Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 27



Cuối tuần, Chu Lê nhận được điện thoại của Triệu Du, bảo cô cùng Triệu Thầm đến nhà thăm hỏi ông bà cụ nhà họ Triệu.

Chu Lê đã hơn một tuần không liên lạc với Triệu Thầm, không biết anh có nghe điện thoại của mình không, đang do dự không biết trả lời Triệu Du thế nào, thì chị ấy vội vàng nói rằng mình có việc, hẹn sẽ nói sau rồi cúp máy.

Giọng điệu của Triệu Du không khác gì mọi khi, Chu Lê không biết lúc đó chị ấy biết được bao nhiêu, nhưng những điều mà Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên đều có thể điều tra được thì không thể coi là bí mật.

Chu Lê đoán rằng có lẽ Triệu Thầm không muốn gặp cô, đang soạn tin nhắn WeChat chuẩn bị từ chối Triệu Du với lý do tăng ca thì nhận được điện thoại của trợ lý Thẩm. Trợ lý Thẩm lễ độ hỏi cô đang ở đâu, sau đó phiền cô kiên nhẫn chờ đợi, nói rằng nửa tiếng sau cậu ta sẽ đến đón cô.

Sau khi nghỉ hưu, ông của Triệu Thầm xây một ngôi nhà ở ngoại ô, hàng ngày từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn sống cuộc sống thanh nhàn với bà xã. Hai ông bà trồng rau, chăm hoa, chơi cờ và gặp gỡ bạn bè, giống như một cặp vợ chồng già làm nông không màng chuyện đời.

Triệu Thầm luôn hiếu thảo, chỉ cần ở Bắc Thành, có thời gian là sẽ đi thăm ông bà. Chu Lê đã từng đi cùng anh một lần trước khi đính hôn, ông bà rất hiền hậu và đối xử tốt với cô. Khi cô đến, Triệu Du và mẹ Triệu đều có mặt, Triệu Thầm đang cùng ông nội chơi cờ.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, bên ngoài lạnh thấu xương, mọi người đều ở trong nhà. Chu Lê vừa cởi áo khoác, Triệu Du liền vội vàng tiến đến chào đón: “Vừa nãy bà nội còn hỏi khi nào thì em đến, nghe nói hai đứa sẽ tới, bà đã bắt đầu nấu canh từ sớm, nói rằng em quá gầy cần phải bồi bổ, đợi đến mùa xuân mặc váy cưới mới đẹp.”

Chu Lê hướng mắt ra phòng khách, Triệu Thầm quay lưng về phía cô, không ngoảnh đầu lại.

Cô đi theo Triệu Du vào trong, chào hỏi mẹ Triệu và bà nội, rồi ngồi lại cùng bà nội cắm hoa. Bà nội của Triệu Thầm gần tám mươi tuổi, tuy tóc đã bạc nhưng được chăm sóc tốt, trông trẻ hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Thời gian dường như chỉ để lại vẻ đẹp lắng đọng trên người bà, mỗi lần Chu Lê gặp bà, đều cảm thấy như được chiêm ngưỡng một bức tranh thủy mặc.

“Hựu Linh ngày nào cũng kêu ca muốn giảm cân, đều do mấy đứa ảnh hưởng. Tiểu Du, cháu cũng đừng mải nói người khác, hãy tự nhìn lại mình xem.”

“Gần đây cháu bận rộn ở bệnh viện, có thể là ngày thường siêng ăn quá.”

“Sao hôm nay Hựu Linh không đến?”

“Nó á, đi học guitar rồi. Không biết gần đây lại bị làm sao, nói là muốn hát trong đám cưới của cậu, không ai ngăn cản được, đến lúc đó em và Triệu Thầm đừng chê nó nhé.”

“Em không chê đâu.”

“Con bé Hựu Linh giống cháu đấy, láu cá láu tôm.”

“Bà ơi, cháu đâu có, hồi nhỏ cháu rất ngoan mà.”

“Lúc nhỏ chỉ có mình cháu nghịch ngợm, Triệu Thầm không chơi cùng là cháu liền rủ rê thằng bé nhà họ Trâu hàng xóm trèo cây với cháu. Kết quả là hai đứa leo lên được nhưng lại không dám xuống, cuối cùng phải để Triệu Thầm tới đưa hai đứa xuống.”

“Bà này, Chu Lê đang ở đây, bà cho cháu chút thể diện đi bà.”

“Thế thì đã sao, đều là người một nhà, còn sợ mất mặt à.”

Bà Triệu nói chuyện nhẹ nhàng, thường hay cười. Bà thân thiện trò chuyện với Chu Lê và Triệu Du về chuyện nhà chuyện cửa, trong khi mẹ Triệu vào bếp giám sát tiến độ cơm chiều, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Triệu Du không cho Trình Hựu Linh đi theo vì cô bé luôn bám lấy Chu Lê, điều này không có lợi cho việc đôi bạn trẻ ở riêng để giải quyết mâu thuẫn. Sau khi ăn xong, bà Triệu mời họ ở lại qua đêm, Triệu Du liền bảo Triệu Thầm dẫn Chu Lê về phòng nghỉ ngơi. Triệu Thầm im lặng đứng dậy, Chu Lê thì không biết phải nói gì dưới ánh mắt của các bậc trưởng bối, đành đứng dậy theo anh rời đi.

“Triệu Thầm sao thế?” Mẹ Triệu ít khi thấy anh tức giận như vậy, cũng không dám khuyên can, đành tìm hiểu từ chỗ Triệu Du.

Triệu Du không nói với mẹ về chuyện của Tô Tiểu Tiểu, chỉ tùy tiện ứng phó vài câu: “Vợ chồng trẻ cãi nhau thì có gì lạ đâu, mẹ đừng quan tâm quá như vậy.”

Trâu Tự cũng nói thế để đối phó với Triệu Du. Tuy nhiên Triệu Du nhận thấy có điều gì đó không ổn từ biểu hiện của Trâu Tự nên tự mình đi điều tra. Kết quả điều tra không khác nhiều so với những gì Trâu Tự thấy, mặc dù mọi thứ đều chỉ ra Chu Lê, nhưng họ đều chưa xem nội dung trên điện thoại, không thể liên kết hai chuyện này với nhau.

Trước khi Chu Lê đến, Triệu Du đã nói chuyện riêng với Triệu Thầm.

“Chuyện của Diệp Thiền đã qua nhiều năm rồi, cô ấy đáng thương thật, nhưng em và Chu Lê sắp kết hôn, cứ tiếp tục dây dưa với quá khứ thì không có ý nghĩa gì đâu.”

Mặc dù Triệu Du cũng cảm thấy rối rắm, từ sự việc này chị cũng nhận ra có lẽ Chu Lê không đơn giản như cô vẫn thể hiện, nhưng chị tin rằng Chu Lê yêu Triệu Thầm và Triệu Thầm cũng không phải là không có tình cảm với Chu Lê, nếu không thì em trai chị đã không tức giận như vậy.

Là con người ai cũng có lúc mắc sai lầm, nếu hai việc đó thật sự có liên quan, chị hy vọng Chu Lê sau khi đã có được những gì mình muốn có thể sửa đổi bản thân.

Ông của Triệu Thầm hồi trẻ là một kiến trúc sư nổi tiếng trong và ngoài nước, ngôi nhà này của ông và biệt thự do Triệu Thầm thiết kế là hai phong cách hoàn toàn khác biệt. Có lẽ do tuổi tác, ông đã trở về với những điều dung dị, ngôi nhà này hoàn toàn theo thiết kế kiến trúc cổ điển Trung Quốc, với những cột chạm khắc và mái ngói, bước vào bên trong như thể trở về quá khứ, tách biệt với hiện đại.

Đang vào mùa đông, cây cối trong vườn héo tàn, chỉ có vài cây hoa mai kiêu hãnh nở rộ.

Chu Lê đi theo Triệu Thầm, suốt dọc đường không nói gì. Đến trước một dãy núi giả, anh bỗng dừng lại quay sang nói với Chu Lê, người mà đã lâu anh không gặp: “Phía trước là một trận pháp do ông cụ rảnh rỗi bày ra, người bình thường vào trong đều sẽ bị lạc, em thử xem có thể đi ra không.”

Chu Lê biết anh vẫn còn tức giận, sẽ không thực sự rảnh rỗi muốn xem cô bước vào trong mê cung, nhưng cô không nói gì, đi qua anh và bước vào trong. Triệu Thầm chậm rãi theo sau cô, nhìn cô quan sát xung quanh và suy nghĩ, biểu cảm nghiêm túc và tập trung.

Mười mấy phút sau, họ bước ra khỏi núi giả. Chu Lê nghe thấy anh cười: “Quả nhiên, em rất thông minh.”

“Em thông minh như vậy mà giờ anh mới biết, anh khờ quá phải không?”

Cô dừng bước, lại nghe thấy anh nói: “Anh sẽ cho em một cơ hội nữa để giải thích.”

Chu Lê thoáng buồn, nói nhỏ nhẹ: “Đây là chuyện giữa anh và cô ấy, những gì em có thể nói với anh, em đã nói hết rồi.”

Nói xong câu này, Chu Lê dường như cảm thấy anh càng tức giận hơn, nhưng cô thật sự không biết mình còn có thể nói gì nữa.

Từ trước đến nay, Chu Lê chưa bao giờ cãi nhau với ai. Hồi nhỏ bà nội đánh cô, mặc cho bà đánh mạnh đến đâu, cô cũng không nói một lời. Bà còn nói tính cô ác, chưa bao giờ rơi nước mắt, đối với người khác lạnh lùng không có lòng thương xót, là đứa vô ơn.

Triệu Thầm cũng là người có tính cách lạnh lùng. Dù có tức giận, cả hai đều ngầm chọn cách làm hòa trước mặt người lớn. Ngày hôm sau, Triệu Du cẩn thận quan sát và phát hiện hai người vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, chị không khỏi thở dài.

Đám cưới vẫn được tiến hành có trật tự dưới sự bố trí của mẹ Triệu, Triệu Du ban đầu còn muốn giúp họ làm hòa, nhưng sau đó lại bị chuyện khác chiếm hết sự chú ý.

Triệu Du nhận được cuộc gọi từ Trâu Tự.

Diệp Thiền cầu cứu Trâu Tự, cô ấy thực sự không tìm được ai khác có thể giúp mình, chỉ còn cách tìm đến Trâu Tư. Bệnh tình của Diệp Hàm ngày càng chuyển biến xấu, Diệp Thiền dường như chẳng còn cơ hội để do dự có nên phẫu thuật hay không.

Xem xong hồ sơ bệnh án do Trâu Tự chuyển đến, Triệu Du nhíu mày. Với tư cách là một bác sĩ và một người mẹ, chị có thể cảm nhận được cô bé này sống đến hôm nay khó khăn như thế nào.

Chị nói với Trâu Tự: “Nếu không phẫu thuật, có lẽ cô bé không thể sống qua mùa đông này.”

“Nhưng mà……” Trâu Tự xem qua hồ sơ bệnh án, biết rằng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chưa đến 10%, điều đó gần như là đánh cược bằng cả mạng sống.

“Cô bé còn nhỏ như vậy, nếu phẫu thuật có thể còn chút hy vọng, không phẫu thuật thì chỉ còn nước chờ chết.” Triệu Du bảo Trâu Tự nói với Diệp Thiền chuẩn bị tâm lý, sau đó sử dụng mối quan hệ của mình để liên hệ với một chuyên gia hàng đầu trong nước đến điều trị cho Diệp Hàm, tổ chức họp bàn về kế hoạch phẫu thuật.

