Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 236: Tiếp Đón Đoàn Nước Ngoài



“Ừm.” Hạ Tấn Thành mặc một thân tây trang chỉnh tề, hai tay đan chéo trên đầu gối, nghiêm túc lắng nghe những lời mà cô nói.

Trong mắt nhân viên văn phòng tuyển dụng nước ngoài hiện lên một tia ý vị sâu xa, dường như anh ta đã phát hiện ra một điều gì đó vô cùng vi diệu...

Vị Hạ tiên sinh tuổi trẻ tài cao này có phải là có ý với bạn học nữ phụ trách phiên dịch này hay không?

Khi một mình anh ta tiếp đón Hạ tiên sinh, ngài ấy vô cùng thờ ơ, có loại cảm giác cao cao tại thượng, vô cùng kêu ngạo, bây giờ tại sao đột nhiên lại trở nên dễ gần như vậy chứ? Khoé miệng của vị Hạ tiên sinh này hình như còn mang theo ý cười đúng không?

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người kia đang nói chuyện, anh ta liền cúp mắt, giấu đi những suy đoán ở trong lòng.

"Rất nhiều sản phẩm mang thương hiệu của Hạ thi được bày bán trên kệ của HF-shopmall. Hiện tại, rất nhiều nhà máy của các anh được xây dựng ở Đông Nam Á.” Diệp Kiều mỉm cười, nói ra những gì mà cô biết.

Hạ Tấn Thành gật đầu, cười khẽ: "Bạn học Diệp thật sự rất hiểu biết về Hạ thị của chúng tôi.”

Lúc đầu Hạ thị đơn thuần chỉ là “trung gian”, vì để cho mấy thương hiệu khác tán thành bọn họ công bằng công chính công khai, Hạ thị không tự sản xuất sản phẩm. Nhưng mấy năm nay, Hạ Tấn Thành tiếp nhận bộ phận nghiệp vụ, để mấy thương hiệu khá đè đầu cưỡi cổ mình, Hạ Tấn Thành bắt đầu tiến cử thêm nhiều nhãn hiệu mới, như tương ớt Hạ Hoà, đến việc tự mình đầu tư và xây dựng nhà máy để bắt đầu tạo ra nhãn hiệu của riêng

mình.

Trong 5 năm qua, Hạ Tấn Thành đã mang lại lợi nhuận cao hơn rất nhiều cho Hạ gia, đồng thời nâng cao hơn nữa khả năng cạnh tranh quốc tế của Hạ thị.

Chuỗi trung tâm thương mại phải có sản phẩm chủ đạo của riêng mình và dùng chúng để thu hút khách hàng, sản phẩm mà Hạ thị bán chính là những sản phẩm chủ đạo của HF-shopmall. Chất lượng tốt, giá thành thấp, đây là đều mà các nhà cung cấp khác khó mà làm được.

Chất lượng tốt là dựa vào vật liệu đảm bảo, giá cả thấp dựa vào việc giá nhân công rẻ.

Diệp Kiều mỉm cười: "Để tiếp đón ngài một cách tốt nhất, tôi đã nghiên cứu qua một số thông tin về Hạ thị.”

Hạ Tấn Thành thừa nhận bản thân rất vui vẻ, cơ thể cũng dần trở nên thả lỏng, giọng điệu cũng trở nên tuỳ ý hơn.

Nhân viên tuyển dụng ngồi ở ghế lái phụ kinh ngạc quay đầu lại xem.

Hạ Tấn Thành không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, cười nói với Diệp Kiều: “Nếu bạn học Diệp hiểu về tôi như vậy, vậy có thể giới thiệu cho tôi biết về những ưu thế của thủ đô các bạn được không?”

Diệp Kiều: ….

Tôi có hiểu biết đối với Hạ thị, chứ không phải hiểu biết đối với anh nhé.

Nội tâm của Diệp Kiều dậy sóng, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề thay đổi: "Đương nhiên, trước hết, đại lục của chúng tôi có thể cung cấp nhiều lao động với chi phí thấp..."

Cô đem những thông tin đọc được trước đó trình bày lại một lần.

Hạ Tấn Thành vừa nghe, vừa gật đầu.

Khi Diệp Kiều cảm thấy cả cuống họng khát khô vì nói quá nhiều, xe bọn họ cuối cùng cũng đã dừng lại.

"Hạ tiên sinh, chúng tôi đã đặt cơm trưa ở nhà hàng Thế Kỷ, hy vọng ngài sẽ thích."

Sau khi xe dừng lại, nhân viên tuyển văn phòng dụng dụng nước ngoài nhanh chóng xuống xe, đi về phía cửa sau mở cửa cho Hạ Tấn Thành.

Diệp Kiều xuống xe theo, bên ngoài đã đứng chật kín người.

Hơn chục doanh nhân yêu nước đang nói chuyện với lãnh đạo Văn phòng tuyển dụng nước ngoài, lãnh đạo mang theo thư ký toàn năng của mình, không cần sinh viên như họ làm phiên dịch.

Sinh viên bọn họ nhân cơ hội uống nước, nghỉ ngơi, tranh thủ tán gẫu một chút về những vị khách nước ngoài mà mình tiếp đón.

Nước ấm, bánh mì do nhân viên văn phòng tuyển dụng nước ngoài cùng cấp, Diệp Kiều một bên uống nước, một bên lắng nghe mọi người nhỏ giọng nói chuyện.

"... Lý tiên sinh rất dễ gần, ngài ấy còn kể cho tôi nghe về những chuyện ở Hồng Kông, điều này thực sự khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt.

་་

"Đúng vậy, vị Mạc nữ sĩ mà tôi tiếp đón trông giống như một người phụ nữ lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng thực tế cô ấy là một người rất tốt và rất kiên nhẫn.”

"Diệp Kiều, cô tiếp đón Hạ tiên sinh đúng không? Ngài ấy thế nào?”

Diệp Kiều đang say sưa lắng nghe thì đột nhiên bị hỏi, cô nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, liền nhận ra cô ta chính là đàn chị năm cuối, Phương Tuyết Mai.

Khi Phương Tuyết Mai cười lên, trên má bên phải của cô ta xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ, chỉ có một bên, nhưng lại có vẻ rất đáng yêu.

"Anh ta là người trẻ nhất trong số mười vị khách nước ngoài, lớn lên cũng rất đẹp trai, có phải anh ta cũng rất dịu dàng đúng không?”

Lời này là...

Diệp Kiều âm thầm líu lưỡi, gương mặt của Hạ Tấn Thành như vậy mà lại có người có thể nhìn ra được sự dịu dàng từ gương mặt anh ta được sao, không phải là gương mặt phóng túng à?

Trong lòng cô đang gào thét, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút gì, cô bình tĩnh cười nói: "Những người khác cũng rất dịu dàng."

Đợi một hồi, thấy Diệp Kiều chỉ nói mấy câu ngắn gọn như vậy, Phương Tuyết Mai liền vội vàng hỏi: "Ngoài cái này? Không còn gì khác nữa sao?”

Diệp Kiều khoát tay: "Không có, tôi với anh ta cũng không thân thiết.”

Nhất định phải nhấn mạnh điểm này, miễn cho sau này lại rước lấy những phiền phức không cần thiết.

"Cô...” Phương Tuyết Mai trừng mắt.

"Kiều Kiều nói không sai, chúng ta chính là phiên dịch viên, chỉ cần tận lực làm việc là được. Những vị khách nước ngoài là người như thế nào đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta không nên lén thảo luận về họ.”

Tôn Giai đứng cách Diệp Kiều không xa, nhịn không được liền xen vào. Cô ấy cầm ly nước đi đến bên cạnh Diệp Kiều, mím môi, trừng mắt với Tuyết Mai, bày tỏ ủng hộ Diệp Kiều.

Phương Tuyết mai nhìn hai người bọn cô, cười lạnh một tiếng: "Quên đi, mặc kệ các người, là tiền bối, tôi chỉ có lòng nhắc nhở, hy vọng có thể giúp đỡ các cô. Nếu các cô không cảm kích, vậy thì quên đi."

Nói xong, cô ta liền lắc đầu rời đi, mang theo một nửa số sinh viên có mặt ở đó.

Tôn Giai khinh thường bĩu môi, an ủi Diệp Kiều: "Kiều Kiều, cậu đừng quan tâm đến cô ta, cô ta chỉ là đang ghen tị với cậu vì cậu có thể được ở bên cạnh Hạ tiên sinh thôi."

Diệp Kiều nhướng mày nhìn bạn cùng phòng: "Cô ấy coi trọng Hạ tiên sinh sao?"

"Ừm." Tôn Giai mím môi, thấy xung quanh không có ai liền ghé sát vào tai Diệp Kiều thì thầm.

“Tớ nghe nó, gia đình của Phương Tuyết Mai có chút quan hệ. Bọn họ đã biết trước tin tức về những vị khách nước ngoài, vốn dĩ họ muốn dựa vào các mối quan hệ để có thể được sắp xếp đi tiếp đón Hạ tiên sinh. Không nghĩ đến Hạ tiên sinh lại muốn một người Bắc Hà, anh ta nói rằng, anh ra có rất nhiều bạn bè ở thành phố Bắc Hà cho nên cùng người Bắc Hà giao tiếp sẽ tốt hơn.”

Diệp Kiều: "..." Chà, hóa ra không phải là sự trùng hợp.

Nhóm khách nước ngoài dùng bữa ở phòng ăn cao cấp, trong thời ngắn hẵn là sẽ không kết thúc sớm được, nhân viên văn phòng tuyển dụng nước ngoài đến gọi từng nhóm sinh viên đi ăn cơm trưa.

Diệp Kiều và Tôn Giai nói với nhau vài câu, sau đó không nói nữa mà đi theo nhóm người vào khách sạn.

Lần tiếp đón lần này sẽ kéo dài trong vòng ba ngày, hầu hết các thương nhân đều ký hợp đồng hợp tác với Văn phòng tuyển dụng nước ngoài.

Nhóm lãnh đạo của Văn phòng tuyển dụng nước ngoài rất hài lòng, khi Diệp Kiều và những người khác rời đi, họ đã đặc biệt tặng thêm quà cho mọi người.

Sau khi trở lại trường học, nhà trường đã trao giấy khen có thành tích xuất sắc nhất cho Diệp Kiều và ba sinh viên khác.

Diệp Kiều vui vẻ mang giấy khen về nhà, đặt nó dưới tấm kính của bàn làm việc, cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Đây là tấm giấy khen đầu tiên cô nhận được sau khi vào đại học.

Điều này khiến Lục Thừa có chút ghen, anh chống nạnh đứng bên cạnh Diệp Kiều, cảm thấy có chút không vui.

"Giấy khen này là do tên tiểu tử Hạ Tấn Thành cho em sao?”

"Sao có thể chứ? Đây là trường học tặng cho em."

Lục Thừa bĩu môi, có chút ghen tị: "Nghe nói anh ta định đầu tư một ngàn vạn xây dựng nhà máy."

"Đúng vậy."

Lần đầu tư này của Hạ Tấn thành không phải là cố ý nhưng nó thật sự đã được thực hiện. Vì vậy, Văn phòng tuyển dụng nước ngoài đã vô cùng vui mừng và đã khen ngợi Diệp Kiều hết lời, đó cũng là một phần nguyên nhân khiến Đại học Bắc Kinh trao giấy khen này cho cô.

“Hừ.” Lục Thừa hừ lạnh một tiếng.

Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu chọc: "Anh ghen sao?"

Cô vòng tay ôm eo Lục Thừa, khẽ lay.

Lục Thừa rất thích bộ dạng cô ỷ lại vào anh, anh không thể giả vờ lạnh nhạt được nữa, lông mày và ánh mắt đều dịu lại: “Anh còn chưa được cấp bằng khen thưởng cho em nữa ...... “
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...