Bên ngoài tuyết càng lúc càng rơi dày hơn.
Tấm rèm cửa màu nâu nhạt không được kéo kín, khung cảnh tuyết rơi len qua khe hở nhỏ lẻn vào trong phòng, thế giới bên ngoài yên tĩnh và sáng sủa.
Đốt tay khẽ tách từng kẽ ngón, Trần Trạch Dã và cô đan chặt mười ngón tay, đường vân trong lòng bàn tay giao thoa, nhịp tim cũng hòa cùng một nhịp. Kỳ An bỗng nhớ tới câu hát tình cờ nghe được bên vệ đường chiều nay:
Xoay vài vòng biến thành vân tay khắc sâu của chúng ta, sưởi ấm trái tim mỗi người từng yêu.
Trái tim cô như ngâm trong làn nước ấm, hơi ấm tràn đầy, vừa mềm mại vừa căng tràn.
Kim giờ lúc nào chẳng hay đã chạm đỉnh, một ngày hỗn loạn kết thúc, họ cùng nhau chia sẻ nhịp tim đầu tiên của tháng Mười Hai.
Trần Trạch Dã nhẹ nhàng siết tay cô, lại giơ tay lên thử nhiệt độ trán: “Còn khó chịu không?”
“Đỡ nhiều rồi.” Dù nói vậy, Kỳ An vẫn rướn người lại gần, chủ động dụi mặt vào lòng bàn tay anh.
Không phải vì thiếu cảm giác an toàn, cũng chẳng có lý do gì rõ ràng, chỉ đơn giản là muốn gần anh thêm một chút nữa.
Bản năng di truyền, là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra những hành động vô thức ấy lại giống như đang làm nũng đến thế. Trần Trạch Dã cụp mắt xuống, gân tay trên cánh tay nổi rõ vì kiềm chế, thái dương cũng giật giật từng cơn.
Kỳ An không biết anh đang nghĩ gì, đôi mắt tròn xoe như mắt nai vẫn dán chặt vào anh không rời, còn đang rối rắm chuyện anh đứng dưới gió lạnh: “Còn cậu thì sao?”
“Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Vỉ thuốc đã mở sẵn đặt ngay bên cạnh, cô đưa tay lật vài viên: “Cậu cũng uống chút thuốc đi?”
“Không cần.” Trần Trạch Dã ấn tay cô lại, khóe môi cong lên nở nụ cười nhạt: “Tớ tự biết chừng mực.”
Ngữ điệu có phần đùa cợt, nhưng nghe vào lại rất có sức thuyết phục.
Kim phút tích tắc trôi qua, hàng mi dài như cánh chim khẽ nâng rồi lại cụp xuống. Kỳ An ngắm anh hết lần này đến lần khác, xác nhận không có gì bất thường mới yên tâm không hỏi nữa.
Trần Trạch Dã nghịch lọn tóc dài buông lơi trên vai cô, đuôi tóc lướt qua cổ tay gầy gò như đuôi mèo khẽ khàng gãi ngứa, quấn vài vòng quanh đốt ngón tay: “Có món nợ tớ còn chưa tính với cậu.”
“Hả?” Kỳ An ngơ ngác chưa hiểu gì: “Nợ gì cơ?”
Môi mỏng khẽ mấp máy, anh lạnh nhạt nói: “Nói dối.”
“Chuyện ở Lâm Châu, sao không nói với tớ?”
“Gần đây cậu đã mệt lắm rồi.” Kỳ An trả lời rất thành thật, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, “Tớ không muốn cậu phải lo thêm vì tớ.”
Trần Trạch Dã khẽ cười, mắt hơi nheo lại, giọng nói có phần không hài lòng: “Biết suy nghĩ cho người khác quá nhỉ.”
“Cậu cũng biết là tớ sẽ lo cho cậu cơ đấy.”
Kỳ An cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng biết mình sai nên chẳng cãi được gì, chỉ cúi đầu như nhận lỗi, ngoan ngoãn chờ anh trách mắng.
“Lần sau đừng thế nữa được không?”
Trần Trạch Dã sao nỡ giận cô thật, xót cô còn không kịp, nhưng những chuyện xảy ra đêm nay khiến anh không thể không sợ hãi.
Lòng bàn tay anh vuốt lên phần gáy mềm mại, vừa xoa vừa bóp nhẹ, giọng cũng dịu lại: “Cậu làm tớ sợ chết đi được.”
Kỳ An gật đầu rất nghiêm túc: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Cổ bị anh chạm vào ngứa ngáy, nhưng chẳng thể trốn đi đâu. Ga trải giường màu xám nhạt bị cô cọ đến nhăn nhúm. Cô sực nhớ đến chuyện khác, khẽ gọi tên anh: “Trần Trạch Dã.”
Người bị gọi ngước mắt nhìn lên, động tác vẫn không dừng lại: “Sao thế?”
“Sao cậu biết tớ ở Lâm Châu vậy?”
Trần Trạch Dã khẽ cười, trả lời nửa thật nửa đùa: “Trên người cậu tớ gắn thiết bị định vị rồi.”
…?
Kỳ An sững sờ, đôi đồng tử màu hổ phách mở to, nhưng cô không ngốc đến mức tin lời anh nói thật. Đôi mày thanh tú cau lại: “Cậu đừng đùa với tớ.”
“Tớ đâu có đùa.” Trần Trạch Dã cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay đang giữ lấy cô, cổ hơi ngửa ra sau, đường cong ngạo nghễ thoải mái, hai cánh tay chống ra sau người, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rơi lên khuôn mặt cô: “Tớ nói thật đấy.”
“Bất kể cậu chạy đi đâu,” — anh hơi ngẩng cằm, đường nét gương mặt sắc sảo, phong thái bất cần — “Chỉ cần tớ muốn, nhất định sẽ tìm được cậu.”
Không gian chợt trở nên yên lặng trong giây lát, luồng điện dường như cũng dao động một chút, ánh sáng ấm áp trong phòng chợt tối lại, bầu không khí mờ ám lan rộng trong đêm tuyết rơi. Kỳ An như sực nhớ điều gì, ngẩng đầu quan sát căn phòng nhỏ trước mặt.
Cách bài trí rất đơn giản, tông màu trầm nhưng không hề nặng nề, mà lại gọn gàng, sạch sẽ.
Cô không thể không tò mò: “Căn nhà này là của cậu à?”
Trần Trạch Dã “ừm” một tiếng, nhưng trả lời rất mơ hồ: “Cũng coi là vậy.”
Cũng coi là? Là sao chứ?
Kỳ An cảm thấy lời anh nói có chút không đúng, bất chợt nhớ lại lời đồn mình từng nghe trước đây, liên hệ giữa lời đồn và thực tế: “Vậy… thật ra cậu không phải người Lệ Bắc đúng không?”
“Hử?” Đuôi mắt dài hơi nheo lại, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt dưới màn sương đêm có phần mờ nhòe, nhưng giọng nói thì rõ ràng vang lên bên tai.
Cô tưởng mình lỡ lời, vội vàng đổi giọng: “Tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”
Trần Trạch Dã như có hứng thú, nhướng mày, giọng điệu có chút tùy ý: “Nghe ai nói?”
Kỳ An không thể bán đứng bạn bè, lắc đầu không chịu nói.
Trần Trạch Dã lại đổi câu hỏi: “Vậy nghe họ nói những gì?”
Không biết là do trong phòng quá nóng, hay do chăn quá bí, lòng bàn tay Kỳ An bắt đầu rịn mồ hôi, trán cũng vậy, từng sợi tóc mảnh dính trên trán khiến người ta chỉ muốn đưa tay gạt đi.
Cô bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã hỏi một cách bốc đồng như vậy, định nói đại vài câu để lấp l**m cho qua, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã chạm phải ánh mắt của Trần Trạch Dã.
Đôi đồng tử đen tuyền, sâu thẳm khó dò, khiến cô không thể khống chế mà buột miệng nói hết.
“Th… thật ra cũng không có gì.” Răng khẽ c*n m** d***, đầu lưỡi líu cả lại, Kỳ An khẽ l**m môi, nói lắp bắp: “Người ta nói… cậu không phải người Lệ Bắc, là chuyển từ nơi khác đến.”
“Ừm.” Trần Trạch Dã không dễ buông tha: “Còn gì nữa?”
“Còn có người nói… cậu sắp chuyển đi nữa.”
Anh không nói gì, ánh mắt lại càng thêm thâm sâu. Kỳ An đầu hàng, thú nhận: “Chỉ có vậy thôi.”
“Thật sự không còn gì khác —”
Câu nói còn chưa dứt, một bàn tay rộng lớn đột nhiên phủ lên cổ tay cô, Trần Trạch Dã kéo mạnh cô về phía mình, vải áo cọ vào nhau vang lên tiếng sột soạt, cả hơi thở cũng quấn quýt hỗn loạn.
Phần lớn ánh sáng bị anh chắn mất, trên bức tường trắng chỉ còn lại hai chiếc bóng người mờ mờ dựa sát vào nhau. Kỳ An bất ngờ va cằm vào vai anh, trong đầu như có luồng điện chạy qua, khí tức lạnh lẽo mang theo sự áp đảo quá mạnh mẽ, mọi ý nghĩ đều bị kìm chặt lại.
Hơi thở nóng bỏng phả lên bên cổ, từng đợt ngứa ngáy lan dọc theo mạch máu, giọng Trần Trạch Dã trầm thấp, mang theo ý cười trêu chọc: “Không ngờ đấy.”
“Hóa ra bạn học Kỳ lại quan tâm đến tớ như vậy.”
“Mới chuyển trường đến đã bắt đầu hóng hớt chuyện về tớ rồi sao?”
Nhịp tim đập thình thịch như thể muốn bật ra khỏi cổ họng,
Kỳ An bị câu nói đó làm nghẹn lời, làn da sau tai bắt đầu nóng lên, lồng ngực cũng vậy. Như lon soda bị lắc mạnh, bọt khí nổi lăn tăn trào ra ngoài, cô nghẹn giọng giải thích: “Tớ không có.”
Trần Trạch Dã khẽ “ồ” một tiếng, giọng cố tình kéo dài, vẻ mặt đầy nghi ngờ từ khóe mắt đến chân mày.
Kỳ An: “…”
Cô im lặng một lúc, trong sự đối đầu ngầm cuộn trào, cuối cùng buông xuôi kiểu “đâm lao thì theo lao”, hóng hớt thì sao chứ, đâu phải chuyện gì to tát.
Cô nắm lấy vạt áo anh, hít sâu một hơi, có chút ngang ngược mà ra vẻ chính đáng: “Không được à?”
Cánh tay Trần Trạch Dã vòng qua eo cô, hơi thở nóng rực tức thì lan khắp, anh bật cười: “Được chứ, tất nhiên là được.”
“Có thể khiến bạn học Kỳ hóng chuyện về mình, là vinh hạnh của tớ rồi.”
Kỳ An không quen với kiểu ám muội thế này, vội vàng đổi chủ đề: “Vậy… những điều họ nói là thật sao?”
“Cậu không phải người Lệ Bắc?”
Giọng Trần Trạch Dã không hiểu sao trầm xuống, không truy hỏi thêm mà nhẹ nhàng nói ra sự thật: “Ừm.”
“Tớ giống cậu.”
“Gì cơ?”
Đầu óc Kỳ An như đông lại vào đúng thời điểm mấu chốt, cô lặp lại lời anh: “Gì mà giống tớ?”
Trần Trạch Dã nới lỏng lực, nghiêng đầu cảm thấy dáng vẻ này của cô rất thú vị, không nhịn được đưa tay nhéo má cô:
“Giống cậu là từ Lâm Châu chuyển đến Lệ Bắc.”
“Chỉ là tớ đến sớm hơn một chút, từ năm lớp 9 đã chuyển rồi.”
“Tại sao vậy?” Kỳ An không hiểu.
“Không có tại sao cả.” Mắt Trần Trạch Dã tối đi, trong giọng nói mang theo vài phần tự giễu: “Cậu cũng biết đấy, ba tớ chưa từng vừa mắt tớ.”
“Chỉ kiếm đại cái lý do rồi đẩy tớ đi.”
Hô hấp của Kỳ An bắt đầu run rẩy, cổ họng như bị nghẹn lại không nói nên lời, chỉ thấy chua xót trong lòng.
Trần Trạch Dã xoa đầu cô, giọng bình tĩnh an ủi: “Không có gì đáng buồn đâu.”
“Tớ thấy bây giờ thế này là tốt rồi.”
Có cô ở bên, những thứ khác đều không quan trọng.
Nhịp tim lần thứ hai lại tăng tốc. Kỳ An lại nhớ đến một lời đồn khác: “Vậy… chuyện người ta nói cậu sắp chuyển trường nữa, cũng là thật à?”
“Chuyện đó thì là bịa đặt.” Trần Trạch Dã chẳng nghiêm túc được bao nhiêu, cười cợt như thể không có gì đáng để bận tâm, “Ai nói với cậu? Để tớ tìm người đó tính sổ.”
Không nghe được câu trả lời rõ ràng, Kỳ An vẫn chưa yên tâm, cô cố chấp đẩy cánh tay anh ra: “Rốt cuộc có phải không?”
“Cậu thấy sao?”
Kỳ An tự nhiên bực bội: “Làm sao tớ biết được.”
Trần Trạch Dã ngược lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng day day đầu ngón tay cô, giọng có chút bất đắc dĩ: “An An, cả ngày cậu rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
“Giờ cậu đang ở Lệ Bắc rồi, tớ có thể chuyển đi đâu nữa chứ?”
0:31 sáng, tuyết đã bắt đầu ngớt, tiếng còi xe dần xa, cả thành phố chìm vào giấc ngủ sâu.
Trán không còn nóng, số trên nhiệt kế cũng đã trở lại bình thường. Trần Trạch Dã không để Kỳ An thức khuya thêm, nhét cô vào chăn, giục cô ngủ sớm.
Một chiếc đèn tường bị tắt đi, Trần Trạch Dã lôi đại một chiếc ghế từ phòng khách đặt bên cạnh giường, tựa lưng vào, hai chân dài duỗi ra chiếm gần nửa phòng.
Từ mép chăn lộ ra đôi mắt đen láy, Kỳ An nhìn một loạt hành động của anh, hơi nghi hoặc: “Cậu định ngủ trên ghế đấy cả đêm thật à?”
Trần Trạch Dã điều chỉnh lại lưng ghế, quay đầu nhìn cô, ừ một tiếng: “Sao thế?”
Kỳ An không vui, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu: “Ngủ thế sẽ rất mệt.”
“Hay cậu sang phòng khách ngủ đi.” Cô cũng đoán được ý anh, mím môi: “Tớ ngủ một mình cũng không sao mà.”
“Không sợ.”
Cánh tay Trần Trạch Dã khoác lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn cô, cười như khen ngợi: “An An nhà chúng ta gan to thật đấy.”
“Nhưng tớ thì không được vậy.”
Kỳ An: ?
“Cậu thấy chưa đủ rõ sao?” Trần Trạch Dã nhướng mày, nói thẳng thừng: “Nghĩa là… tớ sợ phải ngủ một mình.”
Kỳ An: “…”
“Cho nên, có thể làm phiền cậu một đêm không?” Trần Trạch Dã nổi hứng trêu chọc, giả vờ nghiêm túc mà nói linh tinh: “Cho tớ tá túc một tối nhé?”
“…Đúng là…”
Kỳ An không nhịn được lẩm bẩm: “Lý do của cậu thật là tệ.”
“Thật không?” Bị vạch trần mà không chút xấu hổ, Trần Trạch Dã gật đầu như thật: “Vậy lần sau tớ đổi cái khác.”
Trong bóng tối, tầm nhìn không mờ như tưởng, hai ánh mắt chạm nhau, Trần Trạch Dã hỏi cô: “Thật sự không muốn tớ ở đây với cậu?”
Chữ “Không” vừa định thốt ra, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên tay vịn hai cái: “Không được nói dối.”
“Muốn.” Cô gái trả lời dứt khoát.
Không sợ là thật, muốn Trần Trạch Dã ở lại cũng là thật.
Trần Trạch Dã rất hài lòng với câu trả lời của cô. Ghế trượt về phía trước, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng che lên mắt cô, cúi đầu ra lệnh: “Vậy bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Đừng nghĩ gì cả, cũng đừng sợ gì cả.”
Khi tầm nhìn bị lấy đi, giọng nói anh vang bên tai.
“Tớ ở đây rồi.”
Lời tác giả muốn nói:
Một anh trai sợ ngủ một mình đó ạ
Trần Trạch Dã: “Đừng quản tôi.”