“Chết dở, cánh tay của cô bị thương rồi, chắc đau lắm hả?”
Người đang xem vết thương cho Chu Lê là một ông lão lắm lời, ông nắn cánh tay của Chu Lê, miệng thì nói thương xót, nhưng lực tay lại không nhẹ.
Đôi mắt nhỏ đầy nếp nhăn của ông lão hơi cong lại, cười với vẻ hiền lành vô hại, Chu Lê lại đau đến nhíu mày.
“Cô nhóc này chịu đựng cũng khá đấy.”
Sau khi lấy thuốc xong, ông lão lẩm bẩm: “Xương cốt không sao, lấy chút rượu thuốc về thoa vài ngày là ổn. Khi thoa thì phải bóp, đừng sợ đau, dùng chút sức mà bóp, như vậy mới nhanh khỏi.”
Cô nhận rượu thuốc, ông lão chỉ vào mã QR trên bàn, Chu Lê chỉ còn một tay lục túi lấy điện thoại nên không được thuận tiện. Ông lão cũng không vội, ngồi trò chuyện hết sức ung dung: “Mới sáng ngày ra đã tới, chắc cô bị ngã từ tối qua hả? Có phải cả đêm qua cô đau không ngủ được, đúng không? Ài, quanh đây chỉ có chỗ tôi mở cửa sớm nhất, nếu không thì cô còn phải đau thêm hai tiếng nữa, rượu thuốc của tôi giảm đau cực kỳ hiệu quả, cô cũng đừng để về nhà mới bôi, bôi luôn ở đây rồi đi, tôi sẽ dạy cô cách bóp.”
Trả tiền xong, Chu Lê đã bôi thuốc dưới sự giúp đỡ của ông lão, sau đó nói lời cảm ơn rồi ra về.
Rời khỏi phòng khám nhỏ, trên phố có vài người đi bộ, tuyết bên đường đã nhuốm bùn và đông cứng thành đá. Chỉ mới ra ngoài một lúc, mũi và má đã bị gió thổi đến mất cảm giác.
Đợi khi mùi rượu thuốc trên người giảm bớt, Chu Lê mới gọi taxi đi làm.
Sắp đến Tết, sau khi kết thúc cuộc họp thường niên có thể gọi là cuối cùng của Vị Nhiên, mọi người trong công ty đều trở nên buông thả. Dù việc thâu tóm công ty không thuận lợi, nhưng điều đó không còn là mối bận tâm của họ, thay đổi ông chủ không mang ý nghĩa lớn đối với những người lao động bình thường, việc có thể mua được vé xe về nhà mới là điều quan trọng.
Chu Lê và Dịch Nguy Nhiên đã cãi nhau lần cuối vì Vị Nhiên, hai người đã có một cuộc tranh luận không mấy vui vẻ.
Công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, Chu Lê luôn phân biệt rõ ràng, cô đã khuyên Dịch Nguy Nhiên từ cả hai phía (vừa là bạn bè vừa là đồng nghiệp) rằng không nên bán Vị Nhiên, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
“Tôi nghĩ bây giờ em nên lo lắng cho chuyện của bản thân thì tốt hơn đấy.” Dịch Nguy Nhiên cảm thấy kiệt sức, không còn nhiều năng lượng để dành cho những tâm huyết ngày xưa. Anh ta hoàn toàn không biết mình hiện tại muốn gì, nên cũng không còn quan tâm đến việc mất mát có đáng giá hay không.
Dịch Nguy Nhiên nhìn nét mặt nghiêm túc của Chu Lê, tâm trạng vô cùng phức tạp. Anh ta không hiểu tại sao sau khi xảy ra những chuyện này, cô vẫn có thể tỏ ra như không.
Chu Lê cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mọi chuyện đều phải được giải quyết từng cái một, cô buồn bã cũng chẳng có ích gì. Dù lớn hay nhỏ, chỉ cần là việc mình có thể làm, cô sẽ cố gắng hết sức. Cô chỉ biết cố gắng hết sức, bất kể có thể thay đổi kết quả hay không.
Buổi sáng kết thúc công việc, Tiểu Ninh và các đồng nghiệp ngồi chờ để mua vé tàu. Chỉ trong chớp mắt vé tàu đã hết, cô nàng kêu than rồi ngã ra bàn làm việc cùng với tiếng than vãn của các đồng nghiệp, mọi người đành an ủi nhau rằng sẽ chiến đấu lại vào ngày khác.
