Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 111
"Hình như cũng là minh tinh . Cái này có coi là đấu đá trong giới giải trí không nhỉ?" mấy giọng nói nhôn nhao, An Tiểu Nhã vẫn giả chết không động đậy, mấy ánh mắt quét qua quét lại trên người cô khiến cô vô cùng không thoải mái." Xem mấy trang sức này này, bán đi cũng không ít tiền đâu" một tên nhìn chằm chằm bông tai cùng dây chuyền trên người cô " Cô kia cũng chỉ yêu cầu chúng ta không được động chạm gì tới người này, trang sức gì đó cũng coi là vật ngoài thân đi?"Mấy tên liếc mắt nhìn nhau, nhìn mấy trang sức trên người An Tiểu Nhã càng thêm tham lam "Đối với mấy đại nhân vật như thế này, chút trang sức này có hay không chắc cũng chẳng để tâm lắm đâu?" vậy nên lấy đi cũng không sao."Hàm Hàm, tháo dây chuyền với bông tai ra đi" một tên hếch mặt, ra lệnh cho chàng thanh niên bên cạnh cô.Chàng thanh niên nội tâm dường như rất xoắn xít "Đại ca, số tiền chúng ta nhận được lúc hành sự xong cũng không nhỏ. Hay là đừng tham lam đi?""Mày ngu à, số tiền ấy ăn nhằm gì với cái viên kim cương trên cổ nó kia! Chẳng phải mày đang thiếu tiền nộp học à, nhanh lên" tên kia chẳng để mấy lời kia vào mắt, thúc dục.Cậu thanh niên không dám cãi lại, đành cẩn trọng vén tóc An Tiểu Nhã lên, tháo bông tai trước. An Tiểu Nhã quả thực đối với mấy trang sức này không để tâm nhiều lắm, cũng để yên cho hắn lấy đi."Ấy, còn có cái lắc tay kìa, trông đắt giá lắm đấy. Mau lấy đi" An Tiểu Nhã nghe được câu này , thoáng chốc cảm thấy có chút không thể thỏa hiệp. Lắc tay này là Cố Thần vài hôm trước mới tặng cô, là hàng đặt làm thủ công, đặc biệt trân quý. Giá trị cũng vô cùng lớn.Hơn nữa, nó còn là một vũ khí nhỏ lợi hại.Cô đã định để yên cho đám người này rồi , là họ tham lam tự chuốc lấy rắc rối.Vừa cảm nhận được có người muốn nâng tay cô, An Tiểu Nhã thoáng chốc mở bừng đôi mắt xinh đẹp. Trong khoang xe chật hẹp một cước đá cánh tay kia, lại nhanh chóng chế trụ thanh niên đang kinh hoảng bên cạnh."Không được lộn xộn, nếu không tôi liền giết cậu ta" An Tiểu Nhã lạnh giọng lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp âm lãnh đáng sợ. Trong bàn tay trái từ lúc nào đã cầm một sợi dây đỏ mảnh, nhìn kĩ liền thấy sợi dây chính là từ cái lắc tay kia phóng ra.An Tiểu Nhã nhìn tổng cộng có 4 người trên xe, đang lưỡng lự định áp chế cô, liền căng sợi dây lên, xẹt nhẹ qua mái tóc có phần hơi dài của thanh niên bên cạnh, tức thì một chỏm tóc bị cắt rơi lả tả xuống. Ba tên kia sắc mặt trắng bệch, nhất thời không dám tiến lên .Thừa cơ, An Tiểu Nhã tháo đôi cao gót vứt lên ghế, từ dưới gót cao rút ra một lưỡi dao.Bốn người "...." mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy. Cái cô gái này vừa rồi còn hôn mê yên tĩnh, sao chớp mắt lại một dáng vẻ sát thủ chuyên nghiệp thế kia.Phụ nữ thời nay đều có tính tự bảo vệ cao vậy à.Bốn người vốn chỉ là hạng lưu manh đầu đường xó chợ, cậu thanh niên bên cạnh cô thậm chí vẫn còn là học sinh. Lúc này cả bốn người đều tay không tấc sắt, e sợ khí thế cùng thân thủ của cô, xong lại không dám mở cửa xe chạy xuống. Tiền còn chưa nhận xong a.Cuối cùng tên vừa rồi định tháo lắc tay cô lên tiếng " Mỹ nhân cô bình tĩnh. Chúng tôi không có ý làm hại cô, chúng tôi là bị ép buộc a. Cô xem, bây giờ vẫn còn đang trong thành phố, chúng tôi thả cô xuống, thế nào?" còn âm thầm giấu đôi bông tai cùng sợi dây chuyền tinh xảo vào trong túi quần.Hành động lén lút ấy hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của An Tiểu Nhã, xong cô cũng không có ý định đòi lại làm gì. Một cái xoay người, cánh tay phải cầm lưỡi dao nhỏ kia đã kề sát yết hầu tên vừa nói kia. Tên kia tức thì sắc mặt trắng bệch, kinh sợ nhìn lưỡi dao gần sát, nuốt nước bọt một cái "Im miệng. Xe tiếp tục chạy đến nơi đã hẹn đi" nghĩ nghĩ, An Tiểu Nhã nhìn hai tay mình đều cứ phải giơ lên chế trụ hai người như thế này suốt dọc đường thì sẽ rất mỏi, cô nheo mắt nhìn cậu thanh niên vẫn đang sợ hãi kia, nheo mắt "Ngồi yên" giọng nói mang ý cảnh cáo nồng đậm, khiến người khác không dám làm trái. Mắt thấy An Tiểu Nhã thu lại sợi dây mảnh đã cắt mất chỏm tóc kia của mình, cậu gật gật đầu, ngồi im không nhúc nhích."Mỹ nhân, cô xem cái lưỡi dao này..." "Im miệng, nói nữa tôi run tay cứa cổ ông bây giờ, dao này sắc không kém cái sợi dây kia đâu" An Tiểu Nhã nói đe dọa, còn sợ không đủ uy lực lắc lắc lưỡi dao, muốn phơi bày vẻ sáng bóng của nó. Tên kia sợ tới mức nín thở.An Tiểu Nhã hài lòng nhìn đám người xung quanh, một tay móc vào cái túi nhỏ trên lễ phục, lấy ra một cái lọ màu trắng. Cái này là thuốc Cố Thần đưa cho cô, nói là thuốc dinh dưỡng , bổ huyết linh tinh. Không hạn chế thời giờ, lúc muốn liền uống, An Tiểu Nhã cũng mang theo bên người.Nhưng mà đám người kia vốn đâu biết gì về thuốc dinh dưỡng này, nhìn thấy lọ thuốc đã có linh cảm không tốt. Quả nhiên An Tiểu Nhã đổ ra tay 4 viên, nói "Mỗi người hoặc là chịu bị cứa cổ , không thì mỗi người uống một viên này"sau đó hất hất cằm, xòe tay ra ý bảo đám người tự phân phát."Mỹ, mỹ nhân, đây là thuốc gì a?" nhìn viên thuốc màu trắng nhỏ trên tay, một tên không khỏi tò mò cùng bất an.An Tiểu Nhã không chớp mắt nói dối "Thuốc độc"Thấy đám người mặt mày tái nhợt, cô bổ sung "Bất quá ta có thuốc giải, chỉ cần các người ngoan ngoãn sẽ không có chuyện gì"."Nào , muốn uống hay muốn cứa cổ?" An Tiểu Nhã lại xoay xoay lưỡi dao, hoàn hảo đem đám người lừa uống. "Lén ngậm hoặc lén nhổ sẽ chết nhanh hơn đấy"Bốn người "...." ực._______________________An Tiểu Nhã nhàn nhã ngồi trong xe, hạ kính ngắm phong cảnh ngoại ô hoang vu bên ngoài, cảm thán "Đêm nay trăng sáng a"Trong xe không có tiếng gì khác, đám người đối với vị minh tinh xinh đẹp như hoa này sợ như sợ cọp.Điện thoại trong túi rung lên, An Tiểu Nhã thấy cái tên liền nghe "Tiểu Cố tử?"Cố Thần đang ngồi trong đại sảnh nghe đám người lảm nhảm nịnh nọt xung quanh. Mắt nhìn điểm đỏ trong đồng hồ đang di chuyển, Cố Thần "ừm" một tiếng vào điện thoại "Em đang ở đâu?"An Tiểu Nhã không hề biết cái lắc tay đã sớm bị Cố Thần hạ thủ gắn định vị, hỏi cậu thanh niên, sau đó trả lời "Phía tây ngoại thành, chỗ khu công nghiệp hoang""Xa như vậy?" Cố Thần bất giác nhíu mày, có chút không an tâm "Em chờ một chút lát anh đến đón." xong lần nữa nhắc lại "Đừng nghịch ngợm khiến bản thân bị thương đấy!""Được rồi mà" An Tiểu Nhã thoáng nở nụ cười, hưởng thụ sự quan tâm lo lắng của anh qua điện thoại. "Cơ mà anh đừng đến vội, để em chơi đùa một lát đã"Cố Thần cách một màn hình tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp gian tà của cô, bất đắc dĩ nở nụ cười đồng ý.Đám thượng lưu quý tộc nhìn Cố Thần biểu cảm phong phú nghe điện thoại, im lặng tản dần đi. Cố Thần cất điện thoại vào trong túi âu phục, đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo quét quanh đại sảnh một lần , quả nhiên Đổng Trương vừa rồi còn luyên thuyên bên cạnh đã đi mất.Cũng không xem xét mình là ai mà mơ tưởng đến người phụ nữ của anh, Cố Thần thản nhiên nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương