Tên Sát Nhân Bí Ẩn
Final War (3): Cái bẫy
20 giờ 15 phút, ngày 17 tháng 7. Tại hội trường chính của con tàu Lune. Cánh cửa gỗ dẫn lối vào hội trường đang rộng mở, tiếng nhạc nhẹ du dương, những chiếc đèn trên sân khấu cũng đã thắp sáng cả một khu vực. Với sàn lát gỗ sang trọng cũng bức tường màu vàng trắng điểm tô nhiều họa tiết, chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên trần nhà cùng những tia sáng lung linh, những hàng bàn ghế sang trọng lót khăn gọn gàng cùng ly, chén tách,... tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng để bữa tiệc diễn ra một cách hoàn hảo nhất. Những người khách mời đầu tiên đã bước vào trong chỗ ngồi. Nhìn từ đằng xa, mọi người có thể nhận ra những người ấy là chủ tịch của các công ty chi nhánh khác nhau. Người nào người nấy đều khoác trên mình một bộ đồ vest đắt tiền và sang trọng, lác đác có mấy người còn dẫn theo người vợ xinh đẹp của mình. Họ nhanh chóng tiến về phía bàn đầu, chiếc bàn gần sân khấu nhất, nhẹ nhàng ngồi xuống ổn định chỗ ngồi. Những người khách thứ hai cũng đã bắt đầu tiến vào hội trường với gương mặt tươi tắn cùng nụ cười trên môi, họ nhanh chóng nhận người quen rồi vui cười hớn hở. Thiên Bình, Song Ngư và Kim Ngưu nhẹ nhàng bước theo hàng hành khách rồi tiến vào trong cùng nụ cười trên môi. Ba người họ bước đi, những người khách khác cũng bất giác ngoái đầu theo nhìn họ. Một vẻ đẹp tuyệt trần. Song Ngư khoác trên mình chiếc váy màu xanh dài chấm đất, tà váy xòe rộng mà vẫn giữ được nét thướt tha. Cô để mái tóc dài của mình được tự do, trang trí thêm một chiếc nơ có hình con bướm nhỏ cùng chiếc khuyên tai nhẹ lay động theo từng bước cô đi. Gương mặt của Song Ngư dường như trắng sáng hơn vài phần, đôi mi dài khẽ chớp chớp, đôi môi thoa son hồng nhạt khẽ cong lên một nụ cười duyên dáng. Hình như có ai đó vừa bị cô cướp mất trái tim rồi thì phải. Rồi Thiên Bình xuất hiện ngay phía sau Song Ngư. Cô gái đáng yêu khoác trên mình một chiếc váy voan hai dây màu hồng phấn như một tiểu thiên thần của Hy Lạp. Tà váy thướt tha nhẹ lướt qua sàn gỗ bóng loáng, nó bay lất phất theo mỗi bước đi nhẹ nhàng mà uyển chuyển của cô. Mái tóc dài màu hạt dẻ uốn cao để lộ phần cổ nhỏ, phần đuôi tóc quăn lọn tự nhiên rũ xuống bờ vai trắng nõm nà. Đôi mắt ánh lên như chứa đựng hàng nghìn vì sao sáng, Thiên Bình cứ nhìn xung quanh với gương mặt ngượng ngùng. Chợt nhận ra có rất nhiều người đang chú ý đến đến cô, Thiên Bình e thẹn cúi mặt xuống, bước đi dần chậm lại rồi nép sau hai người bạn của mình. Kim Ngưu, một cô gái tưởng chừng không có nét gì nổi bật thường chỉ xuất hiện với chiếc tạp dề màu trắng và gương mặt lấm tấm mồ hôi dưới nhà bếp của quán ăn Con Trâu Vàng lúc này như lột xác trở thành người khác. Chiếc váy đỏ xẻ tà ôm sát cơ thể tạo thành một đường cong quyến rũ, mái tóc vàng nâu búi cao để lộ phần cổ trắng cùng mặt dây chuyền vàng lấp lánh kiêu sa. Đôi môi đỏ của cô khẽ cong thành một nụ cười tự tin, đôi mắt long lanh sáng lên không bao giờ nhìn về một hướng quá lâu, cô nhìn tất cả mọi người một cách thân thiện, cứ ai nhìn cô thì cô lại đáp trả lại bằng ánh mắt kia ngay, một vẻ đẹp của sự quyến rũ. Những người hành khách bất giác cũng có một chút xôn xao. Họ không biết ba người vừa bước vào là ai, chưa từng ai nghe danh của họ trên chốn "nhà giàu quý tộc" này. Điều đó khiến nhiều người hoang mang, họ nhắm chắc thân phận của ba cô gái vừa bước vào kia nhất định không phải là hạng tầm thường, vì nếu không thì làm sao có thể đặt chân lên con tàu này được? Tiếng xôn xao bắt đầu lớn hơn khi ba cô gái của chúng ta ngồi xuống bàn chỉ cách sân khấu có tám bước chân, chỉ cách "bàn danh dự" một chiếc bàn mà thôi. Không chỉ những người phu nhân quyền quý của các tập đoàn lớn nhìn họ mà trong lòng đầy nghi hoặc, mà còn có hai người ngồi tại chiếc bàn may mắn cạnh "khu vực danh dự" cũng nhìn ba người không chớp mắt. Họ ngẩn cả người ra, đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ cùng sự kinh ngạc. Thấy hai người đồng nghiệp ngồi cạnh mình có biểu cảm ngu ngốc đến khó tả, cộng thêm việc cô biết được nguyên nhân khiến họ như thế khiến trong lòng Xử Nữ có gì đó ngưa ngứa. Cô lấy cùi chỏ của mình huých vào tay hai người một cái rõ đau, cất tiếng nói với giọng không được mấy hài lòng. - Leo! Aquarius! Hai người nên tập trung vào công việc hơn là ngồi đó ngắm gái đấy! Sư Tử và Bảo Bình dường như bị đánh trúng tim đen, vội vàng nghiêm mặt lại, ánh mắt nhanh nhẹn liếc sang một hướng khác. Xử Nữ thấy vậy cũng chợt phì cười, cô quay sang nhìn một lượt khắp sân khấu chính và hội trường này. Hiện tại, bốn người bọn cô đang ngồi trên chiếc bàn ngay sau lưng ghế của người chủ sở hữu của con tàu này, Harley Deval. Cô, Sư Tử, Bảo Bình và Thiên Yết, bốn người có nhiệm vụ là quan sát mọi thứ xung quanh để đảm bảo được sự an toàn cho người chủ sở hữu này khỏi tên Thần Chết. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nếu như vậy thì cảnh sát các người sẽ không bao giờ bắt được hắn đâu! Tiếng vỗ tay chợt phát lên rôm rả kéo sự chú ý của bốn người về phía cửa sảnh. Tiếng máy chụp hình vang lên nghe tách tách vui tai, tiếng máy flash, tiếng reo hò cùng nụ cười trên môi, mọi người đang nhiệt liệt chào mừng người trước cửa. Một người đàn ông mang gương mặt điển trai lai Pháp, một tài năng kiệt xuất khiến mọi người ngưỡng mộ, Harley Deval vẫy tay chào mọi người cùng nụ cười rạng rỡ trên môi. Ông khoác trên mình một bộ vest màu trắng sang trọng, mái tóc vàng chải gọn lên để lộ vầng trán cao. Trên cổ tay ông là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ được mạ vàng, nó ánh lên dưới ánh đèn pha lê trông đẹp mắt.Ông bước đi nhẹ nhàng trên thảm đỏ dẫn đến sân khấu, vừa vẫy tay chào mọi người, vừa nở một nụ cười tươi rạng rỡ. Phía sau ông là hai người vệ sĩ mặc đồ vest đen, tai có đeo một thứ gì đó trông giống bộ đàm cùng gương mặt lạnh ngắt không nở nụ cười. Họ đưa mắt nhìn lướt qua toàn bộ khách có mặt trong hội trường này với ánh mắt chim ưng. Chỉ cần một người nào đó có biểu hiện bất thường thôi, họ sẽ lao tới gông cổ đi ngay. Thật đáng sợ!Harley tiến gần đến phía bàn đầu, niềm nở bắt tay với những người ngồi xung quanh rồi ngồi xuống vị trí hướng mặt về sân khấu. Bốn người cảnh sát của chúng ta vẫn theo dõi ông ấy không rời mắt dù chỉ là một giây. Bữa tiệc đã bắt đầu. Những bóng đèn huỳnh quang bất giác tắt đi ánh sáng của mình, nhường vị trí cho đèn sân khấu rực rỡ, người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu với dáng vẻ tự tin hơn bao giờ hết.- Này! Cậu có thấy có chuyện gì bất ổn đang xảy ra ở đây không? Song Ngư chợt ghé sát vào tai của Kim Ngưu rồi thủ thỉ như không muốn cho ai nghe thấy nghe thấy vậy. Gương mặt lo lắng của cô dần hiện rõ lên dưới ánh đèn mập mờ từ sân khấu, đôi mắt long lanh cứ hướng về một phía. Kim Ngưu thấy bạn mình như thế cũng lấy làm lạ, cô nhìn theo ánh mắt của Song Ngư mà trong lòng đầy nghi vấn. Những người ngồi ở bàn trước tụi cô có vấn đề gì sao?- Ý cậu là sao, Pisces? – Kim Ngưu hỏi lại với giọng ngờ vực. - Này nhé! Cậu có thấy người đàn ông áo trắng vừa bước vào có mang theo vệ sĩ không? Theo như tớ biết thì đó chính là Harley Deval, chủ sở hữu của con tàu này!Song Ngư đáp lại với giọng rành rọt mà ẩn giấu sự lo âu. Gương mặt của cô trắng bệch ra dưới ánh đèn mập mờ của sân khấu chiếu xuống, nhưng hình như nó không phải là do kem hay phấn, nó mang một nỗi lo lắng tột cùng mà trước đây Kim Ngưu đã thấy nó một lần. Phải, khi Song Ngư báo tin thành phố này sắp có vụ án mạng hàng loạt.Kim Ngưu bất giác nuốt một ngụm nước bọt lớn, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Song Ngư, cao giọng hỏi: - Tớ nghĩ chuyện ông chủ có vệ sĩ theo là chuyện bình thường thôi mà. Đâu có gì đáng lo ngại đâu! - Phải. – Song Ngư đáp lại với giọng trầm trầm. - Tớ cũng đã từng nghĩ như thế. Trước khi tớ thấy bốn người cảnh sát đang ngồi trước bàn của chúng ta! Nghe được câu nói của Song Ngư, Kim Ngưu bất giác quay đầu lại ngay lập tức. Đúng như cô ấy đã nói, Kim Ngưu có thể nhận ra bốn trong số tám người ngồi ngay bàn trước mặt cô chính là cảnh sát của sở thành phố. Trong lòng Kim Ngưu chợt nổi lên một sự bất an không hề nhẹ, hàng da gà da vịt đồng loạt sởn lên khắp người. Câu tuyệt mệnh của tên Thần Chết mà cô đã giải ra ấy: "We Can't Run Away From DEATH" không phải là trùng hợp hay sao? Harley Deval, cái tên của ông ta bắt đầu bằng chữ "H", đó cũng là cái tên cuối cùng để hoàn thiện câu nói trên. Cảnh sát thành phố đã lên con tàu này thì điều đó đã chứng minh suy đoán của cô đã đúng được phần nào. Chẳng lẽ... Harley sẽ trở thành nạn nhân thứ năm sao? Ngay trên con tàu này?! - Và bây giờ, chúng tôi xin trân trọng kính mời ngài chủ tịch của tập đoàn công thương vận tải Deval, cũng như là chủ sở hữu của con tàu Lune này lên có đôi lời phát biểu ạ! Xin mời ngài, ngài Harley Deval! Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên rành rọt giữa chốn không gian hội trường, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay cũng vang lên giòn giã. Harley kéo ghế đứng dậy, ông vẫn không quên quay xuống mỉm cười thân thiện với mọi người rồi bước lên sân khấu. Ông cầm lấy micro, cất tiếng dõng dạc với gương mặt tự tin hơn bao giờ hết. - Những lời đầu tiên, tôi xin cám ơn mọi người vì đã tham gia chuyến đi nghỉ trên con tàu Lune này. Như mọi người đã biết, con tàu Lune này là con tàu du lịch năm sao, nó sẵn sàng đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết của mọi người... Trong lúc Harley phát biểu những lời nói của mình, đa số những người khách có mặt trong hội trường này đều hướng mắt về phía ông, lắng nghe không sót một lời. Nhưng không ai để ý, nơi góc bàn thứ tư ở phía bên trái, nơi chiếc bàn khuất góc nhất có một người đột nhiên đứng dậy. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ đồ vest màu đen cùng mái tóc ngắn. Anh ta rút ra từ túi áo trong của mình ra một vật gì đó rồi ngắm thẳng về phía sân khấu. Không ai để ý hành động của anh ra, chỉ có hai người ngồi bên cạnh là chú ý đến hành động kì hoặc của anh, song họ cũng không cất tiếng ngăn cản. Họ chỉ tò mò xem anh ta đang định làm gì, ánh đèn mập mờ chết tiệt không đủ để họ nhìn rõ xem trên tay anh ta là vật gì cả. Nó có tay cầm, màu đen và đầu ống,... Khoan! Đó là một khẩu súng!! "Đoàng!!!" Một tiếng động chói tai chợt phát lên từ phía bàn khuất góc nơi hội trường khiến mọi người giật bắn cả mình. Nhưng điều kì lạ thay, không ai nhìn về hướng đó cả, tất cả ánh mắt vẫn hướng về phía sân khấu sáng đèn. Một dòng chất lỏng màu đỏ đang dần ứa ra, loang khắp chiếc áo màu trắng sang trọng của vị chủ tịch đang đứng phát biểu trên hội trường. Harley ôm ngực thét lên một tiếng đau đớn, tiếng hét ấy của ông vang dội khắp cả hội trường, đập vào tâm trí của những người ngồi ở đây. Harley ngã khuỵu xuống giữa sân khấu rực rỡ trong ánh đèn, không động đậy nữa. "A!!!" Những tiếng hét thất thanh bắt đầu vang lên khiến con người ta trở nên khiếp đảm. Những người khách ngồi trong hội trường đều mang một gương mặt hoảng hốt đến tột độ, họ hoảng loạn, đứng dậy và chen chúc nhau rời khỏi chốn hội trường đáng sợ này. Người người dẫm đạp lên nhau, tiếng chửi rủa, la hét cất lên chỉ để mình là người được chen qua cánh cửa bé xíu dẫn ra khỏi nơi quái quỷ này. Khung cảnh mang một màu thác loạn đến đáng sợ. Tiếng cảnh sát hô hào cấp cứu, tiếng bước chân dồn dập của bảo vệ và cảnh sát truy bắt tên sát nhân bị lấp vùi trong tiếng la hét của mọi người. Người thanh niên ấy nhếch mép cười mãn, hắn đã biến mất. ======0=====[Quay ngược thời gian]15 giờ 30 phút, ngày 17 tháng 7.- Cái gì?! Hợp tác sao?!Ngồi trên chiếc ghế sofa trong căn phòng của khoang hạng nhất trên con tàu Lune, Harley cất giọng đầy kinh ngạc giữa chốn không gian phòng vốn yên tĩnh. Chỉ thấy người ngồi đối diện ông vẫn mang một nét mặt bình thản vô cùng, anh ta nhẹ thở dài một hơi, cất giọng nói tiếp: - Ông biết đấy! Rõ ràng việc bảo vệ không cũng không thể ngăn cản hắn giết thêm nạn nhân. Hắn là một người khá thông mình, hắn sẽ tìm đủ mọi cách để lấy mạng ông thôi! Chính vì vậy, cho dù ông có bao nhiêu người bảo vệ đi nữa, hắn vẫn sẽ có cách để tiếp cận ông! Ma Kết cất giọng giải thích rành rọt mà không vấp một từ. Gương mặt anh có nét tự tin đến đáng kinh ngạc, phải chăng anh đang có kế hoạch gì đó? Harley ngồi đối diện anh cũng phải xoa cằm suy nghĩ. Những lời của anh ta nói không hề sai, bản thân ông cũng không muốn mạng mình rơi vào tay của một thằng nhóc rồi chết đi để lại một núi tài sản như thế này. Số bảo vệ thì ông muốn thuê bao nhiêu mà chẳng đủ, nhưng nếu chỉ bảo vệ thôi thì ông cũng không được an lòng. Ông không muốn bỏ mạng, ông vẫn còn trẻ chán! Suy nghĩ một hồi lâu, Harley ngước mặt lên nhìn người thanh niên ngồi đối diện mình, gương mặt của anh ta vẫn không hề giảm đi độ tự tin. Harley bất giác hít sâu một hơi, thở phào ra, cất tiếng đáp:- Vậy, kế hoạch là gì? - Chết trước khi bị giết, thưa ngài! ***[Hiện tại] Cắm đầu cắm cổ chạy trên dãy hành lang vắng người qua lại, hơi thở của Song Tử dường như nặng hơn vài phần. Chợt nhận ra phía trước đang có người tiến đến gần, Song Tử vội vã rẽ sang hướng khác ngay lập tức. Tiếng bước chân dồn dập vẫn truy đuổi ngay sau lưng, tiếng đe dọa, tiếng hô hào vẫn dí anh như dí giặt. Cũng phải thôi, anh chính là người đã "bắn chết" Harley trên sân khấu tối nay mà! Mọi chuyện diễn ra đều nhờ người chỉ huy chết tiệt ấy. Khoảng 3 giờ trước, khi Song Tử nghe tin tối nay được nhận vai làm sát nhân, anh cũng chẳng hiểu cái gì cả. Chỉ thấy Ma Kết đã đưa cho anh một khẩu súng màu đen. Đó không phải là súng thật, anh có thể nhận ra ngay. Nó chỉ đơn thuần là súng đồ chơi và phát ra tiếng nổ giống hệt như súng lục mà thôi. Vai diễn tối nay thật sự rất đơn giản, anh chỉ cần giơ súng lên và bắn một phát lúc Harley đang nói, phần còn lại thì đều phụ thuộc vào độ "diễn sâu" của ông ta. Và đúng như anh nghĩ, Harley diễn quá sâu! Ông đã khiến mọi người tưởng rằng mình đã bị bắn thật. Một túi máu giả được đặt trong áo khoác, chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ để nó vỡ loang ra hệt như người vừa bị bắn. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc ở đây là tiếng thét của ông ta, nó thật sự rất kinh hoàng! "Tại sao tôi nghĩ cái này sẽ thành công á?", Song Tử nhớ lại câu giải thích không mấy ấn tượng của Ma Kết khi giao công việc này cho anh. "Anh còn nhớ cái cách mà tên Thần Chết của nạn nhân chứ? Nó đều liên quan đến tội lỗi từ quá khứ cả! Nạn nhân của Daniel nhảy lầu thì Daniel bị đâm vào tim và laptop bị vỡ! Nạn nhân của Emily bị chuốc ma túy thì Emily bị chuốc ma túy! Chị của Anna bị tạt axit thì Anna bị tạt axit! Nạn nhân của Thomas bị giết bởi lửa thì Thomas cũng có cùng nguyên nhân luôn! Đó là một quy luật của hắn, chính vì thế tôi mới dám chắc hắn sẽ ra tay trên con tàu này!" "Nghe này nhé!", lời của Ma Kết lại vang vọng."Tên Thần Chết chắc chắn sẽ có mặt trên con tàu này và xem vở kịch mà anh đóng. Hắn sẽ sốc và bất ngờ trước mọi hành động! Khi mọi người đã đuổi theo anh và để lại Harley một mình, khi hắn ra tay sát hại con mồi của mình, đấy là lúc chúng ta hành động! Mọi chuyện đều phụ thuộc vào độ diễn của anh đấy nhé, Gemini! Đừng để mọi người thất vọng!" - Diễn cái đầu anh ấy! Tôi sắp chết đến nơi rồi này!!! – Song Tử hét lên đau khổ, khổ cho thân phận hẩm hiu của mình. *** Hội trường chính đã hoàn toàn lắng chìm trong im lặng, không một tiếng chuyện trò, không một tiếng bước chân. Chỉ có Harley đang nằm vật trên sân khấu cùng với bốn cô gái trẻ. Đó chính là Kim Ngưu, Xử Nữ, Thiên Bình và Song Ngư. Song Ngư đặt nhẹ hai ngón tay của mình lên cổ của Harley, nhưng chưa được một giây sau, cô đã thốt lên với giọng kinh ngạc- Ế?!! Khoan! Ông ta... Chưa nói được dứt câu, Song Ngư đã bị một bàn tay bịt chặt miệng của mình lại. Cô ngạc nhiên nhìn sang người bên cạnh mình. Chỉ thấy Xử Nữ đang cau mày nhìn cô, ánh mắt thay ý lời rồi dần dần nhấc bàn tay của mình ra khỏi môi của cô.Song Ngư cũng gật đầu hiểu ý. Rồi cô quay sang Kim Ngưu và Thiên Bình, làm biểu cảm hốt hoảng nhất có thể, thốt lên: - Harley bị trúng đạn nặng lắm! Chúng ta cần phải băng bó lại ngay, ít ra thì vẫn còn cơ hội sống sót!! Nói rồi, cô kéo tay cả hai người đi mà không một lời giải thích. Kim Ngưu và Thiên Bình cũng bàng hoàng không thôi, nhưng vì sự tin tưởng, hai người cũng chẳng nói một lời, tiếp tục làm theo lời của cô. Hội trường bây giờ chỉ còn lại hai người. Đôi mắt Harley vẫn nhắm chặt, hơi thở khó nhọc nấc lên từng tiếng. Xử Nữ ngồi bên cạnh mà cũng ngạc nhiên với tài năng diễn xuất của ông ta, thật sự rất đáng ngưỡng mộ! Một bóng đen chợt xuất hiện đằng sau cánh gà, trên tay nó là một vật gì đó không rõ, nhưng trông nhọn cực kì. Tay nó vung lên, nhắm vào hai người trước mặt mình mà chém xuống."Cạch" Bóng đen ấy đột nhiên khựng lại giữa không trung, một bàn tay nào đó đã nắm chặt cánh tay của nó lại. Nó giật cả mình, quay sang nhìn với đôi mắt hốt hoảng. Chỉ thấy người đã ngăn nó lại là một nhân viên phục vụ cùng cặp kính màu đen trông cực kì ngớ ngẩn. Không! Đó không phải là nhân viên phục vụ bình thường! - Xin chào Mike! Rất vui được gặp lại anh! Hiện tại anh đã bị cảnh sát giam giữ, xin vui lòng hợp tác nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương