Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 85: Mận chìm dưa nổi, lạnh như băng tuyết



Ngoại truyện: Trâm vàng rơi (7)

Một buổi kết duyên yến tốt đẹp, vì biến cố đột ngột ở Vạn Phúc Điện mà bị khuấy động thành một mớ hỗn độn, vội vàng giải tán.
Tuy nói là không được chia phần nước tắm Phật may mắn, nhưng vào thời điểm mấu chốt này, chẳng ai còn tâm trí để ý đến chuyện đó. Các vị tông thân quan quyến, người nào người nấy đều ngậm miệng chặt như hàu già, chỉ lo leo lên xe ngựa, hối hả trở về phủ.
Tuyên Vương ngã một cú đau như vậy, Vạn tuế gia long nhan giận dữ, xem chừng sắp sửa nổi trận lôi đình, trong triều lại là có nhà vui mừng có nhà lo.
Ngày hôm sau, mùng chín, phủ Gia Nghị Vương lại sớm đã đóng chặt cửa lớn, từ chối khách ngoài, chỉ bày yến tiệc trong phủ, chuẩn bị mừng sinh thần cho Thượng Doanh Doanh.
Nghi An Huyện chúa trước nay luôn là hòn ngọc quý trên tay phụ mẫu, hôm nay lại gặp đúng dịp sinh thần, khắp phủ trên dưới ai mà không dốc sức phụng bợ?
Thấy mọi người tranh nhau chúc mừng, đem hết đồ tốt một mạch đưa đến trước mặt nàng, nhưng trong lòng Thượng Doanh Doanh vẫn cứ canh cánh nhớ mong Yến Tự Lễ, ăn không ngon ngủ không yên.
Tuy biết Yến Tự Lễ không phải hạng người nói mà không giữ lời, đã hứa sẽ đến dự sinh thần của nàng, thì tuyệt không có lý nào tạm thời thất hẹn.
Nhưng trận phong ba hôm qua trong cung, quả thực ồn ào quá lớn.
Tuyên Vương gia dù tệ đến đâu, đó cũng là thân nhi tử của Thánh thượng. Một khi gây ra chuyện xấu, sau lưng không biết còn bao nhiêu việc phải thu xếp.
Trên tiệc có gặp được biểu thúc hay không là chuyện thứ yếu, Thượng Doanh Doanh càng sợ hắn bị chuyện này liên lụy, nhất thời không thể thoát thân.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, thấy mọi người sắp vào bàn tiệc, ngoài sân bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân, còn xen lẫn vài tiếng cười nói hàn huyên.
Thượng Doanh Doanh khẽ động tai, nắm chặt góc váy lụa màu đỏ lựu, liền như một con én nhỏ, vỗ cánh bay đến bên cửa sổ phía nam.
Qua lớp mành tre dày, Thượng Doanh Doanh liếc mắt nhìn trộm ra ngoài.
A! Vị đứng bên cạnh phụ thân kia, chẳng phải chính là Đoan Vương biểu thúc mà nàng mong sao mong trăng, khó khăn lắm mới mong được hay sao?
Các nha hoàn ma ma hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lúc này đều lẳng lặng trốn sau cửa tròn ở hành lang, rướn dài cổ hóng chuyện.
Chỉ thấy Đoan Vương Yến Tự Lễ một thân thường phục màu xanh bảo lam thêu hoa văn chìm, màu sắc y phục không trầm buồn như thường lệ, càng tôn thêm vẻ tuấn tú phong lưu, quả thực là một vị công tử cao quý.
Sau lưng hắn còn có khá nhiều tùy tùng, cùng nhau khiêng vào bốn chiếc vại sứ men xanh lớn. Vại đó cao đến nửa người, bên trong nước sóng sánh, trồng đầy những đóa sen trắng nở rộ như mây như tuyết, thỉnh thoảng còn điểm xuyết vài đóa sen hồng kiều diễm.
“Trời ơi!” Từ ma ma vừa giúp Thượng Doanh Doanh chải xong búi tóc, lúc này đang ở trong phòng, thấy vậy cũng không nhịn được mà khẽ reo lên “Chuyện này thật là kỳ lạ.”
“Bây giờ trời mới chớm hè, hoa sen ở kinh thành đừng nói là nở, ngay cả một nụ hoa cũng khó tìm.”
Tuệ Nhi càng nhìn đến nỗi mắt sáng rực, không khỏi vỗ tay cười nói: “Còn không phải sao? Cũng không biết Đoan Vương gia đã tốn bao nhiêu tâm tư, từ động phủ thần tiên nào mới tìm được những thứ hiếm có này cho Huyện chúa chúng ta.”
Nghe mọi người ngươi một lời, ta một câu trêu chọc, lòng Thượng Doanh Doanh như được bôi mật, ngọt lịm đến tận tâm can. Nàng cố sức mím chặt môi, mới không để khóe miệng cong cong kia toe toét ra.
“Tuệ Nhi, còn không mau giúp ta sửa soạn một chút, lúc này cũng nên đến hoa sảnh dùng bữa rồi.” Thượng Doanh Doanh làm bộ đoan trang xoay người lại, gò má lại lặng lẽ ửng lên một vầng mây đỏ, tôn lên đôi mắt hồ ly kia càng thêm long lanh.
Chủ tớ hai người đang bận rộn thì ma ma quản gia đã rảo bước vào sân, cách rèm châu cười vui vẻ: “Nô tỳ thỉnh an Huyện chúa.”
Thượng Doanh Doanh khẽ nghiêng đầu, hắng giọng, ôn tồn nói: “Là Trương ma ma phải không? Vào đi.”
Ma ma quản gia mặt mày hớn hở vén rèm bước vào, hai tay vững vàng bưng một hộp gỗ tử đàn lớn chạm hoa, bước nhanh đến trước mặt, miệng bẩm báo: “Khởi bẩm Huyện chúa, đây là quà mừng sinh thần Đoan Vương gia chuẩn bị, đặc biệt lệnh người mang đến cho người.”
“Ồ, vậy mà còn có nữa sao?” Tuệ Nhi mắt sáng lên, vội vàng tiến lên nhận lấy. Không ngờ chiếc hộp này lại rất nặng, cổ tay Tuệ Nhi suýt nữa thì trĩu xuống.
Thượng Doanh Doanh lúc này thật sự có chút ngồi không yên, cũng không để ý đến nha đầu Tuệ Nhi kia đang nhìn bên cạnh, lòng như lửa đốt mà ghé sát vào xem.
Mở nắp hộp ra xem, bên trong lại là cả một bộ trang sức đầu mặt bằng vàng ròng đính hồng bảo thạch. Từ trang sức cài tóc hình hoa, trâm hoa, trâm cài bộ diêu, cho đến hoa tai, vòng tay, thật sự là từ đầu đến chân, không thiếu một thứ gì, đầy đủ cả!
Cả một hộp đầy trâm cài vòng xuyến vàng óng, phối với hồng bảo thạch huyết bồ câu, dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, quả thực làm người ta hoa cả mắt.
Thấy Huyện chúa nhà mình mặt lộ vẻ vui mừng, ma ma quản gia càng cười không khép được miệng, lại vội vàng nói thêm vào cho vui: “Huyện chúa không thấy đó thôi, Đoan Vương gia không chỉ chuẩn bị cho người hậu lễ như vậy, mà còn tặng cả phủ chúng ta, từ già đến trẻ các vị chủ tử, đều được tặng đồ tốt!”
“Thật sao?” Thượng Doanh Doanh trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ hỏi như thường.
Ma ma quản gia bẻ ngón tay đếm: “Nào là sâm núi trăm năm tuổi, dạ minh châu Đông Hải to bằng nắm tay, cả tấm gấm Thục đoạn Hàng Châu, còn có những món ngọc khí cổ ngoạn… Không sợ người chê cười, nếu để nô tỳ nói, món nào món nấy đều là bảo vật cầm đèn lồng cũng khó tìm.”
Từ ma ma đứng bên cạnh nghe một lúc lâu, cũng không khỏi chép miệng nói: “Nô tỳ làm việc ở phủ Gia Nghị Vương bao nhiêu năm nay, vương công quý tộc cũng đã gặp nhiều, chưa từng thấy ai như Đoan Vương gia, lễ nghi đến cửa chu đáo đến mức này.”
Nghe các ma ma khen ngợi không ngớt, tay Thượng Doanh Doanh cũng không rảnh rỗi, vui vẻ v**t v* viên hồng bảo thạch trên chiếc trâm, niềm hân hoan trong lòng quả thực sắp tràn ra ngoài.
Mãi cho đến khi ma ma quản gia cúi người phúc an, lui ra khỏi rèm, Thượng Doanh Doanh vẫn ôm chiếc hộp trang sức, ngẩn ngơ xuất thần.
Tuệ Nhi cũng ghé sát đầu vào, đôi mắt đảo tròn trên những món trang sức, bỗng “Ô” một tiếng, chỉ vào một cây trâm chim sẻ vàng nói: “Huyện chúa, người xem cây trâm chim sẻ vàng này, có phải là cây mà trước đây người đã cầm cho Đoan Vương gia không? Kiểu dáng thật giống!”
Nghe Tuệ Nhi nói vậy, Thượng Doanh Doanh vội vàng cầm cây trâm lên xem xét kỹ lưỡng. Lại phát hiện không phải là cây cũ của nàng, mà là dựa theo kiểu dáng, cho người chế tác lại một cách tinh xảo.
Những viên châu bình thường trên thân trâm, giờ đây đều được thay bằng những viên Nam châu căng mọng óng ánh, phẩm chất còn tốt hơn rất nhiều.
Thà bỏ ra số tiền lớn để làm lại một cây khác, chứ không trả lại cây trâm vàng cũ kia, quả thật rất đáng để suy ngẫm.
Thấy dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa vui mừng của Huyện chúa, Tuệ Nhi mắt đảo một vòng, lập tức cười hì hì: “Huyện chúa tốt của ta ơi, theo nô tỳ thấy, Đoan Vương gia đây đâu phải là đến mừng thọ? Rõ ràng là đến cửa để qua tiểu định*, chuẩn bị tư thế cầu thân đó ạ!”
Tiểu định*: lễ ăn hỏi nhỏ
“Ây da! Đừng có nói bậy bạ.”
Thượng Doanh Doanh vừa thẹn vừa giận gõ vào trán Tuệ Nhi, sau đó cũng không thèm phân bua với nàng ta nữa, chỉ “cạch” một tiếng đóng nắp hộp lại, hai tay ôm chặt vào lòng.
Chạy lon ton đến chiếc giường giường bát bộ của mình, Thượng Doanh Doanh như con chuột nhỏ đào hang, tìm một chỗ vững chắc nhất, giấu chiếc hộp vào trong, không cho người khác có cơ hội nhìn thêm một cái.

Hôm nay nhân dịp sinh thần của tiểu tôn nữ trong nhà, Lão Thái phi cũng lộ diện đến hoa sảnh ngồi dự tiệc, trong sảnh chén rượu qua lại, tiếng cười nói huyên náo, thật sự ấm áp vô cùng.
Gia Nghị Vương lại càng vui vẻ hơn, mỗi lần thấy Yến Tự Lễ, đều kéo hắn cụng ly đổi chén. Chén này nối tiếp chén kia, vô cùng thân mật. Đến nỗi chút tình thân họ hàng cũng trở nên nhạt nhòa, hoàn toàn như những người bạn vong niên tâm đầu ý hợp.
Thượng Doanh Doanh khóe môi khẽ cong, nhìn phụ thân và Đoan Vương biểu thúc nói cười vui vẻ, trong lòng cũng thấy ấm áp theo. Hôm nay là sinh thần của nàng, các bậc trưởng bối cũng mọi việc đều chiều theo ý nàng. Thượng Doanh Doanh mượn cớ kính rượu, đã cùng Yến Tự Lễ uống mấy chén thanh tửu.
Dòng rượu mát lạnh trôi xuống cổ họng, Thượng Doanh Doanh xưa nay uống rượu không đỏ mặt, hôm nay nhìn vào đôi mắt hoa đào của Yến Tự Lễ, trên má lại dần dần nổi lên một áng mây hồng, còn kiều diễm hơn cả đóa mẫu đơn bên thái dương.
Gia Nghị Vương phi ngồi bên cạnh, nghiêng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng quả thực như sông cuộn biển gầm, nhất thời cũng không phân biệt được là tư vị gì.
Hôm qua từ trong cung trở về muộn, sáng nay lại bận rộn lo liệu tiệc sinh thần cho nữ nhi, những món ăn thức uống trên bàn tiệc, không một thứ gì không phải do bà đích thân trông coi chuẩn bị.
Nào là da heo đông trong như pha lê, canh hầm nấm măng tươi với thịt gà băm, bánh tất la làm từ anh đào tươi, đều là những món hợp khẩu vị của Thượng Doanh Doanh nhất.
Bà ở đây bận tối mày tối mặt, còn chưa kịp nói chuyện kỹ càng với khuê nữ.
Ai ngờ Đoan Vương lại không mời mà đến, thoáng cái đã đến phủ dự tiệc, còn tặng lễ vật quý giá như vậy, quả thực dọa bà một phen hết hồn!
Cô nương nhà ta lớn rồi, tâm tư cũng linh hoạt, lẽ nào…
Vương phi trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng đã trăm mối tơ vò, lại không ngừng liếc mắt về phía nữ nhi của mình.
Thấy ánh mắt của nương thân cứ liếc qua liếc lại, Thượng Doanh Doanh lập tức như chuột thấy mèo, trong lòng thấy chột dạ. Dù sao cũng là trẻ con, đâu có ai không sợ phụ mẫu?
Nhưng nghĩ lại, Đoan Vương biểu thúc đích thân đến chúc mừng sinh thần cho nàng, chuyện này thật sự còn vui hơn bất cứ thứ gì!
Niềm đắc ý, niềm vui nho nhỏ trong lòng Thượng Doanh Doanh, giống như măng mọc sau mưa, từng đốt từng đốt “vùn vụt” vươn lên.
Còn về phía phụ mẫu phải giải thích thế nào, sau này hãy từ từ suy nghĩ. Dựa vào tài nũng nịu ăn vạ của mình, còn có tình cảm mà biểu thúc ngày thường tích lũy được trước mặt phụ mẫu, còn sợ không thuyết phục được họ sao?
Đoan Vương biểu thúc văn võ song toàn, thật sự là một nhân vật phong thái cao quý, tài năng xuất chúng, ngoại trừ… ngoại trừ tuổi tác hơi lớn hơn nàng một chút, những điểm khác có gì để chê trách chứ?
Thượng Doanh Doanh khẽ cắn môi, âm thầm vò chặt chiếc khăn lụa trong tay, tự mình lấy dũng khí. Ngước mắt nhìn phụ thân, đúng vào lúc ông đang ngà ngà say, những vò rượu rỗng bên cạnh đã chất thành bốn năm cái.
Nàng vốn biết tửu lượng của lão gia nhà mình, nếu cứ để ông chuốc rượu biểu thúc nữa, e là sẽ say đến bất tỉnh nhân sự mất?
Thượng Doanh Doanh suy đi tính lại, thấy phụ thân lại định rót rượu, cuối cùng không nhịn được, giọng nói nũng nịu ngọt ngào cất lên: “Phụ thân, trong phủ biểu thúc còn có công văn đang chờ, người cứ kéo người ta uống như trâu thế này, há chẳng phải làm lỡ việc chính sao? Dù sao vẫn còn có ca ca, cứ để ca ca hầu rượu người đi…”
Lời này vừa dứt, trong bàn tiệc đột nhiên im bặt. Ánh mắt của mọi người trên bàn đều “vù vù” đổ dồn về phía Thượng Doanh Doanh.
Gia Nghị Vương nghe vậy, không khỏi dừng chén ngây người. Nhưng ông vốn là người chiều khuê nữ hết mực, lập tức vỗ đùi cười lớn: “Ôi chao, đúng là bản vương hồ đồ rồi!”
Nói đoạn, Gia Nghị Vương vội vàng đẩy chén rượu sang một bên: “Doanh Doanh nhắc nhở rất đúng, biểu thúc của con ngày mai còn phải vào cung diện kiến Vạn tuế gia, không thể chậm trễ việc chính được.”