Diệp Hàm đã chuyển viện đến bệnh viện nơi Triệu Du làm việc, Diệp Thiền với đôi mắt đỏ hoe cảm ơn Triệu Du, sau đó xin chị đừng nói chuyện này với Triệu Thầm. Chỉ cần có thể cứu được Diệp Hàm, Diệp Thiền chẳng màng đến thể diện và danh dự, nhưng cô ấy biết Triệu Thầm và Chu Lê sắp kết hôn nên không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến họ.

Triệu Du chỉ cảm thấy cứu người là quan trọng, không nghĩ đến điều gì khác, nghe thấy lời của Diệp Thiền thì cùng Trâu Tự cảm thán: “Em ấy cũng thật đáng thương, bị người khác phá hủy gia đình, còn phải nuôi con cho người ta.”

Người lớn gây ra tội lỗi, nhưng trẻ con thì vô tội.

Trâu Tự mấy ngày nay luôn bận rộn vì chuyện này, không biết Triệu Thầm và Chu Lê thế nào rồi. Triệu Du nói: “Vẫn như vậy thôi, cậu cũng không phải không hiểu Triệu Thầm, nó khó tính, chắc phải một thời gian nữa mới nghĩ thông được.”

Trâu Tự đặt tay lên lan can bệnh viện, nhìn xa xăm với vẻ mặt trầm trọng. Triệu Du rất ít khi thấy Trâu Tự như vậy, liền hỏi anh có chuyện gì.

Anh lắc đầu nói không có gì, chỉ là không hiểu một số chuyện.

Triệu Du là một người phụ nữ có trực giác nhạy bén, hỏi anh: “Cậu không hiểu tại sao Chu Lê lại giấu chuyện này chứ gì?”

Trâu Tự không phủ nhận: “Em và Nguy Nhiên đã làm việc với Chu Lê rất nhiều năm, luôn coi cô ấy là bạn. Cô ấy là người như thế nào, chúng em đều biết. Em tin rằng cô ấy có lý do nên mới giấu giếm. Thế nhưng…”

“Diệp Thiền gọi điện cho em nhờ giúp đỡ. Trước đây em cũng đã giúp cô ấy, không phải vì Triệu Thầm, mà vì bọn em cũng quen biết, cô ấy gặp khó khăn mà em có khả năng giúp được thì giúp đỡ cũng không khó gì. Nhưng trước đây em không ngờ hiện giờ cô ấy lại sống khổ sống sở như vậy.”

“Chị Triệu Du, em không biết ai đúng ai sai trong chuyện này. Bạn của Chu Lê đã phá hoại gia đình người khác là sai, còn bố của Diệp Thiền giết người cũng là sai. Đứng từ góc độ của em, em cảm thấy đồng cảm với Diệp Thiền mà mình quen biết, nhưng đứng từ góc độ của Chu Lê, cô ấy nên đồng cảm với bạn của mình, vì cuối cùng bạn cô ấy không đáng phải chết.”

“Song, mọi chuyện lại bắt nguồn từ người bạn của cô ấy.”

“Vậy em nghĩ rằng Chu Lê giúp đỡ cha mẹ của bạn cô ấy kiện tụng, khiến Diệp Thiền rơi vào tình cảnh như hôm nay có phần tàn nhẫn quá, phải không?” Triệu Du hỏi.

Triệu Du đã điều tra và biết rằng năm đó Chu Lê đã giúp cha mẹ người bạn đã mất của cô ấy kiện lên tòa, buộc gia đình Diệp Thiền phải bồi thường một khoản tiền lớn. Diệp Thiền vừa phải bồi thường tiền, lại còn phải chăm sóc mẹ và Diệp Hàm, đứa bé từ khi sinh ra đã ốm yếu, nên những năm qua sống rất kham khổ.

“Em không biết.” Trâu Tự gục đầu: “Em chỉ không phân biệt được cái gì là đúng, cái gì là sai.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...