Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 110



Hai người ngồi cạnh nhau một lát, lại có người đi tới, từ cách ăn mặc và khí tức không khó nhận ra là một vệ sĩ

"Cố tổng, có chút chuyện cần ngài đến phòng khách một lát"

Cố Thần hơi chau mày, đưa mắt nhìn An Tiểu Nhã dò hỏi, lại thấy nụ cười lưu manh quen thuộc kia, tâm ý tương thông đành đứng dậy. Anh tiến lại gần sát vuốt nhẹ tóc cô "Ngoan ngoãn đợi anh trở lại" Cố Thần ghé sát, gần như thổi hơi vào tai cô "Vui vẻ một chút không sao, nhưng tuyệt đối đừng để bị thương đấy"

"Được rồi mà" An Tiểu Nhã cười tươi "Lại nói, anh có thể để em bị thương sao" ánh mắt xinh đẹp dưới ánh đèn mờ mờ giống như ánh lưu ly, rất câu hồn người. "Đi đi, em sẽ không để bản thân chịu thiệt"

Cố Thần ánh mắt không dấu vết nhìn qua chiếc lắc tay tinh xảo phức trên cổ tay An Tiểu Nhã, lúc này mới vững vàng rời đi.

Mắt thấy bóng dáng Cố Thần dần khuất sau đám đông, An Tiểu Nhã cũng đặt ly nước cam xuống, có chút mệt mỏi miễn cưỡng đứng dậy.

Vì vừa rồi Cố Thần biểu hiện thân mật với cô không chút che dấu, đám người ở nơi này tất nhiên cũng tự biết điều. Thấy hai vệ sĩ giống như hung thần ác sát đem An Tiểu Nhã bảo hộ chặt chẽ, nhất thời cũng không ai dám lại gần chào hỏi trò chuyện.

Huyền Cơ thì ngoại lệ, cô ta nghĩ mình chẳng còn gì để sợ nữa, thân hình yểu điệu trong ánh mắt soi mói khinh thường của giới quý tộc thượng lưu lại đi tới chỗ An Tiểu Nhã.

An Tiểu Nhã lúc này mới khẽ cong môi một chút , hành sự cũng thật chậm chạp, chậm thêm lát nữa cô cũng thật sự muốn trở về ngủ luôn.

"An Tiểu Nhã, chuyện phụ nữ với nhau, chúng ta tiện đến chỗ khác tâm sự một chút không?" Huyền Cơ vừa tới đã bị vệ sĩ ngăn ra một khoảng cách với An Tiểu Nhã, trái lại lần này không phẫn nộ mà bình thản lên tiếng " Cố tổng đối với cô yêu thương chăm sóc thế nào tôi đều đã thấy rõ, cũng không ôm tâm tư không an phận nào nữa. Chỉ là muốn cùng cô tâm sự một lát thôi, không được sao?"

Kì thực khả năng diễn xuất của Huyền Cơ rất tốt, nếu như không dựa vào mấy tin đồn lảm nhảm với Cố Thần hẳn vị trí Ảnh hậu cũng không có vấn đề gì lớn , bất quá cô ta chấp niệm quá sâu, suy nghĩ quá nông cạn mới rơi vào bước đường bị người xấu tệ hại bao nuôi này.

An Tiểu Nhã trong lòng thở dài tiếc nuối thay Huyền Cơ, phất tay "Được rồi, cô muốn tới nơi nào tâm sự?"

"Phía sau khách sạn có một hoa viên khá yên tĩnh, đến đó được không?"

An Tiểu Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu theo cô ta. Hai vệ sĩ di chuyển theo không rời nửa bước.

Hoa viên lớn trồng đầy các loại hoa quý xinh đẹp, bóng đèn chiếu một độ sáng vừa đủ , vẻ đẹp như mờ ảo. Một vài cặp đôi lác đác cùng nhau đi dạo, trò chuyện rì rầm ở phía xa.

Huyền Cơ nhìn hai vệ sĩ kia "Chúng ta đi tâm sự, cô cũng không cần sợ tôi đến mức mang vệ sĩ theo sát không rời vậy chứ?"

Ai thèm sợ cô, là muốn diễu võ dương oai đấy được không. An Tiểu Nhã nghĩ xong không nói ra lời, chỉ nhướng mày ý nói hai vệ sĩ đi ra chỗ khác. Còn ra lệnh "Xa xa một chút đi" cô sợ hai vệ sĩ kia không biết chuyện ,nửa đường phá hỏng kế hoạch của Huyền Cơ, vậy cô cũng mất cơ hội chơi đùa một phen.