“Hiền đệ đừng trách, ta thực sự là thấy đệ thì vui mừng, quên cả chừng mực. Hôm khác hai ta sẽ uống một trận đã đời!” Gia Nghị Vương quay sang cười với Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ cong ngón tay gõ nhẹ vào chén rượu, cười sang sảng: “Vương gia nói gì vậy? Rượu ngon của phủ ngài, dù có uống đến sáng mai cũng đáng. Nhưng vì Huyện chúa nương nương đã lên tiếng, vậy thì cho phép ta tạm thời lười biếng một chút.”
Hai người bên này cười xong, không khí trong hoa sảnh vẫn chưa dịu lại, phảng phất một cảm giác kỳ quái không nói nên lời.
Thượng Doanh Doanh vừa nói ra khỏi miệng đã có chút hối hận, lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, càng thấy mặt nóng ran, chỉ muốn lập tức trốn xuống gầm bàn bát tiên.
Nghĩ đến tiệc hôm nay sắp tàn, Thượng Doanh Doanh cắn răng, dứt khoát đứng dậy.
“Tổ mẫu, có lẽ tôn nữ uống say rồi, đầu óc có chút choáng váng.” Thượng Doanh Doanh ôm trán, nũng nịu nói, “Biểu thúc chắc cũng thấy đau đầu rồi phải không ạ? Hay là để con đi cùng biểu thúc ra dưới hành lang dạo một chút, cho tỉnh táo lại.”
Nói xong, Thượng Doanh Doanh đâu còn dám nhìn sắc mặt của mọi người?
Cậy mình hôm nay là nhân vật chính lớn nhất, Thượng Doanh Doanh lấy hết can đảm, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ khẽ sững sờ, rồi đáy mắt ánh lên ý cười, thuận thế đứng dậy, chắp tay hành lễ với Lão Thái phi, phối hợp với lời nói của Thượng Doanh Doanh:
“Đúng là như vậy. Bổn vương tửu lượng kém, nếu uống nữa e là sẽ thất lễ trước mặt cô mẫu, mong các vị thông cảm.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy lòng nhẹ nhõm, chân như bôi dầu, kéo người vội vàng chuồn khỏi trước mặt các bậc trưởng bối, bóng lưng lộ vẻ chật vật như đang chạy trốn.
Yến Tự Lễ và Thượng Doanh Doanh vừa đi, trong hoa sảnh, cả nhà người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, một lúc lâu không ai lên tiếng.
Không khí nhất thời có chút ngưng đọng.
Cuối cùng vẫn là Gia Nghị Vương phi lên tiếng trước, bà ho nhẹ một tiếng, từ từ kể lại chuyện hôm qua trước khi khai yến, đã bắt gặp nữ nhi và Đoan Vương trong hoa viên.
“Nương, người nói xem Doanh Doanh nhà chúng ta, có phải là thích Đoan Vương gia không?” Vương phi ngước mắt nhìn đúng vào bà mẫu, không nhịn được khẽ hỏi.
Gia Nghị Vương trừng mắt hổ, một ngụm rượu sặc ngay cổ họngkhuê nữ nhà mình và Đoan Vương thành một đôi? Thế chẳng phải ông sắp làm nhạc phụ của người huynh đệ vào sinh ra tử của mình sao?
Tiếng của Vương phi vừa dứt, Lão Thái phi ngồi trên đã cười sang sảng, bưng chén trà có nắp bên cạnh, nhẹ nhàng gạt lớp bọt nổi.
“Nếu để ta nói thì chuyện này cũng không cần chúng ta ở đây đoán mò.” Lão Thái phi nhấp một ngụm trà, ánh mắt thản nhiên lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương phi, mang theo sự thấu suốt của người từng trải “Ta thấy Đoan Vương gia kia, cũng có vẻ thật lòng thích Doanh Doanh nhà chúng ta.”
“Dù sao cũng không phải là tình đơn phương, ai cũng không mất mặt.” Lão Thái phi chậm rãi bổ sung một câu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Vương phi nghe xong lời này, chân mày lại không giãn ra, ngược lại còn chau chặt hơn, không khỏi thở dài: “Nương, lời là nói vậy… nhưng trong lòng con, vẫn cảm thấy Tiểu Hầu gia của phủ Quảng Bình Hầu, mọi thứ đều không tệ. Tuổi tác cũng tương đương với Doanh Doanh nhà chúng ta, từ nhỏ đã cùng nhau nghịch ngợm lớn lên, biết rõ gốc gác, sao lại…?”
Lời chưa nói xong, Cố Tuy vẫn luôn dỏng tai nghe ngóng bên cạnh, như bị giẫm phải đuôi mèo, “vụt” một tiếng nhảy dựng lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà la lớn:
“Còn không phải sao! Nương nói rất có lý!”
Vương phi liếc Cố Tuy một cái, không thèm để ý đến hắn ta, chỉ không khỏi than thở: “Đoan Vương gia tuy là rồng phượng giữa loài người, nhưng tính tình trông có vẻ lạnh lùng quá, Doanh Doanh nhà chúng ta hoạt bát đáng yêu như vậy, e là sau này sẽ không hòa hợp được.”
Cố Tuy lại vỗ đùi một cái, tranh lời: “Không sai! Đoan Vương biểu thúc cả ngày lạnh như băng, ai mà chịu nổi!”
Tiểu tử này thuần túy là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lúc trước mọi người không thèm để ý đến hắn ta, lúc này cuối cùng cũng để hắn ta bắt được cơ hội thêm dầu vào lửa.
Gia Nghị Vương nghe mà đau cả đầu, vốn dĩ vẫn im lặng, lúc này sắc mặt trầm xuống, giơ bàn tay to như quạt hương bồ lên, ra vẻ muốn vỗ vào người Cố Tuy.
“Tiểu tử thối, cút sang một bên cho bổn vương.” Vương gia quát khẽ, “Còn nói nhiều nữa, coi chừng cái da của ngươi!”
Cố Tuy “ái chà” một tiếng, sợ đến rụt cổ lại, lần này không dám công khai la lối nữa, nhưng trong lòng lại đang vô cùng đắc ý.
Trước đây hắn ta đã nói gì nào?
Đoan Vương biểu thúc kia chính là lòng lang dạ sói, nhăm nhe bắt cóc muội muội của hắn ta. Lúc đầu không ai tin hắn ta, bây giờ thì hay rồi, đầu sỏ thổ phỉ đã đến tận phủ cướp người rồi!
Kẻ tâng bốc bị một gậy, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hoa sảnh lại trở nên yên ắng hơn.
Gia Nghị Vương gia im lặng hồi lâu, ánh mắt lướt qua mặt thê tử bà mẫu thân, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Diệu Anh.”
Vương phi khẽ “ừm” một tiếng, ngước mắt nhìn phu quân nhà mình.
“Nhà chúng ta tình hình thế nào, trong lòng nàng và ta đều hiểu rõ.” Giọng Gia Nghị Vương gia bình tĩnh “Nếu Doanh Doanh muốn gả cho thần tử bình thường, ngược lại sẽ hại người ta. Nó đã sinh ra ở phủ Gia Nghị Vương, có lẽ cũng chỉ có số làm hoàng tử phi.”
Lời này vừa nói ra, Vương phi cũng không khỏi im lặng, biết rằng lời này vẫn là nói ra một cách thận trọng. Nếu nói một câu không cung kính hơn, Thượng Doanh Doanh và hoàng đế đương triều, bất luận là bối phận hay tuổi tác, đều quả thực chênh lệch quá nhiều, không nhất thiết phải vào cung làm hậu phi. Hoàng đế hiện tại tuy không tiện tuyển chọn nữ tử họ Cố, nhưng để binh quyền chảy ra ngoài, cuối cùng cũng không thể nào.
Hiện tại các hoàng tử chưa thành thân cũng chỉ có bấy nhiêu, không gả cho Đoan Vương, chẳng lẽ lại gả cho Tuyên Vương? Tuy Thất hoàng tử hiện tại còn mang tước vị Thân vương, nhưng rốt cuộc có thể giữ được bao nhiêu ngày, vẫn còn là một ẩn số.
Gia Nghị Vương phi nghe trượng phu nói vậy, trong lòng đã có chút dao động, sau đó lại nghe ông nói: “Huống hồ những chuyện khác không nói, nhân phẩm của Đoan Vương quả thực không có gì để chê.”
“Vương gia, ngài không phải là vì giao hảo với Đoan Vương, nên mới cứ một mực nói giúp hắn ta chứ?” Vương phi quay đầu nhìn Gia Nghị Vương, trong lòng hồ nghi chất vấn.
“Bổn vương là loại người đó sao?”
Gia Nghị Vương lập tức râu ria dựng đứng, nếu nói đến chuyện gả nữ nhi của mình, trong lòng ông khó chịu không kể xiết. Nhưng ai cũng không thể trói nữ nhi bên cạnh cả đời, huống hồ nó còn đã chọn được lang quân như ý.
Gia Nghị Vương lòng đầy oan ức, lưng thẳng tắp, sau khi bị tức phụ lườm, lại lập tức nheo mắt giả làm mèo già. Vẻ cứng rắn vừa mới dựng lên, nháy mắt tan thành mây khói, nửa câu không dám cãi lại.
Tuy nói Đoan Vương nhân phẩm cao quý, đáng để cô nương nhà mình gửi gắm. Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi phải gả vào hoàng gia, trong thâm cung quy củ kiêng kỵ lại nhiều, lòng Gia Nghị Vương phi thật sự vừa đau vừa không nỡ.
Thấy nhi tức dáng vẻ khó xử, trăm mối tơ vò, Lão Thái phi không khỏi nắm lấy tay bà, giọng nói chân thành tha thiết: “Đứa trẻ ngốc, chuyện này, nên sớm không nên muộn.”
“Con cứ kéo dài thêm vài năm nữa, Doanh Doanh nhà chúng ta đợi được, nhưng Đoan Vương có đợi được không?”
“Chẳng lẽ thật sự bắt một người đường đường là Thân vương, chờ đến thành lão độc thân, thế còn ra thể thống gì chứ?” Lão Thái phi thở dài.
Gia Nghị Vương phi khẽ đáp, nhưng lại không nhịn được nói: “Nương nói có lý, nhưng trong lòng con, vẫn không nỡ xa Doanh Doanh.”
“Chuyện này con lại càng không phải lo. Tam thư lục lễ, lễ tiết bốn mùa, cái nào mà không tốn công phu? Còn phải xem ngày, chuẩn bị của hồi môn, qua đại lễ, trong trong ngoài ngoài, ít nhất cũng phải một hai năm mới có thể lo liệu chu toàn.” Lão Thái phi khuyên giải “Doanh Doanh nhà chúng ta là sẽ làm Vương phi chủ tử, đâu phải hôm nay nói xong, ngày mai là có thể khiêng vào cửa?”
Vương phi nghe Lão Thái phi nói vậy, khúc mắc trong lòng cũng tan đi quá nửa. Nếu sớm muộn gì cũng có ngày gả nữ nhi đi, tại sao không để đôi phu thê trẻ sống những ngày bình yên hòa thuận? Làm nương lại cứ phải chen ngang một gậy, là vì cái gì chứ?
Suy cho cùng, nữ nhi thích là hơn hết thảy.
“Nương nói phải, chỉ cần Doanh Doanh tự mình bằng lòng, phủ Gia Nghị Vương chúng ta, lẽ nào còn sợ ai sao?” Vương phi gật đầu nói.
Cho dù Đoan Vương sau này thật sự có thể hóa rồng lên ngôi, trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, phủ Gia Nghị Vương cũng quyết không để cô nương nhà mình chịu ấm ức.
Lời này nói ra rất hào sảng, nhưng Vương phi vừa nghĩ lại, trong lòng lại nảy sinh một nỗi lo mới.
“Nhưng bên phía Vạn tuế gia, có thể gật đầu ban hôn không?” Vương phi không khỏi chau mày lo lắng.
Dù sao cuộc hôn sự này, trông thì có vẻ chàng có tình thiếp có ý, nhưng cuối cùng vẫn phải được công nhận, phải có kim khẩu ngọc ngôn của Vạn tuế gia mới được tính chứ?
Hiện tại người chọn cho ngôi vị thái tử, ngay cả bản thân Vạn tuế gia cũng còn do dự. Dù họ có đơn phương tình nguyện, Vạn tuế gia cũng chưa chắc đã đồng ý. Hoàng tử kết thân với nhà họ Cố, chính là một chân đã bước vào ngưỡng cửa Đông cung. Nếu không thể thuận lợi kế vị, sau này ắt sẽ sinh họa đoan. Hôn sự của Nghi An Huyện chúa, tự nhiên phải vô cùng cẩn trọng.
“Mưu sự tại nhân.” Lão Thái phi chậm rãi nói “Cùng lắm thì, ta sẽ liều cái mặt già này, đích thân vào cung nói chuyện với Thái hậu.”
Nói xong, Lão Thái phi lại quay đầu dặn dò Vương phi: “Diệu Anh à, ngày mai nếu con rảnh vào cung, thì cũng tiện đường đến Cảnh Hòa Cung, dò hỏi ý của Quý phi nương nương xem.”
Hiện tại sinh mẫu của Đoan Vương không còn, lời của dưỡng mẫu là có trọng lượng nhất. Vạn tuế gia dù có quyết định hôn sự của Đoan Vương, cũng phải cùng Quý phi thương lượng.
“Chuyện này có thêm người giúp nói đỡ, dù sao cũng tốt. Quý phi nương nương trước nay vẫn thân thiết với nhà chúng ta, chắc là không có lý do gì không đồng ý.”
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng danh tiếng khuê nữ độc nhất của Gia Nghị Vương, ngoại trừ công chúa của thiên gia, thiên hạ này còn ai sánh bằng?

Trong hoa sảnh, mọi người gần như đã soạn thảo xong cả chương trình hôn lễ, chỉ còn thiếu chọn một ngày hoàng đạo là có thể thổi kèn đánh trống.
Còn đôi oan gia xinh đẹp dưới hành lang kia, vẫn cứ mờ mịt như mây mù trên núi, thử dò xét không ngừng, hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của người khác.
Chỉ thấy hai người hoặc là cúi đầu im lặng một hồi lâu không nói, hoặc là nói chuyện đông tây phiếm vài câu về phong hoa tuyết nguyệt.
Nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh nhìn mà cũng thấy lo thay cho hai người họ, cảm thấy có vẻ gì đó lúng túng khó xử.
Ấy thế mà hai vị chính chủ này lại như không có chuyện gì, trong lòng người này vui hơn người kia.
Dường như chỉ cần có thể ở bên nhau, dù cho có ngồi yên đến đất trời hoang tàn, trong lòng cũng như gió lướt qua mặt ao, một mảnh trong sáng vui vẻ.
Thượng Doanh Doanh mặt hồng phơn phớt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Hôm nay vốn là muốn mời biểu thúc qua phủ cho náo nhiệt, uống một chén rượu mừng thọ, không ngờ lại để biểu thúc phải tốn kém như vậy.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, nghiêng mắt nhìn Thượng Doanh Doanh, khẽ cong khóe môi nói: “Hiếu kính trưởng bối, vốn là việc nên làm.”
Thượng Doanh Doanh nghe xong lời này, tim bất chợt run lên, lại bắt đầu suy nghĩ viển vông.
Nàng lén lút thò đầu ra, nhanh như chớp liếc Yến Tự Lễ một cái, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “trưởng bối” này của hắn, rốt cuộc là tính theo họ hàng bên tổ mẫu, hay là… hay là tính theo bên mình nhỉ?
Cảm nhận được Thượng Doanh Doanh đang ngẩn người nhìn mình, Yến Tự Lễ bỗng nhiên nghiêng mắt, tinh nghịch bắt lấy ánh mắt của nàng, cùng nàng một phen đuổi bắt.
Thượng Doanh Doanh rõ ràng không chống đỡ nổi, vội vàng quay đầu đi né tránh. Nàng khẽ c*n m** d***, trong lòng thầm mắng mình một tiếng, mắng một tiếng thật không biết xấu hổ, cả ngày cứ nghĩ vẩn vơ những chuyện có không này.
Buổi chiều nắng gắt, hai người đã lấy cớ tỉnh rượu để chuồn ra ngoài, liền kề vai đi dạo dưới hành lang phía tây của Vương phủ.
Hành lang kề bên một cái ao nhỏ, gió nam thổi qua, những cây bồ non lay động. Nửa ao sen lay động, càng làm cho những cánh sen hồng ngưng tụ hương thơm, những cánh sen trắng đọng sương.
Bốn chiếc vại sen men xanh mà Yến Tự Lễ đã tốn công tìm về, đã được hạ nhân cẩn thận khiêng đến, trồng vào ao sen ở hậu viện phủ Gia Nghị Vương.
Thượng Doanh Doanh thấy vậy lập tức vui mừng, chạy tới vây quanh những đóa sen mới trong ao, ngắm bên trái rồi lại ngắm bên phải, mãi không thấy chán.
Yến Tự Lễ chắp một tay sau lưng, đứng sau Thượng Doanh Doanh khoảng vài bước. Thấy nàng vui vẻ như vậy, đôi mắt hoa đào cũng vui vẻ nheo lại, đáy mắt phản chiếu một vùng nước dịu dàng.
Không cần hỏi nhiều, cũng biết Thượng Doanh Doanh chắc chắn rất thích món quà sinh thần này của hắn.
Thượng Doanh Doanh ngắm sen xong, quay đầu lại thấy Yến Tự Lễ đứng yên bên cạnh, lúc này mới giật mình nhận ra đã lạnh nhạt với người ta, vội ngượng ngùng cười.
Đang định mời hắn đến ghế mỹ nhân dưới hành lang ngồi, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay.
“Nơi này gần nước, ghế đá nhiễm hơi lạnh, cẩn thận bị cảm.” Giọng Yến Tự Lễ trầm ấm dịu dàng, đầu ngón tay lơ lửng cách cổ tay áo Thượng Doanh Doanh khoảng một tấc, vừa giữ lễ lại vừa chu đáo.
Tuệ Nhi dỏng tai nghe thấy, vội vàng gọi nha hoàn ma ma, từ trong sương phòng khiêng ra một chiếc giường tre vuông, mời hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn nhỏ.
Vừa rồi Yến Tự Lễ đột nhiên đến gần, Thượng Doanh Doanh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ tay áo hắn, lúc này mới như tỉnh mộng, vội dặn dò tiểu nha hoàn trước mặt: “Mau đến tiểu trù phòng chuẩn bị một bát canh giải rượu, phải cho trần bì, bạch đậu khấu nấu thật đặc, rồi cho thêm một thìa mật hoa để giải vị đắng.”
Vội vàng dặn dò xong, Thượng Doanh Doanh lại quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn về phía Yến Tự Lễ: “Biểu thúc vừa rồi cùng phụ thân uống không ít rượu, bây giờ có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đều tại phụ thân ta, nghiện rượu quá, cũng không biết kiềm chế.” Thượng Doanh Doanh nói, lại không nhịn được lẩm bẩm oán trách.
Nghe Thượng Doanh Doanh quan tâm lải nhải như vậy, lòng Yến Tự Lễ vô cùng ấm áp, nhưng trên mặt chỉ cười nhạt: “Không sao.”
“Những năm trước ở quân đội Mạc Bắc, cũng thường cùng Vương gia uống vài chén, đã quen rồi.”
Lời vừa dứt, dưới hành lang lại là một trận im lặng đầy ẩn ý. Chỉ còn tiếng gió lùa qua lá sen xào xạc, và tiếng ve sầu ồn ào xa xa. Sự mập mờ như có như không ấy, giống như hơi nước trong ao, từng sợi từng sợi quấn lấy.
May mà bên cạnh hành lang có một cái giếng cũ, vành giếng đá xanh mài nhẵn bóng, không một vết rêu. Vốn dĩ nước giếng này trong lành, hoa quả mùa hè của vương phủ, phần lớn đều được ngâm trong đó. Nước giếng lạnh mà không buốt, dưa ngâm qua, vị ngọt càng rõ, lại không hại tỳ vị.
Thượng Doanh Doanh tìm được đề tài mới, lập tức dẫn Yến Tự Lễ đến xem, khẽ giải thích: “Giếng nước này là do tổ phụ khi còn trẻ đào, mạch nước rất ngọt, ngay cả hoa quả ngâm qua cũng giòn ngọt lạ thường.”
Trong lúc nói chuyện, các tiểu tư đã xách một giỏ dưa hấu mới hái, và vài chùm mận tím đến. Dùng dây gai buộc lại, từ từ thả xuống giếng.
Vỏ dưa màu như ngọc xanh, trên quả mận tím còn phủ một lớp phấn quả như sương mỏng, buộc vào sợi dây gai xanh thả xuống, hơi lắc lư. Hoa quả phản chiếu trong làn nước giếng sâu thẳm, trông như những viên ngọc xanh, chuỗi ngọc tím lơ lửng giữa không trung.
Yến Tự Lễ tựa lan can nhìn kỹ, vui vẻ cười nói: “Có câu mận chìm dưa nổi, vừa có thú vui dân dã, lại có thể giải nhiệt. Tình thú mùa hè thế này, đúng là đã lâu không có.”
Đang nói, chỉ nghe trong giếng “tõm” một tiếng nhẹ, thì ra là quả dưa chạm mặt nước, từ từ chìm xuống một nửa, quả mận bên cạnh trôi nổi, vô cùng thú vị.
Không lâu sau, tiểu tư lại kéo lên một quả dưa hấu đã ngâm từ sáng sớm, trên vỏ còn đọng những giọt nước.
Trù nương* bưng đến một chiếc khay gỗ mun, lưỡi dao trắng vung lên, “rắc” một tiếng giòn tan, quả dưa chia làm hai nửa, hơi lạnh đột ngột tỏa ra. Chỉ thấy ruột dưa đỏ tươi, hạt đen như chấm sơn, nước đã ngấm đến tận vỏ.
Trù nương*: đầu bếp nữ
Trong chốc lát, quả dưa hấu vừa mới vớt từ giếng lên, đã được cắt thành hình cánh sen, bày trên đĩa bạc.
Biết rằng người quyền quý trong cung rất cầu kỳ, dưa ngọt cũng phải dùng xiên bạc để ăn. Thượng Doanh Doanh sợ Yến Tự Lễ sẽ chê sơ sài, vội vàng dặn dò trù nương: “Gọt hết vỏ dưa, cắt thành những khối xúc xắc tinh xảo, rồi lấy bộ chén ngọc xanh và xiên bạc ra…”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Yến Tự Lễ khẽ cười một tiếng, đưa ngón tay lấy một miếng dưa hấu từ đĩa bạc. Mở miệng cắn một miếng, quả nhiên mát lạnh thấu răng, trong vị ngọt ngào ẩn chứa hơi thở trong lành của nước giếng.
“Nếu cắt quá tỉ mỉ, sẽ không còn vị này nữa.” Yến Tự Lễ nói, lại chọn miếng đỏ nhất trong đĩa đưa qua. Thượng Doanh Doanh lúc nhận lấy, căng thẳng đến mức móng tay co lại, bấm một vệt trăng khuyết nông trên ruột dưa.
Sau khi nhận lấy một cách vững vàng, Thượng Doanh Doanh lại không vội ăn, chỉ áp vỏ dưa vào lòng bàn tay để giải nhiệt, lén lút quan sát Yến Tự Lễ đối diện.
Có lẽ là do ánh nắng quá quyến rũ, chiếu nghiêng trên mặt Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh lập tức lại ngẩn ngơ nhìn, không ngừng thầm nghĩ:
Biểu thúc sinh ra thật tuấn tú, mùi hương trầm thủy trên tay áo cũng thật dễ chịu. Nếu có thể được hắn ôm vào lòng…
Một lúc sau, Thượng Doanh Doanh đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu ăn lấy ăn để như chột dạ, đè nén trái tim xuân đang đập loạn xạ.
Trời ạ! Thật là xấu hổ chết đi được, xấu hổ chết đi được.
Lúc này, gió sen lay động những cành lá xanh mướt, rủ xuống khắp nơi như những dải lụa. Yến Tự Lễ và Thượng Doanh Doanh ngồi đối diện, mỗi người cầm một miếng từ từ ăn.
Không biết tại sao, hai người lại càng lúc càng sát lại gần nhau, cách chiếc bàn nhỏ mà đầu sắp chạm vào nhau.
Tuệ Nhi thấy vậy mím môi cười trộm, lẳng lặng gọi nha hoàn ma ma lui ra ngoài hành lang canh chừng, để tiện cho Huyện chúa và Vương gia nói chuyện riêng tư.
Nghe tiếng bước chân xa dần, ánh mắt Yến Tự Lễ vô tình lướt qua, vừa vặn bắt gặp Thượng Doanh Doanh miệng anh đào khẽ mở, đôi môi được nước dưa ngọt ngào thấm ướt trở nên đỏ mọng căng đầy, lấp lánh ánh nước, nhìn mà khiến tim người ta đập thình thịch.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi son đó, ánh mắt Yến Tự Lễ đột nhiên tối sầm lại, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống. Hắn vội vàng cụp mắt xuống, cúi đầu cắn mạnh một miếng dưa ngọt trong tay, may mà ruột dưa mát lạnh, lúc này mới miễn cưỡng đè nén được ngọn lửa khô nóng vô cớ dâng lên trong lòng.
Mà Thượng Doanh Doanh sau khi ăn xong dưa và mận, mượn chút men say, nỗi nghi ngờ kìm nén trong lòng cả ngày, lại có chút không kìm được.
Hôm nay nếu không hỏi ra, lần sau muốn gặp lại, không biết là khi nào.
Thượng Doanh Doanh âm thầm nắm tay tự cổ vũ, cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Yến Tự Lễ, khẽ hỏi:
“Biểu thúc, ngài thật sự sẽ cưới Phó gia tiểu thư làm Vương phi sao?”
Thấy ánh mắt Yến Tự Lễ sâu thẳm, nhìn thẳng về phía mình, Thượng Doanh Doanh lòng hoảng loạn, lại vội vàng xua tay giải thích: “Ta là hôm qua ở cung yến, tình cờ nghe người khác nhắc đến, nên mới…”
Lời chưa nói xong, đã bị Yến Tự Lễ cắt ngang.
“Sẽ không.”
Yến Tự Lễ trả lời dứt khoát, không một chút do dự.
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, lòng đột nhiên nhẹ nhõm, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở, lại nghe Yến Tự Lễ khẽ thở dài một tiếng.
Yến Tự Lễ nhìn vào mắt Thượng Doanh Doanh, giọng nói trầm như dòng nước ngầm dưới đáy hồ sâu, từ từ nói:
“Nhưng mà Doanh Doanh, nàng cũng không thể làm Đoan Vương phi được.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...