Vệt nước kia dần dần khô đi, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng Thượng Doanh Doanh không sao xua tan được.
Mãi đến khi nghe Hoàng đế khẽ gọi một tiếng, Thượng Doanh Doanh mới sực tỉnh lại, đôi môi son mấp máy hai lần, cẩn thận dò hỏi:
“Vạn Tuế Gia quá khen, tần thiếp hổ thẹn không dám nhận.”
“Chỉ là nếu ngài thích tính tình tần thiếp dịu dàng, chữ ‘Thuần’ hoặc chữ ‘Uyển’, đều sẽ hợp hơn một chút…”
Giọng cuối của Thượng Doanh Doanh hơi cao lên, mang theo vài phần không chắc chắn, lại giống như sự lấy lòng dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Vạn Tuế Gia thấy sao ạ?”
Lời này vừa là lùi bước, cũng là làm nũng, càng ẩn chứa chút thông minh của các cô nương, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Yến Tự Lễ nghe vậy, đáy mắt vốn đang dịu dàng quyến luyến, bỗng nhiên gợn lên ý cười tinh nghịch. Hắn cố ý không nói rõ, vẫn nửa úp nửa mở hỏi ngược lại nàng:
“Nàng lại sợ rồi sao?”
Lông mi Thượng Doanh Doanh khẽ run, như cánh bướm khẽ động, chỉ lí nhí nói:
“Tần thiếp gan nhỏ, không dọa được, Vạn Tuế Gia biết mà.”
Nói xong, Thượng Doanh Doanh lén lút ngước mi lên. Ánh mắt đó hệt như một con mèo nhỏ vừa lăn mình trong bùn, vừa như sợ hắn giận, lại vừa như mong hắn thương.
Hành động này quả thực là không hề thành thật chút nào, thật khiến người ta muốn đưa tay ra véo lấy chóp đuôi hồ ly, hỏi cho rõ ràng: Rốt cuộc nàng gan nhỏ ở chỗ nào?
“Đừng giả vờ đáng thương nữa.”
Yến Tự Lễ khẽ hừ một tiếng, đột ngột nắm lấy cổ tay Thượng Doanh Doanh.
Thượng Doanh Doanh khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả người ngã vào lòng Yến Tự Lễ. Trâm cài châu báu tua rua bên thái dương khẽ lay động, lấp lánh tạo ra những bóng ảnh, chiếu rọi sự hoang mang đáng thương trong đáy mắt.
“Vạn Tuế Gia, con đường này khó đi quá.” Thượng Doanh Doanh mân mê lọn tóc đen trước ngực, lựa lời khuyên nhủ “Tần thiếp quen an phận rồi, không có dã tâm lớn như vậy. Hơn nữa con đường thênh thang mà ngài khó khăn lắm mới tạo ra được, cớ sao lại phải chọn con đường đá lởm chởm kia mà đi?”
Yến Tự Lễ lại nắm lấy tay Thượng Doanh Doanh, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay nàng, trầm giọng nói:
“Trẫm có thể cho nàng vinh quang sủng ái được ghi vào sử sách, Doanh Doanh, hãy tin trẫm.”
“Cứ đặt trái tim nàng ở chỗ trẫm, được không?”
Toàn thân Thượng Doanh Doanh tê dại, không kìm được mà khẽ run rẩy, trong lòng vừa có chút dao động, lại có chút không dám mơ tưởng.
Thấy Yến Tự Lễ buông lỏng đầu ngón tay nàng, Thượng Doanh Doanh như không nỡ để hơi ấm tan đi, ngược lại níu lấy vạt áo Yến Tự Lễ, khẽ dỗ dành: “Nếu Vạn Tuế Gia không tin tấm lòng của tần thiếp, vậy tần thiếp lại gần hơn nữa nhé?”
Lời còn chưa dứt, Thượng Doanh Doanh đã mềm mại uốn cong eo, như một chiếc lông vũ nép vào lòng hắn. Gò má áp lên lồng ngực Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn của hắn, vội vàng chỉ biết vùi đầu, khẽ thì thầm:
“Như vậy… có được coi là thật lòng không?”
Thấy Thượng Doanh Doanh đến cả nhìn thẳng vào hắn cũng không dám, Yến Tự Lễ cũng không giận, chỉ lại cầm đôi tay mềm mại của nàng đặt lên tim mình, cười khàn khàn:
“Nàng cứ nói dối trẫm đi…”
Cảm nhận được Thượng Doanh Doanh đang run rẩy, Yến Tự Lễ lập tức giơ tay vỗ về, chậm rãi nói hết câu:
“Trẫm cam tâm tình nguyện bị nàng lừa.”
Thượng Doanh Doanh ngượng đến mức hai má đỏ bừng, lời này nói ra, cứ như thể nàng xấu xa lắm vậy.
“Tần thiếp đâu có…”
Lời chưa nói hết, Thượng Doanh Doanh đã tự mình cắn môi. Những chữ còn dang dở liền hóa thành một tiếng hừ nhẹ, lại giống như đã nhận lấy vụ án oan này.
“ Nay ban cho Thượng thị, bản tính hiền hòa đức độ, dịu dàng tốt đẹp cẩn trọng, chăm chỉ siêng năng… Nay tấn phong làm Tiệp dư, ban phong hiệu là ‘Nghi’, khâm thử.”
Thượng Doanh Doanh nghe xong, trong lòng hơi kinh ngạc, không khỏi ngẩng mắt liếc nhanh Lai Thọ một cái.
Không phải nàng đã uyển chuyển từ chối rồi sao? Sao thánh chỉ ban xuống, lại vẫn là…
Nghe thấy Lai Thọ khẽ ho một tiếng, Thượng Doanh Doanh vội thu lại tâm thần, cung kính dập đầu nói:
“Tần thiếp cung kính nhận thánh dụ, khấu tạ Hoàng thượng ban ơn sâu.”
Khi nhận thánh chỉ, tấm lụa gấm dệt vàng chạm vào tay lành lạnh. Thượng Doanh Doanh không kịp hàn huyên với Lai Thọ, vội vàng nhìn kỹ….
Thì ra là chữ “Nghi” (宜) này.
Viên ngọc bội treo lơ lửng trong lòng Thượng Doanh Doanh lúc này mới rơi xuống, nhưng lại dấy lên một hương vị khác lạ.
Mới chưa đầy nửa năm, sao có thể tấn phong liên tục như vậy? Mắt thấy chỉ còn một bước nữa là có thể chạm đến địa vị chủ vị nương nương. Đặt ở trước đây, nàng đâu dám nghĩ tới?
Lai Thọ cười ha hả vái một cái, những lời may mắn cứ thế tuôn ra: “Nô tài xin chúc mừng Nghi chủ tử! Người xem thánh quyến ưu ái này xem, khắp trong cung không thể tìm ra được người thứ hai đâu, hôm nay là Tiệp dư, sau này còn không biết sẽ cất nhắc người thế nào nữa!”
Khóe mắt Thượng Doanh Doanh hơi nhướng lên, hạ thấp giọng: “Đại tổng quản, ngài như vậy là không trượng nghĩa rồi. Hôm qua khi ta từ chối, ngài cũng đang đứng dưới chân cửa sổ, sao sau đó không giúp khuyên một tiếng?”
“Ôi chao Nghi chủ tử của tôi ơi, người đúng là nói oan cho nô tài rồi. Tính khí của Vạn Tuế Gia người còn không biết sao? Chuyện mà ngài ấy đã quyết, ai có thể khuyên lại được. Hơn nữa, chuyện này đã là gì đâu?”
Lai Thọ cười đến không thấy mắt đâu, lưng ưỡn thẳng tắp, trong lòng vô cùng tự hào: Quả đúng là người từ Ngự tiền ra, xem bản lĩnh này đi!
Khuyên là không thể nào khuyên được, hắn chỉ mong Thượng Doanh Doanh càng leo càng cao. Những lời vượt phận khác tự nhiên không dám nhắc, chỉ nhìn trước mắt vị trí Quý phi đã trống, chẳng phải là rất có hy vọng sao?
“Nghi chủ tử người không biết đâu” Lai Thọ đến gần nửa bước, đè giọng nói “Đám người tinh ranh ở Nội Thị Giám kia, vừa nghe là Vạn tuế gia muốn tấn phong cho người, ai nấy đều xúm lại. Người này nói muốn hiếu kính gấm vân thượng hạng, người kia la hét muốn dâng trân châu Nam Dương…”
Nói rồi, Lai Thọ cười khẩy một tiếng:
“Sao không làm sớm đi?”
“Theo nô tài thấy, cục diện trong cung này, từ lúc người còn đang hầu hạ ở Ngự tiền đã định rồi. Bây giờ người độc chiếm thánh tâm, khiến cho cả bọn chúng ta cũng được thơm lây.”
Như nhớ ra điều gì đó, Lai Thọ lập tức không nhịn được cười:
“Hôm qua lão già Kim Bảo kia, ở dưới hành lang va phải nô tài. Người đoán xem sao? Cái lưng của lão ta lập tức cong như con tôm, miệng thì một tiếng ‘Thọ gia gia’ gọi ngọt xớt, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả!”
Hoàn toàn thu phục được Kim Bảo, chuyện này thật sự đủ để Lai Thọ vui vẻ cả năm.
Đã lâu không nghe Lai Thọ nói chuyện phiếm, trong lòng Thượng Doanh Doanh vừa hoài niệm vừa ấm áp, đành phải cười than một tiếng, nghiêng đầu ra lệnh:
“Vất vả Đại tổng quản chạy một chuyến, Xảo Lăng…”
Lai Thọ đảo mắt một vòng, vội vàng xua tay từ chối, lại lệnh cho tiểu thái giám dâng lên một chiếc hộp tranh dài.
“Tiệp dư chủ tử khoan đã, xin hãy xem tranh trước. Đây là do Vạn Tuế Gia ngự bút tự tay vẽ, trên đó còn có cả đề từ và ấn triện nữa. Vạn Tuế Gia đặc biệt dặn nô tài mang đến cho người, mừng người đại hỷ.”
Lời này nói ra vô cùng vui vẻ, lại ẩn chứa một chút ý vị tinh nghịch khác thường. Thượng Doanh Doanh hơi nghi hoặc nhận lấy, dự định lát nữa sẽ xem kỹ.
“Làm phiền Đại tổng quản.” Thượng Doanh Doanh mỉm cười nói “Xảo Lăng, lấy ít vàng bạc vụn đến đây, tiễn Đại tổng quản ra ngoài cho chu đáo.”
“Vâng.”
Xảo Lăng mặt mày hớn hở, vội vàng đáp lời một tiếng giòn giã, dẫn Lai Thọ ra gian ngoài nhận thưởng.
Bên này tiễn Lai Thọ đi, Thượng Doanh Doanh tự mình ôm hộp tranh, như kẻ trộm lẻn đến bên bàn trên giường sưởi.
Hộp tranh gỗ đàn hương đặt trên đùi, tim Thượng Doanh Doanh đập thình thịch, ngón tay thon thả khẽ đặt lên khóa hộp, “cạch” một tiếng mở ra.
Từ từ mở bức tranh ra, đập vào mắt lại là một rừng hoa đào rực rỡ. Chỉ thấy những đóa hoa đào kia nở rộ, cánh hoa màu hồng mềm mại, nh** h** mảnh mai, dường như mang theo hơi thở của ánh nắng ấm áp mùa xuân, phả thẳng vào má.
Thượng Doanh Doanh chớp chớp mắt, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại không kìm được mà đỏ mặt ngượng ngùng.
Haiz! Chẳng phải chỉ là một bức tranh hoa đào thôi sao? Lai Thọ cười mờ ám như vậy, nàng còn tưởng là cái gì…
Xảo Lăng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài trở về, nghển cổ nhìn cuộn tranh, cũng không khỏi khẽ “Ôi” một tiếng:
“Nghi chủ tử, bây giờ rõ ràng là tiết giữa thu, sao Vạn Tuế Gia lại vẽ một bức tranh hoa đào mùa xuân gửi đến?”
Câu hỏi này ngây thơ trong sáng, nhưng lại đột ngột nhắc nhở Thượng Doanh Doanh. Ngón tay nàng đang v**t v* đóa hoa đào bất giác co lại, chút hương vị khác lạ trong lòng, lập tức trở nên rõ ràng.
Ánh mắt Thượng Doanh Doanh khẽ lóe lên, đột ngột cuộn bức tranh lại, sắc xuân rực rỡ kia liền bị thu gọn lại hết. Nàng mặt làm ra vẻ tùy ý, nhàn nhạt nói: “Có lẽ Vạn Tuế Gia… nhớ cảnh sắc đầu xuân thôi, trông cũng náo nhiệt.”
Thượng Doanh Doanh thuận miệng nói qua loa vài câu, liền vội vàng đưa cuộn tranh cho Xảo Lăng, dặn dò: “Cất kỹ đi, đừng để dính bụi.”
Xảo Lăng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Nếu là Vạn Tuế Gia ban thưởng, chúng ta không chọn một nơi dễ thấy để treo lên sao?”
Thượng Doanh Doanh không muốn nói nhiều, chỉ mím môi nói: “Để sau này hãy nói.”
Xảo Lăng đành phải khuỵu gối, đi vào tủ ở gian ngoài lục lọi, trong điện lại trở nên yên tĩnh.
Thượng Doanh Doanh một mình ngồi trên trường kỷ, đầu ngón tay vô thức mân mê mép tay áo. Câu “Nghi thất nghi gia*” trong bài thơ “Đào Yêu”, bỗng nhiên đập vào trong tim nàng.
Nghi thất nghi gia*: 宜室宜家, Thành ngữ này xuất phát từ bài thơ “Đào Yêu” trong phần Chu Nam của Kinh Thi, là lời khen một người phụ nữ có đầy đủ công, dung, ngôn, hạnh, có khả năng vun vén, xây dựng một gia đình hạnh phúc, hòa thuận từ trong ra ngoài. Nàng không chỉ là một người vợ tốt mà còn là một người con dâu thảo.
Nàng trước đó còn nghĩ, Yến Tự Lễ là nghe theo lời nàng, lúc này mới đổi một phong hiệu khác.
Nhưng chữ “Nghi” này, lại kết hợp với bức tranh hoa đào, ý nghĩa đã rõ như ban ngày.
Yến Tự Lễ tuy không dùng chữ “Nghi” (仪) nặng tựa núi kia, nhưng lại đổi thành một chữ “Nghi” (宜) dịu dàng triền miên hơn, ẩn chứa tình cảm nhi nữ, chẳng phải cũng là có ý xem nàng là thê tử sao?
Hoàng đế thật biết cách nói bóng gió, toàn xem nàng như tượng bột mà n*n b*p!
Mặt Thượng Doanh Doanh đột nhiên nóng bừng, trong lồng ngực như có một con thỏ sống, đập loạn xạ khiến nàng sắp ngồi không yên. Nàng không đầu không cuối lao vào dưới giàn hoa, đi đi lại lại mấy vòng, lúc này mới làm tan đi được cơn nóng nảy trong lòng.
Kể từ khi được tấn phong Tiệp dư, lại được phong hiệu “Nghi” đầy ý nghĩa sâu xa, trong lòng Thượng Doanh Doanh càng nung nấu một luồng khí thế. Các phi tần khác được tấn phong, không ít thì nhiều cũng sẽ đi lại khắp nơi, hoặc trang điểm kỹ lưỡng, mong Hoàng thượng có thể đến thêm vài lần.
Thượng Doanh Doanh thì hay rồi, một mạch đâm đầu vào cầm kỳ thư họa. Mỗi ngày không phải là sao chép bia chữ, thì là nghiền ngẫm kỳ phổ khổ sở suy tư, nếu không thì lại ôm cây Dao cầm, hết lần này đến lần khác gảy thử.
Lần vùi đầu khổ luyện này, ngay cả Yến Tự Lễ cũng nhìn ra được vài manh mối. Thượng Doanh Doanh làm gì cũng đều chăm chỉ cần mẫn, khi làm cung nữ thì khổ luyện chăm hoa pha trà, khi làm tần phi thì chuyên tâm nghiên cứu cầm kỳ thư họa. Nàng giỏi nhưng không khoe mẽ, dường như chỉ để cho lòng mình thanh thản, nếu ngươi không chỉ vào trán nàng, nàng cũng sẽ không tự mình lấy ra khoe khoang.
Buổi chiều hôm đó, Yến Tự Lễ xử lý xong chính sự, thong thả đi đến Chiêu Dương Cung.
Vừa vào cửa, liền thấy Thượng Doanh Doanh đang thắp đèn đọc sách đêm, trước mặt là một quyển cầm phổ, mày hơi nhíu lại. Dường như không muốn nửa đêm đàn hát ồn ào, nàng chỉ giơ ngón tay lên không trung múa may, hoàn toàn quên mình.
Ngoài điện trời đã tối đen như mực, chỉ còn lại ánh đèn trong điện sáng trưng.
Yến Tự Lễ chắp tay sau lưng đứng ngoài rèm châu, nhìn dáng vẻ chuyên tâm nghiêm túc kia của Thượng Doanh Doanh, trong lòng mềm nhũn bất lực.
Thực ra Yến Tự Lễ rất muốn khuyên Thượng Doanh Doanh, không cần phải dụng công như vậy. Hắn thích chính là con người nàng, chứ không phải thứ gì khác, cớ gì phải thức khuya hao tâm tổn sức như thế?
Nhưng lời nói đến đầu lưỡi xoay ba vòng, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.
Nếu Thượng Doanh Doanh đã xem đây là nền tảng để lập thân, hắn cũng đành phải để mặc nàng. Trân trọng còn không kịp, sao nỡ lòng phá hoại? Dù sao có hắn ở đây, sẽ không để nàng phí công vô ích.
Chỉ là…
Ánh mắt dán vào chiếc cổ thon thả như đóa sen kia, lại âm thầm trượt xuống, phóng túng luồn vào trong vạt áo. Yến Tự Lễ nắm chặt tay nén nhịn, lòng bàn tay ngứa ngáy, không ngừng nhớ lại hương vị mềm mại đầy đặn của nàng. Những suy nghĩ lả lướt kiều diễm trong lòng, sống động đến mức sắp thiêu đốt cả người.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, đáng lẽ phải là lúc hồng tụ thiêm hương, nhuyễn ngọc ôn tồn (ý chỉ cảnh thân mật, vui vẻ bên mỹ nhân).
Thượng Doanh Doanh thì hay rồi, một lòng một dạ chú tâm vào cầm phổ, đến cả hắn là Hoàng đế đứng sừng sững ở đây nửa ngày, cũng không thèm liếc mắt một cái.
Yến Tự Lễ đưa tay lên môi khẽ ho một tiếng, bước vào trong, biết rõ mà vẫn cố hỏi:
“Doanh Doanh đang làm gì vậy? Chuyên tâm đến thế?”
Giọng nói trầm thấp của Yến Tự Lễ lọt vào tai, Thượng Doanh Doanh giật mình đến mức tay run lên, suýt nữa làm rơi quyển cầm phổ xuống đất.
Không đợi Thượng Doanh Doanh đứng dậy hành lễ, Yến Tự Lễ đã ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt dừng trên quyển cầm phổ đang mở.
“Vẫn còn đang nghiền ngẫm cái này à?” Yến Tự Lễ lắc đầu khẽ than, cố ý cười nói “Chỉ bằng cái tinh thần nghiên cứu này của Doanh Doanh, may mà là nữ tử, nếu là nam nhân, kiếp này mà không thi đỗ trạng nguyên, e là quay mặt đã nhảy sông tự vẫn rồi.”
Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh bĩu môi, hừ một tiếng: “Vạn Tuế Gia lại trêu chọc tần thiếp.”
Hờn dỗi xong, Thượng Doanh Doanh ôm lấy quyển cầm phổ của mình, quay người ra xa Yến Tự Lễ một chút, ra vẻ giận dỗi không thèm để ý đến hắn.
“Còn dám dỗi với trẫm à?”
Yến Tự Lễ bật cười, đưa tay ra xoay vai Thượng Doanh Doanh.
“Được rồi, là trẫm nói sai, được chưa?”
Không có cách nào với cô nương bướng bỉnh này, Yến Tự Lễ suy nghĩ một chút, liền nảy ra một kế: “Trẫm tạ lỗi với nàng, dạy nàng đánh cờ được không?”
Phải tìm việc gì đó để làm, để tránh cho nàng một lòng một dạ với cái quyển cầm phổ chết tiệt kia, rồi cho một người sống sờ sờ như hắn ra rìa.
Cứ lạnh nhạt với Hoàng đế mãi như vậy, quả thực cũng không phải là chuyện nên làm. Huống chi đạo đánh cờ vốn tao nhã khó học, tìm một vị sư phụ dẫn dắt, vẫn tốt hơn là tự mình mày mò.
Thượng Doanh Doanh từ giận chuyển sang vui, vội vàng nhận lời.
Yến Tự Lễ chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.
Cung nhân rất nhanh đã mang đến bộ cờ, đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ bên cửa sổ.
Yến Tự Lễ cầm quân đen, Thượng Doanh Doanh cầm quân trắng.
Mấy nước đầu, cũng còn ra dáng. Yến Tự Lễ kiên nhẫn, chỉ điểm cho nàng cách bố cục, cách đi quân.
Thượng Doanh Doanh trước đó đã xem qua kỳ phổ, lúc này nghiêm túc nghe theo lời Yến Tự Lễ, tập trung tâm trí cẩn thận suy ngẫm.
Nào ngờ còn chưa đánh ra được kết quả gì, Yến Tự Lễ bỗng nhiên chỉ vào quân cờ nàng vừa đặt xuống, ung dung nói:
“Trẫm vừa mới dạy nàng xong, sao quay đi đã đi sai rồi?”
Thượng Doanh Doanh ngẩn ra, cúi đầu xem kỹ: “Đâu có ạ? Tần thiếp vừa rồi là…”
“Sai là sai.” Giọng Yến Tự Lễ không cho phép nghi ngờ, mang theo sự bá đạo lười biếng.
Ngay khi Thượng Doanh Doanh đang vô cùng khó hiểu, Yến Tự Lễ bỗng nhiên đặt quân cờ xuống, ánh mắt dừng trên người nàng, ý cười rạng rỡ:
“Sai thì phải chịu phạt.”
Thượng Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng cái “phạt” này có nghĩa là gì, đã nghe hắn chậm rãi nói:
“Tự mình chống tay lên bàn đi.”
Cái giọng điệu này, cái mệnh lệnh này…
Làm sao mà không nghe ra Yến Tự Lễ đang cố ý tìm cớ, tim Thượng Doanh Doanh đập thịch một cái, má đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Vạn Tuế Gia!”
Yến Tự Lễ lại như không nghe thấy sự phản đối của Thượng Doanh Doanh, ung dung nhìn nàng, bỗng nhiên nhướng mày: “Đợi trẫm giúp nàng à?”
Thượng Doanh Doanh khẽ c*n m** d***, đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt đó như có thực thể, nóng đến mức khiến nàng toàn thân không thoải mái.
Chần chừ một lúc lâu, Thượng Doanh Doanh cuối cùng cũng không dám trái lời, đành phải đỏ mặt, làm theo lời hắn nằm sấp lên mép giường sưởi.
Nàng còn chưa đứng vững, đã cảm thấy eo mình lỏng ra. Yến Tự Lễ không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng nàng, ngón tay vô cùng thành thạo tháo dây buộc váy áo của nàng.
Dải lụa cung đình tuột ra, áo quần nửa cởi.
Sớm biết Thượng Doanh Doanh lòng dạ nhân từ, da mặt mỏng, nhiều nhất là lẩm bẩm vài câu, chứ sẽ không từ chối mình. Yến Tự Lễ trong lòng tràn đầy niềm vui khi được thỏa mãn, thuận theo gáy Thượng Doanh Doanh, hôn xuống một đường dày đặc.
Quân cờ bằng ngọc trắng áp vào da thịt, lạnh đến mức Thượng Doanh Doanh run lên.
Thượng Doanh Doanh càng nghĩ càng tức, không kìm được mà nức nở cãi lại: “Ngài… ngài vừa rồi hoàn toàn không dạy tần thiếp bước đó đi như thế nào!”
Yến Tự Lễ chỉ mải mê cười khẽ, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường, thậm chí còn có thêm chút lý lẽ đương nhiên:
“Ồ? Vậy là nàng không chú ý nghe.”
“Tội thêm một bậc.”
Lời còn chưa dứt, Yến Tự Lễ đã cúi người xuống. Ánh nến lay động, chiếu rọi hai bóng hình quấn quýt. Quân cờ trên bàn không biết từ lúc nào đã lăn xuống đất, phát ra những tiếng leng keng, nhưng không ai buồn nhặt lên.
Một phòng xuân ý, lặng lẽ lan tỏa.
Một người như hổ đói vồ mồi, một người như liễu non quấn dây leo, quấn quýt đến độ nến đỏ tuôn lệ, trâm ngọc rơi sóng gấm cuộn trào.
“Không thèm tốt với ngài nữa…”
Thượng Doanh Doanh trời đất quay cuồng, nhận ra mình đã ngã vào trong trướng gấm phù dung, lập tức mềm nhũn buông lời cay độc, nhưng lại bị Yến Tự Lễ dùng nụ hôn chặn lại.
