[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão

Chương 55: Trò Hề (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Sao lại không được? Không chỉ con đi, con còn phải dắt theo mấy người khác cùng tới đó nữa. Tô Duy Duy cô ta rất thích ngáng chân mẹ con chúng ta, mẹ sớm nhìn không thuận mắt cô ta rồi. Hơn nữa cô ta có thể làm ra những chuyện như thế kia thì đã không sợ người khác bắt gian rồi, sao con lại phải nương tay chứ."

Giang Đào thấy bà ta nói cũng có lý, hơn nữa cô ta cũng không thích dáng vẻ cao ngạo của Tô Duy Duy. Chẳng lẽ Tô Duy Duy cô ta cho rằng chưng diện đẹp cho Tranh Tranh thì Tranh Tranh sẽ trở thành tiểu thiếu gia trên thành phố sao? Đừng có nằm mơ, đều là lũ nhà quê, Lương Hạc Minh đã chết lâu rồi, vậy mà Tô Duy Duy người phụ nữ đó có thể giữ được con trai đã là giỏi lắm rồi, sau này Tranh Tranh sống với quả phụ thì làm sao có cuộc sống tốt đẹp được. Nếu như sự việc này thật sự phơi bày, e là Tô Duy Duy không còn mặt mũi nào mà ở lại, những ngày tháng sau này càng khó sống, đến lúc đó Tranh Tranh sẽ không bao giờ hơn Tráng Tráng được. Nghĩ đến đó Giang Đào gật đầu đồng ý ngay.

Tối đó Tạ Chấn Giang thấy cô ta có tâm sự, liền hỏi cô ta rốt cuộc có chuyện gì, Giang Đào đắn đo rồi lại không nói gì.

"Nhưng gần đây anh vất vưởng ở đâu vậy hả? Thường xuyên không ăn cơm ở nhà, đã mấy ngày rồi tôi không thấy mặt mũi anh đâu."

"Anh thì có thể đi đâu được?" Tạ Chấn Giang cười mỉa: "Không phải anh chỉ có sở thích đánh bài thôi sao, hơn nữa em coi coi có người đàn ông nào không như vậy đâu chứ?"

Giang Đào cũng không muốn chuốc thêm phiền phức, quay lưng về phía anh ta và nói: "Ngày mai anh đừng đi ra ngoài, có thể sẽ có chuyện xảy ra."

"Chuyện gì vậy? Coi em nói úp úp mở mở kìa."

Giang Đào đoán rằng người đàn ông của Tô Duy Duy chính là Tề Nguyên Tân, mà Tạ Bảo Vân lại thích Tề Nguyên Tân. Nếu như Tạ Chấn Giang nói chuyện này cho Tạ Bảo Vân thì Tạ Bảo Vân nhất định sẽ nói với Tề Nguyên Tân, đến lúc đó sẽ lãng phí cơ hội tốt để bắt gian. Giang Đào dứt khoát, cắn răng một chữ cũng không nói.

Tạ Chấn Giang chế giễu: "Em vẫn định giấu anh à? Bỏ đi, em và mẹ thì có thể tạo sóng gió gì đây, nhà này cũng không thiếu chuyện. Anh không cần hỏi cũng có thể đoán ra được, lại là chuyện liên quan đến Tô Duy Duy chứ gì, mẹ luôn muốn chia nhà rồi đuổi cô ta ra khỏi nhà, em nói coi có phải chuyện này không?"

Giang Đào phiền muộn trong lòng, nghe vậy cũng không nói lời nào, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Xế chiều, Lưu Ngọc Mai sai Tráng Tráng đi kêu Tô Duy Duy ra ăn cơm, ăn cơm xong, Tô Duy Duy đeo cái sọt đi ra đồng làm việc.

“Con không ăn thêm chén nữa?” Lương Phú Quý liếc con dâu một cái.

“Con ăn no rồi, cỏ cho heo ăn chưa cắt xong, con đi cắt để cho heo ăn.”

Tranh Tranh cầm tay chạy theo, Lương Tiểu Muội cũng chạy theo, Tô Duy Duy rất căng thẳng: “Hai đứa chạy theo làm gì? Nghe lời, vào ăn cơm cho đàng hoàng đi, mẹ đi tý rồi về.”

Lưu Ngọc Mai vừa ăn cơm vừa cười thầm, thấy Tô Duy Duy đi rồi, miệng bà ta phát ra tiếng xì. Tô Duy Duy đó làm sao qua mắt bà được, cô ta đi gặp tên gian phu đó chứ gì? Nên đương nhiên cô không thể dẫn bọn trẻ theo rồi, nghĩ đến việc hôm qua Tô Duy Duy rên cả nửa tiếng đồng hồ, Lưu Ngọc Mai càng cảm thấy giận hơn.

Ăn cơm xong, Lưu Ngọc Mai tụ tập nói chuyện mấy bà hàng xóm, mấy bà hàng xóm đó cảm thấy kì lạ, bình thường con người Lưu Ngọc Mai lắm chiêu trò nên không thường nói chuyện với họ, tại sao hôm nay lại hứng thú kể chuyện gia đình cho họ nghe. Nhưng thấy bà ta chủ động như vậy, họ cũng không nói gì, chỉ nói chuyện vài câu.

Đột nhiên Giang Đào đi tới, mặt đỏ ửng, hỏi gì cũng không nói.

“Giang Đào, cô bị sao vậy?” Hồng Mai hỏi.

“Thật đó, mặt cô đỏ lắm, có khi nào cô ốm rồi không?”

“Hay là cô bị sốt rồi?”
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...