Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 60:



"Đúng vậy. Tôi đã tìm người hỏi thăm thử và tôi nghe nói James đã nói rằng anh ta đang tính mua công thức tương ớt của chúng ta. Nếu những người khác mua sản phẩm tương ớt của chúng ta, khi đó James sẽ tung ra sản phẩm của mình với giá cả thấp hơn để cạnh tranh, làm cho đối thủ của anh ta lỗ sạch vốn."

Không ai muốn kinh doanh thua lỗ, ngay cả khi đối tác chỉ mua một số lượng nhỏ tương ớt, số tiền trong đó cũng không vượt quá hai nghìn đô la. Nhưng chi phí để sản xuất tương ớt, kèm theo phí vận chuyển đắt đỏ từ nước ngoài, sau đó lại phải đầu tư để tiếp thị sản phẩm, mỗi giai đoạn đều đòi hỏi chi phí không nhỏ. Người nước ngoài không cần phải mạo hiểm như vậy khi nó đang có nhiều lựa chọn tốt hơn ở quốc gia của mình.

Trong mắt họ, quốc gia của chúng ta giống như một vùng biển xanh, họ vẫn có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Thị trưởng Miêu tức giận vỗ mạnh vào bàn trưng bày, phát ra tiếng "bùm", làm cho tất cả mọi người trong đó đều sửng sốt.

"Thật không ngờ tên James này lại đê tiện đến như vậy! Làm chuyện thất đức như thế, anh ta rõ là đang ép buộc chúng ta!".

Diệp Kiều cắn chặt răng.

James không chỉ ngăn chặn việc kinh doanh sản phẩm tương ớt của họ, mà còn ép buộc họ bán công thức cho anh ta một cách gián tiếp.

Diệp Kiều run rẩy, khó khăn mở miệng hỏi.

"Thưa lãnh đạo, liệu tôi có nên bán công thức cho anh ta không?"

"Không được!" Thị trưởng Miêu quyết định từ chối!

Ông nhìn chằm chằm vào Diệp Kiều, giọng nói cứng rắn.

“Diệp xưởng trưởng, đối thủ càng bỉ ổi, chúng ta càng phải kiên định. Công thức tương ớt này, chúng ta nhất định không thể bán! Không kiếm được tiền ngoại tệ thì thôi, ở trong nước chúng ta cũng có thể kiếm được tiền!”

Nghe câu trả lời của Miêu thị trưởng, Diệp Kiều lặng lẽ thở dài, may là thị trưởng Miêu không phải là người dễ nhượng bộ.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Kiều nghe thị trưởng Miêu nói một câu.

“Diệp xưởng trưởng, cô hãy gửi điện báo tới thôn Hạ Hà để yêu cầu các nhân viên nhà máy thực phẩm cẩn thận hơn. Chúng ta nhất định không thể để cho người của James đánh cắp được công thức!”

Trong lòng Diệp Kiều lộp bộp một chút.

Không lẽ James còn có thể sai người đến thôn Hạ Hà để đánh cắp công thức sao?

Nhìn ra suy nghĩ của Diệp Kiều, thị trưởng Miêu lại bồi thêm một câu.

“Chúng ta nhất định không được chủ quan.”

“Được, tôi sẽ đi gửi điện báo ngay bây giờ!” Diệp Kiều đặt bút xuống, chạy đến văn phòng hành chính của triển lãm.

Để cho người quản lý từng gian hàng dễ dàng liên lạc với xưởng của mình, trong phòng hành chính triển lãm cũng có điện thoại và máy điện tín.

Vì thôn Hạ Hà không có điện thoại, nên Diệp Kiều chỉ có thể gửi điện tín theo lời thị trưởng Miêu.

Khoảng vài phút xếp hàng chờ đánh điện báo, Diệp Kiều lấy lại bình tĩnh.

Thực ra, cô không cần phải quá lo lắng.

Công thức sốt tương cay đậm đà này cô chưa từng được công bố. Hơn 20 công nhân trong nhà máy chỉ chịu trách nhiệm cho một giai đoạn sản xuất và phần lớn thời gian của họ chỉ là phơi đậu nành và di chuyển chum tương mà thôi.

Người duy nhất biết hầu hết công thức là đồ đệ của cô - Lưu Học Siêu. Dù hắn có hơi ngây thơ đến đâu, nhưng chắc chắn không thể tiết lộ phương pháp phối phương cô dạy cho bất kỳ ai khác.

Về khoản nhân phẩm, Diệp Kiều nhất định tin tưởng đồ đệ của mình.

Lại nói, cho dù Lưu Học Siêu có bị người khác lừa mất công thức trong tay thì đối phương muốn làm tương ớt theo công thức đó cũng không thể.

Nhớ lại khoảnh khắc trước khi đi cô đã đưa bát nước chát cho Lưu Học Siêu, Diệp Kiều thở nhẹ một tiếng như giải tỏa được nỗi lo.

Giống như cách dùng nước chát ướp đậu hũ, vài giọt nước chát cũng là yếu tố làm tương ớt của cô. quan trọng nhất trong công thức

Cảm xúc của Diệp Kiều được thả lỏng, sau đợi hơn mười phút, cuối cùng cũng đến lượt cô. Trên bức điện tín gửi đến thôn Hạ Hà, cô cảnh báo họ phải chú ý đến những người xa lạ đến thôn trong thời gian này. Ngoài ra, cô không nói thêm gì.

Buổi tối lúc 6 giờ, cuộc hội chợ thương mại của Thâm Thành đã kết thúc.

Đám đông đang ngày càng ít đi.

Diệp Kiều bắt đầu thu xếp lại đồ đạc trên triển lãm.

"Chào thị trưởng Miêu! Chào chủ nhiệm Kỷ!"

Trong lúc đang quay lưng, Diệp Kiều nghe thấy tiếng chào quen thuộc, quay lại thấy Lục Thừa đang cười chào hỏi với Miêu thị trưởng.

"Lục Thừa khách khí nói: "Tôi đã mượn một chiếc xe sang đây, chút nữa có thể kéo hàng hóa của gian hàng trở lại khách sạn quốc doanh."

"Thật tốt quá. Tiểu Lục, cậu suy nghĩ rất chu đáo."

Thị trưởng Miêu cười to ha ha, vỗ tay lên bả vai Lục Thừa, ông rất hài lòng với chàng trai này. Anh đáng tin cậy, có tài năng, nghe nói anh đã mở một cửa hàng tại Thâm Thành. Mặc dù anh có nhiều tiền trong tay nhưng không kiêu ngạo chút nào, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo.

Chủ tịch Kỷ cũng cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nếu không phải Tiểu Lục quay lại đây, chúng ta còn phải ra ngoài tìm người khác.”

Trải qua lần đả kích này, thái độ của Kỷ Liên Minh đối với thị trưởng Miêu thay đổi 180°, đương nhiên, điều này không có nghĩa là lúc trước thái độ của ông ta với thị trưởng Miêu không tốt, chỉ là trước đây là giả dối, tôn kính hiện tại lại là thật.

Kỷ Liên Minh ở thành phố Bắc Hà làm việc đã mười mấy năm, người lãnh đạo trực tiếp cũng thay đổi gần mười người nhưng thị trưởng Miêu là lãnh đạo rộng rãi nhất ông ta từng gặp. Cho dù lần này mình phạm sai lầm, nếu đổi lại là cấp trên lúc trước, Kỷ Liên Minh nhất định sẽ bị liên lụy, thông báo phê bình cuối năm cũng tuyệt đối không thể thiếu.

Nhưng thị trưởng Miêu lại không nói thêm gì, còn an ủi ông, nói “Làm người khó tránh khỏi sai lầm, lần sau chú ý chút là được.”

Làm cho Kỷ Liên Minh cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ.

“Hắc hắc, đợi chút nữa tôi có thể đi riêng cùng Diệp xưởng trưởng chứ?” Lục Thừa vuốt ót mình, lộ ra sự ngây ngô của người trẻ tuổi.

Thị trưởng Miêu cười ha ha, xua tay để vợ chồng họ tự đi cùng nhau.

Đưa mấy người thị trưởng Miêu trở lại khách sạn quốc doanh, lại hỗ trợ đem toàn bộ hàng hóa dỡ xuống, lúc này Lục Thừa mới một lần nữa mở xe vận tải chở Diệp Kiều chạy về hướng phía đông Thâm Thành.

“Chúng ta đi chỗ nào vậy?” Diệp Kiều nhìn cảnh sắc bên ngoài, nghi hoặc hỏi.

Hai mắt Lục Thừa nhìn thẳng phía trước, tay nắm tay lái.

Khi hắn ở thôn Hạ Hà đã từng lái máy kéo mà công xã cấp cho thôn, tới Thâm thành rồi khi rảnh rỗi có đi thi bằng lái, ở niên đại này, bằng lái thi dễ, bằng cũng lấy nhanh, Lục Thừa khởi động xe rất thuần thục.

“Đi ăn cơm.”

“Ở đây rất đắt đúng không?” Những kiến trúc lướt nhanh ngoài cửa sổ vừa thấy đã biết rất xa hoa, đã có kiến trúc phương tây đặc sắc.

Lúc trước Diệp Kiều đã từng nghe nói phía đông Thâm Thành rất đắt đỏ, biệt thự cao cấp được xây dựng san sát.

“Ừm, đắt.” Trên mặt Lục Thừa hiện lên vẻ tiếc tiền, “Nhưng đối phương từ phía Cảng Thành tới, đi đến những nơi bình thường thì việc làm ăn này khó có thể lấy được.”

Cảng Thành? Tay phải Diệp Kiều chống ở sườn mặt mình, không xem phong cảnh bên ngoài nữa, chuyên chú nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Thừa.

“Emc òn tưởng là hai chúng ta sẽ đi hẹn hò ngọt ngào cơ đấy.”

Hừ, cái tên đàn ông không hiểu phong tình này!

Lục Thừa cũng không quay đầu lại: “Hai chúng ta nói chuyện hẹn hò thì tìm công viên nào đó là được...... Tê! Đừng đừng đừng, anh nói sai rồi, nói sai rồi!”

“Hừ!” Diệp Kiều thu hồi tay đang véo hắn, ngạo kiều chu môi. “Cùng em hẹn hò mà lại đi tìm đại cái công viên nào đó, còn cùng mỹ nữ Cảng Thành hẹn hò thì anh lại đến nhà ăn cao cấp?! Lục Thừa! Anh còn muốn sống nữa không?!”

Đại mỹ nữ?

Khóe miệng Lục Thừa co rút, nhớ tới gương mặt văn nhã bại hoại của Hạ Tấn Thành kia, thân thể đều rùng mình.

“Nói bậy cái gì đó, anh mang em đi gặp khách hàng. Lúc trước không phải em nói cái tên James gì gì đó ngầm chơi xấu làm những người khác đều không dám mua tương ớt của chúng ta sao? Người nước ngoài không muốn kiếm số tiền này thì chúng ta đổi đối tượng hợp tác tốt hơn là được!”

Quay xe lại, Lục Thừa tiếp tục nói.

“Người chút nữa chúng ta gặp là nhị thiếu Hạ gia ở Cảng Thành, Hạ Tấn Thành, Hạ gia ở Cảng Thành là hào môn số một số hai, việc làm ăn của bọn họ trải rộng toàn cầu.

“Siêu thị Gia Nhạc” nổi tiếng nhất chính là sản nghiệp của bọn họ.”

Siêu thị Gia Nhạc?

Diệp Kiều ngẩn ra một chút.

Đừng nhìn cái tên “siêu thị Gia Nhạc” quê mùa, tiếng Anh của nó là “hf-shopmall” vang danh xuyên suốt tiểu thuyết đấy.

Chuỗi siêu thị lớn nhất toàn thế giới, doanh số bán hàng mỗi năm lên đến hơn trăm tỷ đô la, người cầm quyền của nó mỗi năm đều có thể bước lên bảng top 100 người giàu có của Forbes.

Người đàn ông nhà mình trâu bò thật!

Lúc này mới bao lâu đau mà đã làm quen được với người Hạ gia rồi?!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...