Hai vệ sĩ trái lại không phản kháng chút nào, ngoan ngoãn cùng nhau ra khỏi hoa viên.

Trong phạm vi gần trăm mét đổ lại, không còn bóng dáng ai khác.

Huyền Cơ đứng trước một cây hoa hồng đỏ, bàn tay trắng nõn tinh xảo khẽ vuốt ve cánh hoa tinh tế đỏ thẫm, cô ta quay lại nhìn An Tiểu Nhã đứng phía sau, khóe môi nhếch lên nụ cười nhợt nhạt "An Tiểu Nhã, nhiều lúc tôi thấy cuộc sống thật sự rất bất công"

An Tiểu Nhã gật gù, đúng là rất bất công. Nhưng sự bất công ấy không cản trở bất cứ ai cố gắng nỗ lực thành công được

"Như cô và tôi. Cô có gia thế tốt , có vẻ bề ngoài xinh đẹp, có sự nghiệp thành công, có một người yêu thương chiều chuộng. Tôi bất quá cũng từng có vài điều trên đi, hiện tại lại chẳng còn gì" Huyền Cơ giọng điệu yếu đuối ưu phiền kể lể, ánh mắt lại toát lên vẻ không cam lòng cùng hận thù sâu đậm. Cô ta dùng lực, móng tay dài sắc nhọn lập tức ngắt đứt bông hoa xinh đẹp rời khỏi cành.

Lúc quay lại đối diện với An Tiểu Nhã, ánh mắt đã thay đổi vẻ yếu đuối nhu nhược. "Hiện tại tôi đã ở bước đường cùng rồi, một khi phu nhân của Đổng Trương tìm ra tôi, tôi sẽ triệt để mất hết hy vọng" Huyền Cơ cụp mắt xuống, tay run run vuốt cánh hoa "An Tiểu Nhã, tôi trước kia đố kị cô không có lý lẽ, hiện tại đến nước này chỉ muốn cô tha thứ cho mình dạ tiểu nhân của tôi mà thôi"

Trong một bữa tiệc, ngắn ngủi vài giờ đồng hồ tâm trạng đối xử liền thay đổi

nhanh như vậy, Huyền Cơ cho cô là đồ ngốc không nhận ra sơ hở sao?.

"Tôi tha thứ cho cô hay không cũng chẳng quan trọng, vốn cô cũng chưa hại tôi tổn thất được gì" An Tiểu Nhã nói thẳng.

Vẻ mặt Huyền Cơ nháy mắt cứng đơ. An Tiểu Nhã làm như không phát hiện ra kĩ thuật diễn lỗi của cô ta, nhìn quanh hoa viên vắng lặng một lượt "Vả lại tôi nghĩ cô không cần lo lắng dư thừa, phu nhân của Đổng thị trưởng chắc cũng không rảnh rỗi tới mức đến tận cửa tìm cô đâu. Nếu như tìm thật, xét theo độ cưng chiều của Đổng thị trưởng với cô, cô cũng không phải thiệt thòi gì đâu" gương mặt xinh đẹp nở nụ cười , giữa hoa viên ngàn hoa càng thêm tinh xảo nổi bật, không có một tia gian dối, thoạt nhìn như mấy lời vừa rồi chỉ là thẳng thắn nói ra không suy nghĩ mà thôi.

"Tâm sự của cô tôi rất đồng cảm. Nhưng là lời an ủi cũng chỉ có thể nói vậy, não hơi thô. Cô thông cảm" An Tiểu Nhã vô tội cười tươi. "Ân oán gì đó chúng ta xóa bỏ"

Huyền Cơ sắc mặt đã rất khó coi, miễn cưỡng nở nụ cười lại càng vặn vẹo, nhưng đã diễn phải diễn cho trót, lập tức bắt lấy tay cô "Cảm ơn cô, Tiểu Nhã, cô thiện lương như vậy, chẳng trách Cố tổng yêu thương." An Tiểu Nhã làm ngơ như không nhìn thấy căm phẫn trong mắt cô ta, duy trì nụ cười vô hại.

"Chờ tôi một chút" Huyền Cơ xoay người đến cạnh bồn hoa cúc họa mi gần ấy, lúc quay lại trên tay đã cầm hay ly nước cam.

"Vừa rồi tôi cũng nghe được Cố tổng nói cô không được uống rượu, như vậy đành uống nước cam thay đi" nói rồi đưa một ly cho cô. "Cảm ơn cô đã tha thứ cho tôi"

Tiếng thủy tinh thanh thúy chạm vào nhau, Huyền Cơ mỉm cười nhìn cô "Nể mặt tôi nên hãy uống cạn nhé" An Tiểu Nhã nhìn làn nước sóng sánh, gật đầu "Vậy chúng ta cùng cạn" nói rồi đưa ly lên môi.

Huyền Cơ thấy vậy mới an tâm ngẩng đầu uống nước, An Tiểu Nhã nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhanh chóng dốc hết số nước còn lại ra thảm cỏ phía sau.

"Bây giờ vào ấy cũng rất nhàm chán, chúng ta đi dạo một chút đi!" Huyền Cơ nhìn ly nước rỗng trên tay cô, sắc mặt rất tốt, khóe môi cười đến là rạng rỡ.

An Tiểu Nhã không phản bác, theo cô ta đi về phía trước. Vừa đi vừa nghĩ lại thời gian trong mấy bộ phim cô từng xem, thời gian ngấm thuốc khoảng chừng bao lâu. Xét theo sự căm ghét của Huyền Cơ đối với cô, chắc chắn hạ thuốc vào sẽ là liều lượng không nhỏ, vậy thời gian phát tác cũng khá nhanh đi?

An Tiểu Nhã nắm chắc từng biểu cảm trên mặt Huyền Cơ, quyết đoán dần đi chậm lại. Quả nhiên Huyền Cơ lập tức sốt sắng "An Tiểu Nhã, cô chóng mặt sao?" An Tiểu Nhã suy yếu, trời đất quay cuồng, ánh mắt không tin nổi nhìn cô ta "Cô lại dám hạ thuốc với tôi!" vừa làm bộ muốn hét lên gọi vệ sĩ, Huyền Cơ đã lấy ra khăn tay bịt miệng cô lại. Huyền Cơ đỡ lấy cô, vuốt ve khuôn mặt mịn màng trắng nõn "An Tiểu Nhã, rốt cuộc tao cũng chờ được đến giờ này"

An Tiểu Nhã nén cảm giác ghê tởm trên mặt, nhập tâm giả hôn mê. Kỳ thật vừa rồi cô uống ngụm nhỏ ấy là vì muốn thử thuốc, quả như cô đoán, liều thuốc trong nước cam rất nhiều , cô hiện tại tuy không bị dính cái bẫy đầy sơ hở của Huyền Cơ , nhưng vẫn có chút chóng mặt.

Huyền Cơ huýt sáo một tiếng , từ phía lùm cây rập rạp liền xuất hiện mấy người đàn ông, thoạt nhìn trang phục là biết lưu manh đầu đường xó chợ.

"Đưa cô ta theo cửa sau ra ngoài, nhớ kĩ phải an toàn đưa đến địa điểm đã hẹn. Cô ta mà có chút sứt mẻ gì thì số tiền ấy cũng đừng hòng nhận" Huyền Cơ giao An Tiểu Nhã cho một người trẻ tuổi nhất. Sau đó thong dong đi theo đường khác trở lại bữa tiệc.

Hửm? Thế nào mà còn phải tách riêng ra? Không lẽ còn đón người? An Tiểu Nhã ti hí mắt nhìn mấy người mang cô lên một chiếc xe Hummer.

Không tệ , có đầu tư. Người thanh niên bế cô có vẻ đặc biệt thương hoa tiếc ngọc, đặt cô xuống ghế cũng đặc biệt nhẹ nhàng.

"Con mẹ nó, thật đúng là đại mỹ nhân!" một giọng nói thô tục theo khởi động của chiếc xe vang lên.

"Chứ sao, mày xem trong mấy nhà giàu có đứa nào xấu không? Có xấu cũng đập đi xây lại đẹp hết cả"

"Đám người giàu đúng là rảnh rỗi đến nhàm chán, mấy cái tranh cãi liền bắt cóc "

" Cơ mà chúng mày không thấy con bé vừa nãy quen quen à?" con bé trong câu này chính là chỉ Huyền Cơ.

Một câu nói đem tán nhảm của mấy người kia cắt đứt, cậu thanh niên bên cạnh cô nãy giờ không lên tiếng, An Tiểu Nhã không mở mắt xong cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

" Hình như là diễn viên gì đấy? Tao hình như từng thấy trên báo."

Một tên ngồi ghế trên ngó ra sau, còn mở đèn điện thoại chiếu lên mặt An Tiểu Nhã, cô suýt nữa đã vì chói mắt mà giơ tay tát một cái.

" Ơ, con vợ tao xem phim có cô này!"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...