Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 69.
Dù muốn hay không, An Tiểu Nhã vẫn phải đi xe của Cố Thần về.Ái Ái do bị mỹ nam sắc mê mẩn, Cố Thần nói có một câu, cô nàng đã nghe lời lập tức đã lái xe đi đâu mất .Ấn tượng biết quan tâm chăm sóc người khác của An Tiểu Nhã về cô bé thay vào thành hình tượng sắc nữ.An Tiểu Nhã nhủ thầm, sau khi hoàn toàn phim, trở về thành phố A, cô sẽ tự mua cho mình một chiếc xe, khỏi cần đi nhờ xe ai nữa. Dọc đường, điều hòa trong xe rất thoải mái, lại thêm một ngày vật lộn vất vả, An Tiểu Nhã lim dim dựa vào cửa xe ngủ, mái tóc bạch kim dài qua ánh đèn đường như có hào quang phản chiếu, tôn lên khuôn mặt như thiên sứ đang yên tĩnh ngủ say.Cố Thần thấy cô đã ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ nâng đầu cô tựa vào mình, tạo cho cô một tư thế thoải mái hơn. Thấy hô hấp cô đã dần ổn định, anh ra hiệu cho tài xế đi chậm lại, dừng ở hiệu thuốc mua thuốc bôi cho cô cẩn thận ,cũng chưa trở về khách sạn ngay mà cho xe đi vòng quanh thành cổ.Anh không muốn đánh thức cô dậy, đã rất lâu anh không nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của cô. Dường như lúc này, cô gạt bỏ hết lớp ngụy trang, trở lại thanh thuần tươi sáng như An Tiểu Nhã năm nào. Anh biết trong 5 năm qua cô đã cố gắng thế nào, cố gắng thay đổi ra sao, chỉ vì câu nói " thế thân" của anh năm đó tổn thương cô sâu sắc, cho nên cô mới cố gắng tạo nên một hình tượng mới, một lớp vỏ bọc cho mình nhằm che đi bản thân thật sự của mình. Cô không biết, cô thật sự ngoài gương mặt giống Liễu Tuyết, tính cách hoàn toàn không có điểm giống, kể cả 5 năm trước hay hiện tại, đều không giống.Liễu Tuyết rất nhu nhược, yếu đuối, không có thành kiến của riêng mình, khoảng thời gian anh từng ở cùng Liễu Tuyết, cô ấy cũng chỉ có một bộ là ngoan ngoãn nghe lời, hai người cũng chưa từng có hành vi thân mật nào, nhưng Liễu Tuyết lại đột ngột phản bộn Cố Thần, yêu người đàn ông khác, thậm chí còn trộm tiền của anh cùng người kia bỏ trốn cho nên, khi nhìn thấy bức ảnh của An Tiểu Nhã trong đối tượng hôn thê, anh đã không ngần ngại lập ra một kế hoạch để trả thù.Lúc ấy, anh quả thật đã coi cô là thế thân của Liễu Tuyết mà hành hạ cô. Sau dần, 1 năm chung sống, anh càng ngày càng cảm thấy hành vi của mình là quá đáng, ngang ngược, lúc phát hiện ra tình cảm của chính mình, cũng là lúc cô rời đi...Cố Thần suy nghĩ miên man, lại nhìn tới người con gái đang ngủ say trong lòng mình, cúi đầu hết sức ôn nhu hôn lên mái tóc cô, nói nhẹ "Tiểu Nhã, em là em, cho dù trước đây thế nào, bây giờ ra sao , em cũng chưa từng là thế thân của ai khác..." ngừng một chút, anh lại nhỏ nhẹ, nhẹ tới gần như không một ai nghe thấy " Tôi yêu em, là yêu chính bản thân em!"~~~~~~~~~~~~~~~~~~Đã quá nửa đêm, An Tiểu Nhã vẫn mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, tay tê nhức.Lúc trên xe Cố Thần, cô quả thật đã ngủ, nhưng khi anh ôm cô dựa vào anh thì cô đã tỉnh rồi. Cho nên, cái câu nói nhẹ đến gần như không ai nghe thấy ấy, cô lại nghe được, nghe rất rõ. Cho nên giờ mới mất ngủ thế này. Lúc nãy, cô thậm chí cũng không dám mở mắt tỉnh dậy đối mặt với anh, là anh ôm cô vào tận phòng, còn ngồi rất lâu mới rời đi, khiến cô không dám cử động thay đổi tư thế, nằm nghiêng đến cả cánh tay trái đều đau nhức."Tôi yêu em, là yêu chính bản thân em!" câu nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô như một lời nguyền , An Tiểu Nhã bất giác đưa tay áp lên ngực trái, cảm nhận rõ trái tim đang đập mạnh thình thịch. Bao lâu rồi cô không có cảm giác hồi hộp, lo lắng thế này?.Cảm giác rung động...Có lẽ là từ rất lâu về trước,một lần đi dã ngoại ở ngoại thành, tình cờ nhìn thấy một chàng trai bị đuối nước , nhìn thấy dung mạo ma mị của chàng trai ấy, cô đã có cảm giác này. Không sai, chàng trai ấy là anh- Cố Thần. Khi cô rời đi thông báo nhờ người khác tới giúp thì anh đã không còn ở đó nữa... Càng suy nghĩ càng mông lung, An Tiểu Nhã trằn trọc đến tận sáng. Cô rời giường , gọi điện cho Ôn Từ, nói mình bị cảm, xin nghỉ một hôm. Phân cảnh của cô không còn nhiều, hơn nữa với mối quan hệ của cô với Cố Thần hiện giờ, Ôn Từ ngay lập tức đồng ý, còn cảm ơn cô vì hôm qua đã nói giúp. Hôm nay cô không muốn chạm mặt anh , ở khách sạn thì anh đã biết, chi bằng đi dạo loanh quanh thành cổ. Ở đây cũng được vài tháng, cô vẫn chỉ đã tham quan được dãy phố ẩm thực. Thành cổ buổi sáng thật sự rất yên bình. Những đứa trẻ nô đùa nhau bên ven đường, vang lên những tiếng cười khúc khích vui tai, An Tiểu Nhã nhìn chúng, đáy mắt đều là sự ấm áp. Cô không biết đường ở đây, nhưng thành cổ cũng không lớn lắm, cô tự mình vừa đi bộ ngắm cảnh, vừa tranh thủ mua đồ nhét đầy vào balo sau lưng . Chiếc balo theo dấu chân cô càng ngày càng phồng to.Vừa vác balo nặng trịch, An Tiểu Nhã rất nhanh đã mệt bở hơi tai, ngồi vào quán nước nghỉ ngơi. Nhìn hơi khói từ gian hàng bán phở bốc lên, bụng An Tiểu Nhã sôi sùng sục, lúc này cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn sáng. Nhưng, An Tiểu Nhã nhìn đống thẻ tín dụng trên tay, xung quanh cũng không có lấy một chỗ để rút tiền, còn tiền mặt, An Tiểu Nhã đau khổ nhìn đống đồ linh tinh chất đầy trong balo. Hương thơm tỏa ra thơm nức, An Tiểu Nhã càng cảm thấy tuyệt vọng, sao lúc nãy lại không cầm nhiều tiền mặt một chút chứ.Lại nhìn tới con đường dài dằng dặc, bây giờ cô còn quay trở lại khách sạn, thể nào cũng chết vì mệt và đói mất. Còn đang thương xót cho số phận của mình, một bát phở đã đặt ở trước mặt cô.Vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng quen thuộc đã đập vào mắt "Cố Thần? Sao anh lại ở đây?" Buổi sáng vì tránh mặt anh nên mới đi dạo phố, không ngờ giờ còn ngẫu nhiên gặp. "Tôi đến thăm em, nhưng em không có ở khách sạn, ở phim trường cũng không có nên đi tìm " anh trả lời không chút giấu diếmVậy là không phải ngẫu nhiên mà là anh tìm cô. Nhưng tìm cô làm gì? An Tiểu Nhã toan hỏi, anh đã lại nói tiếp " Tôi thấy em nhìn hàng phở nãy giờ, đói thì mau ăn đi!"Sự chú ý của cô bị rời tới bát phở thơm nức, cô cũng không làm vẻ, cầm đũa, lại thấy anh nhìn mình chằm chằm , đành bỏ gắp phở xuống, quan tâm hỏi" Anh không ăn à?"!"Tôi không đủ tiền mặt, chỉ mua được một bát, tôi nghĩ hai chúng ta ăn chung một bát cũng không sao!" anh nói thản nhiên, cầm đũa lên , gắp cho cô một gắp "Nào!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương