[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão

Chương 57: Hào Môn Nam Chính (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lưu Ngọc Mai vẫn chưa hoàn hồn thì nghe thấy tiếng tên gian phu đó xin tha, đợi đã, giọng nói này nghe rất quen. Giang Đào cũng giật mình, giọng nói này nghe sao giống với giọng của chồng cô ta.

Lương Mẫn Anh nghe lời nói của mọi người trong thôn mới biết chuyện Tô Duy Duy bị bắt nạt, trong lúc nhất thời cô ấy cũng không có cảm xúc gì. Từ lúc bố cô ấy là Lương Phú Quý cưới Lưu Ngọc Mai, ông ta giống như biến thành người khác vậy. Mẹ kế quản lý việc nhà, Lương Phú Quý đối xử với Tạ Chấn Giang và Tạ Bảo Vân còn thân thiết hơn so với con đẻ của mình. Trước đây, Lương Mẫn Anh cũng từng cảm thấy bất công, cô ấy cũng xinh đẹp và thông minh, chỉ có điều lớn lên trong một gia đình không tốt nên thường xuyên bị mọi người ghét bỏ. Cô ấy bỏ bê công việc đồng áng, chỉ mong muốn được gả đến thành phố, nhưng may mắn thay người yêu hiện tại của cô ấy cũng không tồi, hai người đang chuẩn bị tiến tới chuyện kết hôn.

Nhìn những gia đình nghèo túng xung quanh, Lương Mẫn Anh thở dài, trong nội tâm cô ấy không khỏi cảm thán cho sự may mắn của bản thân. Thật may là cô ấy đã suy nghĩ sáng suốt, xem ra ý tưởng gả đến thành phố là một quyết định đúng đắn. Hộ khẩu ở thành phố thật sự rất quan trọng, nếu không lấy chồng ở thành phố thì cô ấy cũng phải chăm lo cho gia đình nghèo khó như vậy. Mỗi ngày đều phải làm việc, cô ấy đã chịu đủ cuộc sống như vậy rồi!

“Chị dâu, chị vất vả rồi.”

Tô Duy Duy mỉm cười trong lòng, biết cô chịu khổ mà còn không đến giúp đỡ cô một chút sao? Chưa kể đến cô cũng chỉ là chị dâu của đám người này thôi, nhưng Lương Mẫn Anh lại là chị ruột của bọn họ, trong nhà này kể từ người nhỏ tuổi nhất muốn cái gì, thiếu cái gì, Lương Mẫn Anh chắc chắn cũng đoán được chính xác, sao có thể không giúp đỡ cho em ruột của mình một chút chứ? Tất nhiên, trong ấn tượng của cô thì Lương Mẫn Anh chỉ biết sống tự lo cho mình thôi, nói khó nghe một chút thì chính là sống ích kỷ. Tuy nhiên Tô Duy Duy cũng không thể nói cô ấy sai, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng mong muốn mình có được cuộc sống tốt đẹp hơn một chút, không bị gia đình ảnh hưởng đến. Nhưng trong tình huống trước mắt này, mặc dù em ruột của mình không dám than phiền gì, nhưng Lương Mẫn Anh cũng không chịu giúp đỡ một chút, Tô Duy Duy sẽ không ngốc đến mức cho rằng cô ấy sẽ cảm thông cho sự vất vả của mình.

Tô Duy Duy cười: “Lâu rồi không thấy chị trở về. Lần này chị về có việc gì vậy?”

Lương Mẫn Anh có chút gượng gạo, quả thật lâu lắm rồi cô ấy không về đây. Có lúc cô ấy cũng tự khuyên bản thân mình rằng không nên tuyệt tình quá như vậy. Nhưng mà Tưởng Đông Lai không thích cô ấy thường xuyên về nhà, còn nói gia đình cô ấy sẽ ảnh hưởng đến cô ấy. Nếu cô ấy trở về giúp đỡ thì sau này mọi người trong nhà sẽ tìm đến cô ấy để xin sự giúp đỡ liên tục từ việc lớn đến việc nhỏ, người nhà của cô ấy chính là một cái động không đáy, cứ luôn dây dưa không dứt, rồi sẽ khiến cho cả nhà bị làm phiền và tụt hậu. Đương nhiên, Lương Mẫn Anh cũng không muốn như vậy, nhưng mẹ chồng cô ấy là người nghiêm khắc, lại còn chán ghét cô ấy là người nhà quê nên vẫn luôn không đồng ý cho hai người kết hôn. Gần đây, khó khăn lắm cô ấy mới khiến cho bà ta đồng ý được, nhưng điều kiện là sau khi kết hôn cô ấy không được giúp đỡ người nhà mẹ đẻ nữa.

“Chị dâu, lần này em về là để thông báo cho chị biết em chuẩn bị kết hôn với Tưởng Đông Lai.”

“Hả?” Tô Duy Duy nuốt nước bọt, chớp mắt vài cái: “Vào lúc nào?”

“Vào mấy ngày lễ Quốc khánh.”

“Quốc khánh? Như vậy là mấy ngày sắp tới rồi, chuyện như vậy sao bây giờ em mới nói cho chị biết?”

Lương Mẫn Anh gượng gạo cúi đầu xuống, mẹ chồng cô ấy không muốn gặp mặt người nhà cô ấy.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...