “tít tít”, giấy bên trong đã hết, cô cúi người lấy thêm một hộp mới thay vào, rồi cầm điện thoại lên nhắn lại:
【Kỳ An: Trần Trạch Dã cũng thi hả?】
【Chung Tư Kỳ: Ừ đó!】
Sợ cô không tin, Chung Tư Kỳ gửi kèm một tấm ảnh làm bằng chứng.
Trên danh sách vận động viên, ba chữ “Trần Trạch Dã” rõ ràng nằm chình ình ở đó.
Chung Tư Kỳ vẫn chưa ngừng nhắn:
[Không phải trước giờ cậu ta chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này sao?]
[Mấy hôm trước lúc đăng ký, cán bộ thể dục còn đi hỏi cậu ta, cậu ta trả lời luôn là không tham gia mà.]
[Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời?]
Kỳ An tạm thời cũng chưa nghĩ ra, sau khi rời khỏi nhà thi đấu anh vẫn chưa xuất hiện, tin nhắn cũng chỉ có vài câu.
Sao lại đột nhiên thi chạy đường dài chứ?
Cô c*n m** d*** đến trắng bệch, khớp tay siết chặt lấy điện thoại, định nhắn hỏi anh, thì lại có một tấm ảnh mới bật lên màn hình.
Mi mắt cụp xuống, cổ hơi cúi tạo thành một đường cong, Kỳ An nhìn vào màn hình, ảnh dừng lại ở một khoảnh khắc rất trùng hợp, cảnh vật xung quanh đều nhòe mờ, giữa tiếng người ồn ào, chỉ có bóng dáng cao lớn ấy là rõ ràng mồn một.
Tóc mái rối tung tùy ý, thiếu niên ấy ánh mắt lười nhác, khóe môi khẽ nhếch, T-shirt trắng bị gió thổi phồng lên, trên ngực là số báo danh: 7.
Một cách khó hiểu, Kỳ An bấm lưu tấm ảnh đó vào album.
Giọng nữ trong trẻo vang lên qua micro, MC nhắc các vận động viên vào vị trí, trên sân vận động lập tức vang lên những tiếng cổ vũ rộn ràng.
Bên phía Chung Tư Kỳ thì không có thêm tin nhắn, chắc cô bạn đang bận việc gì đó. Kỳ An khẽ nhíu mày ngẩng đầu, tài liệu vẫn còn một nửa chưa in xong, nhất thời cô chẳng thể đi được.
Cô chống tay lên lan can, người nghiêng ra nhìn xuống, nhưng khoảng cách giữa lớp học và sân vận động quá xa, bóng cây bạch dương đan chồng thành từng mảng, người phía dưới lộn xộn không thể phân biệt.
Sự bực bội như bong bóng bị chọc thủng, nhanh chóng lan khắp lòng cô.
Giá mà lúc nãy mình không quay lại…
Cuối cùng cũng in xong tờ đề cuối cùng, Kỳ An đem tài liệu đặt vào văn phòng, rồi một mạch chạy từ tầng bốn xuống.
Gió nóng quất qua mang tai, vải áo mỏng dính chặt sau gáy.
Lúc đi ngang cửa hàng tạp hóa nhỏ, bước chân cô chợt khựng lại. Cô nhớ ra sau mỗi lần chạy dài, họng mình đều rát không chịu nổi, mà ba ngàn mét thì dài đến thế, không có nước sao được?
“Chào mừng quý khách ~” tiếng máy điện tử kêu lên.
Trong góc sâu nhất của kệ hàng, một bóng người cúi xuống.
Kỳ An kiễng chân, đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng lấy được chai trà ô long ở ngăn trên cùng.
Khó khăn lắm mới len được vào sân vận động, còn chưa kịp thở, mấy bóng người đang chạy lướt qua trước mắt đã khiến cô cảm thấy mình đã trễ mất rồi.
Trên đường chạy rộng rãi, các nữ sinh mặc đồng phục thể thao đang đổ mồ hôi thi đấu.
Ba ngàn mét nam đã thi xong.
Cô đến vẫn là chậm một bước.
Cảm xúc chưa kịp kịp trào ra, tiếng thì thầm trò chuyện phía sau đã rơi vào tai cô.
“Cậu có xem ba ngàn mét vừa nãy không? Trời ơi Trần Trạch Dã thật sự quá đỉnh!”
“Làm gì có ai không xem! Cả đám con gái đều kéo đến đó luôn rồi!”
“Cự ly dài như thế mà vẫn cố được đến cùng, lại còn bỏ xa người về nhì hơn nửa vòng!”
Kỳ An bất giác vuốt nhẹ ngón tay, trong lòng âm thầm tính toán — Ba ngàn mét… bảy vòng rưỡi… đúng là rất xa.
Bình thường chạy tám trăm mét cô đã mệt rã rời mới xong.
“Còn nữa, cậu ấy đẹp trai thật, muốn yêu kiểu người thế này quá đi mất.”
“Haha ai mà không muốn? Đám bạn nữ quanh tớ phát cuồng luôn, có người còn chạy tới đưa nước cho cậu ấy đấy!”
…
Ba giờ chiều, gió nóng cuồn cuộn quét tới, mặt đất bị nắng thiêu nóng rát, không khí thêm ngột ngạt.
Câu nói cuối cùng cứ văng vẳng bên tai, Kỳ An như bừng tỉnh, hít thở khựng lại.
Cô quên mất.
Trần Trạch Dã chưa bao giờ thiếu người thích.
Sao anh lại cần đến chai nước lặng lẽ của cô?
Tác dụng phụ của việc chạy hết sức cũng dồn đến lúc này, vết bầm nơi đầu gối đau nhức dữ dội, cổ họng tanh mùi máu, môi cắn chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chai trà ô long trong tay giờ như củ khoai nóng bỏng, tay cô từ từ lơi ra, ánh nắng phản chiếu từ vỏ chai khiến cô không thể mở mắt nổi.
Mục cuối cùng kết thúc, hội thao chính thức đi được nửa chặng.
Đám đông lục tục tản ra, mồ hôi, tiếng hò hét đều để lại phía sau, chỉ còn cô lẻ loi lang thang trên sân vận động.
Ánh hoàng hôn cam rực như mực loang, phủ khắp mọi vật, khiến cảnh vật như phủ thêm một lớp dịu dàng. Lông tơ mịn trên mặt cô bị ánh sáng khẽ khắc nét, gương mặt tưởng như bình thản, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ nỗi khó chịu.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế.
Chỉ là mấy lời bâng quơ thôi mà, sao lại khiến cô nảy sinh nhiều suy nghĩ như vậy?
Bất giác đi đến gần khu vực điểm danh, Kỳ An vô tình ngẩng đầu, thấy một nam sinh đang ôm thùng hàng to bự loạng choạng như sắp ngã.
Không kịp nghĩ ngợi, cô lập tức chạy tới giúp. Dù nhìn cô mảnh mai yếu ớt như gió thổi cũng bay, nhưng sức cô không hề yếu, bình thường làm ở quán trà sữa cũng hay phụ chị Thẩm Tĩnh khuân hàng.
Nhưng khi đến gần, cô khựng lại, trong lòng thầm cảm thán.
Thật khéo quá.
Người trước mắt chính là cậu em học sinh mà Chung Tư Kỳ cả buổi nay nhắc tới.
Cậu ấy vẫn mặc đồ thể thao, bảng tên trước ngực in số 3, trên cổ còn đeo một chiếc huy chương bạc.
Kỳ An sực nhớ ra, cậu ấy cũng thi ba ngàn mét.
Một vài điều khó hiểu bấy lâu, giờ như được gỡ mối, tơ rối trong đầu dần tìm được đầu mối.
Hai người cùng nâng thùng hàng lên sân khấu chính, cậu trai hình như khá được lòng mọi người, xung quanh liền có một nhóm bạn xúm vào trêu chọc:
“Triệu Lâm Viễn, cậu ổn không đó?”
“Chạy xong ba ngàn mét mà như sắp ngất thế kia? Khiêng cái thùng nhỏ mà còn phải nhờ con gái phụ?”
“Cút đi.” – Triệu Lâm Viễn liếc ngang, dứt lời bạn, rồi quay đầu nhìn Kỳ An cười thật lòng: “Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu nhé.”
Kỳ An khẽ kéo khóe miệng, lễ phép đáp lại: “Không có gì đâu.”
Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, đôi mắt trong như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn, răng trắng môi đỏ, tóc dài buộc hờ phía sau.
Tính cách dịu dàng càng khiến người ta có thiện cảm, Triệu Lâm Viễn không nhịn được nói thêm: “Hay là… để cảm ơn, tớ mời cậu ly trà sữa nhé?”
Kỳ An khựng lại, chưa kịp từ chối, một bóng người cao lớn từ bên cạnh áp sát, chen vào giữa hai người.
Có lẽ là dư âm sau ba ngàn mét chưa tan, người đó vẫn mang theo hơi nóng, mùi mồ hôi trộn lẫn hormone nam tính tỏa ra rõ rệt, bức người, vây chặt cả không khí xung quanh.
Áp suất quanh người đột ngột hạ xuống, đôi mắt đen dài hẹp lại, chứa đầy cảnh giác.
Vừa thi đấu trên đường chạy, Triệu Lâm Viễn rõ ràng cũng nhận ra cậu ta.
Khóe môi cong lên với vẻ lười biếng, Trần Trạch Dã kéo người phía sau mình lùi thêm nửa bước, giọng tuy hờ hững nhưng ẩn dưới đó lại là sự thù địch rõ rệt:
“Muốn hẹn cô ấy?”
“Xin lỗi nhé.” anh từng chữ một, rõ ràng rành mạch, “Không được.”
5:20 chiều, đám mây ráng đỏ phía xa càng thêm rực rỡ, cam và đỏ hòa quyện, đọng lại thành khung cảnh lãng mạn nhất của cả ngày hôm đó.
Ngôi trường rộn ràng suốt một ngày dần trở lại yên ắng, như thủy triều rút xuống, chỉ còn lại tòa nhà học đối diện và vài bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
Bóng dáng cao gầy ấy bước đi phía trước, dáng người lẩn khuất giữa ánh sáng và bóng tối, vạt áo bị gió thổi tung lên để lộ phần eo săn chắc.
Lưng thẳng tắp, xương bả vai nhô cao, cụm mây đỏ như thiên vị mà đổ lên người anh, nhưng tấm lưng ấy vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách, lạnh lùng.
Anh bước nhanh, chân dài sải rộng, Kỳ An đuổi không kịp, phải gọi:
“Trần Trạch Dã.”
Giọng nói nhẹ nhàng bị gió cuốn đi, không rõ anh nghe không rõ hay không muốn trả lời, anh lần đầu tiên không phản ứng gì.
Kỳ An hơi chau mày, môi mím lại, cô vội chạy vài bước đuổi theo.
Trên nền xi măng, hai cái bóng – một cao một thấp – đổ chồng lên nhau, ngón tay mảnh khảnh níu lấy vạt áo anh, giọng nói có chút uất ức:
“Trần Trạch Dã.”
Cuối cùng anh cũng dừng bước, quay người lại, trong mắt dường như đã thu lại bớt cảm xúc, nhưng giọng vẫn còn lạnh: “Sao vậy?”
Nắng nóng khiến đầu óc hơi chậm lại, ngón tay cô buông khỏi vạt áo, lông mi cụp xuống, chưa kịp mở lời, thì Trần Trạch Dã lại như nhớ ra gì đó, đột nhiên ngồi xuống, không chút do dự vén ống quần cô lên.
Gió luồn qua bắp chân, Kỳ An theo phản xạ muốn lui về sau, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ chân giữ lại.
Bàn tay anh mang theo hơi ẩm, thấm vào từng lỗ chân lông, truyền thẳng lên thần kinh.
Cô cũng vô thức nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên vết bầm tím đã sưng to hơn, đỏ lựng từng đốm.
Không khí dường như bị rút sạch, anh nhíu mày lần nữa, mắt tối lại như vực sâu, giọng thấp và trầm: “Chuyện gì vậy?”
“Mấy hôm trước còn chưa thế này, hôm nay lại đụng vào à?”
Kỳ An khẽ lắc đầu: “Không có…”
Cảm xúc trong mắt anh quá rõ ràng, như một cơn sóng ngầm đang dâng lên. Không muốn để tình hình căng hơn, cô nuốt nước bọt, chậm rãi giải thích:
“Sáng nay lúc ở sân vận động, bị bóng rổ bay trúng chân…”
“Rồi chiều lúc chạy từ tòa nhà học về sân, hơi vội…”
“Nhưng tớ đã bôi thuốc rồi, không đau lắm đâu, không sao đâu.”
Trần Trạch Dã chắt lọc được một chi tiết từ những câu nói ấy:
“Cậu vội chạy về sân vận động làm gì?”
Kỳ An mím môi, khóe mắt thoáng liếc chai trà ô long trên tay, những suy nghĩ lộn xộn ban nãy lại tràn về.
Cô do dự không biết mở lời thế nào, cố lấp l**m: “Không có gì…”
Dưới hành lang dài, lá cây bạch dương đã rụng gần hết, dải cờ sắc màu quanh đường chạy vẫn còn đó, những khẩu hiệu truyền động lực vẫn treo lơ lửng — như đóng lại trang sôi nổi nhất của thanh xuân.
Gió vẫn thổi, nhưng thời gian như lặng lại. Trần Trạch Dã vẫn nửa ngồi dưới đất, vạt áo nhàu nhĩ, mặt không một biểu cảm.
Không biết bao lâu sau, anh mới khẽ “ừm” một tiếng hờ hững.
Cô không muốn nói, thì anh cũng không hỏi nữa.
“Còn đi nổi không?”
Trần Trạch Dã đứng dậy, chuyển chủ đề dứt khoát.
“Hay thôi, để tôi gọi xe đưa về.”
Kỳ An vẫn không nhúc nhích, cô biết cứ thế này không phải cách, liền gọi lại tên anh.
“Trần Trạch Dã.”
Anh khẽ hừ mũi một tiếng, xem như đáp lại.
“Cậu đang giận phải không?”
Ánh chiều tàn dần, trời sập tối, gió cũng trở nên mạnh hơn.
Trần Trạch Dã nuốt khan một cái, ánh mắt dừng lại ở cô gái trước mặt.
Tóc cô thật mềm, những lọn tóc con phía trán bị gió thổi loạn, phảng phất chạm vào vạt áo trước ngực anh.
Không rõ mùi dầu gội gì mà như một tấm lưới, quấn chặt lấy xung quanh anh.
Anh né ánh mắt, miệng thì chối:
“Không có.”
“Tôi giận cái gì được chứ.”
Vai trò đảo ngược, lần này đến lượt Kỳ An giữ thế chủ động:
“Vậy tại sao cậu lại đi thi ba ngàn mét?”
“Không có gì đâu.” Anh đút tay túi quần, giọng dửng dưng, “Thích thì thi thôi.”
“Cậu đang nói dối.” Cô vội ngắt lời, giọng rất cố chấp: “Cậu giận rồi, đúng không?”
Trời sập tối hẳn, Trần Trạch Dã lặng lẽ nhìn đôi mắt bắt đầu ươn ướt của cô.
“Trễ rồi.” Anh chớp mắt, mi cong dày cụp xuống, “Về nhà bôi thuốc thôi.”
Ngay trước khi xoay người, Kỳ An níu lấy cổ tay anh, giống như sợ anh bỏ đi, giọng nghiêm túc:
“Trần Trạch Dã.”
“Tớ không quen cậu con trai khi nãy.”
“Sáng chụp ảnh là vì máy Chung Tư Kỳ hết pin, nhờ tớ giúp.”
“Chiều gặp cậu ấy khi đang bê đồ suýt ngã, tớ chỉ tiện tay giúp thôi.”
Nói một hơi liền mạch, cô thở hơi gấp, nhưng tay vẫn chưa buông, mạch dưới ngón tay đập rất nhanh.
Trần Trạch Dã bước gần lại một chút, kéo sát khoảng cách, hỏi tiếp:
“Còn gì nữa không?”
“Không còn.”
Anh hơi cúi đầu, ngữ khí có phần ám chỉ:
“Vậy còn chai nước?”
Kỳ An im lặng hai giây, không tình nguyện lắm nhưng cũng thừa nhận: “Chuẩn bị cho cậu.”
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ như gió. Mây tan, nỗi u ám trong lòng dường như cũng tan theo.
“Thế sao không đưa tôi?”
“Dù gì cũng có bao nhiêu người tặng rồi mà.”
