Khoảng thời gian vốn để xem phim cuối cùng lại được dành để dạo quanh phố mua sắm.
Bọn họ đi bộ từ phố ẩm thực đến trung tâm thương mại, không mua sắm gì nhiều, mà cứ nói chuyện mãi không thôi.
Đến lúc ra về vẫn chưa thoả mãn.
Cả hai đều có dấu hiệu của ‘hội chứng cười ngu’, chỉ là ở mức độ khác nhau. Chu Trì Tự vẫn ổn, trông như đang ở giai đoạn đầu, trong khi Tống Bách Dương rõ ràng là người nặng hơn.
Chu Trì Tự đưa Tống Bách Dương về trường lúc bốn giờ rưỡi.
Tống Bách Dương ngồi trong kí túc xá nghĩ đi nghĩ lại về chi tiết buổi hẹn hò, buổi tối ăn cơm vẫn còn mơ mộng.
Giải quyết xong cơn đói, hắn quay về lớp học sớm để giải quyết bài tập; nhờ khao khát mãnh liệt được gặp Chu Trì Tự, Tống Bách Dương thấy mình bớt lười đến tiết tự học buổi tối.
Hai mươi phút trước khi chuông reo, hầu hết học sinh đã có mặt.
Không khí ồn ào, náo nhiệt.
Nhưng ngay sau đó, tất cả lại im phăng phắc.
Tống Bách Dương lén nhìn lên – đó chính là Tôn Huệ Vân, tay cầm một tờ giấy A4 trông giống thông báo của trường.
Lần này, cô còn hạ mình để dán tờ giấy lên bảng tin lớp, sau đó ra ngoài với tiếng cao gót gõ lạch cạch trên sàn.
Nhiều học sinh đứng dậy xem, Tống Bách Dương cũng không ngoại lệ.
“À, ra là kết quả đội tuyển, tôi không có thi.”
Tống Bách Dương nghe một bạn cùng lớp nói như thế.
Hắn bất giác bước đi nhanh hơn.
Dừng lại ngay trước bảng tin.
Tống Bách Dương muốn biết ba người đứng đầu danh sách, vì top ba sẽ được đại diện trường tham gia kì thi học sinh giỏi cấp thành phố.
Hắn rướn cổ, kiễng chân, ánh mắt lướt qua hàng người đông đúc, rồi đọc những dòng đầu tiên trong bảng xếp hạng…
Tên Phương Văn Trạch nằm ở hàng đầu tiên, ngay trên cùng.
Tống Bách Dương cũng đã nghe nói đến tên của hai người thứ hai và thứ ba, cũng là những học sinh giỏi toán ở các lớp học chương trình chuẩn.
Còn Chu Trì Tự?
Ánh mắt của Tống Bách Dương nhìn xuống dưới.
Chu Trì Tự đứng hạng tư.
Đúng lúc đó, hai bạn học rời đi, giúp Tống Bách Dương chen lên hàng đầu. Hắn tìm kiếm điểm của mình với Giang Quân.
Cả hai đứng ở phía sau danh sách.
Tống Bách Dương biết rõ học lực của bản thân. Hắn gần như không có cơ hội để đại diện cho trường tham gia kì thi cấp thành.
Nhưng còn Phương Văn Trạch thì sao?
Chẳng phải cậu ta đã báo cáo Tôn Huệ Vân sao?
Chẳng phải giáo viên nên điều tra sự việc, loại Phương Văn Trạch, rồi nhân danh công lí để tổ chức thi lại à?
Tại sao điểm của Phương Văn Trạch vẫn còn đó, lại còn đứng nhất?
Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng Tống Bách Dương, hắn cảm thấy mình đã bị Phương Văn Trạch ‘chơi’ rồi.
Hắn trở lại chỗ ngồi thì thấy Phương Văn Trạch vẫn mải mê làm bài.
Tống Bách Dương ngồi xuống, tựa ra sau, đưa tay cào tóc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cậu không báo cáo à?”
Phương Văn Trạch dừng bút, không ngẩng lên, tránh ánh mắt của Tống Bách Dương theo thói quen.
Tống Bách Dương đã chán ngấy ba từ ‘xin lỗi cậu’ mà đối phương treo trên đầu môi.
Đúng như hắn nghĩ.
