Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 61: Chocolate.



Hạ Thi Đào quả nhiên đã đợi Chu Trì Tự.

Cô chắp tay dựa vào lan can, sau đó lại vẫy tay khi thấy cậu bước lên cầu thang.

Hai người đứng cạnh nhau, lơ đãng nhìn xuống những bóng người đang đi lại trong nhà thi đấu.

Nhà thi đấu lúc nào cũng ồn ào, nói chuyện to tiếng một chút cũng chẳng lo bị nghe thấy.

Hạ Thi Đào không buồn hạ giọng: “Tống Bách Dương chứ gì?”

Chu Trì Tự im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, cậu thừa nhận: “… Sao cậu đoán được?”

Hạ Thi Đào nhìn khoảng cách giữa mình và Chu Trì Tự – khoảng cách này đủ nhét thêm hai người nữa.

Cô nhích thêm nửa bước về phía Chu Trì Tự, sợ cậu không nghe thấy nếu đứng quá xa: “Hồi học kì trước, lúc cậu nói cậu có crush là tôi đã để ý rồi. Cậu luôn kè kè bên lớp trưởng, đi lấy đồ ăn cho Phương Văn Trạch mà còn đi chung thì làm sao tôi không đoán được?” 

Chu Trì Tự đáp lời: “Có phải kè kè tôi đâu, mà là kè kè người khác.” 

Nói đến đây, cậu mới nhận ra sao nghe nó… Chua loét thế?

Hạ Thi Đào bên cạnh đã cười khúc khích,  bắt đầu trêu Chu Trì Tự: “Cậu đang nói ai thế? Giang Quân hả?”

“Không phải cậu ấy.” Chu Trì Tự bắt chước Hạ Thi Đào, dựa vào lan can, nhìn về phía xa, ánh mắt dần mất tập trung.

“À, ra vậy, ý cậu là Phương Văn Trạch.” Hạ Thi Đào suy nghĩ một lát là đã có câu trả lời: “Giang Quân kể tôi là mấy ngày nay Tống Bách Dương đang giúp Phương Văn Trạch tìm thông tin liên lạc để báo cáo ít chuyện, cho nên người ta không thể tách rời nó.”

Chu Trì Tự khẽ cau mày: “Báo cáo chuyện gì?”

“Hả?” Hạ Thi Đào hơi kinh ngạc. “Cậu không biết à?”

Chu Trì Tự bối rối: “Cậu ấy… Không nói với tôi.”

Hạ Thi Đào trợn mắt: “Chắc cậu ấy không muốn lôi cậu vào chuyện này, sợ mất công ấy.” 

Cô nói tiếp: “Chẳng phải chuyện Phương Văn Trạch được tiết lộ đề thi là tin nóng sao? Giang Quân nói với tôi là Tống Bách Dương thuyết phục nó tố cáo Tôn Huệ Vân.”

“À.”

Hạ Thi Đào cười: “Cậu đang ghen hả?”

Chu Trì Tự liếc cô nhóc một cái.

Hạ Thi Đào không hề sợ hãi, mà càng cười lớn hơn.

Chu Trì Tự: …

Hạ Thi Đào tiến thêm nửa bước về phía Chu Trì Tự rồi nói: “Cậu đừng nhìn xuống.”

Chu Trì Tự: ?

“Tôi vừa mới để ý… Lớp trưởng Tống hình như đã nhìn về phía chúng ta mấy lần.” Hạ Thi Đào nói liền một hơi hai câu: “Hình như người ta cũng để ý cậu lắm đó, nhưng đừng nhìn xuống…”

“Giả sử Tống Bách Dương cũng thích cậu, theo góc nhìn của cậu ấy, hai đứa mình đang nói chuyện, mà còn nói chuyện vui nữa là.” 

Nghe vậy, Chu Trì Tự lập tức cách xa Hạ Thi Đào nửa bước.

Dĩ nhiên, Hạ Thi Đào nhanh trí đã lập tức kéo cậu lại: “Sao cậu lại nhích ra?”

“Tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm.”

“Thật luôn, cậu ấy cứ dính líu với Phương Văn Trạch, còn cậu nói chuyện với tôi mấy câu cũng không được à? Cậu còn phải giúp em vẽ báo tường đấy nhé, bất công quá đi mất!”

Chu Trì Tự khựng lại, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Cậu không muốn biết liệu cậu ấy có giận nếu hai đứa mình tỏ ra thân thiết quá không à?” Hạ Thi Đào giải thích: “Đừng nhìn xuống nữa. Nhìn xuống là quan tâm, mà càng quan tâm thì càng thiệt thòi…” 

“Phải tỏ ra đau khổ như thể đã vượt qua được chuyện Tống Bách Dương thân thiết với Phương Văn Trạch, còn cậu đã đến với người mới rồi.” 

“Cái gì vậy trời?”

Chu Trì Tự khịt mũi, một nụ cười thoáng hiện trên môi rồi nhanh chóng biến mất.

Cậu thở dài: “Cảm ơn cậu đã chia sẻ nhiều như vậy, tôi cũng thấy đỡ hơn một chút.”

Sau vài giây im lặng, cậu thử mở lòng về chuyện này: “Cậu từng thích thầm ai chưa?”

“Nếu chưa thì chắc cậu không hiểu đâu.” Chu Trì Tự ngửa đầu ra sau, để lộ cái cổ cong cong. Cậu nhìn lên trần nhà kín bưng của nhà thi đấu rồi thở dài: “Được gần gũi hơn một chút cũng đã vui lắm rồi, sao lại nỡ để người ta hiểu lầm chứ?”

“Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy để ý cậu.”

“Chắc cậu tưởng tượng thôi.” Chu Trì Tự thẳng thừng đáp: “Nhiều lúc tôi cũng nghĩ cậu ấy thích mình, nhưng nghĩ kĩ lại thì mới biết đó là tôi tự tưởng tượng ra thôi.” 

Hạ Thi Đào không cười nữa: “Sao tự nhiên cậu lại bi quan thế?”

“Chẳng phải yêu đơn phương là như vậy sao? Lúc nào cũng trong trạng thái bị động, lo được lo mất?” 

“Tôi vừa thấy Tống Bách Dương nhìn về phía này.”

Chu Trì Tự gõ nhẹ đầu ngón tay lên lan can: “Cậu nhầm rồi, người ta không nhìn hai đứa mình đâu.”

“Tôi không nghĩ mình nhầm.”

Chu Trì Tự im lặng, không biết nên tin hay đơn giản là quá lười phản bác.

“Tối nay tôi sẽ tặng cậu một hộp chocolate để cảm ơn cậu đã giúp tôi làm báo tường. Tôi biết cậu thích đồ ngọt.”

“Tùy cậu thôi.”

Hạ Thi Đào bắt đầu nói tiếp: “Tặng trong hộp thiếc trái tim màu hồng xem có ai hiểu lầm không.”

“Chắc là không đâu.” Chu Trì Tự liếc nhìn Hạ Thi Đào: “Cậu có tên trong danh sách trúng tuyển kì thi liên trường không?”

“Có chứ.”

Chu Trì Tự ngạc nhiên.

Hạ Thi Đào nghiêm túc nói: “Từ năm lớp mười là tôi đã giỏi Khoa học xã hội hơn Khoa học tự nhiên rồi. Lần đó tôi thi Khoa học xã hội, lọt vào top 10.” 

“Sao cậu không học Khoa học xã hội?”

“Vì chuyên ngành tôi chọn bắt buộc đăng kí Khoa học tự nhiên.” Hạ Thi Đào cụp mắt xuống: “Với cả… Vì một người nào đó nên tôi không muốn chuyển khỏi 11/1.” 

 –

Chuông vừa reo, Tống Bách Dương đã chạy như bay về phía cổng nhà thi đấu.

Tuy Giang Quân cũng là một alpha, nhưng thể lực cậu ta kém hơn Tống Bách Dương rất nhiều, vừa đuổi theo, vừa thở hồng hộc.

Có sáu giáo viên dạy đội tuyển Toán, bỏ Tôn Huệ Vân thì còn năm. Tống Bách Dương và Giang Quân đã liên hệ với bạn bè ở các lớp mà năm thầy cô này làm chủ nhiệm, nhờ các bạn gửi số điện thoại và e-mail.

Số điện thoại thì nhanh, nhưng e-mail thì phải chờ, vì các bạn cần phải đích thân đến hỏi giáo viên. 

Tuy nhiên, Tống Bách Dương biết địa chỉ e-mail rất quan trọng, bởi nếu không có, bọn họ không thể gửi hình ảnh minh chứng cho các thầy cô. 

Thế là mọi người quyết định sẽ trực tiếp lấy giấy note để xin và ghi chú lại e-mail ngay sau tiết hai thứ Sáu.

Hoàn thành công việc, Tống Bách Dương nhảy sang chỗ Giang Quân, sắp xếp lại tất cả thông tin từ những mẩu giấy sang một tờ giấy khác: từ trái sang phải là họ tên, số điện thoại và địa chỉ email của các thầy cô – tổng cộng năm dòng.

Sau đó, Tống Bách Dương trở về chỗ ngồi của mình.

Thấy Phương Văn Trạch ngồi cạnh, Tống Bách Dương không nói gì, chỉ đặt tờ giấy đang cầm lên bàn đối phương.

Hắn cảm thấy Phương Văn Trạch bên cạnh mình cứng đờ trong giây lát.

Phương Văn Trạch cúi đầu, theo thói quen dùng tóc mái và kính để che giấu gương mặt, nói bằng giọng run run: “Cảm ơn cậu!”

Tống Bách Dương dễ dàng nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói của Phương Văn Trạch, nhưng hắn không nhắc đến, giả vờ như không nghe thấy.

“Cố lên.” Tống Bách Dương nói.

Phương Văn Trạch rút một tờ giấy từ trong cặp ra, cẩn thận đưa cho Tống Bách Dương: “Ừm… Tôi đã viết một bản nháp… Bản nháp thư tố cáo cô Tôn. Cậu xem thử… Có vấn đề gì về cách diễn đạt không?”

Tờ giấy nhàu nhĩ in hằn những vết nước mắt vô tình rơi xuống, sau đó bốc hơi, khiến nó hơi cuộn lại.

“Ừm.” Tống Bách Dương cầm lấy tờ giấy.

Hắn cầm bút đen đọc kĩ ba lần từ đầu đến cuối. Sau đó, cậu ghi những điểm cần sửa và nhận xét của bản thân, rồi đặt lại tờ giấy lên bàn Phương Văn Trạch.

Hắn không nói một lời nào.

Vì Tống Bách Dương biết nếu hắn hỏi thêm một câu, Phương Văn Trạch chắc chắn sẽ bật khóc.

 –

Chiều tối, khi mặt trời đã lặn, sau khi ăn xong, Tống Bách Dương và Giang Quân không quay lại lớp học ngay.

Hai người ngồi trên bậc thềm xi măng được sưởi ấm bởi ánh tà dương còn vương vấn, cuối cùng cũng thoát khỏi gánh nặng học hành với cuộc sống phức tạp.

Giang Quân lấy hai lon cocktail vị đào trắng từ trong túi ra rồi đưa cho Tống Bách Dương một lon.

Tống Bách Dương nhận lấy: “Cảm ơn mày nhé.”

Hắn dùng ngón trỏ bật nắp lon, uống một hơi rồi thở dài: “Chuyện Phương Văn Trạch cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.”

Giang Quân vỗ vai Tống Bách Dương: “Cảm ơn mày. Tao biết mày đã bỏ nhiều công sức vào việc này.”

Tống Bách Dương vẫy tay: “Tình bạn giữa hai đứa mình mà cảm ơn thì hình thức quá.” 

Giang Quân gật đầu: “Đúng nhỉ.”

“À, tao đã liên hệ với quản trị viên để yêu cầu xóa bài đăng, nhưng vẫn chưa có ai trả lời. Không biết bọn họ bận học nên không vào diễn đàn được, hay là thấy rồi nhưng không thèm đọc. Mình chỉ có nước chờ thôi.”

Tống Bách Dương gật đầu: “Ừ.”

Buổi chiều đầu xuân, thế mà Giang Quân không hề nao núng trước cái lạnh, nhấp một ngụm nước rồi hỏi: “Mày nói xem… Sau khi Phương Văn Trạch tố cáo Tôn Huệ Vân, các thầy cô sẽ làm gì?”

“Chắc sẽ kiểm tra camera giám sát.”

“Nếu bọn họ phát hiện ra Phương Văn Trạch thực sự bị ép nhận đề cương thì sao?”

“Nó có thể thi lại.” Tống Bách Dương khựng lại một chút: “Hoặc là huỷ kết quả của nó luôn.” 

“Làm gì cũng tốt hơn là không làm, miễn là trước khi danh sách được công bố. Phương Văn Trạch không lọt top 3 là một chuyện, nhưng nếu nó mà vào top 3 là chắc chắn dư luận phẫn nộ.”

Giảng Quân im lặng một lúc: “Thôi, đừng nói chuyện này nữa.”

Cậu lắc nhẹ lon nước ngọt vị đào trắng: “Mày thấy cái này ngon không?”

Tống Bách Dương đáp: “Cũng được.”

“Hạ Thi Đào giới thiệu đó. Nhỏ khen ngon lắm, kêu tao phải mua cho mày uống thử.” Nói đến đây, Giang Quân chợt nhớ ra điều gì đó, thế là lại càu nhàu: “À, dạo này Hạ Thi Đào lại đi chơi với Chu Trì Tự.”

“Thật luôn ấy, mỗi lần thấy Chu Trì Tự giúp Hạ Thi Đào vẽ báo tường là tao lại ước mình giỏi vẽ để có thể làm thay cậu ấy.”

Tống Bách Dương im lặng, lặng lẽ ngắm nghía họa tiết quả đào trắng vẽ theo phong cách màu nước trên lon.

“Hạ Thi Đào còn nói sẽ tặng Chu Trì Tự một hộp chocolate để cảm ơn nữa chứ. Tặng thì tặng đi, sao phải có cái hộp trái tim vậy? Không chỉ vậy đâu nhé, mấy đứa trong lớp thấy, thế là bắt đầu đẩy thuyền, còn khen đẹp đôi nữa chứ.” 

Giang Quân đưa tay vuốt tóc: “Tao thấy mình sắp hoá điên rồi.” 

Tống Bách Dương bỗng đứng dậy.

“Uống xong rồi.”

Hắn đá đổ chiếc lon đang dựng đứng, rồi giẫm lên khiến nó bẹp dí. Vài giọt nước còn sót lại trong vỏ nhôm văng ra, rơi xuống đôi giày thể thao trắng của hắn.

“Tao có việc nên về trước.”

Tống Bách Dương cúi xuống, nhặt chiếc lon méo mó lên rồi ném nó vào thùng rác khi đi ngang qua.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...