Trục Hoàng*: Miêu tả một cuộc chiến vương quyền mà mục tiêu tối thượng là ngôi vị Hoàng hậu, ở đây là ngôi vị Thái tử phi trước mắt và ngôi vị Hoàng hậu sau này mà Yến Tự Lễ muốn dành cho Thượng Doanh Doanh
Ngoại truyện giả định: Trâm vàng rơi (Hoàn)
Yến Tự Lễ vừa dứt lời, Thượng Doanh Doanh cứ ngỡ hắn từ chối, vành mắt tức thì ửng đỏ, con ngươi phủ một lớp sương mờ ẩm ướt. Nàng cố sức sụt sịt mũi, kìm nén để những giọt lệ long lanh không rơi xuống.
Thấy vậy, tim Yến Tự Lễ thắt lại, hắn chẳng kịp nói thêm lời nào, vội vàng đưa tay ra định lau nước mắt cho nàng.
Thế nhưng Thượng Doanh Doanh lại đột ngột lùi người, tránh khỏi những ngón tay của Yến Tự Lễ, còn quay mặt đi chỗ khác.
“Ta… ta không sao” Thượng Doanh Doanh giọng mũi đặc sệt, mắt ngấn một vũng lệ, buồn bã nói bừa: “Chắc là vừa rồi ăn nhiều dưa quá, men rượu cũng ngấm lên, hơi choáng một chút thôi.”
Lời này nói ra, chính Thượng Doanh Doanh nghe cũng thấy gượng gạo, Yến Tự Lễ nào đâu có tin? Hắn đau lòng khôn xiết, vội đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn trên giường tre, đuổi theo Thượng Doanh Doanh đang quay mặt đi khóc thút thít.
Thượng Doanh Doanh lúc này đang bị tính kiêu hãnh của mình tác quái, vội vàng che mặt vì xấu hổ và tức giận, nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt nàng lại liếc thấy thân hình Yến Tự Lễ hạ thấp xuống. Hắn vậy mà lại vén vạt áo bào, quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Yến Tự Lễ ngẩng đầu nhìn Thượng Doanh Doanh, giọng nói dịu dàng và mềm mại hết mức, thành khẩn nói:
“Huyện chúa nương nương tôn quý nhường này, bổn vương nếu không ngồi lên ngôi vị Thái tử, sao dám cầu hôn người?”
Thượng Doanh Doanh nghe xong, tức thì như bị sét đánh. Hồn phách phiêu đãng không nơi nương tựa, chỉ còn lại cái vỏ rỗng không ngồi ngây người tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng không đều.
Nàng cụp mi mắt, ngây ngẩn nhìn người trước mặt. Chỉ thấy Yến Tự Lễ chau mày, dáng vẻ ung dung thường ngày sớm đã biến đi đâu mất. Quai hàm chàng căng cứng, dường như đang cố gắng hết sức để kìm nén và nhẫn nhịn.
Chiếc khăn lụa trong tay Thượng Doanh Doanh sớm đã bị vò thành một cục, những ngón tay thon dài như cọng hành bấm sâu vào lòng bàn tay mà nàng không hề hay biết.
Hồi lâu sau, Thượng Doanh Doanh không chịu nổi ánh mắt nóng rực ấy, vội run rẩy đưa ngón tay ngọc ngà ra, khẽ kéo lấy tay áo của Yến Tự Lễ: “Biểu thúc, ngài mau đứng dậy đi…”
Yến Tự Lễ cũng không từ chối, thuận theo lực kéo của Thượng Doanh Doanh mà đứng dậy, rồi ngồi xuống chiếc giường tre vuông bên cạnh nàng. Lần này hắn đưa tay ra, Thượng Doanh Doanh dường như đã sợ đến ngây người, vậy mà không né tránh nữa.
Yến Tự Lễ đột nhiên ghé sát lại, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng, lau đi giọt lệ chực rơi.
Thượng Doanh Doanh mặc cho Yến Tự Lễ hành động, nhưng trong lòng vẫn là một mớ hỗn độn, ngơ ngác nghĩ: Lời của biểu thúc vừa rồi… là có ý gì?
Là phải đoạt được ngôi vị Thái tử rồi mới chịu cưới nàng về hưởng phúc sao?
Vừa nghĩ đến đây, cảm giác chua xót trong khoang mũi lại dâng lên, Thượng Doanh Doanh bĩu môi, nàng chợt hiểu ra: Biểu thúc đây là muốn gạt nàng ra ngoài, quyết không để nàng dính vào một chút nguy hiểm nào.
Nỗi tủi thân trong lòng tức thì hóa thành một sự bướng bỉnh, Thượng Doanh Doanh đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa sáng ngời, nhìn thẳng vào đáy mắt Yến Tự Lễ: “Biểu thúc, ngài cho rằng ta là kẻ tham sống sợ chết sao?”
Giọng Thượng Doanh Doanh tuy nhẹ nhưng lại ẩn chứa sự cố chấp tột cùng: “Ta biết phía trước là núi đao biển lửa, nhưng ta vẫn muốn cùng ngài vượt qua.”
Nàng cắn môi, đột nhiên nắm lấy cổ tay Yến Tự Lễ, ấn lên trước ngực mình, vội vã giãi bày: “Ngài sờ xem, trái tim này đập nhanh đến thế, đâu còn phân biệt được nên hay không nên? Dù sao ta cũng đã nhận định ngài, là phúc là họa, mạng này đều buộc vào ngài rồi.”
Yến Tự Lễ giật mình, dở khóc dở cười rút tay về, nào dám đặt lên b* ng*c m*m m** của nàng.
Thấy Thượng Doanh Doanh chân thành và dũng cảm đến vậy, trong lòng Yến Tự Lễ tự nhiên cảm động, chỉ là hắn đã sớm quyết tâm, tuyệt đối không thể thay đổi. Hắn đưa tay giữ lấy đôi vai của Thượng Doanh Doanh, ánh mắt sâu thẳm, trịnh trọng nói: “Doanh Doanh, nghe lời.”
“Cố gia một nhà trung liệt, phụ thân của nàng lại là trụ cột của đất nước, cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử hung hiểm đến nhường nào, sao có thể kéo cả Vương phủ vào cuộc?”
“Bước lên con đường đoạt đích này, đã định sẵn là cửu tử nhất sinh, lỡ như bổn vương thua…” Yến Tự Lễ ngập ngừng, hít một hơi thật sâu, giọng nói càng thêm nhỏ nhẹ, mang theo ý dỗ dành: “Chuyện này không thể tùy hứng được, nàng cũng phải nghĩ cho Vương gia và Vương phi chứ, phải không?”
Thượng Doanh Doanh nghe mà trong lòng nghẹn lại từng cơn, nhưng lại không có cách nào phản bác. Nàng sao có thể chỉ vì tình cảm nhi nữ của mình mà bỏ mặc an nguy của cả Vương phủ.
Đôi mắt Thượng Doanh Doanh tràn đầy mờ mịt, thân thể cứng đờ tiến thoái lưỡng nan. Hồi lâu, nàng mới ngẩng lên đôi mắt hơi hoe đỏ, dè dặt chuyển sang một chủ đề khác:
“Vậy sau này biểu thúc còn thường đến phủ thăm ta không?”
“Tất nhiên là có.” Yến Tự Lễ đáp không chút do dự, dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Thấy Thượng Doanh Doanh vẫn đáng thương sụt sịt mũi, mắt long lanh nhìn hắn, lòng Yến Tự Lễ mềm nhũn như nước mùa xuân, vội hạ giọng dỗ dành: “Phụ thân của nàng gần đây vẫn sẽ ở lại trong kinh thành, phải không?”
Thượng Doanh Doanh khẽ gật đầu, buồn bã lẩm bẩm: “Phụ thân nói sau cuộc săn mùa thu năm nay, người từ trường săn Bắc Sơn trở về, sẽ lại lên đường đi Mạc Bắc.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, cũng “ừm” một tiếng, ghé sát vào tai Thượng Doanh Doanh thì thầm vài câu. Gần như nói thẳng cho nàng biết, sau này nhất định sẽ lấy Gia Nghị Vương làm cớ, thường xuyên đến phủ để thăm nàng.
Trên địa phận của Gia Nghị Vương phủ, lại chọc cho hòn ngọc quý trên tay người ta rơi nước mắt, Yến Tự Lễ thật sự cả đời này chưa từng hoảng loạn và bối rối đến thế. Giờ phút này thật sự chỉ hận không thể moi cả tim ra, chỉ cầu cho Thượng Doanh Doanh có thể mau chóng mỉm cười.
“Doanh Doanh đừng khóc nữa” giọng Yến Tự Lễ càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng lau đi vết lệ trên má Thượng Doanh Doanh “Trong thời gian ở kinh thành, việc đi lại có nhiều bất tiện, biểu thúc cũng không thể lúc nào cũng ở bên nàng được.”
“Đợi ít hôm nữa, chúng ta đều đến trường săn Bắc Sơn, biểu thúc ngày ngày sẽ cùng nàng cưỡi ngựa.” Yến Tự Lễ dịu dàng hứa hẹn “Chúng ta đi săn cáo, hoặc là tìm nai con… tóm lại mọi việc đều chiều theo ý Doanh Doanh cho nàng vui, được không?”
Nghe Yến Tự Lễ xuống nước xin lỗi như vậy, trong lòng Thượng Doanh Doanh sớm đã không còn giận dỗi. Nàng cắn chiếc khăn tay lụa thêu một đóa lan nhỏ, e lệ gật đầu, nhưng lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
“Ta không muốn cáo và nai con… ta thích linh miêu.”
Yến Tự Lễ nghe vậy trước tiên là sững sờ, sau đó bật cười khe khẽ, sự cưng chiều trong đáy mắt gần như sắp tràn ra ngoài. Thấy Thượng Doanh Doanh xấu hổ vùi mặt đi, Yến Tự Lễ vội vàng luôn miệng đáp “Được”, cười đến cong cả mày mắt:
“Vậy thì đi bắt linh miêu, đảm bảo sẽ bắt cho Doanh Doanh con oai phong và đẹp nhất.”
Thấy Yến Tự Lễ đáp ứng sảng khoái, Thượng Doanh Doanh cũng bỏ đi vẻ e thẹn, lẩm bẩm bổ sung một câu: “Phải hai con, một đực một cái, nuôi cùng nhau mới tốt.”
Yến Tự Lễ nghe xong càng cười vui vẻ hơn, ôn tồn nói: “Đều theo ý Doanh Doanh, chúng ta sẽ bắt một cặp, để chúng an cư trong trường săn, nuôi dưỡng cho tốt.”
“Đợi vài năm nữa, khi chúng ta quay lại, có lẽ sẽ thấy những con linh miêu lớn nhỏ, chạy khắp cả sườn núi, khắp cả trường săn.”
Thượng Doanh Doanh đang trong lòng u uất, bỗng nghe Yến Tự Lễ nói như vậy, không khỏi bật cười, giọt lệ còn vương trên má đào, chưa kịp lau đi.
Vừa hay lúc này, cơn gió đêm lướt trên mặt nước thổi tới, mang theo hương sen thanh tao.
Yến Tự Lễ nhìn dáng vẻ của Thượng Doanh Doanh lúc này, thật giống như đóa sen sau mưa. Vừa rồi còn e ấp thẹn thùng, chớp mắt đã đón ánh mặt trời mà vươn mình, cuối cùng cũng là mưa tạnh trời quang.
Kể từ khi định ra ước hẹn ở trường săn vào tháng tư, Yến Tự Lễ đến Vương phủ càng thêm thường xuyên.
Ngoài mặt nói là thương nghị việc chính sách quản lý ngựa chiến ở biên quan với Gia Nghị Vương, nhưng lần nào cũng tiện đường ghé vào đình nghỉ mát trong hoa viên sau ngồi một lát. Thượng Doanh Doanh hoặc là bưng một đĩa anh đào ướp lạnh, hoặc là ôm một ván cờ dở dang, luôn có thể tình cờ gặp được hắn.
Người hầu trong phủ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả Vương phi cũng chỉ làm như không thấy, mặc cho đôi trẻ này mượn bóng râm của một cây lựu già ở góc đình, nói những lời tâm tình mà người khác không nghe rõ.
Đêm trước ngày lên đường đến trường săn Bắc Sơn, khí nóng trong kinh thành vẫn chưa tan. Sân sau Vương phủ dựng một cái lán mát, bày chiếu tre ghế mây. Ánh trăng chan hòa rọi xuống, chiếu lên lá chuối xanh như ngọc. Thỉnh thoảng có vài con đom đóm bay lượn quanh giếng.
Sau bữa tối, cả nhà thường ra ngồi dưới trăng hóng mát. Thượng Doanh Doanh tựa vào chiếc chiếu tre, nghe nương thân phe phẩy chiếc quạt tròn cười nói: “Biểu thúc của con hôm nay lại đến mượn binh thư, ta thấy mắt nó cứ liếc về phía Tây sương phòng đấy.”
Cố Tuy ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, bưng một miếng dưa hấu mọng nước ăn ngấu nghiến. Nghe vậy liền “cạch” một tiếng nhổ ra hai hạt dưa đen, toe toét cười nói: “Chứ còn gì nữa? Giỏ dương mai hôm trước gửi đến, quả nào quả nấy to như trứng bồ câu, thế mà cứ bảo là tiện tay mua trên đường.”
Mọi người tức thì cười rộ lên. Thượng Doanh Doanh sớm đã xấu hổ chui vào lòng nương thân, chỉ để lộ ra đôi tai ửng hồng, hờn dỗi nói: “Ca ca xấu tính quá!”
Cố Tuy thấy vậy, vội đặt miếng dưa hấu lên bàn, ngồi xổm xuống chọc vào búi tóc của muội muội: “Ối, chim cút nhỏ nhà ta sắp ấp trứng rồi à?”
Thấy Thượng Doanh Doanh không để ý, Cố Tuy lại lém lỉnh hỏi: “Chỗ dương mai đó huynh đã cho người ngâm nước giếng rồi, muội có muốn nếm thử không?”
Gia Nghị Vương phi không nhịn được cười, lấy quạt tròn vỗ vào đầu Cố Tuy, đuổi hắn ta đi: “Đồ quỷ sứ! Đừng có đến đây trêu muội muội con.”
Cố Tuy xoa trán cười hì hì, nhét quả dương mai vào tay muội muội, lúc này mới lủi về ghế bành, ra vẻ gà gật ngủ.
Gia Nghị Vương nhấp một ngụm canh mận ướp lạnh, chợt nói: “Ngày mai đi trường săn Bắc Sơn, trên đường phải xóc nảy cả buổi, Doanh Doanh ngồi xe ngựa có quen không?”
Chưa đợi Thượng Doanh Doanh đáp lời, Vương phi ánh mắt khẽ động, vỗ vào lưng nàng nói: “Nha đầu này tâm tư đã sớm bay nhảy ra ngoài rồi, sợ là không cản được nó cưỡi ngựa đâu.”
Lão Thái phi nghe vậy cười nói: “Cản nó làm gì? Dù sao cũng có người đáng tin cậy trông chừng, tuyệt đối không xảy ra sai sót.”
Cảm nhận được mọi người đều đang nói bóng nói gió, Thượng Doanh Doanh e lệ rúc vào lòng nuowgn thân, mặt đỏ bừng nói: “Doanh Doanh biết rồi ạ, ở bên ngoài tự sẽ giữ chừng mực, tuyệt đối không làm mất mặt Vương phủ chúng ta.”
Lão Thái phi khoan thai phe phẩy quạt, nụ cười hiền từ an ủi: “Cô nương nhà chúng ta, đâu phải loại không có chủ kiến? Chỉ cần đã chọn đúng người, tự khắc có gia đình chống lưng cho con.”
“Bản lĩnh của Đoan Vương không cần phải nói nhiều, càng hiếm có là tính tình cũng vững vàng. Nếu nó thật sự có duyên phận đó, phủ chúng ta giúp một tay thì đã sao?” Gia Nghị Vương vỗ chiếc quạt hương bồ lên đùi, cũng tỏ rõ thái độ “Doanh Doanh, có phụ thân ở đây, con cứ việc yên tâm mạnh dạn mà tiến tới.”
Lời này nói ra không thể rõ ràng hơn được nữa, Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, vội cúi đầu che đi niềm vui sướng nơi mày mắt.
Gió đêm đang luồn qua giàn nho, thổi lá cây kêu “xào xạc”, như thể cũng đang thì thầm, nói những chuyện riêng tư mà chỉ người nhà họ mới hiểu.
Ngày tháng trôi qua như chiếc đèn kéo quân bán ở Lưu Ly Xưởng, thoáng chốc thời gian luân chuyển, sắc hồng của đào, sắc xanh của liễu đã đổi thành trời cao mây nhạt.
Ngày mười chín tháng bảy, tiết thu quang đãng, thánh giá cùng văn võ bá quan đã đến trường săn Bắc Sơn.
Thượng Doanh Doanh ở trong lều không chịu ngồi yên, nhân lúc nương thân đang sắp xếp hành lý, liền tự mình ló đầu ra ngoài, chỉ thấy trước mắt là một vùng núi non bao la hùng vĩ. Nhìn xa là những dãy núi trùng điệp, xanh thẳm như nhuộm, nhìn gần là cỏ rậm rừng sâu, vẻ hoang dã ngập tràn.
Nàng quay người đứng lên tảng đá lớn dùng để chặn lều, nhón chân ngóng nhìn, ngó nghiêng khắp nơi tìm xem lều của Đoan Vương biểu thúc ở đâu.
Gia Nghị Vương phi vén rèm ra tìm Thượng Doanh Doanh, vừa liếc thấy nàng đứng trên tảng đá, tức thì giật nảy mình, sau đó vừa cười vừa mắng: “Con khỉ con tinh nghịch này, định nhảy lên trời đấy à?”
Thượng Doanh Doanh cười ngượng ngùng, đành vịn tay nương thân nhảy xuống, tung tăng theo bà vào trong dùng bữa.
Trước khi vào lều, Thượng Doanh Doanh còn lưu luyến quay đầu nhìn lại, nhưng cuối cùng vẫn không thấy Yến Tự Lễ, đành phải đợi lúc đi săn mới gặp mặt.
Kể từ khi thánh giá đóng quân tại trường săn Bắc Sơn, liên tiếp mấy ngày đều là cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ.
Vào ngày đi săn chính thức, Hoàng đế cưỡi một con tuấn mã cao lớn, mình mặc đồ đi săn, eo đeo cung báu, quả thật anh võ phi thường. Quan viên văn võ hai bên cũng đều mặc nhung phục, đeo kiếm, tinh thần phấn chấn.
Trong đó có mấy kẻ quen nịnh hót, sớm đã chạy lên trước, chỉ trỏ, nói chỗ này nên đặt mai phục, chỗ kia có thể lùa bầy thú, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Vạn tuế gia thần võ, hôm nay nhất định sẽ đại thắng!”
Quản sự của trường săn đã sớm sắp xếp ổn thỏa, mấy ngàn thợ săn, binh lính tản ra bốn phía, người cầm giáo dài, người cầm tù và, chỉ đợi lệnh ban xuống. Bỗng nghe ba hồi trống vang lên, mọi người đồng thanh hò hét, tiếng vang rung chuyển núi rừng. Trong phút chốc, thú rừng kinh hãi chạy loạn, chim trời hoảng loạn bay lượn, quả là một cuộc đi săn hoành tráng.
Thượng Doanh Doanh chẳng quan tâm mọi người đang nói gì, làm gì, kể từ khi nhìn thấy Yến Tự Lễ trong bộ duệ tát màu xanh khói, mắt nàng không thể rời đi nơi khác được nữa.
Đến khi mặt trời ngả về tây, Cố Tuy xách một tấm da báo mới lột, phía sau có tiểu đồng còn khiêng một con lợn rừng, hừng hực xông vào lều. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống cằm, nhưng hắn ta chẳng buồn lau, chỉ hét lớn:
“Muội muội, mau xem con báo của ca này!”
Ném tấm da thú vằn vện xuống đất, Cố Tuy ghé sát vào trước mặt Thượng Doanh Doanh, quấn lấy nàng hỏi dồn: “Lúc đi săn sáng nay, muội có thấy được tư thế anh dũng giương cung của ta không?”
Thượng Doanh Doanh mắt cười cong cong, “ừm ừm a a” đáp lại vài tiếng, thực ra trong lòng vô cùng chột dạ. Sáng nay chỉ mải ngắm Đoan Vương biểu thúc, ngay cả một ánh mắt cũng quên không dành cho huynh ấy.
Ban ngày, Hoàng đế hoặc tự mình dẫn các cận thần vào núi đi săn, hoặc ngồi trên đài cao quan sát mọi người cưỡi ngựa bắn cung. Đến khi trời tối, trong doanh trại đốt lên lửa trại, nướng thịt rừng, vua tôi cùng vui. Khi rượu đã ngà ngà, có người giỏi thơ thì tức cảnh làm thơ, người giỏi bắn thì lại thi tài, thậm chí có người còn nhào lộn mua vui.
Mỗi buổi sáng, trời vừa hửng sáng, bên ngoài lều đã vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Các công tử trẻ tuổi trong các gia đình đã sớm mặc trang phục chỉnh tề, tay cầm cung tốt, hăng hái đi vào rừng sâu.
Các tiểu thư quý tộc cũng không chịu kém cạnh, hoặc cưỡi những con ngựa nhỏ yên cương xinh xắn, hoặc ngồi trên những chiếc kiệu thêu nhẹ nhàng, hẹn nhau ra bãi cỏ rộng đi săn giải trí.
Những cô nương xuất thân từ gia đình tướng lĩnh như Thượng Doanh Doanh, tự nhiên mình mặc trang phục cưỡi ngựa bằng gấm, tay áo bó gọn, bên hông đeo một con dao găm nạm ngọc, trông càng thêm anh khí hơn ngày thường. Thỉnh thoảng có con thỏ tinh ranh chạy vụt qua trước ngựa, liền thấy dây cung vang lên, mũi tên xé gió bay đi, quả có khí thế của bậc nữ nhi không thua kém đấng mày râu.
Hôm đó, Thượng Doanh Doanh đang định dắt ngựa đi chơi cùng các tiểu thư khác, thì nghe thấy không xa có tiếng vó ngựa dồn dập. Ngẩng mắt nhìn, hóa ra là Yến Tự Lễ đang cưỡi ngựa tới, dừng lại cách đó nửa trượng.
“Biểu thúc!” Thượng Doanh Doanh nhìn thấy Yến Tự Lễ từ xa, liền vui vẻ vẫy tay, đôi mắt hồ ly lấp lánh, vì phấn khích mà gương mặt cũng ửng hồng rạng rỡ.
Yến Tự Lễ mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Thượng Doanh Doanh, chỉ thấy nàng một thân Hồ phục màu đỏ thẫm, eo thắt đai kết cườm, càng làm nổi bật dáng người uyển chuyển, anh khí ngời ngời.
Không thể cưỡng lại vẻ đẹp của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ không vội nói chuyện chính, trước tiên nhỏ giọng khen ngợi vài câu, lúc này mới nói: “Trong rừng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hôm nay đảm bảo sẽ cùng Doanh Doanh chơi cho đã.”
Thượng Doanh Doanh gật đầu thật mạnh, sự mong đợi trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài: “Vậy… linh miêu thì sao ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Yến Tự Lễ gập roi ngựa lại, nghiêng người cười với Thượng Doanh Doanh “Mau lại đây, không thì linh miêu sắp về tổ ngủ trưa hết rồi.”
Thượng Doanh Doanh bật cười thành tiếng, vội vàng nhảy lên ngựa. Hai người sóng vai phi ngựa, theo sau là một đội thị vệ tinh nhuệ.
Khi vào sâu trong rừng, cây cỏ càng thêm um tùm. Gió núi lướt qua ngọn cây, xào xạc. Nước suối từ khe đá róc rách chảy ra, trong vắt phản chiếu ánh mặt trời, tựa như rắc đầy bạc vụn trên mặt đất.
Lúc đầu Thượng Doanh Doanh còn rất hăng hái, ngó đông ngó tây, không lâu sau đã có chút uể oải. Chỉ vì linh miêu nổi tiếng là loài cơ trí và xảo quyệt, hành tung bất định, không dễ tìm như vậy.
Yến Tự Lễ nhìn thấy, nhẹ nhàng nói: “Đừng vội, con vật này không dễ bắt, chúng ta phải kiên nhẫn.”
Đang nói, một thị vệ tinh mắt phía trước kêu khẽ: “Vương gia, Huyện chúa! Ở đằng kia!”
Mọi người tinh thần phấn chấn, nhìn theo hướng thị vệ chỉ. Quả nhiên thấy một bóng vàng nâu “vèo” một cái lướt qua, nhanh đến mức chỉ để lại một cái bóng mờ, chớp mắt đã biến mất trong rừng sâu.
“Là nó!” Thượng Doanh Doanh mừng rỡ reo lên, sự mệt mỏi ban nãy đã tan biến hết.
Yến Tự Lễ giơ tay ra lệnh “đuổi theo”, còn đặc biệt dặn dò đừng làm nó bị thương.
Các thị vệ nhận lệnh, lập tức kinh nghiệm đầy mình chia nhau bao vây, tiếng hò hét vang lên liên tiếp. Con linh miêu kia xông bên trái, đột phá bên phải, mấy lần suýt soát lướt qua mép tấm lưới đã giăng sẵn, quả là một đối thủ khó nhằn.
Trái tim của Thượng Doanh Doanh cũng theo đó mà treo lên tận cổ họng, ngón tay nắm chặt dây cương, mong đợi biểu thúc sẽ bắt nó về cho mình.
Yến Tự Lễ đích thân giương cung lắp tên, vung vài cái hư chiêu, mũi tên mang theo tiếng gió lướt qua bộ lông của linh miêu, ép nó phải chạy về phía cái bẫy mà các thị vệ đã giăng sẵn. Tiễn pháp của Yến Tự Lễ tinh diệu, vừa có thể uy h**p con thú, lại không làm nó bị thương.
Vật lộn hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng gầm gừ, con vật đó bị một tấm lưới lớn chụp trúng, sau đó bị một nhóm người đưa vào một chiếc lồng sắt chắc chắn đã chuẩn bị sẵn.
Hai thị vệ khiêng lồng lên, chạy nhanh mang về, đặt trên một bãi đất bằng phẳng cho Huyện chúa xem.
Thượng Doanh Doanh sớm đã không thể chờ đợi, giật dây cương, thúc ngựa tiến lên. Sau đó nhảy xuống ngựa, động tác gọn gàng dứt khoát.
Yến Tự Lễ cũng lập tức đến gần, bảo vệ bên cạnh Thượng Doanh Doanh, đề phòng con thú kia vẫn còn hoang dã.
Con linh miêu trong lồng thân hình khỏe khoắn, to hơn mèo nhà thông thường đến hai ba vòng, bộ lông dày màu vàng nhạt, điểm xuyết những đốm màu tối không rõ rệt, bóng mượt.
Thú vị nhất là trên hai đầu tai của nó, mỗi bên dựng đứng một túm lông đen nhánh, giống như hai bím tóc nhỏ, khẽ đung đưa theo chuyển động của đầu nó.
Lúc này con linh miêu đang nằm bẹp dưới đáy lồng, đôi mắt như hai viên bi lưu ly cảnh giác trừng mắt nhìn những người xung quanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ “gừ gừ”, trông vô cùng hung dữ.
Thượng Doanh Doanh lại không sợ nó, ngược lại còn thấy con vật giống mèo lớn này rất thú vị, không khỏi ghé sát vào lồng xem kỹ.
Con linh miêu dường như cũng cảm nhận được tiểu cô nương này không có ác ý, chỉ nghiêng đầu, dùng đôi mắt sáng quắc đó đánh giá nàng, tiếng gầm gừ trong cổ họng cũng nhỏ đi một chút, nhưng vẫn mang theo sự đề phòng.
Thấy linh miêu như vậy, Thượng Doanh Doanh càng thêm bạo dạn, bắt chước bộ dạng gầm gừ của nó ban nãy, hướng về nó “hà” một tiếng.
Lần này con linh miêu như bị trêu chọc, vậy mà cũng há miệng, để lộ ra hàm răng trắng nhọn, đáp lại nàng một tiếng gầm trầm thấp, như thể đang ganh đua với nàng.
“Mèo núi lớn, ngươi cũng hung dữ quá đấy!” Thượng Doanh Doanh không phục chống nạnh, lại nhăn mũi với nó.
Con linh miêu cũng lắc đầu theo, hai túm lông trên tai rung rung, trong cổ họng phát ra tiếng “gù gù gù gù”, như đang đáp lại.
Yến Tự Lễ đứng bên cạnh nhìn, chỉ thấy Thượng Doanh Doanh cách một cái lồng sắt, cùng con linh miêu hung dữ kia nhăn mũi, hừ hừ ha ha, ngươi tới ta lui, đấu nhau không ngớt. Vẻ mặt nghiêm túc đó, quả thật đáng yêu chết đi được.
Vẻ mặt hơi căng thẳng vì việc săn thú ban nãy sớm đã tan biến, khóe môi Yến Tự Lễ khẽ cong lên, vội nắm tay nén cười.
Cô nương này từ nhỏ đã không giống người khác, những thứ nàng thích cũng mang một chút hoang dã. Chẳng phải chính cái tính chân thật này mới khiến người ta thương đến tận tâm can hay sao?
Đang suy nghĩ, con linh miêu đột nhiên “loảng xoảng” đâm vào lồng sắt, làm Thượng Doanh Doanh giật mình kêu “a” một tiếng, vội nép sau lưng Yến Tự Lễ.
“Đoan Vương biểu thúc——” đầu ngón tay nắm chặt tay áo Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh ló đầu ra, kéo dài giọng nũng nịu cầu xin “Bắt thêm cho Doanh Doanh một con nữa đi mà.”
Tiếng này uyển chuyển uốn lượn, hệt như tiếng chim hoàng anh mùa xuân, tiếng sau quyến luyến hơn tiếng trước.
Yến Tự Lễ chỉ cảm thấy cánh tay nặng trĩu, cúi đầu đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tim đập thình thịch.
Nũng nịu, chắc chắn là đang nũng nịu, thế mà còn giả vờ như thật.
Nhưng ai bảo Yến Tự Lễ cam tâm tình nguyện cưng chiều nàng chứ, trước sau chỉ chưa đầy nửa canh giờ, quả nhiên đã bắt cho Thượng Doanh Doanh được hai con linh miêu.
Quay lại thấy trán Thượng Doanh Doanh lấm tấm mồ hôi, Yến Tự Lễ cười nói: “Doanh Doanh chạy cả buổi sáng thế này, chắc bụng đói meo rồi, bổn vương nướng cho nàng một con gà nhé?”
Thượng Doanh Doanh lập tức khen tốt quá, hai người liền tìm một chỗ đất bằng phẳng bên bờ suối.
Yến Tự Lễ đích thân xách con gà rừng vừa bắn được đến bên suối, rút con dao găm bên hông ra, dùng dòng nước trong vắt để nhổ lông, mổ bụng. Con gà rừng béo ngậy, dưới lớp da vàng óng lộ ra thớ thịt hồng hào.
Các thị vệ nhanh nhẹn, nhặt cành khô xếp thành đống lửa. Thượng Doanh Doanh cũng không ngồi yên, lấy trong túi yên ngựa ra hũ muối, gia vị, lại bẻ mấy cành liễu vót nhọn.
Đến khi đống lửa kêu lách tách, Yến Tự Lễ liền dùng cành cây dựng thành một cái giá ba chân, xiên cả con gà vào cành liễu xanh rồi từ từ xoay. Mỡ gà chảy xuống theo da, nhỏ xuống than hồng kêu “xèo” một tiếng, bùng lên từng làn khói mang theo hương gỗ thông.
Phát hiện Thượng Doanh Doanh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh, hơi thở của Yến Tự Lễ có phần nặng nề hơn, hắn cười khẽ: “Gà rừng này không giống gà nhà, thịt chắc hơn nhưng lại đặc biệt thơm.”
Thượng Doanh Doanh không nhận ra sự khác thường của Yến Tự Lễ, vẫn dựa sát vào người hắn, mũi gần như sắp chạm vào con gà nướng: “Thật thơm quá, nhưng sao ngửi còn có mùi ngọt ngọt ạ?”
Hương thơm của nữ tử cứ thế quấn lấy, Yến Tự Lễ chỉ cảm thấy nàng còn hấp dẫn hơn cả món ăn này, không khỏi hít thở sâu, bất đắc dĩ cười thầm.
Hắn lấy từ trong lòng ra một gói giấy dầu nhỏ, giải thích: “Lúc ra ngoài ban nãy, vừa hay xin được của đầu bếp một ít mật hoa hòe.”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, liền cúi đầu cười trộm, thầm nghĩ biểu thúc đã sớm tính toán sẽ nướng gà cho nàng ăn rồi.
Khi nướng được tám chín phần, Yến Tự Lễ xé cái cánh gà, đặc biệt chọn chỗ có cả sụn giòn, đưa cho Thượng Doanh Doanh: “Chỗ thịt này hoạt động nhiều, tươi ngon nhất, mau nếm thử đi.”
Lúc Thượng Doanh Doanh nhận lấy, mật ong kéo thành sợi vàng, dính trên đầu ngón tay nàng. Nàng đang định m*t, bỗng thấy Yến Tự Lễ đang nhìn chằm chằm, vành tai nóng lên, liền dùng khăn tay lau đi. Nhưng mật ong quyến luyến, lại dính luôn vào khăn. Yến Tự Lễ cười khẽ, hái hai chiếc lá liễu nhúng nước, giải vây cho Thượng Doanh Doanh.
Hương thịt thoang thoảng bay vào mũi, Thượng Doanh Doanh không ngừng nuốt nước bọt, cũng chẳng còn khách sáo nữa, há miệng cắn một miếng. Chỉ thấy nàng nóng đến mức phải hà hơi, nhưng cười lại càng thêm ngọt ngào: “Quả nhiên ngon thật!”
Thấy khóe môi Thượng Doanh Doanh dính vệt mỡ, Yến Tự Lễ liền dùng đầu ngón tay lau đi giúp nàng. Yến Tự Lễ làm rất tự nhiên, mà Thượng Doanh Doanh cũng không cảm thấy có gì không ổn, thật giống như một đôi phu thê mới cưới.
Trong lúc ăn, Yến Tự Lễ luôn nhường cho nàng phần thịt gà tẩm mật ong, còn mình thì đặc biệt chọn phần thịt sẫm màu sát xương. Sau khi Thượng Doanh Doanh phát hiện, liền cố ý xé đùi gà làm đôi, nhất định phải chia cho hắn. Hai người đầu ngón tay qua lại trên gói giấy dầu, vậy mà lại như nóng hơn cả thịt gà nướng.
Khi hai người quyến luyến ăn xong, ráng chiều đã sớm nhuộm đỏ nửa bầu trời. Những đám mây màu cam đỏ tím thẫm loang ra như mực, nhuộm vàng cả đám cỏ trên thảo nguyên. Yến Tự Lễ đứng dậy dập tắt đống lửa, dắt Thượng Doanh Doanh ra bờ suối súc miệng.
Phần gà nướng còn lại, Thượng Doanh Doanh không nỡ vứt đi, đặc biệt dùng lá rộng gói lại mang về doanh trại, nói là “để dành tối ăn cho đỡ thèm”.
“Hôm nay có vui không?” Yến Tự Lễ nhìn bóng hình xinh đẹp phản chiếu dưới suối, nhẹ nhàng hỏi.
Thượng Doanh Doanh cười đến mắt hồ ly híp lại, kéo tay áo Yến Tự Lễ lắc qua lắc lại: “Vui ạ!”
“Vậy thì tốt.” Xung quanh không có ai, Yến Tự Lễ không nhịn được ôm Thượng Doanh Doanh vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng “Trời sắp tối rồi, bổn vương đưa nàng về trước, ngày mai lại đón nàng ra ngoài chơi.”
Khi hoàng hôn dần buông, hai người thong thả cưỡi ngựa về doanh trại. Tiếng vó ngựa giẫm lên thảm cỏ đẫm sương, làm kinh động mấy con đom đóm, chúng lập lòe bay quanh đầu ngựa.
Linh miêu đã có thị vệ trông coi cẩn thận, Yến Tự Lễ liền cùng Thượng Doanh Doanh đi dạo trên đồng cỏ, mặc cho ngựa đi thong dong. Hai người đi sát vào nhau, vạt áo cưỡi ngựa của Thượng Doanh Doanh bay phấp phới trong gió, thỉnh thoảng lướt qua ống ủng của Yến Tự Lễ, nhưng không ai muốn né tránh.
“Bổn vương hình như có nghe” Yến Tự Lễ nghiêng đầu nhìn Thượng Doanh Doanh, cười nói “Hôm qua Doanh Doanh của chúng ta dẫn theo mấy vị tiểu thư, vậy mà săn được một con hươu béo?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy, lập tức đắc ý hất cằm, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
“Còn giả được sao?” Giọng nói trong trẻo của Thượng Doanh Doanh đầy vẻ tự hào, rồi như nhớ ra chuyện gì thú vị, hạ giọng nói: “Là tiểu thư nhà Liễu thiêm sự, thấy chúng ta đang săn gà rừng trong rừng, cứ đòi chạy qua thi tài cưỡi ngựa bắn cung với bọn ta.”
Yến Tự Lễ khẽ nhướng mày, rất phối hợp hỏi: “Vậy chắc chắn là Doanh Doanh của chúng ta đã giành giải nhất rồi phải không?”
Thượng Doanh Doanh nhớ lại chuyện này, liền không khỏi hăng hái, roi ngựa trong tay gập lại, đặc biệt vung mấy cái trong không trung.
“Đó là điều tất nhiên!” Thượng Doanh Doanh hừ giọng nũng nịu “Ta không thể thua quân kinh thành, làm mất mặt Gia Nghị Vương phủ được.”
“Biểu thúc không biết đâu? Ta còn bắn được ba con gà rừng nữa, con nào con nấy béo ú!” Thượng Doanh Doanh lúc này đã mở lòng, liền nói liến thoắng như một chuỗi hạt, kể cho Yến Tự Lễ nghe những câu chuyện đáng yêu của các cô nương “Văn gia tỷ tỷ thân thể yếu ớt, không chịu được xóc nảy trên ngựa, không thể ra ngoài cưỡi ngựa cùng chúng ta, ta liền đem con gà trĩ to nhất, đuôi đẹp nhất cho tỷ ấy. Tỷ ấy vui lắm, cứ nói phải bảo người mang về hầm canh uống.”
Yến Tự Lễ kiên nhẫn lắng nghe, ý cười trong mắt càng thêm dịu dàng.
“Tiễn pháp của Doanh Doanh, trong số các phu nhân tiểu thư ở kinh thành, có thể xem là đứng đầu, không ai sánh bằng.” Yến Tự Lễ thật lòng khen ngợi.
Thượng Doanh Doanh nghe Yến Tự Lễ khen như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng.
“Biểu thúc đừng trêu ta nữa.” Thượng Doanh Doanh nhỏ giọng lẩm bẩm, ngưỡng mộ nói “Nghe nói một ngày ngài săn được mười con hươu, đó mới gọi là lợi hại.”
“Đúng rồi biểu thúc, sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy, có thời gian chuyên tâm đi chơi với ta?” Thượng Doanh Doanh trong lòng sớm đã tò mò, lúc này liền thuận thế hỏi “Thường ngày giờ này, không phải ngài nên ở bên cạnh Hoàng cữu gia gia sao?”
Yến Tự Lễ nghe vậy, sắc mặt vẫn bình thản, trầm giọng nói: “Phụ hoàng hôm nay cao hứng, dẫn theo đám tiểu tử ở Hổ Thương Doanh đi săn thú lớn, ta liền không tham gia náo nhiệt đó nữa.”
Yến Tự Lễ trên người có quân công thực sự, không cần dựa vào những con thú săn này để thể hiện bản lĩnh gì. Thà rằng che giấu tài năng, vui vẻ nhàn rỗi, còn có thể ở bên Thượng Doanh Doanh nhiều hơn.
Lời này của Yến Tự Lễ tuy không nói rõ, nhưng Thượng Doanh Doanh đã hiểu ý. Giống như hôm trước đi săn hươu, hắn rõ ràng có thể săn được nhiều hơn, nhưng lại chỉ săn mười con. Nguyên do không gì khác, chỉ vì đương kim Thánh thượng lúc trẻ, nhiều nhất cũng chỉ săn được mười một con.
Phụng sự quân phụ, mọi nơi đều phải giữ chừng mực. Khi cần giấu đi sự sắc bén thì phải giấu, khi cần thu lại ánh hào quang thì nên thu. Những đạo làm tôi này, sao có thể để cho khí phách thiếu niên, một mực tranh giành thắng thua?
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà như máu. Thượng Doanh Doanh nhìn mặt trời sắp lặn xa xa, chỉ cảm thấy toàn thân máu nóng sôi trào, còn nóng hơn cả ráng chiều rực rỡ.
Bỗng nhiên, Thượng Doanh Doanh giật cương cười khẽ, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, vó ngựa liền xoay một vòng, đầu ngựa của nàng và Yến Tự Lễ kề sát vào nhau, gần như chạm vào nhau.
Giọng Thượng Doanh Doanh rất nhẹ, nhưng theo gió đêm từng chữ lọt vào tai: “Biểu thúc, phụ thân và nương thân đã nói với ta, họ rất vui khi thấy ta gả cho ngài.”
Yến Tự Lễ thân hình khẽ cứng lại, đột ngột quay đầu.
“Vương gia” Thượng Doanh Doanh đột nhiên thay đổi cách xưng hô, trong mắt long lanh ánh nước, một lần nữa kiên định nói “Hãy để ta được ở bên ngài.”
“Nếu như Cố Doanh Doanh ta chỉ có thể cùng ngài đồng hưởng phúc, lại không thể cùng ngài chung hoạn nạn, vậy ngài xem ta là hạng người gì? Lại xem Gia Nghị Vương phủ chúng ta là gia đình thế nào?”
Gió chiều cuốn lên mấy lọn tóc mai của nàng, áo choàng tung bay, vừa phóng khoáng lại vừa tự tại. Giọng Thượng Doanh Doanh tuy không cao, nhưng lại như vàng ngọc rơi xuống đất, vang lên trong trẻo.
“Phụ thân đã nói với ta, ngài là một hoàng tử vô cùng xứng đáng để phò tá, Gia Nghị Vương phủ trên dưới chúng ta, đều nguyện ý giúp ngài một tay. Vương gia, cứ coi như là cho Doanh Doanh một… cơ hội được kề vai sát cánh cùng ngài nhé?”
Nghe người trong lòng giãi bày tâm sự, trong lòng Yến Tự Lễ sớm đã là sóng cả cuộn trào, dòng nước ấm áp dâng lên trong lồng ngực, cuộn chảy mãnh liệt.
Bao năm qua hắn từng bước tính kế, mưu mô tính toán, cũng chỉ vì chiếc ngai vàng chí cao vô thượng ấy. Chỉ có leo lên đến đỉnh cao, mới có thể cho mẫu phi và ấu đệ, cho người mà hắn thực sự quan tâm, một tương lai vững vàng thuận lợi.
Nhưng giờ phút này giai nhân ở bên, tình ý chân thành, bộc bạch gan ruột. Nàng nói muốn cùng hắn kề vai, hắn làm sao còn có thể nói ra nửa lời từ chối?
Yến Tự Lễ nhẹ nhàng giật dây cương, con tuấn mã bên dưới tức thì ngoan ngoãn dừng lại. Ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ từ từ đến gần nàng.
Gương mặt tuấn tú phóng đại dần trước mắt Thượng Doanh Doanh, mùi hương trầm thủy dễ chịu trên người hắn tức thì bao bọc lấy chóp mũi nàng.
Thượng Doanh Doanh tưởng Yến Tự Lễ sắp hôn mình, tức thì má đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng hồng. Nàng vừa mong đợi vừa e thẹn, bất giác nhắm mắt lại, lông mi run rẩy như hai chiếc quạt lông vũ nhỏ. Đôi môi son khẽ hé, hơi thở ra cũng nóng hổi, mang theo chút hương ngọt ngào, khiến người ta rối loạn tâm thần.
Thấy dáng vẻ yêu kiều này của Thượng Doanh Doanh, Yến Tự Lễ cười trầm thấp, tiếng cười trầm ấm dễ nghe, nhưng lại không hôn lên môi nàng như nàng nghĩ. Mà là vô cùng trân trọng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng, đầy đặn của nàng.
Một lúc sau, Yến Tự Lễ lùi lại một chút, ánh mắt nóng rực nhìn Thượng Doanh Doanh, giọng nói trầm thấp mà trịnh trọng:
“Đời này may mắn được Huyện chúa nương nương đoái thương, bổn vương xin lập lời thề tại đây, mời trời đất thần nhân cùng chứng giám. Sau này dù ở bất cứ đâu, trong phủ cũng sẽ không có hai nữ chủ, trong nhà tuyệt không có oanh yến.”
Thượng Doanh Doanh từ từ mở mắt, cảm giác ấm áp trên trán vẫn còn đó. Bên tai là lời thề rõ ràng từng chữ của Yến Tự Lễ, mỗi một chữ đều như gõ vào trái tim nàng:
“Chỉ nguyện cùng nương nương một đời gắn bó, năm năm tháng tháng đều được gặp nhau.”
Cảm xúc dâng trào tức thì lan khắp tứ chi, hốc mắt Thượng Doanh Doanh nóng lên, nước mắt không kìm được mà trào ra, hoàn toàn là niềm vui và hạnh phúc. Được người mình yêu, cũng được người yêu mình, đây quả là duyên phận trời ban.
Cổ họng Thượng Doanh Doanh hơi nghẹn lại, ánh mắt như nước mùa thu nhìn về phía Yến Tự Lễ: “Quân tử nhất ngôn…”
“Tứ mã nan truy.” Yến Tự Lễ không chút do dự đáp lời, trong mắt dịu dàng như nước. Hai người nhìn nhau cười, ngàn vạn lời nói đều chứa đựng trong ánh mắt đắm đuối này.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy trong lòng nóng rực, không thể tự kiềm chế được nữa. Bỗng nhiên hai chân kẹp vào bụng ngựa, con ngựa hồng hí lên một tiếng, như mũi tên rời cung lao về phía trước, vó ngựa đạp nát cả một vùng ráng chiều.
Yến Tự Lễ thấy vậy, lập tức cười lớn vung roi, con hắc mã bốn vó tung bay, đuổi theo sát nút.
Hai con ngựa phi nước đại như rồng, cuốn qua vạn dặm non sông. Áo bào của đôi nam nữ tung bay phần phật trong gió, tiếng vó ngựa vang vọng khắp núi đồi. Họ thỏa sức phi nước đại, như thể muốn bỏ lại cả đất trời sau lưng.
Phía trước ráng chiều vạn trượng, hai bóng người cưỡi ngựa đón hoàng hôn phi nước đại, dần dần hóa thành hai chấm đen ở cuối chân trời. Chỉ còn lại bụi tung bay theo vó ngựa, phiêu tán trên mặt đất bao la.
Gió mây cuộn trào, hợp với lòng người hân hoan. Chuyện tuyệt vời nhất thế gian, không gì hơn là được ôm trọn giang sơn hùng vĩ nhất ở lứa tuổi đẹp nhất.