Sự vô lí càng bành trướng trong lòng Tống Bách Dương. Nó giương nanh múa vuốt, diễu võ giương oai, như thể đang chế giễu những nỗ lực của hắn trong hai ngày qua – công cốc, vô nghĩa, chắc chắn thất bại.
Tống Bách Dương nhìn chằm chằm vào Phương Văn Trạch, thấp giọng hỏi: “Nếu không định báo cáo, tại sao không nói sớm?”
Phản ứng đầu tiên của Phương Văn Trạch, đúng như dự đoán của hắn, là ba từ: “Xin lỗi cậu…”
“Tôi cho cậu cả số điện thoại và e-mail của cả năm giáo viên rồi. Nếu cậu liên lạc với bất kì ai trong số họ, chuyện đã không thành ra thế này, cậu đã không nằm trong bảng xếp hạng đó.”
Tống Bách Dương không hiểu.
“Cậu nghĩ thông tin liên lạc dễ lấy lắm à?”
Lông mày hắn nhíu lại. Để cố gắng bình tĩnh lại, hắn thở ra một hơi, kiềm chế cơn giận với Phương Văn Trạch. Thay vào đó, hắn chỉ nói sự thật, nhưng giọng điệu vẫn đanh thép: “Tôi mất hai ngày trời mới lấy được hết thông tin liên lạc của các giáo viên cho cậu.”
Phương Văn Trạch im lặng.
“Tôi không biết các thầy cô dạy lớp nào, nên tôi phải tìm lớp bọn họ chủ nhiệm. Tôi liên hệ với từng học sinh trong các lớp đó, sau đó xin số điện thoại và địa chỉ e-mail của các thầy cô.”
Tống Bách Dương cau mày nói tiếp.
“Tất cả bạn bè tôi đều nói chỉ có số điện thoại, không có e-mail, vì giáo viên thường không cho học sinh e-mail trừ khi có người hỏi thẳng. Tôi phải nhờ bạn hỏi e-mail của giáo viên chủ nhiệm, xong rồi mới có thông tin liên lạc để đưa cho cậu.”
Phương Văn Trạch ngước lên, ngơ ngác nhìn Tống Bách Dương.
“Đó là lí do tại sao tôi mất hai ngày trời. Đúng rồi, cả Giang Quân nữa, cậu ấy đã giúp tôi xin thông tin liên lạc đấy.”
Phương Văn Trạch khó tin: “Giang Quân?”
Tống Bách Dương chẳng buồn giải thích với đối phương tại sao Giang Quân lại giúp mình, mà lặp lại câu hỏi ban đầu: “Nếu ngay từ đầu cậu không định báo cáo, tại sao không nói sớm?”
Phương Văn Trạch trông như sắp khóc: “Tôi xin lỗi, tôi…”
Cậu ta ngập ngừng, như thể không biết phải nói gì.
Thấy Phương Văn Trạch như vậy, Tống Bách Dương nhất thời không bộc lộ nổi cảm xúc của bản thân nữa. Đổ lỗi cho cậu ta cũng chẳng được gì; hắn cảm thấy vừa thương hại, vừa ghét Phương Văn Trạch quá nhu nhược, hèn nhát.
Hắn thở dài, cảm thấy bất lực khủng khiếp. Trong thoáng chốc, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc không bao giờ can thiệp vào chuyện của người kia nữa.
“Thôi bỏ đi, cậu không cần giải thích với tôi.”
“Cậu nên chuẩn bị tinh thần cho hậu quả của việc không báo cáo đi.”
Tống Bách Dương cúi xuống, lấy một tờ bài thi với một ít giấy nháp trong hộc bàn. Hắn cúi đầu làm bài, không hề liếc sang Phương Văn Trạch lần nào nữa.
–
Hết tiết tự học buổi tối, Tống Bách Dương dọn cặp sách, đeo lên vai phải, rồi đứng ngoài hành lang chờ Chu Trì Tự.
Trên đường về kí túc xá, hắn nhắc đến kết quả kì thi đội tuyển.
Hắn biết Chu Trì Tự hạng tư, chắc Chu Trì Tự chắc cũng biết bản thân hạng tư.
Nhưng nếu không biết trước ba câu hỏi khó, chẳng biết liệu điểm của Phương Văn Trạch có thấp hơn cậu ấy hay không?
Tuy nhiên, Tống Bách Dương không có ý định nhắc đến tên Phương Văn Trạch trước mặt Chu Trì Tự.
Nhìn dáng vẻ trầm lặng của đối phương, hắn nghiêm túc nói: “Đừng lo, chuyện này sẽ không bị bỏ ngỏ đâu.”
Tống Bách Dương tiếp tục trấn an cậu: “Thường thì khi lộ đề, trường sẽ tổ chức thi lại để đảm bảo tính công bằng, cậu vẫn còn cơ hội mà.”
Chu Trì Tự gật đầu.
“Tôi không buồn lắm.” Cậu ngước nhìn Tống Bách Dương, ánh mắt trong veo, bình thản: “Buồn cũng vô ích, tưởng tượng ra đủ thứ cũng vô ích. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là giải quyết hành vi vi phạm quy chế thi.”
Ánh mắt của Chu Trì Tự quá bình tĩnh, như một người đứng ngoài – tỉnh táo, rõ ràng, không hề giận dữ hay căm thù ai.
“Cậu không cần phải an ủi tôi.”
Tống Bách Dương nghe vậy càng ôm chặt Chu Trì Tự hơn.
Người lí trí, thấu đáo, càng khiến ta đau lòng hơn.
Cặp đôi mới yêu đến cổng kí túc xá, không nỡ chia tay.
Hai người đã tính hết rồi: sau tiết tự học, Chu Trì Tự tiễn Tống Bách Dương đến kí túc xá, sau đó cậu sẽ đi bộ từ đó đến nhà xe.
Ban đầu, Tống Bách Dương muốn đi với Chu Trì Tự đến nhà xe, sau đó về kí túc xá. Tuy nhiên, đối phương cảm thấy con đường này quá quanh co, lại tốn thời gian, nên cậu không đồng ý.
Chu Trì Tự rút tay ra khỏi túi đồng phục, miễn cưỡng phơi chúng ra ngoài trời lạnh ban đêm.
“Tôi về đây.”
Cậu vẫy tay chào, rồi lại đút tay vào túi.
“Bye.”
Tống Bách Dương vẫy tay đáp lại: “Bye bye.”
Chu Trì Tự quay người đi.
Đi như thể đã đi là không ngoảnh lại, nhưng được vài bước, cậu vẫn trộm nhìn phía sau
Chu Trì Tự thấy Tống Bách Dương vẫn đứng như trời trồng ngoài cổng kí túc xá, nhìn về hướng cậu vừa đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Chu Trì Tự biết Tống Bách Dương có thị lực tốt, thế là dùng khẩu hình để nói gì đó với hắn; mặc dù không nghe thấy, hắn vẫn có thể đoán được cậu muốn nói gì…
“Về đi, đồ ngốc.”
Tống Bách Dương uể oải đứng trước cửa kí túc xá, đọc được khẩu hình của đối phương, hắn lại cười khúc khích.
Cuối cùng, bóng dáng Chu Trì Tự khuất dần sau góc tường, Tống Bách Dương không thấy cậu nữa. Hắn đứng lặng một lúc rồi quay người bước vào trong.
Tống Bách Dương vừa đẩy cửa, bạn cùng phòng đã vẫy điện thoại về phía hắn, ra cái chiều hóng chuyện: “Phương Văn Trạch lớp mày gian lận thật à?”
Bạn cùng phòng lắc đầu liên tục, tặc lưỡi như không tin: “Tối thứ Bảy, tao thấy có người tẩy trắng cho nó, tưởng đâu mọi chuyện sẽ khác chứ.”
Tống Bách Dương cau mày: “Tẩy trắng?”
“Ừ, ừ, tài khoản đó nói là biết sự thật, thực ra là Phương Văn bị ép nhận đề thi.” Nói đến đây, bạn cùng phòng của hắn cười khinh: “Nghĩ sao vậy trời, đây là lần đầu tao nghe ‘ép nhận đề thi’ đấy.”
“Đại khái là giáo viên chủ nhiệm đưa đề thi cho nó không nói đây là đề thi đội tuyển, mà là đề cương ôn tập. Đến lúc ngồi trong phòng thi, Phương Văn Trạch mới biết mình được tiết lộ đề.”
“Tài khoản đó… Ai cũng nói là tài khoản nick clone của Phương Văn Trạch để tẩy trắng! Nghe nói có kết quả rồi, nó đứng nhất chứ gì. Đúng là gian lận, phải không mày?”
Tống Bách Dương im lặng một lúc rồi hỏi: “Cho tao xem được không?”
“Đây.” Bạn cùng phòng đưa điện thoại cho hắn.
#284 – Người dùng ẩn danh: Mày đổ lỗi cho giáo viên để tẩy trắng à?
#285 – Người dùng ẩn danh: Truyện cười của năm, nghe mà cười ói! Cô Tôn biết học trò cưng phản bội thì đau lòng biết mấy, ha ha ha!
#286 – Người dùng ẩn danh: Ái chà, ngây thơ quá ta! Sao lúc thi không để trống ba câu đó? Sao lúc thi xong không báo cáo với giám thị ? Giờ lại muốn tự bào chữa cho mình.
#287 – Người dùng ẩn danh: Chính xác! Nếu không muốn gian lận thì đừng có nhận đề cương của cô Tôn. Con đ* Phương, cái thứ đạo đức giả kinh tởm!
…
#308 – Người dùng ẩn danh: Mọi người ơi, có kết quả rồi! Thằng Phương được hạng nhất, hơn hạng nhì 10 điểm! /toát mồ hôi hột/
#309- Người dùng ẩn danh: Tôi cũng học đội tuyển, để tôi giải thích chênh lệch 10 điểm nghĩa là sao. Chênh lệch giữa hạng nhì và hạng ba là 0,5 điểm, chênh lệch giữa hạng ba và hạng tư là 1 điểm. Những người đứng đầu đều là học sinh xuất sắc, học lực tương đương, thế mà hạng nhất hơn hạng nhì 10 điểm.
#310 – Người dùng ẩn danh: Tội cho bạn hạng tư.
#311 – Người dùng ẩn danh: Từ vụ pheromone đã thấy nhân cách chó gặm rồi. Nói lí với người như thế làm gì? Báo cáo đi. Oẹ!
…
Tống Bách Dương nhìn điện thoại của bạn cùng phòng mấy phút, bài đăng này đã nhận được thêm vài lượt phản hồi.
Điểm số cao bất thường của Phương Văn Trạch trong kì thi này đương nhiên khiến các học sinh khác tức giận.
Một khi đã xuất hiện nghi ngờ, nó sẽ không dễ dàng biến mất, mà ngày càng thêm mãnh liệt.
Trong phút chốc, tâm trí Tống Bách Dương trở nên trống rỗng. Hắn không còn nhớ được gì cả – đúng sai, nhân quả, hành động thế nào, hắn đều không biết. Tống Bách Dương cảm thấy tâm trí mình rối tung trong một mớ hỗn độn, khiến hắn như bị tắt nguồn.
Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn còn đờ đẫn, chìm đắm trong suy nghĩ.
Giây tiếp theo, chiếc điện thoại di động kiểu cũ đặt trên bàn bắt đầu rung lên.
Hắn nhấc điện thoại lên thì thấy màn hình hiển thị dòng chữ ‘Cô Tôn’.
Trường A không thu hồi quyền mang điện thoại di động của học sinh nội trú. Cuộc sống cấp ba vốn đã khó khăn, căng thẳng, nên trường cho phép các bạn được phép gọi điện về nhà để tâm sự với gia đình, giải toả áp lực.
Bởi thế cho nên Tôn Huệ Vân biết Tống Bách Dương có điện thoại.
Hắn tỉnh táo lại, áp điện thoại vào tai, nhấn nút trả lời.
Tôn Huệ Vân lo lắng nói nhanh, có lẽ là vừa đi vừa nói, hoặc vừa chạy vừa nói, vì hơi thở cô nghe rất gấp: “Tống Bách Dương, từ lúc tan học, em có thấy Phương Văn Trạch không?”
“Dạ không.” Tống Bách Dương hỏi ngược lại: “Sao vậy cô?”
“Mẹ Phương Văn Trạch nói tan học lâu rồi mà bạn vẫn chưa về!”
“Dạ, để em đi tìm bạn với cô.”
Tống Bách Dương đang sải bước về phía cửa phòng kí túc xá, tay cầm điện thoại, thì giọng Tôn Huệ Vân lại vang lên từ đầu dây bên kia.
“Không cần đâu.”
Giọng cô run rẩy.
“Cô tìm thấy bạn rồi.”
“Alo, cô Tôn?”
Cuộc gọi bị ngắt.
Chẳng mấy chốc, qua những bức tường dày của kí túc xá, Tống Bách Dương nghe tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp khuôn viên trường.
