Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 62: Tôi thích cậu.



Tống Bách Dương thực sự không biết mình bị sao nữa.

‘Có việc nên về trước’ chỉ là cái cớ để hắn bỏ đi, bởi vì hắn không muốn nghe Giang Quân lải nhải về Hạ Thị Đào và Chu Trì Tự.

Tống Bách Dương lang thang một mình, trôi dạt dưới ánh hoàng hôn, cái bóng dài trải dài theo vạt nắng.

Cuối cùng, hắn quay trở lại lớp học.

Lon cocktail vị đào trắng mà Giang Quân đưa cho hắn không hẳn là rượu, nhưng cũng không phải đồ uống bình thường thường, vì nhãn thông tin dinh dưỡng đã ghi nồng độ cồn là 3%.

Uống hết lon nước, Tống Bách Dương cảm thấy hơi say, lại còn chóng mặt, buồn ngủ.

Cơn choáng váng có lẽ xuất phát từ những chuyện gần đây – thần kinh căng thẳng suốt hai ngày qua mãi mới được một khoảng nghỉ.

Hoặc có lẽ hắn đang muốn ngủ để trốn tránh điều gì đó.

Cửa sau lớp học mở toang ra trước mặt Tống Bách Dương. Ánh đèn sáng rực chiếu rọi không gian.

Hắn bước vào trong, mải mê suy nghĩ, sau đó vấp phải ngưỡng cửa, loạng choạng trở về thực tại.

Hắn nhìn chằm chằm ngưỡng cửa vài giây, dường như thầm trách móc nó vì đã đối xử tàn nhẫn với hắn, mặc dù nó chẳng làm gì sai cả.

Nửa phút sau, Tống Bách Dương lặng lẽ quay lại lối đi và bước đến cửa sổ cạnh bàn Chu Trì Tự.

Hắn dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào mặt kính, gõ đến là mạnh tay.

Đúng lúc đó, Tống Bách Dương nhìn thấy hộp chocolate cậu đặt ở góc bàn.

Qua lớp kính mờ đục, bụi bặm, ố vàng, Tống Bách Dương nhìn thấy rõ mồn một. Đúng như Giang Quân đã mô tả – những viên chocolate được đặt trong hộp thiếc hình trái tim màu hồng.

Chắc đó là quà cảm ơn của Hạ Thi Đào vì Chu Trì Tự giúp cô vẽ báo tường.

Tống Bách Dương chớp mắt, đăm chiêu suy nghĩ.

Cửa sổ bỗng được mở ra, kéo theo tiếng ‘kẹt kẹt’…

“Có chuyện gì vậy?” Chu Trì Tự quay lại hỏi.

Tống Bách Dương chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.

Hắn nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Chu Trì Tự im lặng một lúc: “Cậu cứ nói đi.”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.” Tống Bách Dương nhìn thẳng vào mắt Chu Trì Tự, như thể đang quyết định, rồi hỏi: “Cậu ra ngoài một lát được không?”

Chu Trì Tự không lập tức đồng ý.

Thay vào đó, cậu hỏi ngược lại: “Chuyện quan trọng không?”

“Rất quan trọng.”

Chu Trì Tự suy nghĩ một lát, rồi đặt bút xuống, vứt những đề thi còn dang dở trên bàn sang một bên.

Cậu thở dài, cảm thấy mình lại thỏa hiệp: “Ok.”

Chu Trì Tự đang bực bội vì mới hôm qua cậu còn nghĩ mấy ngày tới sẽ không nói chuyện với Tống Bách Dương. Chỉ cần nhìn thấy mặt người kia thôi cũng khiến cậu khó chịu.

Ai mà ngờ quy tắc của chính mình lại dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì vài lời nói nhẹ nhàng, mơ hồ, bâng quơ của đối phương.

Mất giá thật đấy.

“Cho tôi qua với.” Chu Trì Tự đứng dậy rồi nói với bạn cùng bàn.

Tống Bách Dương đứng dựa tường đợi cậu ngoài cửa lớp.

Như thường lệ, Chu Trì Tự vẫn đi theo Tống Bách Dương, bởi vì cậu luôn là người chậm hơn một bước, là người chủ động tiếp cận hắn.

Chưa thi xong lớp mười đã bỏ học vẽ, bản guitar chưa học đến nơi đến chốn đã trở nên nhạt nhẽo từ lâu – Chu Trì Tự vốn là người nhanh chán, những hứng thú thoáng qua đã luôn tiềm ẩn trong gen của cậu.

Thế mà nó lại mất đi hiệu lực khi gặp Tống Bách Dương.

Ngoài việc học, ‘việc’ yêu thầm chính là thứ Chu Trì Tự đã cố chấp theo đuổi.

Không thể tin được.

Tống Bách Dương bước xuống cầu thang, Chu Trì Tự theo sau. Không ai nói một lời; mà cố gắng duy trì sự im lặng hiếm hoi.

Niềm an ủi duy nhất của Chu Trì Tự là lần này cậu không phải là người chủ động. Tống Bách Dương là người mở lời trước, nên cậu không phải chịu trách nhiệm cho sự im lặng ngượng ngùng này.

Nhìn về phía xa,mặt trời khuyết trăng dần lặn xuống, hoá thành một đường thẳng màu vàng cam, tan vào đường chân trời.

Chẳng mấy chốc, cái chóp màu vàng tươi của nó cũng biến mất.

Bọn họ bước đi trong im lặng một hồi lâu. Màn đêm dần len lỏi vào góc trời, bóng tối bắt đầu buông xuống.

Phong cảnh xung quanh chuyển từ cầu thang bê tông của lớp học sang một con đường nhỏ trong khuôn viên trường, một hàng lan can sắt đen ngòm kiểu cổ điển, những hàng cây xanh cao vút, và cả những tòa nhà trường học tạm thời chưa sử dụng.

Một vài chiếc lá rụng dưới chân hai người.

Tiếng chim hót trong trẻo lọt vào tai .

Tiếp theo đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tôi giải quyết xong chuyện Phương Văn Trạch rồi.”

Mãi mới được nghe Tống Bách Dương lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Chu Trì Tự chợt khựng lại.

Bây giờ cậu mới kịp nhận ra.

Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương chằm chằm, nhận ra sự kì vọng mình đã kiềm nén và từ chối thừa nhận quả là hoang đường. Tại sao tên của một người thứ ba lại xuất hiện trong cuộc trò chuyện giữa hai người?

Cảm giác như bị ‘trap’ vậy.

Cũng như bao lần trước, khi Tống Bách Dương đến gần, cậu lại ảo tưởng đối phương cũng thích mình.

Chu Trì Tự quay người bỏ đi.

Lẽ ra cậu không nên đi theo hắn.

Nhưng Tống Bách Dương đã nắm lấy cổ tay cậu: “Nghe tôi nói hết, được không?”

Chu Trì Tự cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay phải của Tống Bách Dương đang nắm chặt cổ tay mình: “Bỏ ra.”

“Không.”

Ngược lại, Tống Bách Dương càng siết chặt hơn.

Hắn nói nhỏ: “Tôi mà bỏ ra là cậu sẽ không quay lại nữa.”

Chu Trì Tự ngơ ngác.

Giây tiếp theo, cậu cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình kéo mạnh về phía trước, khiến cậu ngã vào vòng tay Tống Bách Dương.

Áp lực trên cổ tay cậu biến mất. Tống Bách Dương vòng tay ôm lấy eo cậu. Cằm hắn bất ngờ đặt lên vai, cho dù qua nhiều lớp áo, vẫn khiến Chu Trì Tự hơi nhột.

Hơi thở của Tống Bách Dương lướt qua tai cậu khi hắn nói tiếp.

“Đừng giận.”

Tống Bách Dương khẽ nhắc lại: “Đừng giận, có được không?”

“Tôi biết cậu sẽ giận nếu tôi kể chuyện đó cho cậu, nên tôi mới không kể. Nhưng nếu không kể, tôi cảm thấy bản thân đang cố tình lờ cậu, cậu cũng sẽ giận tôi.” Tống Bách Dương như thể đang hoang mang, nên cứ nhắm mắt lại rồi thì thầm: “Tôi cũng không biết phải làm sao, nên thôi thì xong việc rồi, tôi phải xin lỗi cậu ngay. Đừng giận nữa, được không?” 

Chu Trì Tự hiểu.

Cậu biết ‘xong việc’ ở đây là giải quyết chuyện gì.

Cái tên Phương Văn Trạch không được nhắc đến rõ ràng, có lẽ là đối phương cố tình né tránh.

“Chắc cậu nghĩ tôi lo chuyện bao đồng, tôi cũng tự thấy mình đang lo chuyện bao đồng, cuối cùng rước phiền vào thân.” Tống Bách Dương thở dài.

“Nhưng cũng có lợi ích nhỏ xíu xiu, nhỉ?” Tống Bách Dương khẽ nói: “Nếu không lo chuyện bao đồng thì đã không thân thiết với cậu từ lâu như vậy.”

Chu Trì Tự cụp mắt xuống.

Cậu biết Tống Bách Dương đang nhắc về chuyện bảng xếp hạng kì thi tháng có vấn đề, về cái lần bọn họ đến văn phòng ông Lưu để xem điểm.

Thế nhưng, suy nghĩ đầu tiên của Chu Trì Tự lại là sân bóng rổ một ngày cuối hè, hồi mới vào lớp mười chưa được bao lâu, hồi Tống Bách Dương chặn trái bóng bay về phía cậu.

Chu Trì Tự im lặng.

Vậy nên vẫn chỉ có Tống Bách Dương lên tiếng.

Hắn nuốt khan, cố gắng thốt ra vài âm tiết.

“Thực ra, tôi…”

Hắn ngập ngừng.

Hiếm có khi hắn nói năng lộn xộn như thế.

Cảm giác hồi hộp kì lạ càng kéo dài, Tống Bách Dương nói tiếp: “Tôi tìm cậu để nói là…” 

Hắn lại nói vấp.

Tống Bách Dương hít một hơi thật sâu, từ từ siết chặt tay, nghiến răng, cuối cùng mới bật ra một câu.

“Tôi thích cậu.”

Cả thế giới im lặng.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai Chu Trì Tự.

Cơn gió đầu xuân lạnh lẽo như một lời đe doạ hòng dập tắt những nhịp tim đập nhanh.

Mấy tiếng chim hót chẳng biết ý mà vọng xuống từ ngọn cây.

Nhưng Chu Trì Tự trong vòng tay hắn vẫn bất động, không đáp lời.

Lúc này, sự im lặng quả thực đáng sợ. Đúng là Tống Bách Dương hơi chắc chắn, nhưng hắn cũng sợ mình phải thất vọng.

Mặt Tống Bách Dương tối sầm lại. Hắn dần nới lỏng tay, chỉ ôm hờ, sau đó nhìn xuống mái tóc Chu Trì Tự và thở dài: “Nếu cậu muốn từ chối thì cứ đẩy tôi ra. Tôi hứa sẽ không dây dưa.” 

Vẫn không có phản ứng gì, không nói cũng không cử động.

Đối phương im lặng suốt nửa phút.

Ánh mắt Tống Bách Dương mờ dần, chuẩn bị buông tay ra… 

Đúng lúc ấy, vòng tay Chu Trì Tự ôm chặt lấy hắn.

“Cậu không nên lo chuyện bao đồng…” Khi Chu Trì Tự nghiêng đầu, giọng c** nh* dần, như đang trách móc hắn: “Nếu thế thì tôi đã không cảm nắng cậu rồi.” 

Tống Bách Dương đáng lẽ nên đứng yên để bóng rổ đập trúng cậu. Chẳng thà như vậy còn hơn là trải qua năm đầu tiên ở cấp ba trong nỗi cô đơn, ngờ nghệch, cố chấp ôm ấp một tình yêu thầm kín suốt cả xuân, hạ, thu, đông.

Sau một hồi im lặng, Tống Bách Dương cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Hắn mỉm cười, hai chiếc răng nanh lộ ra trong bóng tối.

Tống Bách Dương ngả ngớn hỏi một câu: “Ôm chặt vậy sao?”

Chu Trì Tự ngước lên nhìn hắn: “Có vấn đề gì không?”

“Không có, không có đâu.” Tống Bách Dương vội lắc đầu.

Hắn cười thành tiếng rồi ôm chặt Chu Trì Tự, vùi mặt vào cổ cậu rồi cắn một cái.

“A…” Chu Trì Tự cảm thấy đau nhói, cau mày hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Đánh dấu một cái.”

Chu Trì Tự nhíu mày: “Cậu là chó hả?”

Tống Bách Dương không hề tức giận, mà còn cười to hơn: “Để người ta đừng lăm le người của tôi.” 

Hắm đang mỉm cười, nhưng ánh mắt dần sâu thẳm, như thể có điều gì đó ẩn giấu dưới màn đêm tĩnh lặng này.

Chu Trì Tự nhìn hắn một cái, sau đó thẳng thắn hôn một cái.

Đó chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, dè dặt như mọi khi.

Nhưng Tống Bách Dương không muốn dừng lại ở đó.

Hắn lấy một tay đỡ gáy Chu Trì Tự, đè cậu tựa vào bức tường phía sau, cúi đầu đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng, thiết tha.

Màn đêm sẽ che chở cho hai người, để không ai quấy rầy tình cảm thầm lặng này.

Một hồi sau, cả hai đều th* d*c.

“Tống Bách Dương.”

Hắn không nhớ nổi Chu Trì Tự đã gọi tên mình một cách chân thành như thế bao nhiêu lần.

Nhưng lần này thì khác.

Chu Trì Tự ngước nhìn vào mắt Tống Bách Dương: “Đến kì đ*ng d*c mùa xuân, cho tôi mượn một lần đánh dấu tạm thời nhé.”

“Không cho cậu mượn.”

Tống Bách Dương mỉm cười.

“Mà là cho cậu luôn.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...