Buổi chiều, Tiểu Ninh nhắc nhở Chu Lê: “Thưa chị Chu Lê, ba giờ chị có hẹn gặp nhà thiết kế Đường Đường để xem bản phác thảo váy cưới. Ừm, sáng nay chị ấy đã gọi cho em nói sẽ đến. Em đã hẹn ở quán cà phê gần đó, một lát nữa chị cứ đến thẳng đó là được.”
Chu Lê khựng lại vài giây, rồi nói: “Được.”
“Đúng rồi, chị Chu Lê.” Tiểu Ninh bỗng cảm thấy hơi ngại: “Trợ lý Thẩm đã ghi trong lịch trình của em rằng hai anh chị sẽ đi chụp ảnh cưới ở châu Phi vào tháng sau. Vậy, em có cần đi theo không ạ?”
Tiểu Ninh mặc dù là trợ lý được công ty phân cho Chu Lê, nhưng thường ngày cũng giúp xử lý một số việc riêng. Công việc trợ lý và trợ lý riêng đôi khi không phân biệt rõ ràng. Việc chụp ảnh cưới không phải đi du lịch, có nhiều chuyện lặt vặt có thể cần đến cô ấy.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Tiểu Ninh chưa bao giờ ra nước ngoài, chụp xong có thể đi đây đi đó. Các đồng nghiệp đều ghen tị với Tiểu Ninh, nói rằng đi theo họ chắc chắn không phải lo lắng gì, đến lúc đó sẽ được ở khách sạn tốt nhất, ăn ở nhà hàng ngon nhất, là cơ hội hiếm có.
Tiểu Ninh nhắm mắt lại, như thể đã đến được cánh đồng cỏ bao la, nhìn thấy con sư tử oai phong dưới ánh hoàng hôn. Cô ấy mong mỏi, cẩn thận hỏi Chu Lê, nghĩ rằng sếp thường đối xử tốt với mình, khả năng cao sẽ dẫn mình theo. Tháng sau nói đến là đến, nếu có thể đi thì Tiểu Ninh phải chuẩn bị trước.
Chu Lê tự nhiên nhận ra sự mong mỏi của Tiểu Ninh, nhưng cô hiểu rõ rằng trong những lúc không chắc chắn, tuyệt đối không nên cho ai đó hy vọng. Có hy vọng thì sẽ có mong đợi, có mong đợi thì sẽ có thất vọng.
“Tháng sau chắc không đi nữa.” Khi Chu Lê nói câu này, ánh mắt đầy hy vọng của Tiểu Ninh lập tức trở nên ảm đạm. Cô ấy không thể tiếp nhận tin tức này ngay lập tức, bật thốt ra hỏi một câu thiếu lịch sự: “Sao lại không đi? Không đi chụp ở châu Phi à?”
Mặc dù châu Phi không phải là nơi lý tưởng để chụp ảnh cưới đối với hầu hết mọi người. Đảo Bali[4], Maldives[5], Santorini[6] hình như cũng đẹp và thư giãn hơn. Nhưng khi nghe nói, cô lại cảm thấy thật ngầu, sao lại không đi nữa nhỉ?
[4]Bali là một hòn đảo thuộc quần đảo nhỏ Sunda, thuộc tỉnh Bali của Indonesia. Còn được gọi là Đảo của các vị thần, Đảo của ngàn ngôi đền.
[5]Maldives, tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là một đảo quốc ở Nam Á gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương.
[6]Santorini, là một hòn đảo ở miền nam biển Aegean, nằm cách 200km về phía đông nam của đại lục Hy Lạp. Đây là đảo lớn nhất của một quần đảo nhỏ, có hình dạng hình vòng tròn và là tàn dư của một miệng núi lửa.
Chu Lê không thể đưa ra một lời giải thích nào khiến Tiểu Ninh vui vẻ. Cô có thể cảm nhận được những ước mơ và kỳ vọng của cấp dưới. Có lẽ, trên thế giới này không ai hiểu rõ hơn cô. Nhưng có những điều, dù cô có nỗ lực đến đâu, cũng không thể đạt được kết quả như mong muốn.
Tuy nhiên, mọi việc đều đã xảy ra, bất kể kết quả ra sao, cô đều phải làm từng việc một.
Ba giờ chiều, Chu Lê đến quán cà phê đã hẹn gặp Đường Đường.
Đường Đường với tinh thần chuyên nghiệp, đã trình bày chi tiết bản phác thảo đầu tiên cho Chu Lê. Năng lực của Đường Đường không cần phải bàn cãi, cô cảm thấy không cần chỉnh sửa gì, mọi thứ đều đẹp như tác phẩm nghệ thuật. Nhưng suy nghĩ thực sự của Chu Lê đã khiến một người luôn cầu toàn như Đường Đường cảm thấy bị thách thức.
“Đây chỉ là bản phác thảo đầu tiên.” Chị ấy nghi ngờ nghiêm trọng rằng Chu Lê đang qua loa với mình.
Nói cái gì cũng bảo đẹp, nói cái gì cũng bảo được, không phải hời hợt thì là gì?
Chu Lê biết Đường Đường không quá thích mình, nhưng chị ấy không có ác ý, chỉ đơn giản cảm thấy họ là người ở hai thế giới khác nhau.
Đứng từ góc độ của Đường Đường, chị ấy mãi mãi không thể hiểu vì sao Chu Lê lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Cuối cùng, cô chọn một bộ trong số đó, Đường Đường đã từ bỏ việc tiếp tục trao đổi chi tiết với cô: “Thôi, nếu em không có ý kiến gì, tôi sẽ đi hỏi Triệu Thầm, cậu ấy có gu tốt. Kết hôn là chuyện lớn chỉ có một lần trong đời, em không thể tùy tiện mặc bộ nào cũng được.”
Mặc dù Đường Đường không thể hiểu Chu Lê, nhưng chị ấy hy vọng cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.
Rời khỏi quán cà phê, Chu Lê nhìn đồng hồ và bắt taxi đến bệnh viện. Có một số chuyện có thể nói qua điện thoại, nhưng Chu Lê cảm thấy đi một chuyến thì tốt hơn.
Thời điểm Chu Lê đến bệnh viện, Diệp Thiền đang một mình chăm sóc Diệp Hàm trong phòng bệnh. Diệp Hàm đã uống thuốc, phần lớn thời gian đều chìm trong mộng. Bởi vì ngủ có thể giảm bớt đau đớn.
Ít nhất Diệp Thiền nghĩ như vậy.
Diệp Thiền biết Chu Lê sẽ đến, nên đã cố tình chọn thời điểm không ai ở đó. Diệp Hàm nhỏ bé nằm trên chiếc giường bệnh to lớn, nếu không phải là những thiết bị gắn trên người cô bé đang hoạt động, cô ấy gần như không cảm nhận được sự tồn tại của em gái mình. Trước đây, Diệp Thiền luôn lo lắng rằng hôm đó mẹ Chu đến gây rối, cô bé đã nghe thấy những lời đó, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như Diệp Hàm không bị quấy rầy.
Không biết đó là may mắn hay bất hạnh.
Diệp Thiền nói với Chu Lê rằng Diệp Hàm sắp phải phẫu thuật, nhưng trên mặt Chu Lê không hề tỏ ra bi thương.
Đôi mắt của cô vẫn điềm tĩnh như mọi khi, Chu Lê nói với Diệp Thiền rằng Chu Toàn muốn gặp Diệp Hàm. Nét mặt Diệp Thiền nhanh chóng hiện lên sự do dự.
Vết thương trên mặt cô ấy đã đóng vảy, trông không còn đáng sợ như trước.
“Liệu có thể, đợi Hàm Hàm làm xong phẫu thuật rồi hãy nói.” Chu Lê hiểu cho Diệp Thiền, cô ấy không biết Chu Toàn, mà Chu Toàn lại có một người mẹ như vậy, bởi vậy trong lòng cô ấy không khỏi e sợ.
Song, Chu Lê biết đây có thể là cơ hội cuối cùng của Chu Toàn.
“Nếu.” Cô khựng lại vài giây rồi nói: “Nếu……”
Nếu phẫu thuật thất bại, thì Chu Toàn sẽ không thể gặp mặt Diệp Hàm lần cuối, sẽ phải mang theo nỗi tiếc nuối suốt đời cho đến khi chết. Một sinh mệnh sắp ra đi thì cô không thể cứu vãn, nhưng ít nhất cô có thể làm điều gì đó cho những người còn sống.
“Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?” Diệp Thiền ngắt lời Chu Lê, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Chu Lê nhìn thấy nỗi sợ hãi từ bàn tay run rẩy của Diệp Thiền, liền đi theo cô ấy ra hành lang.
“Bác sĩ nói ca phẫu thuật có tỷ lệ thành công là 10%. Cô biết đấy, thường thì bác sĩ vì một số lý do sẽ nói tỷ lệ thấp hơn, thực ra tỷ lệ thành công thật sự sẽ cao hơn. Tôi tin rằng ca phẫu thuật sẽ thành công, Hàm Hàm nhất định sẽ khỏe lại. Vì thế xin cô và mọi người hãy ráng đợi thêm chút nữa. Khi Hàm Hàm khỏe lại, tôi sẽ để họ gặp nhau.”
Nếu như trước đó Diệp Thiền chỉ do dự, thì sau khi nghe lời chưa nói hết của Chu Lê, cô ấy bỗng trở nên kiên định. Dường như chỉ cần làm như vậy là có thể thay đổi sự thật.
Cô biết đây là cách Diệp Thiền bảo vệ bản thân, cô ấy đang trốn tránh, nhưng trốn tránh và lừa dối bản thân sẽ không giúp Diệp Thiền tốt hơn.
Dù biết điều đó rất tàn nhẫn, nhưng Chu Lê vẫn nói: “Tôi cũng hy vọng ca phẫu thuật thành công, nhưng tỷ lệ thành công thấp như vậy, cô phải chuẩn bị tâm lý.”
“Không cần!” Diệp Thiền lập tức cắt ngang lời Chu Lê: “Bệnh của Hàm Hàm chắc chắn sẽ khỏi!”
Kể từ khi bệnh tình của Diệp Hàm xấu đi, Diệp Thiền luôn tự nhủ như vậy. Mẹ Diệp, Trâu Tự, Triệu Du rồi cả Triệu Thầm cũng đều nói như vậy. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Diệp Hàm nhất định sẽ khỏi.
Cô ấy không cần phải chuẩn bị tâm lý gì cả.
Chu Lê thấy Diệp Thiền dần dần kích động, không mềm lòng: “Tôi biết cô rất buồn, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý.”
Cô nắm lấy tay Diệp Thiền, người đang bịt tai muốn rời đi: “Nếu, tôi nói là nếu. Nếu đây là khoảng thời gian cuối cùng của Hàm Hàm, thì chắc chắn cô bé có những điều muốn hoàn thành. Cô là người quan trọng nhất và hiểu cô bé nhất trên thế gian này, cô chắc chắn biết phải làm gì để Hàm Hàm không phải hối tiếc. Nhưng bây giờ cô đang trốn tránh…”
Không ai có thể ngăn cản sự ra đi của một sinh mạng, cũng không phải ai cũng có thể nói lời tạm biệt với người thân trước khi ra đi. Chu Lê hy vọng Diệp Thiền có thể trở nên mạnh mẽ.
Diệp Thiền lắc đầu nguầy nguậy, như thể làm vậy thì sẽ không nghe thấy lời của Chu Lê. Cô lo lắng cô ấy sẽ mất kiểm soát, bèn đưa tay ra nắm lấy vai Diệp Thiền. Vừa nắm được, cô đã bị siết chặt cổ tay, cơn đau ở cánh tay khiến cô không còn sức để giữ chặt.
Trong mắt Triệu Thầm chứa đầy tức giận, nhìn về phía Chu Lê đang đờ đẫn.
Lúc này Triệu Du mới chạy lại, đỡ lấy Diệp Thiền đang khóc.
Chu Lê rõ ràng không ngờ hai chị em họ sẽ xuất hiện, trong mắt cô thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng cô luôn có thể kiểm soát cảm xúc của mình, vì vậy không hề hoảng sợ.
Thực ra từ trong khoảng thời gian này, Chu Lê đã bắt đầu sợ gặp Triệu Thầm. Sợ nhìn thấy gương mặt luôn tức giận của anh, sợ những chất vấn từ anh, vì cô thật sự không biết phải trả lời những câu hỏi ấy như thế nào.
Quả nhiên, cô lại nghe thấy anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Chu Lê vốn đã không thể giải thích rõ ràng, trong khoảnh khắc này, cô lại mất hết mọi ha,m muốn giãi bày.