Nồng Nhiệt - Trần Vị Mãn

Chương 29



Diệp Thiền núp sau lưng trợ lý Thẩm và bảo vệ mẹ mình, mẹ Chu lại bị kéo ra, ngã ngồi xuống đất. Bà ta la lối: “Đào Tử nhà tôi đúng là chết oan mà!”

Đám bảo vệ vây quanh mẹ Chu, bà ta giả vờ xỉu lên xỉu xuống khiến mọi người không dám kéo đi. Chu Lê thấy mẹ Chu vừa khóc vừa liếc Triệu Thầm, tiếng khóc dần dần nhỏ lại. Bà ta không ngu ngốc, thấy một đám người bảo vệ Diệp Thiền, lại có thêm một người nhìn đã biết không dễ đối phó, vì thế không dám tiếp tục làm càn.

Trợ lý Thẩm nghe thấy lời của Chu Lê, cầm điện thoại nhưng không bấm số. Chu Lê rút tay lại, đứng dậy khỏi mặt sàn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thầm rồi nói nhỏ: “Tôi sẽ xử lý tốt, phiền các anh đừng báo cảnh sát.”

Triệu Thầm không nói không rằng, ánh mắt lạnh lùng.

Chu Lê nhận ra cơn giận bị kìm nén từ ánh mắt của anh. Cô biết rằng cơn giận này xuất phát từ mình, nhưng cô không biết nên nói gì để làm anh nguôi ngoai. Chu Lê đi đến bên mẹ Chu, đỡ bà ta dậy: “Thím à, Chu Toàn đang ở bệnh viện chờ thím, cháu sẽ đưa thím về.”

Mẹ Chu thuận thế đứng dậy, quét mắt một vòng những người bảo vệ Diệp Thiền, thấy họ đều là người giàu có thì quyết định rút lui. Dưới sự giúp đỡ của Chu Lê, bà ta rời khỏi đó.

Chu Lê đỡ mẹ Chu, đi qua bên cạnh Trâu Tự và Triệu Du. Trâu Tự nhíu mày, Triệu Du quay đi, thấy mặt Diệp Thiền thì trong mắt ánh lên sự kinh hãi, vội vàng bước về phía cô ấy: “Em không sao chứ? Tiểu Lý, đi lấy đồ khử trùng.”

Gương mặt của Diệp Thiền không biết từ lúc nào đã bị cào ra vài vết, máu từ vết thương chảy ra, trông thật khiến người ta hãi hùng. Cô ấy nghiêng đầu, không dám nhìn Triệu Thầm, càng không dám nhìn Chu Lê. Trong sự quan tâm của Triệu Du, Diệp Thiền tránh ánh mắt của mọi người, giọng nghẹn ngào: “Em không sao đâu, chị Triệu Du.”

Chu Lê quay lưng về phía họ, trong ngày đông lại toát mồ hôi. Cô đỡ lấy thân hình núc ních của mẹ Chu, tăng tốc rời khỏi bệnh viện. Chu Lê không nói một lời đưa mẹ Chu về bệnh viện nơi Chu Toàn đang điều trị, mẹ Chu cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, trong lòng lo lắng. Suốt thời gian qua, Chu Lê luôn rất lễ phép với bà ta, điều này khiến bà ta đôi khi quên đi nỗi sợ hãi đối với cô.

Người ở quê đều nói, con bé này không đơn giản.

Trước khi vào phòng bệnh, cô nghiêm túc nói với mẹ Chu: “Thím à, cháu hy vọng lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, vừa rồi thím cũng thấy đó, họ không phải là người mà thím có thể trêu vào.”

“Thím chỉ muốn đi gặp Hàm Hàm, nhưng họ không cho gặp.” Mẹ Chu lúng túng giải thích, né tránh ánh mắt của Chu Lê.

“Thím à, họ sẽ không cho thím thêm một xu nào nữa.” Chu Lê nói thẳng: “Diệp Thiền dễ bị bắt nạt, nhưng những người bên cạnh cô ấy thì không dễ dàng như vậy. Nếu có lần sau, cháu không chắc có thể bảo vệ được thím đâu.”

Mẹ Chu thấy cô đã nói trắng ra, lại bắt đầu lau nước mắt: “Thím cũng là bất đắc dĩ, số tiền họ cho trước đây hoàn toàn không đủ, Chu Toàn những năm qua đã tiêu hết tiền vào việc chữa bệnh, thím nể mặt Hàm Hàm, suốt bao năm qua chưa từng hỏi xin tiền từ họ, nhưng bây giờ thật sự không thể sống nổi. Lúc đầu thím cũng nghe lời cháu, không lấy nhiều tiền, nhưng cháu thấy đấy, hai mẹ con họ cứ nói không có tiền, mà lại có tiền để Hàm Hàm ở trong phòng bệnh tốt như vậy. Đó là họ nghĩ chúng ta dễ lừa…”

“Thím à.” Chu Lê ngắt lời bà ta: “Dù họ có tiền hay không, xin thím hãy nhớ những gì cháu vừa nói. Người bên cạnh cô ấy là người mà cháu cũng không dám chọc giận, cháu có thể bảo vệ thím lần một, nhưng không thể bảo vệ thím lần hai. Chu Toàn vẫn chưa xuất viện, mong thím hãy nghĩ cho em ấy. Nếu thím không nhớ, hãy nghĩ xem nếu hôm nay cháu không có mặt, liệu thím có thể trở ra không.”

Mẹ Chu nhớ đến người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện phía sau, lập tức không nói nên lời.

“Thím, cháu nghĩ thím rõ hơn cháu, trên đời này có những người không thể trêu vào, có thể thím không màng đến bản thân, nhưng Chu Toàn mới chỉ mười bảy tuổi, tương lai còn rất dài.”

Trở về phòng bệnh, mẹ Chu đã lấy lại bình thường.

Chu Toàn đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động nhưng không ngẩng đầu lên. Như thể không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, cậu lơ đễnh lên tiếng: “Mẹ ơi, con đói rồi, con muốn ăn cháo thịt nạc với trứng muối.”

“Được rồi, mẹ sẽ đi mua cho con, con còn muốn ăn gì nữa, mẹ sẽ mua về cho con.” Mẹ Chu thu lại vẻ xù xì không sợ trời không sợ đất khi ở bên ngoài, dùng đôi tay thô ráp đắp chăn cho cậu thiếu niên.

“Con chỉ muốn ăn cháo.” Chu Toàn đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Lê.

Mẹ Chu vội vàng chỉnh đốn tóc tai rối bời và quần áo, sau khi náo loạn một hồi, cũng không kịp nghỉ ngơi đã đi mua cháo cho con trai. Lúc người đi rồi, Chu Lê nghe thấy thiếu niên thở dài một hơi sâu.

“Chu Lê có thể đưa tôi đi gặp chị ấy không?”

Chu Toàn nói xong, đợi một lúc mới nghe thấy cô đáp: “Được.”

Đào Tử sau khi mất đã được chôn cất ở Bắc Thành.

Tại quê hương của Chu Lê, những người chết trẻ như Đào Tử không thể được chôn cất trong mồ mả tổ tiên. Sau khi Đào Tử được hỏa táng, ông bà cụ nhà họ Chu đã tùy tiện tìm cho chị ấy một nơi an táng công cộng, sau đó cũng không rảnh đến thắp hương.

Chu Lê không tin vào ma quỷ, biết rằng người chết sẽ trở thành bụi đất, tan biến trong hư vô, việc cúng bái chỉ là hành động an ủi của những người còn sống vì tiếc thương. Cô rất ít khi đến thăm Đào Tử, cho dù có đến cũng không mang theo gì.

Trong lòng Chu Lê, Chu Toàn là một đứa trẻ khó gần. Song, cậu ấy có khó gần đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ.

Chu Toàn giống như tất cả những đứa trẻ khác, tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu về thế giới này, lại vì sự nhỏ bé của con người mà không thể hiểu được thế giới phức tạp, sinh ra cảm giác bất lực, thậm chí là oán hận.

Cậu mang bó hoa thiên điểu đặt bên giường bệnh đến mộ của Đào Tử, bị gió lạnh thổi khiến Chu Toàn ho khan. Chu Lê mặc không nhiều, không thể cho cậu ấy hơi ấm, chỉ có thể đứng chắn trước mặt cậu ấy, rồi cũng bị gió thổi làm tóc bay tứ tung.

Bầu trời xám xịt đè nặng lên những cành cây trơ trụi, gió rít lên như có ai đang khóc.

Có lẽ, thật sự có người đang khóc, chỉ là họ không thể nhìn thấy.

“Tôi rất ghen tị với cậu bạn trong phòng bệnh của mình. Bố cậu ấy là giáo viên trung học, mẹ cậu ấy là giáo viên tiểu học. Bố mẹ cậu ấy không bao giờ nói một câu chửi thề, còn mẹ tôi thì nói chuyện điện thoại cũng lớn tiếng, ban đêm ngủ còn ngáy. Nhà họ không nói gì cả, còn chia trái cây cho tôi ăn.”

Chu Lê lặng lẽ lắng nghe thiếu niên giãi bày, sờ lên cánh tay phải.

“Thời gian tôi hận họ còn nhiều hơn thời gian tôi yêu họ. Ngày chị tôi lấy chồng, tôi đã nhổ nước bọt vào mặt ông già đó, mẹ tát tôi một cái, rồi lại mang thịt đến dỗ tôi. Bà ấy nghĩ rằng mang thịt đến dỗ thì tôi sẽ không khóc nữa, nhưng tôi vẫn cứ khóc. Họ không biết tôi đau lòng đến mức nào. Chỉ cần tôi còn trên cõi đời này, họ đã hài lòng, họ không quan tâm tôi có buồn đau hay không.”

“Nhưng chị gái luôn nói với tôi rằng, chỉ cần tôi hạnh phúc, chỉ cần tôi khỏe mạnh và hạnh phúc là chị ấy mãn nguyện rồi.”

Đôi mắt tròn vo của thiếu niên ngập nước, gió lạnh thổi thế nào cũng không khô.

“Mẹ tôi mấy năm nay có tí tiền nên mê đánh bài, rồi thua hết tiền lại còn nợ người khác một khoản. Nếu không phải tôi lại ốm, bà ấy sẽ không chịu ra khỏi sới bài. Chu Lê không quản nổi chuyện nhà tôi đâu, mẹ tôi là người tham lam, cô cho tiền bà ấy được một lần, bà ấy sẽ muốn lần thứ hai. Thực ra mẹ tôi vẫn hơi sợ cô, nhưng khi không có tiền thì sẽ không nghĩ nhiều. Bà ấy vì tiền mà có thể không cần đến con gái, nếu bà ấy cứ làm ầm lên thì cô cũng không làm gì được.”

“Cô bé bị ốm, lại còn nhỏ như vậy.” Chu Lê nói nhỏ: “Chị của em nhờ chị giúp chăm sóc gia đình em, nhưng chị đã không làm tốt.”

“Tôi không cần Chu Lê chăm sóc.” Chu Toàn cao hơn cô một cái đầu, đã là dáng dấp của một người trưởng thành: “Việc nhà tôi không cần cô lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mẹ tôi.”

“Nhưng tôi có một việc muốn nhờ Chu Lê giúp.” Nước mắt trong mắt cậu thiếu niên rơi xuống khuôn mặt đã cạn khô: “Tôi muốn gặp cô bé một lần.”

“Chu Lê yên tâm, tôi chỉ muốn xem con của chị gái có giống chị ấy không, sẽ không nói gì cả, chỉ cần nhìn từ xa một cái là được.” Sợ cô khó xử, Chu Toàn lại giải thích.

Sau khi đưa Chu Toàn về bệnh viện, lúc Chu Lê trở về chỗ ở đã gần nửa đêm.

Dưới lầu có một chiếc xe quen thuộc, Triệu Thầm ngồi bên trong chờ đợi. Ánh đèn đường mờ mịt không chiếu rõ được khuôn mặt của anh, Chu Lê chần chừ vài giây rồi đi về phía anh.

Ngoài sự mệt mỏi, trên khuôn mặt của Chu Lê không còn biểu cảm nào khác. Dù là sợ hãi, cẩn thận hay tức giận, cô đều không thể hiện ra.

Triệu Thầm xuống xe đứng trước mặt cô, thấy cô mím chặt môi, dường như không định nói chuyện, anh không khỏi cười nhạt.

“Em không cảm thấy mình nợ anh một lời giải thích sao?” Anh cười lạnh, ánh mắt còn sắc lạnh hơn cả gió rét.

Chu Lê không hiểu, anh rốt cuộc muốn một lời giải thích như thế nào.

“Nếu anh tức giận chỉ vì tin nhắn đó, thì em thật sự xin lỗi. Dù là lý do gì đi chăng nữa, đó không phải là điều em nên nói. Bất kể anh có tin hay không thì khi gửi tin nhắn đó, em thật sự không có chút ác ý nào. Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh.”

“Ngoài điều này ra, em không còn gì khác để nói sao?”

Chu Lê cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.

Dù là lời nói của Dịch Nguy Nhiên, ánh nhìn của Trâu Tự hay câu hỏi của Triệu Thầm đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi, họ dường như đều đang chờ cô nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc cô có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ cô phải xin lỗi vì chút ích kỷ và không đủ tốt bụng của mình, phải xin lỗi vì là một người bình thường không hoàn hảo sao?

Hay là, cô nên xin lỗi vì đã làm tổn thương cô gái mà anh yêu mến.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...