Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 26



Thời điểm Triệu Thầm quen biết Diệp Thiền, cô ấy vẫn là một cô gái ngây thơ và trong sáng. Diệp Thiền thích piano và âm nhạc, là người không nhiễm bụi trần.  

Triệu Thầm là một người gần như không quan tâm đến người khác ngoài bản thân. Anh luôn nhận định phẩm hạnh của một người không do môi trường và ngoại cảnh quyết định. Vì vậy, anh chưa bao giờ tìm hiểu về gia đình của Diệp Thiền, dù năm đó anh vẫn không hiểu tại sao Diệp Thiền lại đột ngột chia tay với mình.

Sự xuất hiện của Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên không cản trở việc đính hôn, nhưng họ đã gieo một hạt giống trong lòng những người có mặt.

Một hạt giống nghi ngờ, khi nó lớn lên sẽ soi rọi những điều tối tăm nhất trong lòng người.

Liệu bạn có phải là một người hoàn toàn ngay thẳng? Trong cuộc đời mình, bạn có thực sự chưa bao giờ làm điều gì tổn thương người khác? Bạn thật sự chưa bao giờ bị lòng tham và dục v/ọng nuốt chửng sao?

Hạt giống sẽ nảy nở thành một ngọn đèn trong sâu thẳm tâm hồn con người, mọi thứ sẽ chẳng còn gì có thể che đậy.

Từ sự ủy thác của Triệu Du, Trâu Tự đã làm rõ ngọn nguồn sự việc. Trước đó anh chàng đã tìm đến Triệu Thầm, sau lại không cần phải điều tra thêm, qua những tài liệu rải rác trên sàn văn phòng, Trâu Tự đã hiểu được đại khái mọi chuyện.

Diệp Uy, cha của Diệp Thiền. Ông ta là chủ một câu lạc bộ giải trí nổi tiếng ở Bắc Thành, còn sở hữu vài nhà máy vật liệu xây dựng và siêu thị, không phải là thương nhân nổi bật ở Bắc Thành nhưng có chút của ăn của để. Hiện ông ta đang thụ án tại Nhà tù số 2 Bắc Thành, bị kết án chung thân vì đã đánh chết nhân tình trong lúc say rượu.

Chu Đào, tình nhân của Diệp Uy, xuất thân từ vùng thôn quê hẻo lánh, đã quen biết Diệp Uy khi làm việc tại một câu lạc bộ giải trí và trở thành tình nhân của ông ta. Do bị Diệp Uy xô xát dẫn đến sinh khó, cô ta qua đời khi mới hai mươi mốt tuổi.  

Vụ án không phức tạp, việc xét xử diễn ra thuận lợi. Trợ lý Thẩm điều tra rất tỉ mỉ, thậm chí còn phát hiện ra mẹ của Diệp Thiền từng hy vọng dùng tiền để mua chuộc gia đình Chu Đào, mong họ cung cấp giấy xin giảm án để tòa án xử nhẹ.

Ngoài tên của Diệp Thiền, trong tài liệu còn có một cái tên quen thuộc: Người báo án, Chu Lê.

“Thực ra điều này cũng không nói lên điều gì.” Sau khi xem xong, Trâu Tự nói một cách nặng nề.  

Vụ án này không có mối liên hệ tất yếu với việc Diệp Thiền rời đi, có lẽ Diệp Thiền chỉ vì bị tổn thương quá lớn. Mặc dù Trâu Tự cho rằng vì lý do này mà chia tay bạn trai là rất ngu ngốc, nhưng điều này cũng phản ánh một vấn đề từ một khía cạnh khác.

“Mày xem, nhà của Diệp Thiền xảy ra chuyện như thế mà không muốn nói cho mày biết, có thể là vì tình cảm giữa hai người chưa đủ sâu sắc. Thực ra, tao nghĩ mày nên tự suy ngẫm lại về bản thân, thời gian đó mày hầu như ở nước ngoài, cũng không đủ quan tâm đến cô ấy. Bố của Diệp Thiền đúng là khốn nạn, đã ngoại tình thì thôi, còn công khai đưa người về nhà, thật là quá xúc phạm. Còn cô bồ nhí này thì đúng là sống mà không biết dơ, làm bồ nhí thì cũng thôi, còn dám vào nhà người ta. Đã là thế kỷ 21 rồi, sao còn xảy ra những chuyện hoang đường như vậy.”

Trâu Tự lầu bầu một mình, ném tài liệu đã đọc xong vào thùng rác. Triệu Thầm đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra cảnh vật bên ngoài u ám, tuyết trên đường phố đã được dọn sạch, bầu trời xám xịt, chỉ còn lại cành cây và bồn hoa vẫn treo một mảng trắng.  

Triệu Thầm cũng rất muốn nói với bản thân rằng hai chuyện này không hề liên quan đến nhau. Thế nhưng Chu Lê vẫn chưa cho anh một lời giải thích hợp lý, cô rốt cuộc đã gửi tin nhắn đó với tâm trạng và lý do gì.

— Cô không thể cứ giấu anh ấy mãi, nếu cô vẫn không định nói cho đàn anh Triệu Thầm biết, thì tôi sẽ đi nói cho anh ấy. Tôi biết cô đang gặp khó khăn, nhưng hai người không thể tiếp tục bên nhau nữa, hai người phải chia tay.  

Triệu Thầm gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Chu Lê khi gửi tin nhắn này. Ánh mắt của cô sẽ rất nghiêm túc và chân thành. Nếu mặt đối mặt, tốc độ nói của cô sẽ rất chậm, dường như đang suy nghĩ cẩn thận về cách diễn đạt.

Cô là một người làm việc nghiêm túc, suy nghĩ toàn diện. Một người như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra những lời này.  

Chu Lê không biết Triệu Thầm đã tức giận với mình đến mức nào, và liệu anh có tha thứ cho mình hay không. Cô biết mình nên xin lỗi vì đã giấu giếm, nhưng rõ ràng Triệu Thầm hiện tại không muốn gặp cô.  

Thực ra, Chu Lê đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó những điều mình giấu giếm bị người khác phát hiện thì sẽ làm thế nào, nhưng cô không nghĩ rằng hai chuyện mà cô hy vọng cả đời này sẽ không ai biết lại bị phát hiện cùng một lúc.

Chu Lê trải qua nhiều biến cố ập đến cùng lúc, khi ngọn núi đổ sập, cô không thể ở lại trong đống đổ nát chờ đợi người khác cứu giúp hoặc đau buồn, cô phải đứng dậy, xem xung quanh có thể cứu vãn được gì.

Sau khi Triệu Thầm giận dữ bỏ đi, Chu Lê đã suy nghĩ rất lâu, người mà cô có thể sửa chữa sai lầm chính là Tô Tiểu Tiểu.  

Cô đã hẹn gặp Tô Tiểu Tiểu, muốn xin lỗi cô ấy trực tiếp, nhưng Tô Tiểu Tiểu rõ ràng cũng tức giận như Triệu Thầm. Tuy nhiên, cơn giận của Tô Tiểu Tiểu không đáng sợ như Triệu Thầm, cô ấy có bản tính hiền lành, bằng lòng ngồi xuống lắng nghe lời hối lỗi của Chu Lê.

Trong chiếc điện thoại cũ đó không chỉ có bí mật về Triệu Thầm, mà còn có bí mật về Tô Tiểu Tiểu.  

“Tôi đã gặp Hướng Vũ Thừa, anh ta đã nói cho tôi biết mọi chuyện.” Tô Tiểu Tiểu cố gắng kiềm chế không để rơi nước mắt trước mặt Chu Lê, nhưng vẫn không thể ngăn được đôi mắt đỏ hoe.  

Chu Lê chậm rãi nói, thành thật xin lỗi rồi giải thích: “Xin lỗi, tôi giấu cậu vì sợ sẽ làm tổn thương cậu.”

Trong lòng Chu Lê, Tô Tiểu Tiểu nên sống đơn thuần và hạnh phúc cả đời, cô ấy đơn thuần đến mức không cảm nhận được một người đã không còn yêu mình. Chu Lê thừa nhận lúc đó mình đã hèn nhát, cô không thể nói với Tô Tiểu Tiểu câu “Hướng Vũ Thừa đã phản bội”, làm thế sẽ khiến thế giới của Tô Tiểu Tiểu sụp đổ. Vì vậy, khi Hướng Vũ Thừa cầu xin cô đừng nói cho Tô Tiểu Tiểu biết, cô đã ngầm đồng ý, để cậu ta tìm một lý do ít tổn thương hơn chia tay với cô ấy.  

“Chu Lê, cậu có quyền gì mà quyết định thay tôi. Cậu sợ tôi ngu ngốc, sẽ chọn tha thứ cho anh ta? Hay cậu nghĩ tôi nhu nhược, sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra?”

“Cậu thật sự quá tự phụ!”  

“Lúc Hướng Vũ Thừa bày tỏ với cậu, cậu đắc ý lắm phải không!”

Rời khỏi nhà hàng, Chu Lê nhận được một cuộc gọi.

Điện thoại của cô có tin nhắn WeChat từ Trâu Tự và một số tin nhắn về công việc. Nhiều chuyện ập đến khiến người luôn có thể đối phó với nhiều khó khăn như Chu Lê có cảm giác xử lý không xuể.  

Trên đường đi taxi đến ga tàu, cô đã trả lời một số tin nhắn công việc, cuối cùng là tin nhắn WeChat của Trâu Tự.  

Trâu Tự: Giữa em và Triệu Thầm có chuyện gì vậy?  

Chu Lê: Anh ấy đang giận em.  

Trâu Tự: Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy giận như vậy, em rốt cuộc đã làm gì khiến cậu ấy giận đến thế?

“Cô gái, đến ga tàu rồi.” Lời của tài xế đã cắt ngang cuộc trò chuyện vội vã. Chu Lê trả tiền và xuống xe, gọi lại cho số máy vừa rồi. Điện thoại reo rất lâu mà không ai nghe máy, cô vừa đi về phía cửa ra vừa tiếp tục gọi.  

Càng đi về phía trước càng đông đúc, Chu Lê bình tĩnh đi ngược với dòng người. Điện thoại gọi một lúc lâu mới được kết nối, Chu Lê nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào, bên kia lớn tiếng gọi vài lần sợ cô không nghe thấy, âm thanh truyền qua dòng điện và tiếng ồn phía trước.  

“Alo, alo, nghe thấy không?”

Khẩu âm nặng tiếng địa phương khiến Chu Lê xác nhận được vị trí. Cô tắt điện thoại, đi qua đám đông đang đứng thành vòng tròn ở phía trước. Chu Lê trông thấy một cặp vợ chồng trung niên ở trung tâm đám đông. Người phụ nữ trung niên đang cãi nhau với ai đó, còn người đàn ông trung niên thì đang nói to qua điện thoại.  

“Xin lỗi, làm ơn cho tôi đi qua.” Chu Lê vượt qua lớp người cuối cùng đến phía trước, người phụ nữ trung niên thấy cô liền gọi to: “Nhỏ A Lê, cháu đến rồi! Mau đến phân xử giúp ta, lũ người thành phố này bắt nạt bọn ta!”

“Bà đừng có nói bậy! Ai bắt nạt bà! Bà làm bẩn váy của tôi, không phải nên bồi thường sao?”

“Chỉ bẩn có tí tẹo, giặt là sạch ngay, cô đòi tôi bồi thường 500 tệ, chẳng phải đang bắt nạt người hiền lành như chúng tôi sao?”

“Ai bắt nạt bà! Váy này tôi mua hơn 3000 tệ, cái thứ bà làm bẩn trên người tôi không giặt sạch được, tôi chỉ yêu cầu bà bồi thường 500 tệ đã là thương hại bà rồi.”

“Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Ai cần cô thương hại? Cô mua chiếc váy hơn 3000 tệ mà còn đi tàu hỏa, sao không đi máy bay?”  

“Bà!”  

Chu Lê tiến lên ngăn cản cuộc cãi vã, xin lỗi và bồi thường tiền. Giữa chừng, người phụ nữ trung niên không cho Chu Lê đưa tiền, muốn tiến lên giật điện thoại thì bị cậu thiếu niên gầy gò đứng bên cạnh lên tiếng ngăn lại: “Mẹ à! Mẹ đừng gây rối nữa!”  

Sau một hồi lộn xộn, đám đông tản đi, Chu Lê mới có thời gian hỏi: “Chú thím, sao hai người lại đến đây?”  

Người phụ nữ trung niên thu lại nụ cười nịnh nọt với Chu Lê, than thở: “Thân thể của Chu Toàn lại không tốt, chú thím đưa thằng bé đi khám bệnh.”  

Chu Lê nhìn cậu thiếu niên gầy gò, cậu mặc áo khoác đen có mũ và khẩu trang, lộ ra đôi mắt tròn trịa giống hệt như của Chu Đào. Cậu lặng im nhìn Chu Lê, rồi nói câu đầu tiên với cô: “Quần áo của cô ướt rồi, không lạnh à?”  

Tô Tiểu Tiểu đã hất cả cốc nước lên người Chu Lê, cô vội vàng đến nên quên thay quần áo. Cô mỉm cười với Chu Toàn, nói không lạnh, rồi gọi xe đưa cả nhà họ đến khách sạn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...