Hai đứa nhìn vào mắt nhau rồi mỉm cười.
Gió chiều nhẹ nhàng, êm ả, thong thả lướt qua khu dân cư thưa thớt cách đó không xa.
Ánh đèn lập loè dưới bóng cây, côn trùng bay lượn giữa ánh sáng và bóng tối, dừng lại thoáng chốc trên ngọn cây. Giữa đêm xuân se lạnh, mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn, chậm rãi hơn, thư thái hơn.
Nhưng nhịp tim của bọn họ không thể không đập nhanh hơn.
Bởi vì bầu không khí này thật hiếm thấy – hoàn hảo, đẹp đẽ như một giấc mơ.
Hai người đều không nói gì, không phá vỡ nó.
Mãi đến khi tiếng chuông trường quen thuộc vang lên từ chiếc loa phía xa, khiến những kẻ mộng mơ phải tỉnh giấc.
“Mình…” Chu Trì Tự cụp mắt xuống: “Mình nên quay lại thôi.”
“Tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi.” Cậu nói khẽ.
Tống Bách Dương chẳng quan tâm.
Hắn chợt hỏi: “Cậu đã bao giờ thấy khuôn viên trường về đêm chưa?”
Chu Trì Tự ngạc nhiên.
Cậu không phải sinh viên bán trú, buổi tối mà ở trường thì chỉ có học hành, ôn thi. Thỉnh thoảng, trong tiết nghỉ tự học buổi tối, cậu hay ghé vào siêu thị trường để mua ruột bút, băng xoá, hoặc mấy chai nước. Đó là một vài trong số ít ỏi những trải nghiệm về đêm của Chu Trì Tự ở trường.
Chu Trì Tự lắc đầu.
Tống Bách Dương nghe vậy thì ý nhị nhìn cậu, sau đó nháy mắt.
Ánh mắt hắn thoáng chút ranh mãnh, giọng điệu thì hăm hở.
“Tiết tự học tối thứ Sáu không bắt buộc.”
“Mình cúp học đi.”
Không đợi Chu Trì Tự trả lời, hắn nắm tay cậu, kéo cậu vào màn đêm.
“Để tôi dẫn cậu tham quan khuôn viên trường về đêm.”
Tống Bách Dương đắc ý khoe.
“Để tôi cho em thấy một thế giới em chưa từng thấy.”
Chu Trì Tự đi theo Tống Bách Dương.
Cậu đáp lời: “Được thôi.”
Khung cảnh trường A rất đẹp, đẹp đến mức được mệnh danh là ‘thiên đường lãng mạn’, nổi tiếng khắp các trường trung học phổ thông lân cận.
Người ta nói khu đất này vốn được quy hoạch để xây đại học, nhưng chẳng biết vì sao lại chuyển thành trường trung học phổ thông. Bởi thế cho nên mảng xanh nơi đây không thua kém gì một trường đại học.
Màn đêm buông xuống, hàng cây long não xanh mướt ven đường đứng thẳng tắp, những dây leo bám vào hàng rào như những lọn tóc xoăn tinh nghích đang buông xuống.
Cây cầu nhỏ bằng đá hoa cương màu trắng xám bắc ngang qua hồ; mặt nước mang theo ánh trăng trôi về phía xa, thêm cả mấy cánh bèo kiên nhẫn dỗ dành những giọt sương ngủ yên.
Tống Bách Dương nắm tay Chu Trì Tự bước lên cầu.
Ánh trăng mờ ảo rủ xuống như một tấm màn mỏng mềm mại màu vàng.
Đứng trên cầu, họ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ – hai người đứng gần nhau, rất gần.
Những đường viền phản chiếu đung đưa, mờ ảo, thong thả theo nhịp sóng.
Mông lung như một giấc mơ.
Chu Trì Tự nghĩ.
Tống Bách Dương hỏi: “Cậu biết hồ này tên là gì không?”
Chu Trì Tự hỏi ngược lại: “Tên gì?”
“Hồ Không Tên.” Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Vì nó chưa có tên chính thức.”
Chu Trì Tự: …
Tống Bách Dương cười ha hả, thản nhiên đặt tay lên lan can cầu, rồi quay sang Chu Trì Tự, ra vẻ bí ẩn: “Có một truyền thuyết về hồ Không Tên, cậu nghe bao giờ chưa?”
Chu Trì Tự thành thật đáp: “Chưa.”
Tống Bách Dương lại hỏi: “Muốn nghe không?”
Nhưng lần này, hắn không đợi Chu Trì Tự trả lời.
Hắn lên tiếng trước, giọng điệu vừa tự mãn, vừa thận trọng.
“Kêu tôi là anh đi, tôi nói cậu nghe.”
Chu Trì Tự dứt khoát trả lời: “Không.”
Tống Bách Dương biết trước kết quả sẽ như vậy.
Hắn không hề tức giận, mà vòng tay qua vai Chu Trì Tự để kéo cậu lại gần: “Thôi, nếu cậu đã thành tâm muốn biết, thì tôi sẵn lòng trả lời.”
Chu Trì Tự liếc nhìn hắn: “Cậu muốn nói tôi biết chứ gì?”
Tống Bách Dương giả vờ không nghe thấy.
Rồi hắn bắt đầu nói: “Nghe đồn hồ Không Tên này là giếng ước.”
Hắn bất ngờ bước xuống cầu, nhặt một hòn đá rồi mân mê trong lòng bàn tay, sau đó đứng lùi lại bên cạnh Chu Trì Tự.
“Ước thế nào?”
Tống Bách Dương xoay viên đá giữa các đầu ngón tay vài vòng, rồi vung tay phải trước mặt Chu Trì Tự, dùng cổ tay và đầu ngón tay ném nó lên không trung.
Khi đạt đến điểm cao nhất, viên đá lập tức rơi do trọng lực.
Tống Bách Dương với tay về bóng tối, chộp lấy nó.
Viên đá nằm gọn trong tay hắn.
“Như thế này.”
Tống Bách Dương xòe các ngón tay, để lộ viên đá trong lòng bàn tay.
Hắn nhìn xuống viên đá, nghiêm túc nói: “Ném viên đá lên cao, phải bay qua đầu nhé, rồi bắt lấy. Phải giữ hòn đá không chạm đất trong mười lần liên tiếp, sau đó…”
“Ném xuống hồ Vô Danh càng xa càng tốt, đồng thời ước một điều.” Tống Bách Dương làm động tác ném về phía hồ: “Điều ước của cậu sẽ thành hiện thực.”
Rồi hắn đưa tay phải đang nắm chặt về phía mắt Chu Trì Tự.
Năm ngón tay của Tống Bách Dương từ từ mở ra.
Viên đá vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hóa ra hắn không hề ném nó đi, mà chỉ làm động tác giả.
Nó nằm im nghe Tống Bách Dương hỏi: “Muốn thử không?”
Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương vài giây, rồi dùng đầu ngón tay cầm viên đá trong tay đối phương.
Bằng một cú vung mạnh bằng cố tay phải, cậu ném viên đá lên cao qua đầu, đồng thời ngửa đầu nhìn lên để chờ nó rơi xuống. Cậu không bắt nó bằng một tay, mà duỗi cả hai tay ra để tránh nó rơi xuống đất.
“Một.” Cậu lẩm bẩm.
Xong một lần.
Lặp lại thêm lần nữa.
Lần thứ hai.
“Hai.”
Tống Bách Dương lặng lẽ quay lại. Hai tay hắn cong thành góc nhọn, lười nhác vắt qua lan can cầu, khuỷu tay vừa qua mép, cổ tay buông thõng đung đưa nhẹ giữa không trung.
Khác với hắn, Chu Trì Tự đang căng thẳng chăm chú nhìn theo quỹ đạo của hòn đá, ánh mắt liên tục đảo lên đảo xuống, sợ nếu mình không cẩn thận nó sẽ rơi xuống đất.
Hắn thì cứ nhìn chằm chằm vào Chu Trì Tự.
Lặng lẽ quan sát cậu cùng với màn đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng nhảy múa trong con ngươi hắn, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
“Chín.”
Lần cuối cùng.
“Mười.”
Chu Trì Tự nắm chặt hòn đá trong lòng bàn tay, rồi dùng hết sức ném về phía trước.
Tiếng hòn đá vỡ tan trên mặt nước vang lên bên tai.
Tống Bách Dương giật mình trở về thực tại, vỗ tay cho cậu: “Wow, tuyệt vời!”
Giây tiếp theo, hắn không nhịn được nữa, bật cười không ngớt.
Hắn cười mãi, cười mãi, đến nỗi bụng đau quặn, phải cúi xuống cho đỡ đau, nhưng tiếng cười vẫn không dừng lại.
Chu Trì Tự khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Cười cái gì?”
“Thực ra…” Hắn cố nhịn cười, rồi nói nhanh: “Thực ra truyền thuyết đó là do tôi bịa ra thôi, ha ha ha…”
Chưa nói hết câu là hắn đã cười.
Chu Trì Tự ngơ ngác.
Sau đó cậu mới bừng tỉnh.
“Tống Bách Dương!”
Cậu nghiến răng.
“Này!”
Hắn còn ra vẻ thích thú.
Chu Trì Tự lườm Tống Bách Dương. “Cậu trẻ con quá.”
Tống Bách Dương vội vàng bước tới ôm chầm lấy đối phương: “Đừng giận, đừng giận.”
Hắn xoa đầu Chu Trì Tự: “Nhưng mà đúng là có rất nhiều cặp đôi đến đây để ước nguyện.”
“Dù là nam nữ, nam nam, nữ nữ, AO, AB, BO, vân vân. Khi thành đôi, ai cũng đến đây để ước nguyện, chỉ là không có ‘nghi lễ’ ném đá phức tạp như thế thôi.”
“Tôi nghe mấy anh chị khoá trên kể đó.”
“À.” Chu Trì Tự suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu từng ước gì chưa?”
“Rồi.” Tống Bách Dương nói.
“Ước lúc cậu đang mải mê ném đá.” Hắn nói thêm.
Tống Bách Dương vòng tay qua vai Chu Trì Tự, đi xuống cầu rồi hỏi: “Cậu ước gì thế?”
“Không nói cho cậu biết,” Chu Trì Tự nói, sau đó chợt nhớ ra điều gì, thế là thừa dịp trả thù: “Nhưng nếu cậu gọi tôi là anh thì tôi có thể cân nhắc.”
“Anh ơi.”
Tống Bách Dương chẳng ngượng miệng.
Còn mặt Chu Trì Tự nghệt ra.
Tống Bách Dương vừa đi, vừa cười ha hả: “Em không ngại xưng hô như thế đâu.”
“Nói đi.” Tống Bách Dương trêu chọc, tay lay vai Chu Trì Tự: “Anh ơi, anh ước gì vậy?”
Chu Trì Tự nhất thời khó trả lời: “Không.”
“Ôi trời, sao anh lại thất hứa chứ?”
“Đừng có gọi tôi như vậy nữa!”
Chu Trì Tự nghe hết nổi…
Cậu cố tình xụ mặt để đáp lại nụ cười tinh nghịch của Tống Bách Dương: “Tôi chỉ nói là tôi sẽ cân nhắc thôi, chứ không phải nói luôn, nên đây đâu phải là thất hứa.”
“Ừm.” Tống Bách Dương không hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng chuyển chủ đề.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đi chỗ khác.”
Rồi họ đi dọc theo con đường lát đá cuội.
Đi đến nhà thi đấu.
Đi đến đài phun nước được thắp sáng bằng đèn màu.
Đi đến bức tường hoa hồng lúc này vẫn chưa nở rộ.
Đi đến nhà hóng mát phủ đầy lá tử đằng.
Trên đường về, làn gió đêm khẽ hôn lên má những người đi qua.
“Này…” Tống Bách Dương hắng giọng: “Là bạn trai của cậu, tôi có được đặc quyền gì không?”
“Ví dụ xem?”
“Ví dụ như không cho cậu ăn chocolate Hạ Thi Đào tặng.”
“Ừ.” Chu Trì Tự ra vẻ đã hiểu ý hắn.
“Với lại…” Tống Bách Dương ngại ngùng hỏi: “Thứ Bảy này mình đi hẹn hò nhé?”
