Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 38: Công Nương Đào Hôn (37)
Ván cờ của bọn họ đã chơi được vài phút, hiện tại thì bệ hạ có vẻ là đang ở thể bị động so với công tước Louis. Quân trắng là thuộc về bệ hạ đã bị công tước ăn mất vài con. Quân đen thuộc về công tước Louis, bọn chúng cũng bị bệ hạ ăn trả lại. Nhưng theo tôi thấy,với tình hình bây giờ thì có vẻ như phần thằng sẽ nghiên về phía công tước Loius nhiều hơn.
" Ây ya, khó thật nhĩ " Bệ hạ đang đăm chiêu suy nghĩ hướng đi tiếp theo cho cờ của mình
" Thôi ván này coi như làm nháp đi chúng ta chơi lại ván khác. Lúc này ta nhìn nhằm đánh nhằm hướng "
Ông ấy chính là không chấp nhận thua đây mà, lý do vô lý ghê.
" Phải đúng không Bell " ông ấy quay đầu qua tôi nháy mắt một bên
" Vâng, đúng vậy" Tôi gật đầu phối hợp theo động tác của ông.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài bất lực của vị đang ngồi làm đối thủ cho ông trong ván cờ này. Có lẽ lý do này đã được đưa ra vô số lần trong cuộc đánh cờ của bọn họ rồi. Bàn cờ lại một lần nữa được sắp xếp lại từ đầu.
" À, lúc nãy con nói có chuyện muốn nói với ta sao? " Vừa đánh cờ ông ấy vừa hỏi tôi
" Vâng, nếu người đang bận thì để hôm khác con nói vậy "
" Không sao cứ nói đi, có chuyện thì nên nói bây giờ " ông ấy hiền từ mà nói
" Nếu như công nương có chuyện riêng muốn nói với bệ hạ vậy thần xin phép đi trước " công tước Louis nhìn tôi và nói
" Không cần đâu, dù sao chuyện này cũng không quan trọng gì mấy " Tôi lắc đầu
" Bệ hạ, con muốn hỏi là bất kỳ thỉnh cầu gì con đưa ra ngài đều đáp ứng chứ " tôi nghiêm túc nhìn ông ấy
" Chỉ cần trong khả năng mà ta có thể làm" ông ấy có vẻ hơi giật mình trước thái độ nghiêm nghị của tôi
" Không phải lúc trước ngài nói chỉ cần con không phạm phải gì thì ngài đều đáp ứng yêu cầu của con sao. "
" Bệ hạ xin người cho con một lời chắc chắn đi ạ " Tôi nói
" Được. Với tư cách là một vị vua chỉ cần yêu cầu con đưa ra không vi phạm đế quốc ta đều sẽ chấp nhận " ông ấy dừng việc đánh cờ, đôi mắt nheo lại nhìn tôi.
" Cảm ơn bệ hạ " Tôi đứng dậy hành lễ cúi đầu cảm tạ ông ấy.
" Con mong bệ hạ hãy giải trừ hôn ước của con và thái tử ạ " tôi dõng dạc nói với ánh mặt đầy kiên quyết.
" Gì cơ!" ông ấy sửng sốt trước lời thỉnh cầu của tôi.
" Con muốn giải trừ hôn ước với thái tử ạ " tôi lặp lại lời đề nghị của mình cho ông ấy nghe
" Hoang đường, con có biết mình đang nói gì không. Đây là trò đùa mới của con sao " lời nói của ông có phần không vui.
" Con nghiêm túc thưa bệ hạ "
" Công tước Henry có biết chuyện này không? Con đây là tự ý quyết định sao "
" Vâng, là quyết định của con "Tôi gật đầu.
"Con mau về nghĩ ngơi đi, ta sẽ xem như con chưa đề ra yêu cầu này " ông ấy có vẻ tức giận thật rồi.
" Bệ hạ, lúc nãy ngài nói sẽ đáp ứng đề nghị của con chỉ cần không vi phạm đế quốc mà. Lời yêu cầu của con không nằm trong các quy định về việc vi phạm đế quốc"
" Con đây là đang trách ta không thực hiện lời nói à " giọng nói ông ấy có chút lạnh nhạt.
" Ký chủ ơi chị bình tĩnh lại đi, ông ấy đang có vẻ tức giận đấy ạ " Moah lo lắng bay xung quanh tôi.
" Con không có ý trách ngài, con chỉ mong ngài với cương vị là một vị vua của đế quốc hùng mạnh thì nên chịu trách nhiệm trước mọi lời nói của mình ạ " Tôi thản nhiên mà đáp lời ông ấy
" Bất cứ ai cũng muốn được ngồi vào vị trí thái tử phi sau này sẽ trở thành hoàng hậu của đế quốc, con vì sao lại muốn từ bỏ như vậy. Không phải trước kia con rất thích Josheph sao, vì cớ gì mà lại làm như vậy "
" Là vì con bé trong cung mà nó đem vể từ địch quốc đúng không " Đôi mắt ông nhìn về phía công tước Louis
Ông ấy biết rồi. Việc này tôi cũng thấy không có gì bất ngờ lắm, sống trong nhà của người thì họ sẽ biết người đến ở kẻ nhà mình là ai thôi.
" Bệ hạ là lỗi của thần. Mong người trừng phạt " công tước Louis quỳ xuống trước mặt bệ hạ để tiếp nhận hình phạt.
" Là thần không quản giáo thái tử, ngài ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi. Mong ngài đừng trách phạt ngài ấy " anh ta nói tiếp
Tôi không liếc nhìn anh ta chỉ đứng yên như vậy mà thôi. Không biện bạch cho điều gì cả.
" Hôm nay nhiều chuyện thật ấy nhĩ, chuyện của ngươi và thái tử ta sẽ xử lý sao. Còn con Bella, con tại sao lại như vậy?" Ông ấy khó hiểu nhìn tôi
" Đây là món quà mà con thích nhất trong đời mà. Nếu vì con bé kia thì ta sẽ ra lệnh cho thái tử đuổi nó trở về địch quốc và không bao giờ cho phép nó gắp lại con bé đó." ông ấy nói
" Bệ hạ, nếu người làm vậy Thái tử sẽ hận người đấy ạ. "
" Con cũng cảm thấy mệt rồi. Thực ra bao năm nay chỉ có con đơn phương thích thái tử mà thôi, ngài ấy chưa bao giờ thích con cả " khóe mắt tôi cay nồng, từng giọt nước trên đôi mắt tôi chảy xuống không ngừng
" Ngài ấy có thể thích bất kỳ ai cũng được nhưng ngoại trừ là con. Con cứ tưởng chỉ cần ở bên cạnh ngài ấy bao năm con cũng sẽ chờ đợi ngài ấy thích con, nhưng mà con chờ không được. "
" Con không thể chờ được nữa, cả thanh xuân của con gần như là dành tặng cho ngài ấy mất rồi. Nhưng đến cuối cùng con không nhận được gì cả, nếu vậy thì thà rằng con nên cắt đứt nó ngay bây giờ ạ " Tôi ngồi thụp xuống lấy tay che mặt khóc nức nở hẳn ra.
" Ký chủ cần thêm nước mắt giả không " Moah cầm chai nước mắt nhân tạo
" Có thêm nhiều vào. Chúng ta phải diễn cho đạt "
" Bella con đừng khóc, ta làm chủ cho con được không…" giọng ông ấy chịu nhẹ hẳn đi
" Chỉ cần…chỉ cần người giải trừ hôn ước cho con…bệ hạ… xin ngài"
" Được, ta sẽ…giải trừ hôn ước chon con và thái tử. Đừng khóc nữa " ông ấy tiến đến và đỡ tôi đứng dậy
" Cảm ơn ngài bệ hạ " Tôi chùi đi nước mắt của mình
" Nhưng mà ta có một điều kiện khác " ông ấy nói
Tôi ngẩng đầu lên nghe.
" Ta muốn con trở thành con gái nuôi của ta. Trở thành công chúa của đế quốc này và con không có quyền từ chối nó. " ông ấy nghiêm nghị nói
" Nhưng…" tôi giải vờ đắng đo trước lời đề nghị ấy.
" Con ngoan, ta chỉ muốn con được hưởng những điều tốt lành mà thôi. " ông ấy xoa đầu tôi cười hiền từ.
Tôi gật đầu trước lời đề nghị của ông ấy.
" Bản thân ta có lẽ sống không đủ lâu đâu, nếu ta chết rồi Louis sẽ thay ta chăm sóc con được không "
Cái gì cơ!!!
" Không cần đâu ạ, con có thể tự chắm sóc mình mà " tôi cố gắng từ chối lời đề nghị này của ông ấy.
" Ta không yên tâm, đến cả cha con ta cũng không yên tâm ông ấy sẽ chăm sóc con. Trong thâm cung hay trong giới quý tộc này, Louis chính là người đáng tin cậy nhất đấy. Anh ta sau nãy sẽ trở thành hộ vệ cho con, bảo vệ con bình an " ánh mắt ông ấy dịu hẳn đi như đang chìm vào một quá khứ nào đấy.
" Ây ya, khó thật nhĩ " Bệ hạ đang đăm chiêu suy nghĩ hướng đi tiếp theo cho cờ của mình
" Thôi ván này coi như làm nháp đi chúng ta chơi lại ván khác. Lúc này ta nhìn nhằm đánh nhằm hướng "
Ông ấy chính là không chấp nhận thua đây mà, lý do vô lý ghê.
" Phải đúng không Bell " ông ấy quay đầu qua tôi nháy mắt một bên
" Vâng, đúng vậy" Tôi gật đầu phối hợp theo động tác của ông.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài bất lực của vị đang ngồi làm đối thủ cho ông trong ván cờ này. Có lẽ lý do này đã được đưa ra vô số lần trong cuộc đánh cờ của bọn họ rồi. Bàn cờ lại một lần nữa được sắp xếp lại từ đầu.
" À, lúc nãy con nói có chuyện muốn nói với ta sao? " Vừa đánh cờ ông ấy vừa hỏi tôi
" Vâng, nếu người đang bận thì để hôm khác con nói vậy "
" Không sao cứ nói đi, có chuyện thì nên nói bây giờ " ông ấy hiền từ mà nói
" Nếu như công nương có chuyện riêng muốn nói với bệ hạ vậy thần xin phép đi trước " công tước Louis nhìn tôi và nói
" Không cần đâu, dù sao chuyện này cũng không quan trọng gì mấy " Tôi lắc đầu
" Bệ hạ, con muốn hỏi là bất kỳ thỉnh cầu gì con đưa ra ngài đều đáp ứng chứ " tôi nghiêm túc nhìn ông ấy
" Chỉ cần trong khả năng mà ta có thể làm" ông ấy có vẻ hơi giật mình trước thái độ nghiêm nghị của tôi
" Không phải lúc trước ngài nói chỉ cần con không phạm phải gì thì ngài đều đáp ứng yêu cầu của con sao. "
" Bệ hạ xin người cho con một lời chắc chắn đi ạ " Tôi nói
" Được. Với tư cách là một vị vua chỉ cần yêu cầu con đưa ra không vi phạm đế quốc ta đều sẽ chấp nhận " ông ấy dừng việc đánh cờ, đôi mắt nheo lại nhìn tôi.
" Cảm ơn bệ hạ " Tôi đứng dậy hành lễ cúi đầu cảm tạ ông ấy.
" Con mong bệ hạ hãy giải trừ hôn ước của con và thái tử ạ " tôi dõng dạc nói với ánh mặt đầy kiên quyết.
" Gì cơ!" ông ấy sửng sốt trước lời thỉnh cầu của tôi.
" Con muốn giải trừ hôn ước với thái tử ạ " tôi lặp lại lời đề nghị của mình cho ông ấy nghe
" Hoang đường, con có biết mình đang nói gì không. Đây là trò đùa mới của con sao " lời nói của ông có phần không vui.
" Con nghiêm túc thưa bệ hạ "
" Công tước Henry có biết chuyện này không? Con đây là tự ý quyết định sao "
" Vâng, là quyết định của con "Tôi gật đầu.
"Con mau về nghĩ ngơi đi, ta sẽ xem như con chưa đề ra yêu cầu này " ông ấy có vẻ tức giận thật rồi.
" Bệ hạ, lúc nãy ngài nói sẽ đáp ứng đề nghị của con chỉ cần không vi phạm đế quốc mà. Lời yêu cầu của con không nằm trong các quy định về việc vi phạm đế quốc"
" Con đây là đang trách ta không thực hiện lời nói à " giọng nói ông ấy có chút lạnh nhạt.
" Ký chủ ơi chị bình tĩnh lại đi, ông ấy đang có vẻ tức giận đấy ạ " Moah lo lắng bay xung quanh tôi.
" Con không có ý trách ngài, con chỉ mong ngài với cương vị là một vị vua của đế quốc hùng mạnh thì nên chịu trách nhiệm trước mọi lời nói của mình ạ " Tôi thản nhiên mà đáp lời ông ấy
" Bất cứ ai cũng muốn được ngồi vào vị trí thái tử phi sau này sẽ trở thành hoàng hậu của đế quốc, con vì sao lại muốn từ bỏ như vậy. Không phải trước kia con rất thích Josheph sao, vì cớ gì mà lại làm như vậy "
" Là vì con bé trong cung mà nó đem vể từ địch quốc đúng không " Đôi mắt ông nhìn về phía công tước Louis
Ông ấy biết rồi. Việc này tôi cũng thấy không có gì bất ngờ lắm, sống trong nhà của người thì họ sẽ biết người đến ở kẻ nhà mình là ai thôi.
" Bệ hạ là lỗi của thần. Mong người trừng phạt " công tước Louis quỳ xuống trước mặt bệ hạ để tiếp nhận hình phạt.
" Là thần không quản giáo thái tử, ngài ấy chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi. Mong ngài đừng trách phạt ngài ấy " anh ta nói tiếp
Tôi không liếc nhìn anh ta chỉ đứng yên như vậy mà thôi. Không biện bạch cho điều gì cả.
" Hôm nay nhiều chuyện thật ấy nhĩ, chuyện của ngươi và thái tử ta sẽ xử lý sao. Còn con Bella, con tại sao lại như vậy?" Ông ấy khó hiểu nhìn tôi
" Đây là món quà mà con thích nhất trong đời mà. Nếu vì con bé kia thì ta sẽ ra lệnh cho thái tử đuổi nó trở về địch quốc và không bao giờ cho phép nó gắp lại con bé đó." ông ấy nói
" Bệ hạ, nếu người làm vậy Thái tử sẽ hận người đấy ạ. "
" Con cũng cảm thấy mệt rồi. Thực ra bao năm nay chỉ có con đơn phương thích thái tử mà thôi, ngài ấy chưa bao giờ thích con cả " khóe mắt tôi cay nồng, từng giọt nước trên đôi mắt tôi chảy xuống không ngừng
" Ngài ấy có thể thích bất kỳ ai cũng được nhưng ngoại trừ là con. Con cứ tưởng chỉ cần ở bên cạnh ngài ấy bao năm con cũng sẽ chờ đợi ngài ấy thích con, nhưng mà con chờ không được. "
" Con không thể chờ được nữa, cả thanh xuân của con gần như là dành tặng cho ngài ấy mất rồi. Nhưng đến cuối cùng con không nhận được gì cả, nếu vậy thì thà rằng con nên cắt đứt nó ngay bây giờ ạ " Tôi ngồi thụp xuống lấy tay che mặt khóc nức nở hẳn ra.
" Ký chủ cần thêm nước mắt giả không " Moah cầm chai nước mắt nhân tạo
" Có thêm nhiều vào. Chúng ta phải diễn cho đạt "
" Bella con đừng khóc, ta làm chủ cho con được không…" giọng ông ấy chịu nhẹ hẳn đi
" Chỉ cần…chỉ cần người giải trừ hôn ước cho con…bệ hạ… xin ngài"
" Được, ta sẽ…giải trừ hôn ước chon con và thái tử. Đừng khóc nữa " ông ấy tiến đến và đỡ tôi đứng dậy
" Cảm ơn ngài bệ hạ " Tôi chùi đi nước mắt của mình
" Nhưng mà ta có một điều kiện khác " ông ấy nói
Tôi ngẩng đầu lên nghe.
" Ta muốn con trở thành con gái nuôi của ta. Trở thành công chúa của đế quốc này và con không có quyền từ chối nó. " ông ấy nghiêm nghị nói
" Nhưng…" tôi giải vờ đắng đo trước lời đề nghị ấy.
" Con ngoan, ta chỉ muốn con được hưởng những điều tốt lành mà thôi. " ông ấy xoa đầu tôi cười hiền từ.
Tôi gật đầu trước lời đề nghị của ông ấy.
" Bản thân ta có lẽ sống không đủ lâu đâu, nếu ta chết rồi Louis sẽ thay ta chăm sóc con được không "
Cái gì cơ!!!
" Không cần đâu ạ, con có thể tự chắm sóc mình mà " tôi cố gắng từ chối lời đề nghị này của ông ấy.
" Ta không yên tâm, đến cả cha con ta cũng không yên tâm ông ấy sẽ chăm sóc con. Trong thâm cung hay trong giới quý tộc này, Louis chính là người đáng tin cậy nhất đấy. Anh ta sau nãy sẽ trở thành hộ vệ cho con, bảo vệ con bình an " ánh mắt ông ấy dịu hẳn đi như đang chìm vào một quá khứ nào đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương