[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão

Chương 56: Trò Hề (3)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giang Đào cúi đầu giả bộ ngại ngùng úp úp mở mở, Lưu Ngọc Mai chau mày: “Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì con cứ nói thẳng đi, có gì mà phải ngại chứ hả?”

Giang Đào càng khó mở miệng: “Con thì có gì mà phải ngại? Vừa nãy con thấy Duy Duy ra ngoài nên đi theo cô ta một đoạn, ai ngờ lại thấy một người đàn ông kéo cô ta tới chỗ đống cỏ khô, mẹ coi, mấy chuyện này làm sao con… con nói ra được chứ?”

Mọi người nhìn nhau, Hồng Mai chau mày nói: “Duy Duy không phải loại người đó.”

“Đúng vậy đó, Duy Duy rất hiền lành, cô ấy không thể làm ra những chuyện như vậy được.”

“Tại sao lại không thể chứ? Chẳng lẽ mấy người không sợ mấy ông chồng của mình bị cô ta quyến rũ sao? Gần đây Tô Duy Duy có rất nhiều tiền, tôi nghĩ đó chắc là tiền của tên đàn ông đó cho cô ta, cô ta mà làm loạn thì bà mẹ chồng tôi đây cũng không còn mặt mũi nào. Vì danh dự của nhà họ Lương chúng ta, tôi bắt buộc phải tóm cổ tên gian phu đó.” Lưu Ngọc Mai vác cái cuốc lên rồi đi, người trong thôn thấy bà ta không giống như đùa giỡn nên cũng nhanh chân chạy theo.

Một đám người đi ra ngoài đồng.

Bọn họ lặng lẽ tiến tới gần, thật sự nghe thấy tiếng rên rỉ. Bọn họ đều không phải trẻ con nên lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, người nào người nấy mặt đỏ ửng cả lên.

“Mẹ coi, con đã nói là cô ta không phải người đàng hoàng mà.” Lưu Ngọc Mai đập cái cuốc xuống đất, giận dữ nói: “Cô ta thật vô liêm sỉ, chồng cô ta mới chết cách đây mấy năm, sao cô ta dám ra ngoài kiếm đàn ông chứ? Tôi nói mà người phụ nữ này chẳng ra làm sao, đồ ăn thức uống đều của nhà họ Lương tôi, sau lưng lại làm những chuyện mất mặt như vậy, cô ta có biết liêm sỉ không vậy? Tôi đánh chết con chó này.”

Nói xong, bà ta lấy cái cuốc đập mấy cái, hình như là đánh trúng đầu của tên đàn ông đó, anh ta ôm đầu la đau.

Lúc đó đại đội trưởng Châu Bảo Quốc đưa một đoàn người đi tới.

Châu Bảo Quốc đứng ở đằng xa, chau mày nói: “Ngọc Mai, tôi nghe người ta nói bà đưa người tới bắt gian à? Bà bị điên à, cho dù Duy Duy thật sự làm sai thì bà cũng không nên dẫn nhiều người như thế này đến để làm cô ấy khó xử.”

Lưu Ngọc Mai cười lạnh, bà ta không chỉ muốn làm cho Tô Duy Duy khó xử thôi đâu, mà bà ta muốn cô ấy không còn mặt mũi mà sống ở đây nữa kìa. “Đội trưởng, ông nói như vậy là không đúng rồi, con dâu nhà họ Lương tôi ra ngoài tìm trai, lẽ nào tôi không nên quản?”

“Không phải nói bà không được quản, nhưng hà tất bà lại làm to chuyện lên.” Châu Bảo Quốc đập thẳng vào đùi, chỉ là làm ầm ĩ lên thì cũng không ai có lợi cả.

“Tôi không thể không quản, hôm nay tôi phải đánh chết con đàn bà không biết liêm sỉ này.” Vừa nói bà ta vừa vung cuốc đập.

Bà ta đang nói thì Tô Duy Duy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng bước tới gần, nhìn mọi người với ánh mắt nghi ngờ: “Mấy thím, sao mọi người lại ở đây?” Châu Bảo Quốc sửng sốt: "Duy Duy, sao cháu lại ở đây?"

Tô Duy Duy chớp chớp mắt, mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Chú Bảo Quốc, chú nói gì cháu không hiểu, cháu chỉ ăn cơm xong không có việc gì làm nên tới đây cắt cỏ cho heo ăn, vừa mới cắt xong giờ cháu định đi về nhà đây. Tại sao mọi người lại nhìn cháu với ánh mắt đó? Có chuyện gì xảy ra vậy? Đúng rồi, vừa nãy ai gọi tên cháu vậy?” Châu Bảo Quốc ngơ ngác luôn, Tô Duy Duy vẫn đang mặc áo quần đó thôi, người toàn mồ hôi nhưng nhìn là biết vì cắt cỏ nóng nên cô chảy mồ hôi. Trên mặt cô còn dính nước đọng trên cỏ vẫn chưa khô. Cô đeo cả giỏ cỏ cho heo ăn trên vai, chưa tới nửa tiếng không thể cắt nhiều cỏ như vậy.

Nếu như Tô Duy Duy thật sự đi cắt cỏ thì người phụ nữ bị bắt gian ở đống cỏ khô đó là ai?
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...