Kỳ An buông tay ra, hơi quay mặt đi: “Ai biết cậu có cần hay không.”
Trần Trạch Dã bất chợt nhíu mày, không hiểu tin đồn từ đâu mà ra: “Ai nói với cậu là có người mang nước cho tôi?”
“Mọi người đều nói thế.”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp rơi xuống, Trần Trạch Dã đã thuận theo lực kéo kéo cô lại, ánh mắt và giọng nói đều rất dịu dàng: “Tại sao không đến hỏi tôi?”
Kỳ An có lý có lẽ đáp trả: “Trong nhà thi đấu, cậu cũng không cho tớ cơ hội để giải thích.”
Anh nhanh chóng nối lời: “Ừ, là tôi sai.”
“An An, có thể tha thứ cho tôi không?”
Hai tiếng gọi thân mật ấy vang lên trong tai cô, khiến đồng tử cô không kìm được mà mở to ra, đầu ngón tay cũng co lại trong không khí.
Tim đập hỗn loạn, thân nhiệt mất kiểm soát, cô ấp úng chuyển chủ đề: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tớ.”
“Tại sao lại tham gia chạy ba nghìn mét –”
“Vì cậu.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
“Để chứng minh cho cậu thấy, tôi mạnh hơn cậu ta.”
Loại so đo này vốn dĩ anh chưa từng để tâm, thấy thật vô vị, càng thấy không cần thiết.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn lựa chọn cách trẻ con nhất này để chứng minh với cô.
Cậu nhìn đi, tôi mạnh hơn cậu ta.
Đừng chọn cậu ta.
Hãy chọn tôi.
Kỳ An nghĩ đi nghĩ lại câu đó, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Cô cười lên trông rất đáng yêu, đôi mắt hạnh cong cong, lúm đồng tiền hiện rõ nơi khóe môi, má phúng phính như kẹo bông mới nướng bên hè phố, ngọt ngào khiến người ta rung động.
Cổ họng anh khẽ nghẹn lại, Trần Trạch Dã cố kiềm chế h.am m.uốn đưa tay véo má cô, giọng khàn khàn hỏi: “Cười gì vậy?”
Cô trả lời một cách tinh nghịch: “Không nói cho cậu biết.”
Đầu lưỡi anh khẽ l**m bên má, bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ không thể so đo với cô gái nhỏ này.
Mặt trăng từ trong tầng mây ló rạng, ánh sáng trong trẻo mà lành lạnh, Kỳ An lại ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc.
Trần Trạch Dã vươn tay về phía cô: “Đưa tôi đi.”
“Gì cơ?”
Ngón tay anh nhẹ chạm vào mu bàn tay cô: “Chai nước ấy.”
“Cả buổi chiều không uống được một ngụm nào.” Giọng anh có chút ỉu xìu, “Sắp khát chết rồi.”
Kỳ An vội nhét chai nước vào tay anh, ánh mắt lộ rõ lo lắng: “Cậu thật sự chưa uống chút nào à? Lỡ như…”
Yết hầu anh chuyển động, Trần Trạch Dã ngửa đầu tu mấy ngụm, đuôi mày hơi nhướng: “Lừa cậu đấy.”
Kỳ An nhận ra không đúng, câu định nói ra cũng nuốt lại, đôi mắt mở to, khuôn mặt ửng đỏ.
Anh lại đang trêu chọc cô.
“Được rồi, không lấy nước cậu không công đâu.” Trần Trạch Dã nhìn phản ứng của cô thấy buồn cười, cười có chút ngả ngớn, móc ra một vật từ túi, “Dùng cái này đổi với cậu.”
“Được không?”
Tuần thứ ba tháng Mười, ánh trăng mùa thu đặc biệt yên tĩnh, bóng đêm mờ ảo, sáu giờ mười lăm tối, đèn đường bất ngờ bật sáng.
Khoảnh khắc đó, Kỳ An cả đời không quên được. Ánh sáng dịu dàng bao quanh, hô hấp và nhịp tim chỉ cách nhau gang tấc, hơi thở ấm áp vương bên cổ, máu nóng sôi trào.
Cậu thiếu niên trong bộ đồng phục cúi người, đeo tấm huy chương vàng ba nghìn mét lên cổ cô.
Đó là tấm huy chương đầu tiên của tuổi mười sáu anh giành được vì cô.
Về nhà rồi, Kỳ An lại bị Trần Trạch Dã kéo về bắt bôi thuốc nghiêm túc.
Mấy ngày sau đó cũng bị anh “quản lý”, thời gian nghỉ trưa không được tự do chạy loạn nữa, chỉ còn mười phút giờ ra chơi được ra hành lang hít thở không khí.
Hội thao kết thúc, học sinh lớp 11 có hai ngày nghỉ ngắn.
Do không khí lạnh tràn về, dự báo thời tiết nói rằng tuần sau Lê Bắc sẽ có mưa trên diện rộng.
Sáng ngày nghỉ thứ hai, Kỳ An dậy sớm làm nốt bài tập, thu dọn đồ đạc đến quán trà sữa làm thêm.
Ra khỏi nhà quên mang ô, giữa đường trời đổ mưa phùn lất phất, hạt mưa se lạnh rơi lăn vào cổ áo, cô bước nhanh hơn, bóng người lay động trên mặt nước.
Cửa kính phủ một lớp sương mỏng, mỗi lần mở ra đóng vào lại vang lên tiếng chuông gió trong trẻo, ánh đèn vàng ấm áp len lỏi ra từ khe cửa, không khí lạnh bị ngăn bên ngoài.
Thẩm Tĩnh cởi tạp dề xong, thấy bóng người đứng một mình ở cửa có chút kinh ngạc: “An An, hôm nay chỉ có mình em à?”
Tay ôm áo khoác của cô khựng lại, chậm rãi gật đầu nói phải.
Từ sau lần Vương Bằng Hải gây chuyện, Trần Trạch Dã luôn đến quán cùng cô khi cô đi làm.
Góc ghế gần cửa sổ như thuộc về riêng anh, lưng dựa lười nhác, chân dài duỗi thoải mái, ít nói, ánh mắt đen kịt đầy chán chường, tay đặt trên đầu gối, thi thoảng chơi game giết thời gian.
Kỳ An thấy vậy rất lãng phí, nhiều lần thương lượng với anh, nhưng anh cứ kiên quyết không chịu.
Hôm nay cũng định đi cùng, nhưng mười phút trước khi xuất phát, Trần Trạch Dã nhắn một tin: “Ban ngày có chút việc cần xử lý, cậu nhớ chú ý an toàn.”
Kỳ An không nghĩ nhiều, chỉ đáp lại rằng anh không cần lo.
Có lẽ vì thời tiết, hôm đó khách không đông.
Còn ba mươi phút nữa là hết giờ làm, Kỳ An quét dọn xong, mở sách bài tập Vật lý ra làm ở quầy.
Câu cuối cùng quá khó, cô mắc kẹt mười mấy phút vẫn chưa ra được cách giải. Lúc đó điện thoại rung lên, là Ôn Khê Đình tìm cô.
【Ôn Khê Đình: An An, giờ gọi điện được không?】
Kỳ An nhắn lại “được”, cuộc gọi thoại liền hiện lên.
“An An.” Giọng Ôn Khê Đình nghe có chút ngập ngừng, “Tớ có việc muốn nhờ cậu.”
Kỳ An đặt bút xuống: “Sao vậy?”
Ôn Khê Đình nói ngắn gọn: Hôm nay là sinh nhật Chu Thường Mộ, đã đặt phòng riêng ở quán bar để tổ chức.
“Tớ muốn đến tặng quà.” Cô ngập ngừng, “Cậu có thể đi cùng tớ không?”
Kỳ An hơi sửng sốt, nhớ lại lần gặp ở tiệm mì, còn tưởng họ không quen nhau.
Ôn Khê Đình thấy cô im lặng thì hơi giải thích: “Tụi tớ… quan hệ có hơi phức tạp, tính là… nửa thanh mai trúc mã đi.”
Kỳ An hiểu ý, không hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng đồng ý: “Được, tớ đi với cậu.”
Ôn Khê Đình rất cảm kích: “Lát tớ gửi vị trí và giờ cho cậu nhé.”
7 giờ tối, hai người hẹn nhau gặp ở cửa Provence.
Cơn mưa kéo dài cả buổi tối cuối cùng cũng tạnh, hơi ẩm dày đặc bao phủ phố xá, người đi đường vội vã, không ngừng than vãn thời tiết thất thường.
Ôn Khê Đình khoác tay Kỳ An, tay còn lại cầm một hộp quà vuông vuông: “Xin lỗi nhé An An, muộn thế này còn phiền cậu đi cùng…”
“Tớ chỉ là một mình thì không yên tâm lắm…” Cô lắp bắp không nói rõ, “Nhưng cậu yên tâm, tớ chỉ đưa quà rồi về ngay, không làm mất thời gian đâu.”
“Cậu nghĩ gì thế.” Kỳ An bật cười, véo má cô một cái, “Khách sáo quá đi.”
Phục vụ đưa họ lên phòng 204, trước khi vào Ôn Khê Đình dừng lại, hít sâu một hơi.
Kỳ An nghiêng đầu hỏi: “Tớ vào cùng nhé?”
“Không cần đâu.” Ôn Khê Đình lắc đầu, “Bên trong chắc loạn lắm, bạn anh ấy cậu cũng không quen mà.”
Kỳ An vỗ nhẹ tay cô: “Vậy tớ đợi ở ngoài.”
Ánh đèn nơi hành lang mờ ảo, tiếng nhạc hòa lẫn tiếng cười đùa nam nữ vang vọng hỗn loạn.
Kỳ An chưa từng đến những nơi như thế này, toàn thân căng cứng, có vài gã đàn ông say rượu đi ngang qua, ánh mắt không đứng đắn khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, lấy điện thoại ra, cố gắng ép bản thân chuyển hướng chú ý.
Ngón tay vô tình mở WeChat, đoạn hội thoại trên cùng, tin nhắn cuối cùng dừng lại từ hai tiếng trước.
Là tin cô nhắn cho Trần Trạch Dã, nói với anh rằng có việc, có thể sẽ về muộn.
Nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Ầm —
Một tiếng động lớn vang lên ở cuối hành lang, cánh cửa bị ai đó mạnh tay đẩy đóng sầm lại, khiến Kỳ An giật nảy người, tưởng lại có kẻ say rượu đến gây chuyện.
Do dự vài giây, ánh mắt cô vẫn không nhịn được nhìn về phía đó. Ánh đèn mờ ở cuối hành lang khiến tầm nhìn kém rõ, nhưng cô vẫn bắt được một bóng dáng lướt qua.
Trần Trạch Dã?
Sao anh lại ở đây?
Kỳ An theo phản xạ muốn đi qua xác nhận, nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phía sau cô mở ra, Ôn Khê Đình bước ra khỏi phòng bao.
Hốc mắt cô ấy ửng đỏ không rõ ràng, trên mu bàn tay có một vết hằn đỏ.
Nhưng Kỳ An không để ý, bởi lúc đó tâm trí cô đã bị kéo sang hướng khác.
Ôn Khê Đình nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nhẹ giọng gọi: “An An, chúng mình về thôi.”
“Khê Đình.” Giọng Kỳ An có chút run, “Tớ có chút việc phải xử lý.”
“Cậu về trước nhé.”
Khi Kỳ An chạy tới thì bóng người kia đã hoàn toàn biến mất.
Cô lại gửi thêm vài tin nhắn cho Trần Trạch Dã, nhưng vẫn không có hồi âm.
Provence có cấu trúc lắt léo phức tạp, Kỳ An không ôm nhiều hy vọng, cứ men theo lối ra phía kia mà đi xuống, rồi vòng qua mấy con phố, cuối cùng lại tìm thấy anh ở một con hẻm nhỏ vắng vẻ phía sau.
Không nhìn nhầm.
Quả thật là Trần Trạch Dã.
Cơn mưa kéo nền nhiệt xuống rất thấp, nhưng anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo thun đen. Ánh đèn vàng lờ mờ phủ lên khuôn mặt anh vẻ lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp như cây tùng cô độc trong gió lạnh, nhưng cũng không che nổi dáng vẻ mệt mỏi buông lơi quanh thân anh.
Trong tay là điếu thuốc đang cháy dở, làn khói xám xanh lượn lờ, điểm lửa đỏ lòm như một nhát dao chói mắt.
Kỳ An nín thở, bước chân chậm lại, tiến gần thêm một chút.
Đối diện là một người đàn ông trung niên, giọng nói khàn khàn bực tức, đang mắng anh:
“Mày là thứ súc sinh! Là tai họa! Là kẻ giết người không có lương tâm!”
Hết câu này đến câu khác như roi da quất xuống, không chút nương tình.
Kỳ An nắm chặt tay đến trắng bệch, thái dương căng lên, cô cảm thấy tim như bị bóp nghẹt.
Bên kia vẫn đang gào lên điên cuồng, Trần Trạch Dã không rõ bị câu nào chọc giận, giọng lạnh lẽo cắt ngang: “Ông nói đủ chưa?”
Gió cuốn giọng nói anh khàn đặc, trong cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh: “Trên đời này, người không có tư cách nói mấy chuyện đó nhất… chính là ông.”
Điện thoại bị anh dập máy phũ phàng, cuộc gọi kết thúc, anh xoay người lại đột ngột khiến Kỳ An chưa kịp phản ứng.
Cô chưa bao giờ thấy Trần Trạch Dã như thế này.
Toàn thân anh phủ đầy sát khí, không thể che giấu. Gương mặt sắc bén lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm như biển đêm, cả người như thể hòa làm một với bóng tối xung quanh.
Nhưng tất cả cảm xúc đó… khi ánh mắt chạm vào cô, lập tức bị kìm nén lại.
Kỳ An bất giác ươn ướt khóe mắt, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, bước mấy bước về phía anh, giọng dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra: “Trần Trạch Dã.”
Anh dụi tắt điếu thuốc, cúi mắt nhìn cô, dưới ánh đèn mờ, thật lâu sau mới khẽ ừ một tiếng.
Thật khẽ. Khẽ đến mức không chân thực.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Khê Đình có bạn tổ chức sinh nhật, tớ đi cùng cậu ấy, đã nói với cậu trên điện thoại rồi.”
Anh lại khẽ ừ, rồi giải thích: “Tôi chưa kịp xem.”
Không khí rơi vào khoảng lặng.
Kỳ An không chịu được sự trầm mặc ấy, cố gắng nở nụ cười mềm mại: “Trần Trạch Dã, cậu có đói không? Tớ còn chưa ăn tối… mình cùng đi ăn được không?”
“Trước giờ cậu mời tớ ăn nhiều lần rồi, tớ luôn muốn tìm cơ hội mời lại.”
“Tư Tư nói gần đây có quán lẩu rất ngon, cậu có muốn ăn không?”
Tóc cô bị gió thổi rối, chóp mũi đỏ lên.
Ánh mắt cô rơi vào bàn tay anh buông thõng bên thân, làn da lạnh lẽo, những đường gân hiện rõ.
“Hôm nay Lê Bắc trở lạnh, sao cậu không biết mặc thêm áo chứ?”
Kỳ An nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh, nhiệt độ nóng lạnh giao nhau: “Tay cậu lạnh quá, tiếp tục thế này sẽ bị ốm mất.”
Cô cố hết sức nói thêm một chút nữa, nghĩ rằng như vậy thì… có thể khiến Trần Trạch Dã đỡ buồn hơn không.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt từ bình tĩnh chuyển thành chống cự.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi khói thuốc và rượu trên người anh, có thể thấy rõ những đường gân xanh nơi cổ anh căng lên, có thể nghe thấy nhịp tim của anh vang bên tai.
Nhưng cô lại cảm thấy, như có một bàn tay vô hình, cố sức đẩy cô ra xa.
Trần Trạch Dã dời mắt đi, không biết gọi cho ai, chỉ nói: “Tới nhanh chút, giúp tôi đưa người về.”
Kỳ An mở to mắt bối rối, còn chưa kịp hỏi, anh đã lên tiếng trước.
“Lát nữa sẽ có người đưa cậu về.”
“Thế còn cậu?” Cô cố chấp hỏi.
Trần Trạch Dã cắn chặt răng, th* d*c, gần như cầu khẩn thốt lên hai câu cuối cùng của đêm ấy:
“Đừng lo cho tôi.”
“Ngoan, về nhà đi.”
_______
Lời tác giả:
Chỉ là một mâu thuẫn nhỏ thôi, không có vấn đề gì lớn cả.