Bệnh viện ở thành phố lớn, môi trường tốt hơn nhiều so với ở huyện. Phòng bệnh không ồn ào như chợ, không khí chỉ có mùi thuốc sát trùng, y tá rất ít khi tỏ ra cáu gắt, bác sĩ cũng không chê bai người nhà bệnh nhân hỏi nhiều.
Sáng nay sau khi bác sĩ thăm khám, Chu Lê mang trái cây và hoa đến thăm Chu Toàn. Cậu thiếu niên tựa vào giường, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không có sức sống của độ tuổi này nhưng lại mang nỗi ưu phiền riêng có của tuổi trẻ.
Đôi vợ chồng nhà họ Chu không ở đây, Chu Lê gọi tên Chu Toàn, nghe tiếng cậu mới quay đầu lại, trên gương mặt nhợt nhạt ráng nặn ra nụ cười: “Chu Lê đến rồi.”
Trong ký ức của Chu Lê, Chu Toàn là một đứa trẻ vụng về. Cô thường được mọi người gọi là chị, chị A Lê, chị Chu Lê, chỉ có đứa trẻ này chưa bao giờ gọi cô là chị, chỉ gọi tên cô theo kiểu bằng vai phải lứa hoặc là “Này”
Chu Lê mang theo một bó hoa thiên điểu[3], người bán hoa nói rằng nó có ý nghĩa “tự do, may mắn, hạnh phúc”. Cô nghĩ ở đây chắc không có lọ cắm hoa, nên đã mua luôn, giờ chỉ cần đặt lên tủ bên giường bệnh.
[3]Hoa thiên điểu (Strelitzia reginae), hay còn gọi là hoa chim thiên đường, là một trong những loài hoa mang vẻ đẹp độc đáo và ý nghĩa sâu sắc. Với hình dáng tựa như một chú chim đang sải cánh, loài hoa này không chỉ tượng trưng cho sự tự do, mạnh mẽ mà còn là biểu tượng của tình yêu bền chặt và lòng trung thành.
Phòng bệnh mà Chu Toàn ở chỉ có hai người, giường ở giữa trống, giường gần cửa có một thanh niên đang im lặng đọc sách. Sau khi Chu Lê bày biện hoa xong, phụ huynh của họ đã mua đồ ăn sáng trở về. Mẹ của Chu Toàn thấy Chu Lê, gương mặt thô ráp lập tức hớn ha hớn hở, vội vàng đặt bữa sáng xuống và gọi: “A Lê đến rồi à, ăn sáng chưa cháu? Aizz, chú thím đã ăn ở ngoài, bác sĩ chỉ cho Chu Toàn ăn cháo, cái này có khác gì canh suông nước lã. Cháu muốn ăn gì, để chú của cháu đi mua thêm nhé.”
“Không cần đâu thím, cháu đã ăn rồi.”
“Vậy thì ăn chút trái cây đi.” Mẹ Chu không ngồi yên, chỉ huy bố Chu kê bàn lên để Chu Toàn ăn sáng. Thấy quà mà Chu Lê mua, bà ta ngại ngùng lau tay: “Ôi dào ôi, cháu đến thì đến, còn mang theo cái gì nữa. Cháu đã giúp chúng ta nhiều như vậy rồi, sao có thể để cháu tốn kém nữa.”
“Có gì đâu, chỉ là ít hoa quả thôi.” Chu Lê lễ phép cười, thấy Chu Toàn và thanh niên đó đang ăn sáng dưới sự quan tâm của cha mẹ, hai đứa trẻ đều yên lặng và nghe lời.
Cô ngồi một lúc, ra hiệu cho mẹ Chu ra ngoài. Trong hành lang bệnh viện, cô rút ra một phong bì dày đặt vào tay mẹ Chu.
“Thím à, cháu biết gia đình chú thím không dễ dàng gì, số tiền này thím cứ dùng trước. Cháu đã hỏi bác sĩ rồi, bệnh của Chu Toàn lần này chỉ cần phối hợp điều trị thì không có gì nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ xuất viện.”
