Ngay cả khi đã về kí túc xá, Tống Bách Dương vẫn chìm đắm trong cảm giác phấn khích kì lạ.
Nằm trên giường, hắn không khỏi nhớ lại vẻ mặt của Chu Trì Tự khi hắn ngỏ lời hẹn hò – vẫn lạnh lùng, nhưng vành tai hơi đỏ lên.
Chu Trì Tự im lặng gật đầu.
Dễ thương quá.
Tống Bách Dương nghĩ.
Hắn không khỏi cười ngu. Lúc này, mắt hắn như dán vào trần nhà, nhưng dần trở nên mơ màng khi hắn nghĩ đến những địa điểm gần trường A mà bọn họ có thể hẹn hò.
Chiếc điện thoại di động kiểu cũ của hắn lại rung lên.
Bạn có tin nhắn từ Chu Trì Tự.
Chu Trì Tự: Mai mình đi đâu?
Tống Bách Dương cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ.
Tống Bách Dương: Mai rồi biết.
Hắn cố tình làm đối phương hồi hộp.
–
Hôm sau, như thường lệ, Tống Bách Dương đến sớm hơn giờ hẹn cả chục phút. Hắn đứng bên ngoài trường, ở ngay con đường xám trơn nhẵn với màu vàng nổi bật dành cho người khiếm thị, lơ đãng ngắm nhìn tán lá rậm rạp trên đầu và những bóng cây loang lổ trên mặt đất.
Hắn nhớ lại lần gần nhất mình đợi Chu Trì Tự ở đây là hồi học kì trước.
Tống Bách Dương không sợ mình phải chờ lâu, vì hắn biết đối phương cũng có thói quen đến sớm.
Đúng là như thế, mới mấy phút sau là Chu Trì Tự xuất hiện.
Cậu mặc áo hoodie rộng có nón trùm đầu với quần nỉ đen, chạy con xe điện chầm chậm dừng lại bên cạnh Tống Bách Dương.
Bọn họ muốn đi date bằng xe điện để tận hưởng sự tự do, thoải mái, muốn đi đâu thì đi.
Mỗi lần Chu Trì Tự xuất hiện trong những bộ quần áo Tống Bách Dương chưa từng thấy, hắn cứ ngắm nghía cậu mãi – lần này cũng không ngoại lệ.
Hình như cậu ấy rất thích kết hợp hai màu đen – trắng.
“Lên xe đi.”
Chu Trì Tự hất cằm.
“Chờ chút.” Tống Bách Dương nói.
Thay vì nhảy ngay lên xe điện của Chu Trì Tự, hắn bắt đầu ‘thay đồ’ bằng cách cởi chiếc áo khoác đồng phục, sau đó nhồi nó vào cái ba lô đen.
Lúc này, Chu Trì Tự mới nhận ra Tống Bách Dương hôm nay không mặc quần dài. Muốn về trường yên ổn ấy à, hắn phải mong là bảo vệ hoa mắt thôi.
“Ai lại mặc đồng phục đi hẹn hò chứ?” Tống Bách Dương tặc lưỡi, tỏ vẻ không hài lòng: “Rõ mất hứng.”
Chu Trì Tự cười.
Nghe theo gợi ý của Tống Bách Dương, bọn họ đến quảng trường Trúc Hoa, nơi có rất nhiều khu thương mại.
Tống Bách Dương dẫn Chu Trì Tự đến một quán lẩu.
“Tôi đã từng ăn ở đây rồi, ngon lắm.” Hắn giới thiệu.
Ban đầu, hắn định dùng menu để gọi món, nhưng phục vụ yêu cầu hắn phải quét mã QR. Tống Bách Dương không có smartphone, nên hắn phải nhờ Chu Trì Tự giúp.
Thành ra Chu Trì Tự là người chi trả cho bữa ăn này.
Tống Bách Dương định lấy tiền mặt ra để đòi lại quyền trả tiền. Tuy nhiên, hắn chưa kịp đưa tay ra thì đã thấy hơi kì kì… Bởi lẽ làm vậy không giống một cặp đôi cho lắm.
Đúng như dự đoán, Chu Trì Tự cũng nghĩ như vậy, nên cậu khẽ cau mày: “Không cần đâu, lần này tôi mời.”
Tống Bách Dương lặng lẽ cất tiền vào túi, thầm thở dài vì thời thế đổi thay, tiền mặt không phổ biến như chuyển khoản nữa; thế rồi hắn trịnh trọng tuyên bố với sẽ trả tiền cho hai vé xem phim chiều nay.
Hai người ngồi cạnh nhau, chọn các loại thịt và rau mình thích, cuối cùng là chọn nước lẩu.
Tống Bách Dương hỏi: “Cậu không ăn cay được, hay ăn nước trong?”
Hắn đưa ra một lựa chọn khác: “Nước lẩu cà chua thì sao?”
Chu Trì Tự lập tức đáp: “Thôi, đừng lấy lẩu cà chua.”
Tống Bách Dương hơi ngạc nhiên: “Cậu không thích lẩu cà chua hả?”
“Ừ…” Chu Trì Tự thật thà đáp: “Tôi thấy hơi chua.”
Tống Bách Dương chợt nhận ra cậu ấy là người hảo ngọt: “À, thì ra là như thế.”
Chu Trì Tự trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cậu thích ăn cay, ăn nước trong không thấy nhạt hả?”
Tống Bách Dương cười.
“Chắc có đó.” Hắn nói: “Tôi ăn mặn lắm, kiểu ăn mì phải bỏ hết gói gia vị ấy.”
Chu Trì Tự gợi ý: “Hay là gọi hai ngăn nước lẩu?”
Cả hai người đồng ý.
Người phục vụ bưng nồi lẩu, nhanh chóng sắp xếp nguyên liệu ra đĩa, đặt lên chiếc xe đẩy nhỏ màu đen rồi đẩy đến bàn.
Tống Bách Dương gắp vài lát thịt bò sống thả vào ngăn nước trong của đối phương.
Phản ứng đầu tiên của Chu Trì Tự là gắp vài viên tôm bỏ vào ngăn nước lẩu màu đỏ bên cạnh.
Cả hai mải gắp thức ăn vào nồi của người kia, thế là bốn chiếc đũa cứ va vào nhau giữa không trung.
Tống Bách Dương thỉnh thoảng nếm thử rau và thịt bên ngăn nước trong, nhưng Chu Trì Tự nhất quyết không chịu ăn bất kì món nào có dầu ớt.
Tống Bách Dương thích-ăn-cay Chu Trì Tự không-thích-ăn-cay đã thành công giải quyết bữa trưa này.
Bước ra khỏi quán lẩu, Chu Trì Tự chở Tống Bách Dương đi xe điện chầm chậm trên đường, sau đó dừng lại trước cửa rạp chiếu phim.
Hai người bước vào đó.
Trên đường đến quầy vé, ánh mắt Tống Bách Dương bất ngờ va phải hai bóng dáng quen thuộc.
Tống Bách Dương nhìn kĩ lại: “Giang Quân?”
Rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh Giang Quân đối phương: “Hạ Thi Đào?!”
Hạ Thi Đào phản ứng lại trước, quay sang chào bọn họ.
“Hai người… Đi xem phim với nhau hả?” Tống Bách Dương hỏi.
“À, ừ.” Giang Quân gật đầu.
Cậu ấy giải thích: “Trường của ba tao tặng mấy cái vé xem phim, nhưng ba tao không thích nên đưa hết cho tao. Vẽ miễn phí, không dùng thì uổng, nên tao rủ Hạ Thi Đào đi.”
Ba của Giang Quân là giáo viên tại một trường cấp hai, nhà trường tặng vé cho thầy cô để ủng hộ rạp chiếu phim nơi đây.
Hạ Thi Đào có vẻ tán thành: “Coi như tôi được xem phim miễn phí đi.”
Ánh mắt cô nhóc lướt qua Tống Bách Dương, rồi lại nhìn Chu Trì Tự, rồi lại nhìn nét mặt Tống Bách Dương. Câu nói của cô không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định: “Ái chà, hai cậu cũng đi xem phim chung.”
“Được đấy.” Cô mỉm cười gật đầu.
Hình như nhỏ này biết cái gì đó…
Tống Bách Dương nghĩ.
Nhìn Giang Quân và Hạ Thị Đào rời đi, ánh mắt Tống Bách Dương hướng về màn hình điện tử của máy bán vé tự động – nơi hiển thị tên rất nhiều phim đang chiếu.
“Tôi muốn xem bộ phim kinh dị này, nghe nói nổi tiếng lắm, rating cũng cao!” Tống Bách Dương nói, chỉ vào một tựa phim. Nhận ra mình đang hơi quá khích, hắn quay sang hỏi ý kiến Chu Trì Tự: “Được không? Cậu có sợ không?”
Chu Trì Tự do dự một chút, nhưng không nói gì.
“Nếu cậu sợ thì không xem.”
Chu Trì Tự liếc nhìn Tống Bách Dương, nhíu mày đáp trả: “Ai sợ phim kinh dị chứ?”
“Nhưng mà…” Giọng c** nh* dần khi thấy một thoáng thất vọng hiện lên nét mặt Tống Bách Dương; Chu Trì Tự nuốt lại câu nói còn lại, sau đó nói: “Nếu cậu thực sự muốn xem thì xem.”
“Thật hả?”
“Ừ.”
“Chắc chưa?”
“Ừ…”
Tống Bách Dương vui vẻ đi mua vé.
Bọn họ đến rạp số hai theo thông tin trên vé. Trước khi vào, nhân viên đưa sang hai viên thuốc ức chế – tiền vé đã bao gồm tiền thuốc ức chế, nếu không sử dụng thì bọn họ có thể trả lại cho nhân viên để được hoàn tiền.
Giá không quá đắt, nhưng nhiều người ngại phiền phức; ngoài ra, có một số khách quên trả lại thuốc, thế là rạp phim kiếm được ít tiền lời.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Tống Bách Dương đặt hộp bắp rang vừa mua giữa chỗ ngồi của mình với Chu Trì Tự, thỉnh thoảng lại ném vài hạt vào miệng.
Phim bắt đầu ngay sau đó.
Mở đầu là một cảnh phim u ám, ngột ngạt.
Hình ảnh đan xen giữa đen và đỏ thẫm, kèm theo tiếng nhạc dài lê thê, tiếng trống dồn dập, lẫn với tiếng trẻ con khóc.
Máy quay chớp liên tục, lúc sáng lúc tối, lúc lại méo mó.
Tống Bách Dương đã xem vô số phim kiểu này, hắn quen rồi.
Có vậy thôi hả?
Hắn định phàn nàn với Chu Trì Tự bên cạnh rằng tại sao chất lượng phim kinh dị dạo này lại giảm sút nghiêm trọng như vậy, phải chăng danh tiếng chỉ là kết quả của việc bỏ tiền seeding?
Nhưng rồi hắn thấy Chu Trì Tự đã ngả người ra sau hết cỡ, toàn thân ép chặt vào lưng ghế, nắm chặt tay vịn, lông mày nhíu lại.
Tống Bách Dương cảm thấy phim kinh dị trên màn ảnh rộng chán cực kì.
Vậy nên hắn giả vờ xem phim, nhưng lại lén quan sát biểu cảm của Chu Trì Tự.
Tay vịn nhung đỏ đã bị những ngón tay của Chu Trì Tự siết chặt.
Đôi lông mày nhíu chặt của cậu ấy không lúc nào giãn ra.
Thỉnh thoảng, khi cảnh phim trở nên đáng sợ hơn, cậu ấy thậm chí còn nhắm mắt lại.
“Ừm…” Tống Bách Dương ngập ngừng hỏi: “Cậu có sợ không?”
“… Ai mà sợ?” Chu Trì Tự đáp trả.
Nhưng giọng cậu dường như hơi run, trả lời cũng chẳng mấy tự tin.
“Ừm.” Tống Bách Dương không hỏi nữa.
Từ khi nhận thấy Chu Trì Tự có vẻ hơi khác thường, hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.
Mười mấy phút sau, cảnh phim cho thấy nhân vật chính một mình bước vào tòa nhà phong cách châu Âu bị bỏ hoang. Cô ấy vừa vào cửa được vài bước thì một tiếng ‘rầm’ vang lên phía sau.
Cánh cửa bị gió đóng sầm lại.
Nhân vật chính cuống cuồng tìm công tắc đèn trong bóng tối, lo lắng dò dẫm xung quanh.
Cuối cùng, cô cũng bật được đèn chùm lên.
Nhân vật chính thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô thấy trên bức tường cạnh cầu thang gỗ dẫn từ tầng một lên tầng hai treo rất nhiều tranh sơn dầu không rõ tên. Tất cả đều khắc họa khuôn mặt của một cô bé, một số từ dưới lên, một số từ trên xuống, một số góc nghiêng bên trái, một số góc nghiêng bên phải.
Ai nấy cũng đều đang mỉm cười – một nụ cười ngây thơ.
Kì lạ thay, đôi mắt của chúng dường như chuyển động, tất cả đều nhìn về phía nhân vật chính.
Cảnh vật đột nhiên tối sầm lại.
Hình như là mất điện.
Cô nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, nhưng quay lại không thấy gì.
Bất ngờ, giọng nói the thé, yếu ớt của một cô bé cất lên bài đồng dao du dương đến lạ. Tiếng trống lắc lư, nhịp điệu ngân nga theo những nốt nhạc kéo dài.
Tiếng bước chân ngày càng gần, mỗi lúc một rõ hơn…
Chu Trì Tự nhắm mắt lại.
Tống Bách Dương nhìn lên màn ảnh. Hắn cảm thấy bình thường bất động, nhưng phản ứng của Chu Trì Tự lại khiến tim hắn rung rinh.
Hắn thử nắm tay Chu Trì Tự, nhưng vừa chạm được vào đầu ngón tay thì cậu đột ngột rụt tay lại.
Bấy giờ, Tống Bách Dương mới nhận ra rạp chiếu phim tối tăm có thể khiến Chu Trì Tự hiểu lầm, nhất là trong bầu không khí căng thẳng của phim kinh dị, càng làm đối phương sợ hãi hơn.
Vì vậy, hắn không dám đến quá gần Chu Trị Tự, thấp giọng hỏi: “Hay là đừng xem nữa nhé?”
Chu Trì Tự ngạc nhiên.
Tống Bách Dương lặp lại: “Đừng xem nữa.”
Chu Trì Tự ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”
“Vì tôi sợ.”
Tống Bách Dương chìa tay ra cho Chu Trì Tự, ra hiệu cho cậu đưa tay ra.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Tống Bách Dương nắm chặt tay Chu Trì Tự, rồi khẽ nói: “Đi thôi.”
Hắn kéo Chu Trì Tự đi ra cửa sau rạp chiếu phim.
Sau đó, hai người đều tránh nhắc đến bộ phim kinh dị trên màn ảnh lớn.
“Bây giờ làm gì đây?” Chu Trì Tự hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa.” Tống Bách Dương liếc nhìn đồng hồ: “Giờ còn sớm, mình muốn làm gì chẳng được.”
