Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 113



Cố Thần nhìn thoáng qua Đổng Trương thê thảm ngất xỉu trên nền đất còn chưa tỉnh lại. Lại nhìn An Tiểu Nhã ngoại trừ lễ phục trắng có chút bẩn ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, đối với sự việc lần này thật sự giống như một hồi chơi đùa.

Cố Thần câu lên khóe môi, không lưu tình dẫm lên xx của Đổng Trương để đi qua phía  An Tiểu Nhã. Đổng Trương đang ngất xỉu cũng bởi cú dẫm lên này mà mắt trợn trừng, không nói nên lời, thoi thóp giống như cá mắc cạn.

An Tiểu Nhã rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn dáng người cao lớn trước mặt, lộ ra nụ cười lưu manh đắc ý "Thế nào Tiểu Cố tử? Em có lợi hại không?"

"Rất lợi hại" Cố Thần thật lòng tán thưởng. Cô gái nhỏ này thoạt nhìn yếu đuối mong manh khiến người ta sinh lòng che chở, nhưng thực ra lại là một con mèo có móng vuốt sắc nhọn. Làm sao đây, anh đối với động vật có tính ngộ thương cao vô cùng ưa thích. Nhất định phải bảo hộ cưng chiều cô thật tốt.

An Tiểu Nhã không hề biết mình trong mắt Cố Thần đã biến thành một con mèo móng vuốt nhọn, nhìn thoáng qua Đổng Trương đầy khinh bỉ, lại vươn tay về phía Cố Thần  "Vậy chúng ta rời khỏi thôi, nơi này lạnh quá"

Cố Thần cười nhẹ,cởi áo khoác ra bao lấy An Tiểu Nhã, dễ dàng bế cô lên.

Ra tới ngoài, Huyền Cơ cùng Phương Lam đều đang bị vệ sĩ của Cố Thần áp chế. Ánh mắt nhìn An Tiểu Nhã giống như hận trước đó đã không giết cô trước. An Tiểu Nhã không ngần ngại nhìn lại hai người, còn cười cười kéo cổ Cố Thần xuống, hôn lên mặt anh một cái. Bộ dáng khoe khoang khiến hai người căm hận muốn chết.

Cố Thần ngay cả liếc mắt cũng không cho bọn họ, ý tứ cưng chiều nhìn An Tiểu Nhã trong mắt càng nồng đậm.

Bốn tên lưu manh đưa An Tiểu Nhã tới đây cũng đang bị áp chế, sợ hãi tới mức run lập cập, vội nhìn An Tiểu Nhã cầu cứu.

"Để 4 người kia đi, còn lại tùy anh xử lý" An Tiểu Nhã đối với 4 người này không có ý tứ trách móc gì, dù gì họ cũng chỉ nhận tiền làm việc. Vả lại cũng ngoan ngoãn nghe lời cô.

Cố Thần liếc mắt qua bốn người, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo có ý thăm dò, 4 người đồng thời lông tơ dựng đứng, không dám lên tiếng.

"Nghe lời em hết" Cố Thần rất nhanh khôi phục vẻ mặt , gật đầu với người vệ sĩ bên cạnh. Bốn người kia tức khắc được thả ra, vội vã chuồn lên một chiếc xe bỏ chạy trối chết.

Cố Thần đưa An Tiểu Nhã trở về An Gia.

Thực lòng anh không muốn xa cô chút nào, nhất là sự việc kia vừa mới xảy ra. Nhưng bố mẹ cô đã trở về, cũng không thể cưỡng chế đưa cô trở về nhà với mình được. Trước tiên vẫn nên để ấn tượng tốt với nhạc phụ nhạc mẫu đi.

An Tiểu Nhã nhận ra hướng đường trở về nhà, nãy giờ ở trên xe làm ổ trong lòng Cố Thần ấm áp, An Tiểu Nhã sớm đã cảm thấy có chút khô nóng trong người. Liền biết được dược liệu của Huyền Cơ đã bắt đầu phát tác. Tuy rằng cảm giác rất nhỏ nhưng với An Tiểu Nhã vẫn thấy hơi khó chịu.

Nhìn đường nét sườn mặt góc cạnh cùng sống mũi cao thẳng xuất sắc của Cố Thần bên cạnh, An Tiểu Nhã nghĩ nghĩ, hiện tại hai người đã xác lập quan hệ chính thức, anh cũng chính là người của cô rồi, muốn làm gì cũng được đúng không?

Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Cố Thần quay lại muốn hỏi, lo lắng cô khó chịu, liền thấy cô ngồi thẳng dậy, hôn lên môi anh.

Cố Thần sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục vị trí chủ đạo, ôm lấy eo cô, khiến hai người áp sát càng thêm thân mật, nụ hôn cũng càng sâu lắng ngọt ngào hơn.

Nụ hôn này trực tiếp khiến hai người vốn đã thanh tâm quả dục gần 6 năm bốc cháy. Cố Thần dùng lực bế An Tiểu Nhã lên, để cô ngồi trên đùi mình, đối diện để dễ dàng hôn hơn.

Tài xế là người chuyên nghiệp, nhưng lái xe cho Cố Thần đã hơn 3 năm chưa từng trải qua tình huống này, luống cuống quay gương chiếu hậu ra góc độ khác, lại càng tăng tốc đi nhanh hơn.

"Đến nhà anh đi!" An Tiểu Nhã thở gấp, gương mặt tinh xảo đỏ hồng cùng ánh mắt mê ly xinh đẹp vạn phần.

Cố Thần hung hăng kéo cô lại cắn một cái lên cần cổ trắng nõn, ra lệnh cho tài xế chạy xe tới căn nhà đối diện An gia.

___________________________

Lúc mở cửa vào tới nhà, trang phục của cả hai đều đã vô cùng xộc xệch lộn xộn, trên cần cổ trắng nõn yêu kiều của An Tiểu Nhã đầy những vết đỏ hồng khả nghi.

Thiết kế căn nhà này rất sáng, chủ đạo là màu trắng thuần sạch sẽ. Chính là kiểu An Tiểu Nhã ưa thích nhất. Nhưng lúc này cô không có thời giờ để thưởng thức cách bài trí nữa bởi

Cố Thần vừa hôn cô, vừa dùng lực bế cô từng bước vững vàng lên cầu thang đến phòng ngủ chính.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái, nụ hôn cuồng nhiệt dần biến thành triền miên không dứt.

Lửa nóng không ngừng dâng tràn, Cố Thần dời khỏi đôi môi anh đào đỏ bừng bị hôn đến sưng lên, chuyển dời xuống cần cổ đã đầy dấu hôn, không do dự để lại thêm vài dấu vết xuống xương quai xanh tinh xảo.

Bộ lễ phục của An Tiểu Nhã bị kéo dần xuống....

Đầu óc cô mơ màng hỗn loạn, nhất thời không thể suy nghĩ được bất cứ gì, trong người chỉ thấy một trận khô nóng không ngừng dâng cao. Không biết là do tác dụng của thuốc hay chính cô đã động tình. Bàn tay Cố Thần giống như có ma lực, tựa hồ vuốt ve qua nơi nào cô đều cảm thấy giống như bị phỏng, giống như nơi ấy sẽ bùng lên một ngọn lửa.

Không thể suy nghĩ được gì nữa, hai người trong mắt chỉ có đối phương cùng ngọn lửa nóng không ngừng lan tràn đốt cháy. An Tiểu Nhã vòng đôi tay trắng nõn qua cổ anh, phát hiện Cố Thần đã một thân mồ hôi ướt át liền nở nụ cười.

"Có cần đi tắm trước không?" giọng của An Tiểu Nhã vốn trong trẻo dễ nghe, lúc này lại có chút khàn khàn vô cùng gợi cảm. Cố Thần nhìn ái nhân xinh đẹp như tinh linh, tim cũng gia tốc đập càng nhanh hơn "Em nói thời điểm này có còn kịp tắm không?" dứt lời liền cúi người cắn lên cổ cô, lưu lại một dấu răng đỏ thẫm rõ ràng

Khoảnh khắc hai con người chặt chẽ hòa vào làm một chính là một nghi thức cao cả của tình yêu. Bởi không chỉ có thể xác hòa hợp mà là cả tâm hồn cũng sâu sắc trao đổi, cảm nhận sự kết hợp ấm áp nhất.

Cố Thần ôm lấy An Tiểu Nhã, hôn lên đôi môi anh đào đã sưng đỏ thật nhẹ nhàng, dưới thân lại không ngừng mạnh mẽ luận động va chạm.

An Tiểu Nhã cảm giác cả linh hồn cũng sắp bay khỏi mất, thân thể không ngừng đón nhận khoái cảm thân mật, giống như một chiếc thuyền chao đảo trên sóng lớn , cô chỉ có thể cố dụng sức vào hai tay đã sắp nhuyễn mà ôm lấy cổ anh...

Dục vọng chất chứa suốt sáu năm quả thực có phần hơi đáng sợ, An Tiểu Nhã bị Cố Thần lăn qua lăn lại tới tận rạng sáng, cả người mềm nhũn vô lực, để Cố Thần bế cô vào phòng tắm tắm rửa, nào ngờ nhu cầu của người nào đó thực sự quá mạnh, An Tiểu Nhã bị ăn sạch sẽ một lần nữa trong phòng tắm xong mới thuận lợi tắm rửa sạch sẽ. Đến khi được ôm trở lại giường êm,An Tiểu Nhã tựa hồ dính gối liền ngủ say.

Tỉnh dậy đã là gần 11 trưa. Trong phòng kéo rèm dày không lọt ánh sáng. An Tiểu Nhã thử cử động người, quả nhiên một thân ê ẩm hư nhuyễn, xương cốt rụng rời.

Hôm nay còn có vài sự kiện cần tham gia, tình trạng này khẳng định không kịp tham gia buổi sáng, chắc chắn Lương Mẫn đang kiếm cô khắp nơi rồi.

Đang lúc hối hận vì phóng túng quá đà không đúng dịp, cửa phòng không tiếng động nhẹ nhàng mở ra, tiếp đến bóng dáng cao lớn quen thuộc liền đi vào.

An Tiểu Nhã bất động thanh sắc nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cố Thần cũng chẳng biết nhận ra diễn xuất của cô hay không, kéo rèm dày thu lại, ngay lập tức cả căn phòng tràn ngập ánh sáng nhu hòa.

"Tuyết rơi rồi" Cố Thần hôn nhẹ lên trán cô thông báo.

An Tiểu Nhã quả nhiên mở mắt, đối diện với đôi mắt xanh thẳm nhu hòa không thấy đáy kia, An Tiểu Nhã lúng túng ho nhẹ, đẩy anh muốn ngồi dậy.

Eo đau như sắp đứt. An Tiểu Nhã hít sâu một hơi, Cố Thần lập tức lo lắng đỡ lấy cô "Nhẹ nhàng một chút thôi" An Tiểu Nhã phẫn hận trừng mắt, còn không phải do anh gây ra!

Cố Thần đối với ánh nhìn của cô không chút ngại ngùng nào, tay xoa nhẹ eo cô "Xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng một chút!"

"Hừ, mau tránh ra cho em xem tuyết " Cố Thần cũng không thật sự tránh ra, chỉ nghiêng người ngồi xuống phía sau cho An Tiểu Nhã dựa vào.

Bên ngoài sau một đêm đã biến thành màu trắng xóa. Dòng sông đối diện đã bị đông lại một lớp băng mỏng. Trời lạnh nhưng có vẻ rất nhộn nhịp, người đi dạo bên ngoài đông hơn cả ngày thường.

An Tiểu Nhã là người thể hàn, rất sợ lạnh, nhưng lại vô cùng thích tuyết. Thấy cảnh bên ngoài liền háo hức không chịu nổi, muốn ngay lập tức đi ra ngoài nặn người tuyết.

Cố Thần bị dáng vẻ háo hức của cô làm cả lòng mềm nhũn. Bế cô xuống nhà ăn xong cháo nóng mới cẩn thận đem cô bao bọc đến kín mít ấm áp mới ra ngoài.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...