[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão

Chương 58: Hào Môn Nam Chính (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ ruột của Lương Mẫn Anh đã mất, Lưu Ngọc Mai lại vô tích sự, cô ấy cũng không có của hồi môn nên mẹ chồng vẫn luôn khinh thường cô ấy. Vì vậy, nhà bọn họ chọn ngày lành xong mới thông báo cho cô ấy biết.

Lương Mẫn Anh kể lại chuyện này cho Tô Duy Duy nghe. Lúc này, cô ném mảnh vải bố đang cầm trên tay xuống, vẻ mặt xấu hổ và tức giận: “Mẫn Anh, chị dâu coi em như em ruột của mình nên mới nói với em mấy câu này, em như vậy thì chẳng thà không kết hôn nữa cho xong. Vốn dĩ đã bị nhà trai gây khó dễ, bắt bẻ rồi, sau này em kết hôn rồi thì cuộc sống trôi qua tốt đẹp được nữa không? Hơn nữa, mẹ chồng em, kính trọng mẹ chồng là điều nên làm, nhưng vẫn phải xem người đó có xứng đáng để em kính trọng hay không nữa chứ? Bà ta lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết những quy tắc trong việc cưới xin hay sao? Chẳng lẽ bà ta không biết trước khi kết hôn thì phải chọn ngày đặt sính lễ, sau đó lại gặp mặt chính thức bên nhà gái hay sao? Bà ta chắc chắn không ngốc, chỉ là bà ta chán ghét em nên mới làm như vậy thôi, cũng không xem trọng người nhà chúng ta và cả nhà họ Lương nữa. Như thế đều là nhà trai đang dở trò thôi, đợi đến lúc em gả vào nhà đó rồi thì liệu có thể sống tốt được nữa không? Em đừng có hồ đồ như vậy.”

Lương Mẫn Anh bị cô nói xong cũng cảm thấy khó chịu: “Chị nói rất đúng, nhưng cũng không còn cách nào khác, mẹ chồng em nói…”

“Đừng có suốt ngày mẹ chồng em như này, mẹ chồng em như kia nữa, em còn chưa cưới đâu, gọi sớm như vậy làm gì? Giờ mà em đã gọi là mẹ chồng rồi, em cứ hấp tấp như vậy khó tránh khỏi người ta khinh thường em đó!” Tô Duy Duy hừ ra một tiếng, hành động làm của nhà trai thật quá đáng. Cho dù nhà họ Lương có nghèo túng đi nữa thì việc cưới xin cũng là việc quan trọng đối với bọn họ. Lương Mẫn Anh cũng quá dễ lừa gạt, đã chuẩn bị kết hôn rồi mà nhà trai còn tỏ vẻ không tình nguyện là muốn bày vẻ mặt đó cho ai xem? Dù sao từ trước đến nay Tô Duy Duy không phải là người có thể chịu đựng cơn tức giận như thế này.

Lương Mẫn Anh bị cô nói như vậy nhưng cũng tỉnh táo lại vài phần.

“Chị dâu, em nên làm gì bây giờ? Nhà bọn họ đã sắp xếp, chọn ngày lành rồi bảo em trở về thông báo với chị một tiếng.”

“Thông báo cho chị một tiếng? Chị hỏi em, ngày hôm đó em kết hôn là đón từ trong nhà đi ra thì người bên nhà trai có định theo em làm lễ hay không vậy?”

“Cái này…” Theo đạo lý thì phải làm như vậy, nhưng mẹ chồng cô ấy cũng không nhắc đến. Tưởng Đông Lai dường như cũng không muốn dính líu đến gia đình cô ấy.

Lương Mẫn Anh cúi đầu, không trả lời. Như vậy, Tô Duy Duy đương nhiên đoán ra được kết quả, cô cười cười, ngón tay gõ trên bàn trang điểm, nói:

“Mẫn Anh, dù em không phải là em ruột của chị, nhưng anh trai em đã mất, em lại không có mẹ, lời này nếu chị không nói thì cũng không có ai có thể nói với em. Những điều chị nói đều là đạo lý cả, trước khi con gái lấy chồng thì học vấn quan trọng, nếu như em mong muốn sau này trải qua cuộc sống tốt đẹp thì bây giờ đừng vội vàng, người đàn ông của em thế nào? Sau này, em sống ở nhà chồng như thế nào, chị không thể nói chính xác được, nhưng dựa theo thái độ của nhà trai thì chị có thể suy đoán ra một chút. Nếu em muốn có được cuộc sống tốt đẹp thì em nhất định phải nắm chặt người đàn ông của em trong tay, biết anh ta nghĩ gì. Em nên nghe lời khuyên của chị, bây giờ, em trở về nói với Tưởng Đông Lai kia là nhà của chúng ta có phong tục chọn ngày lành trước khi cưới để ra mắt hai bên. Ngoài ra, nhà trai còn phải đến thăm nhà gái, hai bên bàn bạc chọn ngày lành thì mới được.”

“Nhưng mà…”
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...