[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão

Chương 59: Hào Môn Nam Chính (3)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nếu đối phương không đồng ý, em có thể nhân cơ hội này thấy rõ phẩm hạnh của người đó.”

Lương Mẫn Anh có chút đăm chiêu suy nghĩ: “Nếu anh ấy không cần em nữa thì sao, em…”

Tô Duy Duy liếc mắt nhìn cô ấy một cái, bề ngoài của Lương Mẫn Anh cũng không xấu, phải nói dáng vẻ của bảy anh chị em nhà họ Lương này đều rất xuất chúng. Lương Mẫn Anh chính là khuôn mẫu đời sau của người mẹ trẻ đẹp họ Lý ở trên mạng với vẻ đẹp xuất chúng, với mái tóc đen xoăn, mang nét hiện đại lại có chút cổ điển, trông rất chân thực, có chút mĩ vị. Có thể nói Tưởng Đông Lai không đến nỗi ngốc nghếch, mặc dù Lương Mẫn Anh không có mẹ, cha ruột lại bất tài, anh trai cũng mất, cả nhà từ già đến trẻ đều là gánh nặng, mà đầu năm nay hộ khẩu ở thành phố lại rất ít, người thành phố cũng xem thường người ở nông thôn, Tưởng Đông Lai có hoàn cảnh gia đình tốt như vậy, lại muốn kết hôn với Lương Mẫn Anh, chẳng lẽ anh ta ngu sao? Hay là do anh ta quá si tình? Thôi đi! Chẳng phải anh ta xem trọng bộ dáng xinh đẹp của Lương Mẫn Anh hay sao? Nói cách khác, người xinh đẹp như vậy còn lo không ai lấy ư?

Tô Duy Duy cười nhạo một tiếng: “Em cứ nghe chị, nếu anh ta không đồng ý, em cứ việc chia tay thôi. Yên tâm, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội để quay lại với em.”

Lương Mẫn Anh bán tín bán nghi, nhưng vẫn gật đầu.

“Còn có một chuyện nữa chị phải dặn dò em.”

Lương Mẫn Anh nghi ngờ nhìn xem cô.

Tô Duy Duy cười: “Trước khi kết hôn không thể có thai được, nếu như em mang thai, thì em đừng trách nhà trai sẽ coi thường em. Vốn dĩ, chúng ta đã bị người ta so đo, bắt bẻ rồi, đến lúc đó thì không ai có thể giúp được em đâu.”

Lương Mẫn Anh mặt đỏ ửng, cô ấy yên lặng gật đầu.

Lương Tiểu Muội không gặp chị cả từ rất lâu rồi, lúc này phấn khích ôm lấy cô ấy. Lương Mẫn Anh ôm lấy Lương Tiểu Muội, hồi tưởng lại trước kia. Trong ấn tượng của cô ấy, Lương Tiểu Muội vừa đen, lại vừa gầy, trông rất lôi thôi, không được đẹp đẽ cho lắm, nhưng hôm nay, lại ăn mặc xinh đẹp, tóc được cắt ngắn đi, để lộ ra cái cằm nhọn, trông cân xứng với khuôn mặt, mang theo một khí chất tinh khôn.

“Suýt chút nữa thì chị không nhận ra em đó.”

Lương Tiểu Muội đắc ý nói lầm bầm: “Là do chị dâu hướng dẫn mặc như vậy đó. Chị dâu còn mua quần áo mới và giày xăng-đan cho em cơ, trông có đẹp không?”

Lúc này Lương Mẫn Anh mới phát hiện ra không chỉ có Lương Tiểu Muội, mà cách trang trí trong nhà và cả cách ăn mặc của Tranh Tranh cũng khác khi trước. Cô ấy không khỏi xấu hổ. Rõ ràng cô ấy mới là chị cả trong nhà nên phải chăm sóc cho mọi người trong nhà mới đúng, nhưng cô ấy lại chỉ lo sống ích kỷ cho bản thân mình.

Lương Mẫn Anh trở về vội vàng, chờ lúc cô ấy đi rồi, Lưu Ngọc Mai bèn đóng sập cửa lại, bắt đầu tỏ vẻ hờn dỗi. Bà ta nghe lỏm trong góc tường biết được Lương Mẫn Anh trở về là để trao đổi việc kết hôn, nhưng Lương Mẫn Anh làm như này là có ý gì? Đúng thật là không coi người mẹ kế như bà ta ra cái gì cả, vào thời điểm này, chẳng lẽ Lương Mẫn Anh không nên hỏi ý kiến của bà ta hay sao? Tô Duy Duy kia thì biết cái gì!

“Thật là tức chết đi! Chắc chắn là do Tô Duy Duy xúi giục, nếu không thì Lương Mẫn Anh làm sao dám xem thường mẹ như vậy!”

Tạ Chấn Giang bị thương nặng, trước mắt lại là mùa hè, trên người anh ta dinh dính mồ hôi khiến cho miệng vết thương trở nên khó chịu: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đang rất khó chịu đây.”

“Đáng đời mày! Ai bảo mày làm ra chuyện đó. Vì một đứa góa chồng mà không cần mặt mũi nữa. Nếu không bởi vì mày, mẹ còn phải trốn ở trong nhà, không dám ra ngoài cửa sao?”
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...