Ngự Tiền Độc Sủng - Dã Lê

Chương 87: Mở rương chọn váy lựu



Ngoại truyện: Sơn hà quyến luyến (1)

Nghe tiếng thân binh vén rèm đi vào, quỳ xuống đất bẩm báo:
“Khởi bẩm Vạn tuế gia, trong cung gửi đến mấy phong thư và một chiếc rương.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc dịu đi, lập tức xoay người ra lệnh: “Khiêng vào đây.”
Giọng nói vừa dứt, bốn binh sĩ cẩn thận khiêng một chiếc rương sơn son vào, đặt bên cạnh bàn của Hoàng đế. Nhìn rõ ấn sơn hình phượng hoàng quen thuộc ở góc rương, Gia Nghị Vương cũng biết chiếc rương này là do khuê nữ gửi đến, tức thì không nhịn được mà nhếch miệng cười.
Đoán rằng Thượng Doanh Doanh lại thêu cho hắn y phục gì đó, Yến Tự Lễ vội vàng cúi người ghé sát vào, vội vàng hấp tấp mở khóa. Khoảnh khắc chiếc rương được mở ra, một làn hương thoang thoảng bay ra, không ngờ lại là một rương váy áo nữ tử được xếp ngay ngắn. Chiếc váy màu đỏ lựu ở trên cùng rực rỡ như được nhuộm trong ánh ráng chiều, tà váy xếp tầng tầng lớp lớp, phảng phất như có thể gợn lên làn gió ấm tháng bảy của kinh thành.
Đây là ý gì? Lẽ nào là muốn hắn mở rương chọn váy lựu* sao?
Váy lựu*: Là chiếc váy có màu đỏ thắm rực rỡ như màu của hoa lựu. Đây là một loại trang phục rất được ưa chuộng của phụ nữ thời nhà Đường.
Yến Tự Lễ khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường thêu trên váy, như thể đang xuyên qua lớp vải, v**t v* người trong mộng mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Liếc thấy Gia Nghị Vương đang đứng bên cạnh cười ha hả, Yến Tự Lễ cuối cùng cũng không làm ra hành động giống như chó mà ghé vào ngửi trước mặt nhạc phụ. Hắn chỉ nâng chiếc váy lựu trong lòng bàn tay xoa xoa hai cái, rồi lưu luyến không nỡ đặt lại vào trong rương.
Mấy binh sĩ khiêng rương khom người lui ra, chỉ riêng tên lính nhỏ con dẫn đầu cứ lề mề chậm chạp, ngây ngốc đứng sững tại chỗ.
Yến Tự Lễ nhận ra điều khác thường, không khỏi hơi nhíu mày. Hắn đang định trầm giọng lên tiếng thì tên lính nhỏ con đó lại tiến lên một bước, một tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn.
“Phóng túng!”
Ánh mắt Yến Tự Lễ đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế quanh thân đột ngột thay đổi, tay đã vô thức đặt lên thanh bội kiếm bên hông. Trên sa trường, nửa điểm sơ suất đều là trí mạng.
Thế nhưng tên lính nhỏ con kia lại hoàn toàn không sợ sát khí đột ngột nổi lên của Hoàng đế, ngược lại còn “phụt” một tiếng bật cười, tay kia giơ lên, tháo chiếc mũ giáp sắt nặng trịch trên đầu xuống.
Mái tóc đẹp đen như mây thoát khỏi sự trói buộc, đổ xuống như thác nước, những sợi tóc còn vương chút gió bụi trên sa mạc. Dưới chiếc mũ sắt, lộ ra một gương mặt hoa phù dung kiều diễm vừa có thể vui mừng vừa có thể hờn dỗi, chóp mũi hơi ửng đỏ, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng không hề làm giảm đi vẻ rực rỡ xinh đẹp của nàng.
Trước mắt đột nhiên xảy ra biến cố, Gia Nghị Vương theo bản năng bước lên một bước, định bắt tên lính “to gan” kia. Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, cả người ông cũng cứng đờ tại chỗ.
Đây… đây không phải là khuê nữ bảo bối của ông thì còn là ai nữa?!
Thượng Doanh Doanh ngẩng mặt lên, một đôi mắt sáng cong thành hình trăng lưỡi liềm, mỉm cười với Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ thật sự nghi ngờ rằng mình chinh chiến đã lâu, tương tư thành bệnh, lẽ nào hoa mắt rồi chăng? Nhưng nụ cười kiều diễm kia, rõ ràng là người ái thê mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Thấy Yến Tự Lễ cứ trừng mắt nhìn mình không nói lời nào, Thượng Doanh Doanh chột dạ dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc, khẽ gọi một tiếng:
“Hoàng thượng?”
Tiếng gọi này thốt ra, còn hữu hiệu hơn cả lão tiên gọi hồn.
Yến Tự Lễ hoàn hồn trở lại, trong lồng ngực đầu tiên là sự ngỡ ngàng khó tin, ngay sau đó niềm vui cuồng nhiệt như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt nhấn chìm mọi suy nghĩ.
Thế nhưng ngay sau đó, niềm vui ngập trời lại bị sự hoảng sợ và lo lắng dữ dội hơn thay thế.
“Doanh Doanh, sao nàng lại đến đây?” Yến Tự Lễ sải bước tiến lên, một tay giữ lấy đôi vai nàng, vội vã nhìn từ trên xuống dưới.
“Mạc Bắc và kinh thành cách xa ngàn dặm, đường sá bôn ba vất vả thế này, thân thể nàng sao chịu nổi?” Yến Tự Lễ không nhịn được đưa tay vuốt má nàng, rồi lại vội vàng nắm lấy tay nàng “Tay lạnh như vậy… trên đường có nghỉ ngơi tử tế không? Có chỗ nào không thoải mái không? Có đói không? Có mệt không?”
Yến Tự Lễ hỏi vừa nhanh vừa gấp, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ lo lắng, bàn tay to lớn gần như muốn bóp nát xương cổ tay mảnh khảnh của nàng. Thượng Doanh Doanh sợ đến mức rụt cổ lại, thấy dáng vẻ sốt ruột của hắn, không còn vẻ ôn tồn điềm tĩnh như ngày thường, trái tim tức thì run lên.
Sợ Yến Tự Lễ sẽ mắng mình hồ đồ, Thượng Doanh Doanh xoay người bỏ chạy, nhoáng một cái đã trốn sau tấm lưng rộng lớn của Gia Nghị Vương.
Ló đầu ra từ bên vai Gia Nghị Vương, Thượng Doanh Doanh chớp chớp mắt, ấm ức làm nũng nói:
“Phụ thân ơi, Vạn tuế gia muốn đánh nữ nhi.”
Câu nói nũng nịu này khiến cả hai người nam nhân đội trời đạp đất trong lều đều phải bật cười.
Yến Tự Lễ lúc này mới nhận ra, mình đúng là quan tâm quá hóa loạn, lúc nói chuyện với Thượng Doanh Doanh giọng điệu đã hơi nặng một chút. Nhìn Thượng Doanh Doanh đang trốn đi, Yến Tự Lễ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vội vàng dịu nét mặt lại, đáy mắt lại ngập tràn vẻ dịu dàng.
Gia Nghị Vương không nhịn được giơ tay lên, cưng chiều xoa xoa đầu nữ nhi, vui đến không khép được miệng. Nhớ lại hôm nay tên tiểu tử Cố Tuy kia trái với thường lệ, cứ nhất quyết đòi vào thành đón sứ giả gì đó, trong lòng Gia Nghị Vương liền sáng như gương, hai huynh muội này, chắc chắn đã thông đồng với nhau từ sớm.
“Tên nhóc Tĩnh Chi kia, lại dám xúi giục Hoàng hậu nương nương làm càn.” Gia Nghị Vương giả vờ tức giận trừng mắt “Không biết trời cao đất rộng, bổn vương đi tìm nó tính sổ ngay đây!”
Nói xong, Gia Nghị Vương rất biết ý mà cười ha hả, sải bước như sao băng vén rèm đi ra.
“Ơ, phụ thân…” Thượng Doanh Doanh còn muốn níu lấy phụ thân mình làm lá chắn, nhưng Gia Nghị Vương đã chắp tay đi xa. Rèm lều hạ xuống, ngăn cách hết thảy gió bụi và sự ồn ào bên ngoài.
Bên trong trung quân đại trướng, tức thì chỉ còn lại hai người Đế hậu.
Yến Tự Lễ không nói một lời, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại như hai ngọn lửa bùng cháy, nhìn chằm chằm Thượng Doanh Doanh, dường như muốn nuốt chửng cả người nàng.
Thượng Doanh Doanh bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, cái vẻ đanh đá khi tự ý xông đến Mạc Bắc, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.
Nàng cụp mắt xuống, lại giống như một cô nương khuê các lần đầu gặp gỡ tình lang, bỗng nhiên trở nên e thẹn ngượng ngùng. Hai tay vặn vẹo vạt áo, mũi chân bối rối di nhẹ trên mặt đất, không biết nên đặt ở đâu.
Yến Tự Lễ huyết khí phương cương, lại là thân thể đã lâu không gần nữ sắc, đối mặt với vẻ dịu dàng đắm đuối thế này của nữ nhân mình yêu, sao có thể kìm nén được nữa. Hắn lập tức bước lên một bước, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi mềm mại kia.
Nụ hôn này lại không hề vội vã, chỉ toàn là ý vị vỗ về dịu dàng, mổ nhẹ tinh tế, chỉ nếm qua rồi dừng lại. Yến Tự Lễ một tay ôm lấy vòng eo của Thượng Doanh Doanh, tay kia thì giúp nàng cởi bỏ bộ áo giáp nặng nề trên người.
Miếng áo giáp và da thuộc lạnh lẽo rơi xuống đất, phát ra tiếng “loảng xoảng” nhẹ. Không còn sự ngăn cách của áo giáp, Yến Tự Lễ ôm chặt Thượng Doanh Doanh vào lòng. Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa bóp vùng da thịt sau gáy nàng, giúp nàng thả lỏng gân cốt.
Thượng Doanh Doanh thoải mái thở ra một tiếng, cả người mềm nhũn trong lòng Yến Tự Lễ, cọ cọ vào người hắn như một chú mèo, làm nũng nói:
“Phu quân, Doanh Doanh rất nhớ chàng.”
Tiếng “phu quân” này, vừa ngây thơ đáng yêu lại vừa quấn quýt, mang theo nỗi nhớ nhung trăm chuyển ngàn về, đâm thẳng vào n** m*m m** nhất trong trái tim Yến Tự Lễ. Đột nhiên, thân hình hắn hạ thấp xuống, cánh tay hơi dùng sức.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, một giây sau, cả người liền bị Yến Tự Lễ vác lên vai.
“Ái chà!”
Đột nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, tầm nhìn đảo ngược, Thượng Doanh Doanh kinh hô một tiếng, bị vai của nam nhân cấn đến mức bật ra hai tiếng hừ hừ khe khẽ.
Mái tóc đen trong nháy mắt rũ xuống trước ngực, mấy lọn tóc tinh nghịch cọ vào bên má trắng mịn như tuyết, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.
Thượng Doanh Doanh cố gắng quay đầu lại nhìn Yến Tự Lễ, nhỏ giọng hờn dỗi: “Làm gì thế ạ?”
Yến Tự Lễ nhếch đôi môi mỏng, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng, rồi cố ý trêu chọc:
“Làm gì à? Đánh nàng chứ sao.”
Giọng nói vừa dứt, trên lưng hắn ngược lại lại bị một cú đấm nhẹ trước.
Yến Tự Lễ càng không nhịn được cười, nhanh chân ôm Thượng Doanh Doanh ra sau bình phong, đi thẳng đến chiếc giường trải tấm da thú dày dặn.
Đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy Thượng Doanh Doanh, cho đến khi đặt nàng ngồi yên ổn trên giường, Yến Tự Lễ lúc này mới thả lỏng sức lực trên tay, chỉ sợ làm nàng va chạm dù chỉ một chút.
Thượng Doanh Doanh lại như một con cá rời khỏi nước, hai tay ôm chặt cổ Yến Tự Lễ, thế nào cũng không chịu buông ra.
Cảm nhận được người đẹp ấm áp thơm tho trong lòng, Yến Tự Lễ lúc này mới kịp lên tiếng, giọng nói khàn đi rất nhiều:
“Trẫm cũng nhớ Doanh Doanh, nhớ đến mức toàn thân xương cốt đều đau.”
Yến Tự Lễ dứt khoát cũng thuận thế ngã xuống giường, ôm chặt Thượng Doanh Doanh trong lòng, mặt vùi vào mái tóc thơm ngát của nàng, hôn hôn cọ cọ, dường như không bao giờ đủ.
Hoàng đế rời kinh đến nay đã hơn bốn tháng. Kể từ khi họ quen biết và yêu nhau, chưa bao giờ xa cách lâu như vậy.
“Sao không nói trước với trẫm một tiếng?” Yến Tự Lễ không nhịn được thì thầm “Lẽ nào trẫm lại không cho nàng đến hay sao?”
“Ít nhất cũng phải viết thư báo cho trẫm, trẫm cũng có thể phái tinh binh hộ tống nàng đến. Quan san xa xôi, lỡ như trên đường…” Yến Tự Lễ nuốt những lời phía sau vào, chỉ nói “May mà không xảy ra chuyện gì rắc rối.”
Thấy Yến Tự Lễ quả nhiên không trách tội mình, Thượng Doanh Doanh thoải mái nheo mắt lại, ngẩng mặt lên nói đùa: “Đương nhiên là phải đột nhiên đến, mới có thể nhìn rõ xem ngài ở biên ải Mạc Bắc này, có lén lút nuôi mỹ nhân bên ngoài để giải khuây không!”
Yến Tự Lễ nghe vậy, không khỏi bật cười thành tiếng, đôi mày vốn nhíu chặt tức thì giãn ra.
“Vậy chủ tử nương nương đã dò xét rõ ràng chưa? Đối với các nơi trong doanh trại của trẫm, có hài lòng không?”
Thượng Doanh Doanh làm bộ làm tịch khẽ hừ hai tiếng, quay đầu lẩm bẩm: “Ừm… cũng được. Tàm tạm, miễn cưỡng cho qua.”
Ý cười trong mắt Yến Tự Lễ càng sâu hơn, nhưng lại cố ý sa sầm mặt nói: “Trẫm thì lại không hài lòng lắm.”
Nói rồi, Yến Tự Lễ vươn ngón tay kéo mặt Thượng Doanh Doanh lại, hỏi một cách chua lè:
“Doanh Doanh lại lén lút qua lại với tên tiểu tử Tĩnh Chi kia, cấu kết với nhau để lừa trẫm, phải không?”
Thượng Doanh Doanh tức thì phồng má trợn mắt nhìn Yến Tự Lễ, nũng nịu nói: “Tiểu Vương gia là huynh trưởng của thần thiếp. Vạn tuế gia, bình giấm chua lâu năm này của ngài, rốt cuộc ngài định ăn tới khi nào?”
Thật sự hết cách với cái thói ghen bóng ghen gió vô cớ này của Yến Tự Lễ, Thượng Doanh Doanh đưa ra hai ngón tay, chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của hắn, chuyển chủ đề nói: “Thần thiếp tháng trước có về Vương phủ một chuyến, tẩu tẩu đặc biệt bế tiểu điệt nữ ra chơi. Đứa bé đó thật sự đáng yêu như ngọc như tuyết, giống như một cục bột hồng vậy, thần thiếp nhìn mà thích vô cùng.”
Yến Tự Lễ nghe mà lòng mềm nhũn, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, thấp giọng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự mong đợi: “Vậy An An của chúng ta thì sao? Thằng bé cũng nhớ phụ hoàng rồi chứ?”
Nhắc đến nhi tử của họ, ánh mắt Thượng Doanh Doanh càng thêm dịu dàng, gật mạnh đầu: “An An nhớ ngài lắm. Lúc thần thiếp sắp đi, nó còn cứ luôn miệng đòi gặp phụ hoàng đấy ạ. Nhưng ngài yên tâm, trong cung của mẫu hậu sẽ chăm sóc nó thật tốt, chắc chắn sẽ nuôi nó trắng trẻo mập mạp.”
“Mọi việc trong kinh thành, cũng có Vinh Vương gia trấn giữ điều động, trong ngoài triều đình đều rất ổn thỏa.” Thượng Doanh Doanh lén lút ghé sát lại, hôn lên yết hầu của Yến Tự Lễ một cái, nghiêm túc giải thích “Thần thiếp đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cung và trong triều, lúc này mới lên đường tìm ngài, mong ngài đừng trách tội.”
Yến Tự Lễ lặng lẽ lắng nghe, trong lòng vừa mềm mại vừa đau xót. Hắn biết mình chinh chiến bên ngoài, Thượng Doanh Doanh một mình ở lại kinh thành, không biết đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức.
“Đừng căng thẳng.” Yến Tự Lễ nhẹ nhàng vuốt lưng Thượng Doanh Doanh “Mấy tháng không gặp, sao lại trở nên xa cách với trẫm rồi? Giữa phu thê chúng ta, đã bao giờ so đo mấy cái quy củ vớ vẩn đó.”
“Doanh Doanh ngàn dặm xa xôi đến thăm trẫm, trẫm vui mừng còn không kịp nữa là.” Yến Tự Lễ dịu dàng thủ thỉ “Lát nữa gọi người bên ngoài mang canh dê vừa hầm xong vào, nàng ăn trước lót dạ, rồi trẫm ôm nàng nằm xuống nghỉ ngơi.”
Lúc này tuy là tháng bảy, nhưng Mạc Bắc không giống kinh thành, ban ngày nóng đến chảy mồ hôi, nhưng đến đêm lại hàn khí bức người, lạnh đến run cầm cập. Buổi tối một bát canh dê nóng ừng ực tuột vào bụng, toàn thân đều ấm áp, mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
Thượng Doanh Doanh gần như say đi trong giọng nói trầm ấm này, mơ mơ màng màng nghe thấy gì đó như “ôm nàng”, “nằm xuống”, bị trêu chọc đến mức tim run lên, một luồng hơi nóng lặng lẽ lan ra.
Ánh mắt nàng long lanh, vẻ quyến rũ dâng trào, đâu còn nửa phần căng thẳng bất an như lúc nãy.
Nhớ lại lúc vội vàng liếc nhìn trước khi vào doanh trại, má Thượng Doanh Doanh ửng hồng như ráng mây, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại mang theo mấy phần bạo dạn liều mình, lẩm bẩm: “Thần thiếp lúc nãy qua đây, thấy lính ở trù phòng vừa mới giết một con dê béo tươi. Canh dê đó tươi ngon thì tươi ngon thật, nhưng e là phải hầm thêm một lúc lâu nữa.”
“Hơn nữa thần thiếp buổi trưa ở trong thành, đã tắm rửa cẩn thận rồi, người sạch sẽ lắm.” Thượng Doanh Doanh hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Yến Tự Lễ, nhỏ giọng ám chỉ: “Chúng ta có thể nằm xuống nghỉ ngơi trước.”
Yến Tự Lễ tức thì nghe ra ẩn ý quanh co đó của nàng, yết hầu bất giác trượt lên xuống, phát ra tiếng động nhẹ.
Thượng Doanh Doanh thấy ánh mắt hắn nóng rực như lửa, gần như muốn làm tan chảy mình, nhịp tim đột nhiên mất đi quy luật, thình thịch thình thịch như trống trận. Nàng đưa ngón tay ngọc thon dài, móc vào đai lưng của Yến Tự Lễ. Ngay sau đó, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng chọc chọc vào bụng dưới của hắn.
Hơi thở của Yến Tự Lễ đột nhiên trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nắm lấy ngón tay đang gây rối châm lửa khắp nơi trên người hắn, Yến Tự Lễ trong lúc nhẫn nhịn, vậy mà vẫn còn tâm trí để bật cười: “Bôn ba vất vả bao ngày, cũng không thấy mệt sao?”
Trong đôi mắt long lanh ngấn nước kia, tình ý dạt dào, mong đợi tràn đầy, như chứa cả một hồ nước xuân. Thấy dáng vẻ kiều diễm đáng yêu này của nàng, lòng Yến Tự Lễ càng thêm yêu thương, nhưng lại cứ muốn trêu chọc nàng một phen:
“Trẫm chỉ nói là dỗ nàng ngủ một giấc ngon lành, dưỡng đủ tinh thần. Nhưng trong cái đầu nhỏ này của nàng, lại đang nghĩ đến những chuyện linh tinh gì thế?”
Thượng Doanh Doanh nghe vậy sững sờ, dỗ nàng ngủ?
Chỉ là… ngủ thôi sao?
Thượng Doanh Doanh lúc này mới nhận ra, hành động vừa rồi của mình… nóng vội đến mức nào.
Một luồng máu nóng xông thẳng l*n đ*nh đầu, cả khuôn mặt Thượng Doanh Doanh đều xấu hổ đến đỏ bừng, quả thực không còn mặt mũi nào. Vừa định một tay lật chăn gấm lên, chôn cả người mình vào trong đó một cách kín kẽ, không bao giờ muốn gặp người nữa. Yến Tự Lễ lại nhanh hơn nàng một bước, giữ chặt hai tay nàng, không cho nàng được như ý.
Cúi người ôm Thượng Doanh Doanh trở lại vào lòng, Yến Tự Lễ cưng chiều điểm vào chóp mũi nàng, cười nói:
“Đồ tham ăn.”
Nghe thấy lời trêu chọc đáng xấu hổ như vậy, Thượng Doanh Doanh sao chịu cho được, vội vàng giãy ra khỏi vòng tay Yến Tự Lễ, lăn vào trong chăn, lập tức cuộn tròn lại.
Chăn được kéo qua đầu một cách lộn xộn, chỉ để lại mái tóc đen óng mượt mà xõa trên gối gấm. Trong lòng không ngừng nức nở, Thượng Doanh Doanh vừa xấu hổ vừa tức giận mà hừ hừ:
“Ngài thật đáng ghét.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...