Mẹ Chu cầm tiền mà rơi nước mắt: “A Lê à, chú thím cũng thật sự không còn cách nào khác. Đào Tử không còn, chúng ta chỉ còn lại đứa con trai này. Trước đây Chu Toàn phẫu thuật đã tiêu hết tiền, chú năm ngoái có nhận một công trình, nhưng công trường gặp sự cố, chúng ta đã phải bồi thường một khoản lớn, giờ nhà còn nợ một đống tiền. Số tiền này, thím cũng không biết khi nào mới có thể trả lại.”
Cô nghe ra ý tứ của bà ta: “Không sao đâu thím, cháu không gấp, chờ khi nào thím vượt qua cửa ải khó khăn rồi nói sau.”
Chu Lê không phải là một người ngu dại, từ nhỏ đến lớn đã thấy nhiều người mắt rưng rưng, trong lòng lại tính toán. Mẹ Chu khóc thương tâm, gương mặt đen đúa chất phác lộ rõ nỗi đau và sự bất lực: “Đào Tử có được người bạn như cháu thật sự là điều đáng giá trong đời. A Lê à, cháu yên tâm, sau này thím nhất định sẽ trả lại tiền cho cháu. Thím sẽ không bao giờ quên ân tình của cháu đối với gia đình chúng ta. Chỉ thương cho Tiểu Đào, còn trẻ đã phải rời bỏ con nhỏ. Đứa bé đó sức khỏe cũng không tốt, không biết giờ sống ra sao, không biết hai mẹ con họ có chăm sóc cho nó không…”
“Thím à.” Chu Lý cắt ngang lời của mẹ Chu: “Thím đã rất vất vả vì chăm sóc Chu Toàn rồi, đừng nghĩ thêm những chuyện khác nữa.”
Gần đến cuối năm, công ty ngày càng bận rộn.
Tiểu Ninh là người mới, không tránh khỏi việc mắc lỗi, trong cuộc họp đã làm sai tài liệu, Dịch Nguy Nhiên nhăn mặt, hiếm khi nổi trận lôi đình. Tiểu Ninh cảm thấy áy náy và tự trách, nên trốn vào nhà vệ sinh khóc một trận.
Chu Lê cầm tài liệu đi tìm Dịch Nguy Nhiên, thấy mắt anh ta đỏ ngầu, rõ ràng đã lâu không ngủ. Việc thương thảo mua lại không diễn ra suôn sẻ, cô có ý định khuyên anh ta thêm: “Anh đừng làm khó bản thân.”
Dịch Nguy Nhiên nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Thực ra đôi khi tôi rất ghen tị với em, Chu Lê. Em dường như luôn biết mình muốn gì.”
Chu Lê nhận ra điều gì đó, im lặng không nói.
“Em thích Triệu Thầm, và tới giờ vẫn thích cậu ta. Tôi và Trâu Tự đều đã từ bỏ Vị Nhiên rồi, chỉ còn em vẫn kiên trì. Người kiên định như em, tôi ít khi gặp được. Thực ra tôi luôn muốn hỏi em, trong cuộc đời mình, em có bao giờ dao động không.”
Chu Lê hiểu Dịch Nguy Nhiên đang nói gì, nhưng cô dường như không muốn giải thích.
“Diệp Thiền là bạn của các anh, Chu Đào là bạn của em, chúng ta có lập trường khác nhau.”
“Diệp Thiền không làm sai điều gì, cô ấy cũng là nạn nhân, nhưng cô ấy luôn phải gánh chịu hậu quả do chuyện này gây ra.” Dịch Nguy Nhiên hạ giọng: “Trên thế giới này không phải ai cũng mạnh mẽ như em, có thể chịu đựng mọi thứ.”
“Em có nghĩ đến Triệu Thầm sẽ nghĩ gì không? Em là người mà cậu ấy thích hiện giờ, nhưng Diệp Thiền là người mà cậu ấy từng thích.”
Chu Lê không biết Triệu Thầm sẽ nghĩ gì, vì cô đã rất lâu không gặp anh, nhưng cô dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ của những người xung quanh.
Cô cũng không biết hai vợ chồng nhà họ Chu đã làm cách nào tìm thấy Diệp Thiền, khi cô đến bệnh viện nơi Diệp Hàm đang nằm điều trị, trước cửa phòng bệnh chỉ có Diệp Thiền và mẹ Diệp đang chật vật ngăn cản mẹ Chu.
Có lẽ vì Diệp Thiền và mẹ Diệp đều không phải là đối thủ xứng tầm, mẹ Chu cảm thấy chưa đến lúc, không hề gào lên gọi bảo vệ, chỉ lẩm bẩm: “Tôi gặp cháu gái tôi có vấn đề gì? Các người có quyền gì ngăn cản tôi!”
Diệp Thiền khổ sở giải thích: “Thím à, Hàm Hàm bệnh rất nặng, em ấy không biết gì cả, bây giờ chưa phù hợp để gặp thím. Xin thím chờ thêm chút nữa, sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với con bé, rồi cho hai người gặp nhau. Bây giờ hãy để em ấy nghỉ ngơi cho tốt được không?”
“Nó bị bệnh, cậu của nó bây giờ cũng đang nằm trong bệnh viện. Lúc còn sống, Đào Tử rất thương em trai, nếu con bé còn sống thì sẽ buồn đến thế nào. Đào Tử của tôi đã làm gì mà phải chịu khổ như vậy. Con gái nó bị bệnh có phòng bệnh sang trọng, còn em trai thì suýt phải ngủ ở hành lang. Các người là đồ nhẫn tâm, không biết trước đây đã làm khổ con bé ra sao, nó có sai thì cũng không đến nỗi phải chết!”
“Thím ơi, thím bình tĩnh lại đã.” Chu Lê vội vàng tiến lên đỡ mẹ Chu, không để bà ta ngã xuống.
Mẹ Chu thấy Chu Lê đến, giọng ngày càng cao vút: “Cháu hãy nói với cặp mẹ con tàn nhẫn này rằng Đào Tử của chúng ta đơn thuần và hiền lành, là bị gã đàn ông già đó cưỡng hi/ếp, chứ ai lại sinh con cho một lão già! Các người nên căm ghét gã đàn ông tàn ác đó, chứ không phải Đào Tử tội nghiệp của tôi. Chắc chắn là các người thấy chết không cứu, nếu các người đưa nó vào bệnh viện sớm hơn, nó đã không chết! Tôi sẽ kiện các người! A Lê, giúp ta tìm luật sư, ta sẽ kiện họ!”
Giọng của mẹ Chu đã thu hút sự chú ý của y tá và bảo vệ, Chu Lê kéo bà ta lại không cho ngồi xuống đất, bảo vệ cũng tiến lên ngăn cản: “Đây là bệnh viện, đừng gây rối ở đây!”
Mẹ Chu là một người phụ nữ nông thôn quen làm lụng chân tay, sức lực lớn đến kinh ngạc, Chu Lê và bảo vệ vì để ý đến tuổi tác của mẹ Chu nên không thể giữ chặt bà ta lại, giọng nói của mẹ Chu dần thu hút thêm nhiều người đến xem.
Diệp Thiền đỡ mẹ đứng trước cửa phòng bệnh, nước mắt rơi đầy bất lực.
“Đừng ngăn cản tôi! Họ mới là kẻ giết người, họ thấy chết không cứu, họ đã hại chết con gái tôi! Tôi phải nói với Hàm Hàm, là ai đã hại chết mẹ nó!”
Chu Lê mồ hôi đầm đìa mới cản được mẹ Chu. Trong lúc hỗn loạn, cô nhìn thấy Trâu Tự và Triệu Du đang đi về phía này. Triệu Du nhìn quanh, vừa nhìn Chu Lê vừa nhìn mẹ con Diệp Thiền, để bảo vệ lại đi gọi người.
“Hàm Hàm, mẹ con bị người ta hại chết rồi!” Mẹ Chu thét lên thê thảm, đột ngột dùng sức đẩy Chu Lê và bảo vệ ra, lao về phía phòng bệnh.
Chu Lê bị đẩy ngã dúi ngã dụi xuống đất, tay đập vào sàn nhà lạnh lẽo phát ra tiếng vang. Cô không kịp cảm thấy đau đã định đứng dậy, rồi lại phát hiện có người che chở cho Diệp Thiền.
Trợ lý Thẩm chặn lại mẹ Chu, từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Thẩm An, gọi cảnh sát.”
Bảo vệ đến nơi kéo mẹ Chu lại, trợ lý Thẩm nhấc một tay lên để lấy điện thoại, Chu Lê vội vàng quay lại nắm lấy bàn tay của Triệu Thầm đang rủ xuống.
“Đừng gọi cảnh sát.”