Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 112
Chiếc xe vững vàng dừng lại trước một ngôi nhà trong khu công nghiệp, An Tiểu Nhã nhìn rồi lại nhắn vị trí chính xác cho Cố Thần."Cậu bế tôi vào" An Tiểu Nhã phân phó cho cậu thanh niên ngồi cạnh cô, cậu thanh niên không nói gì, gật đầu ý tuân thủ tuyệt đối. An Tiểu Nhã đối với biểu hiện ngoan ngoãn của cậu rất hài lòng, lại nói với ba người còn lại "Các người sau khi đưa tôi vào thì tìm cơ hội ra ngoài, xe nào là của cô gái đã thuê các người kia thì lái hết đi. Tôi sẽ cho mấy người thuốc giải ở ngã ba đường".Bốn người yên lặng gật đầu, không dám phản bác. Hiện tại không có bất cứ triệu chứng của thuốc độc nào, nhưng họ không thể đánh cược tính mạng được. Huống hồ thuốc nào phát tác càng chậm độc càng mạnh. Mấy cái kiến thức này xem phim nhiều cũng sẽ thấy a.An Tiểu Nhã nhìn ra ngoài , khu công nghiệp cũ bỏ hoang này cách thật xa trung tâm thành phố, giao thông không thuận tiện như vậy thảo nào lại không thể sử dụng. Cô đưa ra phân phó cho mấy người kia lái xe đi kỳ thực cũng chỉ là một dạy dỗ nho nhỏ, nếu lúc Cố Thần đến đón cô rời đi, lại cho vài người chặn đường không cho xe đi tới đây, Đổng Trương cùng Huyền Cơ không có xe...chậc chậc, đi bộ từ đây về tới thành phố A quả thực rất mệt đi.Thoáng thấy ánh đèn xe lắc lư tới gần, An Tiểu Nhã ra hiệu cho mấy người rồi nhắm mắt lại, giả ngất ngay lập tứcBốn người "..." không hổ là diễn viên, nhập diễn nhanh như vậy.Huyền Cơ từ trên xe bước xuống, đi tới gõ gõ cửa kính xe Hummer của đám người, cậu thanh niên bên cạnh run run vươn tay bế An Tiểu Nhã lên, đi ra ngoài.Huyền Cơ nhếch môi nở nụ cười, trong bóng tối chỉ loáng thoáng ánh đèn xe chiếu sáng trông rất quỷ dị. Cô ta vươn móng tay dài vuốt nhẹ lên mặt An Tiểu Nhã, giọng điệu không che giấu đắc ý "Cô rốt cuộc cũng đến ngày này!"An Tiểu Nhã đóng rất đạt, ngay cả lông mi cũng không rung một cái, khuôn mặt xinh đẹp giống như đã ngủ say. Huyền Cơ thu lại móng vuốt, đưa đám người vào trong.Không gian rất lớn, xong do bỏ hoang đã lâu, không khí ẩm mốc có phần âm u. Theo sau Huyền Cơ còn có vài người, khác với bốn người được phân phó đưa cô đến đây, mấy người này vừa nhìn là biết tác phong của vệ sĩ chuyên nghiệp.Một người lấy khăn tay trong túi áo ra, lau lau chiếc ghế cũ trong gian nhà ra để Huyền Cơ ngồi xuống.Huyền Cơ nhếch mắt, một tên vệ sĩ khác đi tới trước mặt cậu thanh niên đang bế An Tiểu Nhã, cậu thanh niên vốn dĩ đã nhát gan, đối với mặt lạnh của tên vị sĩ này suýt ném rơi An Tiểu Nhã xuống đất. Vệ sĩ đưa tay ra, không nói một lời bế An Tiểu Nhã sang.An Tiểu Nhã vẫn một chút cũng không lộ ra sơ hở, trong lòng thì thầm mắng trăm nghìn lần. Mẹ nó, cái mùi nước hoa trên tên này thật thối, làm vệ sĩ cũng có cần phun nước hoa nồng vậy không!!"Tạm thời cứ trói cô ta lại đi" Huyền Cơ lên tiếng, tức thì An Tiểu Nhã cảm thấy mình được đặt trên một cái ghế, đoán chừng là một cái ghế không sạch sẽ chút nào, hai tay để trước mặt bị dây thừng trói lại.Huyền Cơ đứng dậy, mặt đầy hứng thú đi đến, cầm một chiếc máy quay. "Xem nào, lát nữa để ở đâu thu được góc quay tốt nhất nhỉ" cô ta tự nói, lại nâng cằm An Tiểu Nhã lên. "Thuốc quá nhiều à, rõ ràng cho xuân dược nhiều hơn thuốc mê mà "An Tiểu Nhã giật giật lông mày, may mà ánh sáng không tốt, Huyền Cơ không phát hiện ra.Cô ta nhíu mày phân phó" Đi lấy một chậu nước tới đây!"Định lấy nước hắt cô tỉnh? An Tiểu Nhã nhớ lời bác sĩ dặn lần trước, hạn chế tiếp xúc với nước lạnh. Hơn nữa hiện tại cũng vào Đông rồi, tuy chưa có tuyết rơi nhưng bị nước hắt vào quả thực không ổn.Vì vậy, An Tiểu Nhã biểu hiện yếu ớt giật giật cánh tay, cau mày tỉnh lại. Đôi mắt xinh đẹp mê mang nhìn Huyền Cơ."Tỉnh rồi, khỏi lấy nước nữa" Huyền Cơ nhếch môi khôi phục vẻ mặt đắc ý "Thế nào An tiểu thư, có biết mình đang ở đâu không? "Tất nhiên là biết rồi, hỏi gì hóc búa hơn một chút đi. An Tiểu Nhã thầm nhủ, xong bề ngoài lại hiện vẻ phẫn nộ "Cô dám bắt cóc tôi? Huyền Cơ cô điên rồi! Cố Thần sẽ không để yên đâu"Huyền Cơ đối với bộ dáng phẫn nộ của cô thấy hơi khác, xong lại không nhìn ra sơ hở, nhướng mày "Tôi sớm đã bị cô bức điên từ lâu rồi. Hơn nữa Cố tổng dù có không bỏ qua thì cũng không đến cứu cô ngay được đâu"Dứt lời nhìn thấy ánh sáng xe chiếu tới bên ngoài, ánh mắt cũng có điểm sáng lên "Cô xem, hai người họ tới rồi"Hai người? Chẳng phải chỉ có Đổng Trương thôi sao? An Tiểu Nhã nhướng mày, biểu tình căm phẫn nhìn Huyền Cơ đứng dậy. Quả thực là hai người, vì ngoài Đổng Trương ra, người tới cùng ông ta là Phương Lam.An Tiểu Nhã không khỏi có chút hơi ngạc nhiên, sớm nghe tin Phương gia dời khỏi thành phố A trở về chốn cũ, suốt một thời gian không thấy Phương Lam xuất hiện, cô cho rằng cô ta cũng theo gia đình rời khỏi rồi. Thật không ngờ, Đổng Trương nhìn thế mà cũng có chút năng lực, ôm được cả hai đại mỹ nhân rắn độc vào người.Phương Lam dựa sát vào người Đổng Trương, khuôn mặt ửng đỏ cùng đôi môi sưng không bình thường, nhìn là biết vừa trải qua chuyện gì. Ngược lại Đổng Trương nhìn qua rất có tinh thần, nhìn An Tiểu Nhã giống như muốn nuốt cô.Phương Lam nhìn An Tiểu Nhã, đáy mắt hiện lên tia ngoan độc, khóe môi cũng nhếch lên đầy thích ý.Cô ta nhìn Huyền Cơ "Sao tới giờ xuân dược còn chưa phát tác?" . Huyền Cơ nhìn Phương Lam dựa sát người Đổng Trương, lại nhìn ánh mắt mê đắm của ông ta nhìn An Tiểu Nhã, cảm thấy rất ghê tởm, đi tới cái ghế vừa rồi ngồi xuống mới trả lời "Thuốc tôi dùng là loại mạnh, nhưng mà phát tác hơi chậm. Chắc là lát nữa""Bất quá " Huyền Cơ nhìn Đổng Trương, nở nụ cười " Đổng Trương, anh muốn chơi trước cũng không vấn đề. Cố tổng chắc cũng không phát hiện ra cô ta mất tích nhanh vậy đâu!"Phương Lam cũng buông tay, đứng nhìn An Tiểu Nhã phụ họa "Đúng vậy, nếu anh không thỏa mãn cũng còn em ở đây" Phương Lam bộ dáng thập phần dâm đãng, hà hơi vào tai Đổng Trương. Đổng Trương đối với sắc đẹp của An Tiểu Nhã vốn đã mê mẩn, nhìn cô ngồi đó một hồi cũng đã thèm nhỏ dãi. Nói với hai ả "Được rồi, các em đúng là cực phẩm. Qua việc này anh nhất định sẽ hậu đãi" ông ta cắn vào tai Phương Lam, bóp mông cô ta một cái "Bây giờ hai em ra ngoài trước đi"Phương Lam nén cảm giác ghê tởm khi bị Đổng Trương chạm vào, yêu kiều cười một cái, nháy mắt với Huyền Cơ cùng ra ngoài. Hai người trước khi ra khỏi đồng thời nhìn An Tiểu Nhã một cái, gương mặt cùng biểu tình vô cùng đắc ý. Mang hết người cùng ra ngoài, Huyền Cơ còn cẩn thận cài lại cánh cửa sắt chỉ, sau đó sai hai vệ sĩ giữ cửa. Phân phó dù có bất cứ tiếng động hay đòi mở cửa đều không được mở cửa ra.________________________Đổng Trương một bộ nhịn hết nổi, mặt dâm tà đi tới trước mặt An Tiểu Nhã, ngồi xổm xuống đối mặt với cô."An tiểu thư, cũng tại cô quá xinh đẹp. Người háo sắc như tôi nhịn không nổi, hy vọng xong chuyện cô không ngu ngốc mà nói với Cố tổng"Ồ, còn biết đe dọa. An Tiểu Nhã khinh bỉ ra mặt "Tại sao không được nói? Tôi sẽ để ông sống không bằng chết!"Đổng Trương leo tới chức vị thị trưởng, một phần là nhà vợ nâng đỡ, phần còn lại chính là âm mưu cùng tính tình thủ đoạn bẩn thỉu của ông ta . Mấy vị tiểu thư phu nhân xinh đẹp của hào môn ông ta nếm qua không ít, tất nhiên để không bị xử lý đều phải có chút thủ đoạn ngoan độc. Nhẹ là đe dọa, hai là...Đổng Trương liếm môi nhìn xương quai xanh trong áo khoác lông của An Tiểu Nhã hơi ẩn hiện, hận không thể nhào lên ngay lập tức. Nhưng vốn là người thương hoa tiếc ngọc, vả lại ông ta thích cảm giác mỹ nhân phục tùng hầu hạ ông ta chứ không phải chống đối. Đành chỉ mấy cái máy quay xung quanh "Lộ ra là danh tiếng của em sẽ ảnh hưởng không nhỏ nhỉ?"Ông ta cười cười, chất giọng khàn đục nghe rất khó chịu "Vậy nên thuận theo anh một chút, hai ta cùng sướng lại chẳng thiệt thòi gì"Nói rồi muốn nhào lên, An Tiểu Nhã sớm đã dùng sợi dây mảnh trong vòng tay cắt đứt dây trói, dễ dàng tránh qua một bên. Đổng Trương ngay lập tức ngã rầm xuống đất.An Tiểu Nhã phủi phủi bụi dính trên lễ phục, Đổng Trương ngã không nhẹ, phẫn nộ xoay người muốn ngồi dậy, lại bị An Tiểu Nhã đạp một cái ngã trở lại.Ông ta nằm vật ra đất thở hổn hển, kinh ngạc nhìn sợi dây trói bị đứt đoạn rơi vương vãi bên cạnh. Còn chưa kêu được người vào, lồng ngực đã bị một lực lớn đạp lên, miệng bị giẻ lau bịt lại.Đổng Trương đau đến co quắp, mắt trợn trừng nhìn An Tiểu Nhã như nữ thổ phỉ dẫm lên người mình, không dậy nổi. An Tiểu Nhã dùng lực rất lớn, cũng may là cô đã vứt giày cao gót trên xe, không thì chắc chắn Đổng Trương sẽ bị thương nặng.An Tiểu Nhã vài động tác đã đem Đổng Trương trói xong, lau sạch ghế ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống ông ta đang ra sức quằn quại trên đất, miệng phát ra vài tiếng kêu hừ hừ."Hầy, Đổng thị trưởng. Ông xem, hai tiểu tình nhân của ông trói một chút cũng không chặt, đến thuốc cũng chẳng thấy phát tác ở đâu. Ông lại muốn chơi tôi? Xem xem hai người kia đã sớm tính kế ông rồi.""Chậc, lại còn khóa cửa nữa. Nếu giờ tôi giết ông rồi tránh thoát bằng cửa sau thì sao nhỉ?"An Tiểu Nhã tự nói một chút cũng không nhàm chán, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Đổng Trương lấy ra lưỡi dao mảnh trên xe vừa rồi, khóe môi nở nụ cười hứng thú "Trước kia tôi từng muốn làm bác sĩ đấy, bất quá lại sợ máu. Đổng thị trưởng ông xem, lưỡi dao này mảnh như vậy, ông lại nhiều mỡ như thế, thử giải phẫu chắc cũng không nhiều máu đâu nhỉ?" giọng điệu của cô giống như bông đùa, ánh mắt lại sáng một cách quỷ dị.Đổng Trương bị trói hai tay hai chân, lại bị nằm dưới nền đất bẩn thỉu, cố gắng dùng hành động giống như con giun đất, uốn éo muốn thoát khỏi móng vuốt đáng sợ của An Tiểu Nhã. An Tiểu Nhã cũng không vội, để ông ta lết đến cửa, nhàn nhã đi theo phía sau giống như chờ lấy mạng.Đổng Trương đã bị lưỡi dao cùng biểu tình của cô triệt để dọa sợ, dùng hai chân bị trói ra sức đạp cửa. Nhưng bên ngoài đã sớm khóa, vệ sĩ của Huyền Cơ phân phó cũng đứng ở ngoài giữ cửa rồi.Thấy An Tiểu Nhã mặt tươi cười cầm lưỡi dao càng lúc càng tới gần, Đổng Trương cơ hồ muốn đá bung cửa.Bên ngoài Phương Lam hứng thú hút thuốc nhìn cánh cửa lay động không ngừng. Huyền Cơ thì nhíu mày "Thêm vài người chống cửa nữa đi!" hoàn toàn không biết bên trong là cái dạng gì.An Tiểu Nhã đứng trên cao, nhìn Đổng Trương đạp đến phát mệt, tiếng động cửa phát ra quá lớn khiến cô phát cáu, dứt khoát giơ chân đạp vào bộ vị quan trọng nào đó của Đổng Trương, sắc mặt ông ta lập tức xang mét, chân cũng không giơ lên đạp nổi nữa, cơ hồ nhìn như đau sắp chết.An Tiểu Nhã lại lần nữa ngồi xuống cạnh ông ta "Đổng thị trưởng phong lưu thành tính, ăn qua bao nhiêu hoa lạ như thế, không sợ có một ngày liệt mất sao?"Đổng Trương đau đến vã mồ hôi, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên, người cong lại như con tôm, chỉ có mắt nhìn An Tiểu Nhã đầy phẫn nộ.An Tiểu Nhã với ánh nhìn của ông ta một chút cũng không sợ, duy trì vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, lưỡi dao mảnh kề vào mặt Đổng Trương "Chi bằng tôi giúp người cắt cái của nợ này đi, thanh tâm quả dục?" Đổng Trương mắt trợn trừng, khiếp sợ, từ phẫn nộ chuyển sang sợ hãi cầu xin. Ông ta lắc đầu lia lịa, cơ hồ cả nước mắt cũng sợ phát khóc ra.An Tiểu Nhã lại không nhìn hành động van xin ấy của ông ta, đột nhiên đứng dậy. Đổng Trương tưởng thoát nạn, thở phào một hơi. Lại thấy An Tiểu Nhã cầm cái máy quay lại gần "Quay lại để Đổng thị trưởng làm kỉ niệm nhé!"Sau đó cầm lấy lưỡi dao xoay xoay, ánh mắt hiện lên sát khí cùng hứng thú bừng bừng, đạp Đổng Trương nằm ngửa ra, phi dao xuống!Đổng Trương sợ hãi quá độ, lập tức ngất xỉu. An Tiểu Nhã chẹp miệng, trình độ ném dao có chút giảm rồi, chỉ đâm vào đùi trong của ông ta.Mắt thấy máu bắt đầu chảy thấm ướt nền sàn dưới thân Đổng Trương, An Tiểu Nhã cau mày rút giẻ lau trên miệng ông ta ra, chấm lấy máu vẩy lên cửa.Bên ngoài từ lúc Đổng Trương thôi đạp cũng đã tản ra không chặn cửa nữa, giữa hai cánh cửa có khe hở, mắt thấy máu từ khe cửa chảy ra, hai vệ sĩ sắc mặt hơi biến, lập tức gọi Huyền Cơ đến."Mở cửa đi" cô ta cau mày, cái tên Đổng Trương ngu xuẩn này, sẽ không thực sự hồ đồ đến mức chơi chết An Tiểu Nhã chứ?.Khóa vừa mở, Phương Lam cùng Huyền Cơ đều bị ánh đèn xe thu hút sự chú ý.Chiếc xe Ferrari màu trắng không chút kiêng dè dừng lại ngay sát trước mặt hai người, tiếp đó bóng dáng cao lớn tuấn mĩ bước xuống.Phương Lam cùng Huyền Cơ nháy mắt biến sắc. Cố Thần thế nào nhanh vậy đã tìm đến?Cố Thần liếc hai người một cái, hất cằm. Từ phía vài chiếc xe đằng sau lập tức có một đám vệ sĩ tiến lên, nháy mắt áp đảo xong đám người của Huyền Cơ. Phương Lam bị giữ chặt tay, mắt nhìn Cố Thần đầy lửa nóng, muốn khơi lên sự thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Cố Thần ngay cả liếc cô ta một cái cũng không, thẳng bước đi vào.An Tiểu Nhã đang ngồi trên ghế chơi điện thoại , sắc mặt thoạt nhìn vô cùng chăm chú.# lần đầu viết được hơn 2000 chữ nhe ( ̄- ̄)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương