Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 70: Vợ Chồng Son Cãi Nhau
An Tiểu Nhã không từ chối , tỏ ra thoải mái há miệng ăn , gò má nếu nhìn kĩ sẽ thấy chút ửng hồng.Cố Thần không đổi đũa,dưới ánh nhìn kì lạ của cô , gắp phở vào miệng , tán thưởng " Rất ngon!"Cô nghe anh nói, có chút kinh ngạc , bếp nhà anh toàn đầu bếp năm sao, mỗi bữa ăn không phải đều cầu kì như bày cho vua chúa, vậy mà anh lại hạ thấp mình cùng cô ăn chung một bát phở ngoài đường phố, còn khen ngon. Không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, cô rung động... Vẻ ngoài đẹp tốt thì tốt nhưng cũng có chút phiền toái, chẳng hạn như bây giờ, cô cùng anh ngồi ăn phở bò, xung quanh là một đám người vây chụp ảnh. An Tiểu Nhã căm phẫn nhìn sang Cố Thần vẫn thản nhiên ăn uống, coi người xung quanh thành không khí , gắp một gắp, thân mật đút cho cô.Thấy cô không mở miệng, Cố Thần khẽ nhíu mày "Sao thế?!" An Tiểu Nhã không lên tiếng , dùng ánh mắt ra hiệu anh ăn nhanh lên, cô thấy người đến càng lúc càng đông rồi. Hiện tại coi đội mũ, người ở đây chắc chưa nhận ra cô, anh chính là nguyên nhân dẫn đến việc bị khách vây quanh này. "Anh ăn nhanh lên!" An Tiểu Nhã không chịu được nữa, lũ người sắp dí điện thoại vào sát người cô đến nơi. Cố Thần vẫn thản nhiên, nhưng nhìn tới lũ người sắp chạm vào cô thì ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo "Tránh ra!" anh đứng dậy, thân hình cao lớn dường như che khuất bóng hình cô "Phiền nhường đường! "Anh nắm lấy tay cô, móc bừa trong túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho tiểu nhị, cũng không chờ tiền thối lại mà đưa cô đi luôn.Đám người nhìn anh đầy ngưỡng mộ, đẹp trai mà còn hào phóng như vậy. An Tiểu Nhã nhìn bộ dáng vung từ như rác kia của anh, trợn mắt. Là ai vừa nói không đủ tiền mua thêm bát nữa? Tờ tiền kia rõ ràng đủ cả chục bát rồi đấy. Hừ, đồ mặt dày, vô sỉ, phúc hắc.Thoát khỏi đám người, cũng gần về tới khách sạn, An Tiểu Nhã bực mình hất tay anh ra. Cố Thần khó hiểu "Em làm sao thế?" từ nãy đến giờ không nói với anh câu nào, mặt thì sầm sì "Đám người kia làm gì em rồi?! " Cố Thần nghĩ vậy, lo lắng cho nàng dâu nhỏ của mình, nhìn kĩ cô một lượt từ trên xuống dưới."Đám người đó thì làm gì? Còn không phải tại anh à?!" An Tiểu Nhã tức giận nói to, cô vùng vằng bỏ đi, Cố Thần bị bộ dạng tức giận của cô làm ngạc nhiên, lúc kịp phản ứng thì cô đã chạy đi."Tiểu Nhã! tôi làm gì? " đương nhiên chân dài của anh không chỉ để làm cảnh, vài bước đã kéo được cô lại , đôi mắt xanh vốn lạnh lẽo hun hút, bây giờ lại tràn ngập lo lắng. "Còn làm gì, không phải tại anh thì lũ người kia bu lại à, anh phải biết vẻ ngoài của anh ra phố sẽ gây phiền thế nào chứ, tại sao không mang khẩu trang với kính? Còn nữa , tôi bảo anh ăn nhanh sao còn cố tình ăn chậm?! Anh là đang cố tình đùa giỡn tôi phải không? ..." cô nói một tràng dài, lại không biết bộ dáng của mình giống như cô vợ nhỏ đang dạy bảo lão chồng. "Nếu muốn đùa giỡn, tôi nói anh biết, tôi không phải An Tiểu Nhã yếu đuối nhu nhược, ngoan ngoãn nghe lời anh trước kia đâu, tôi..!!" đã thay đổi rồi, vài từ cuối còn chưa nói được, anh đã cúi đầu chặn môi cô.Lành lạnh và mềm mại, xúc cảm quen thuộc khiến An Tiểu Nhã ngây ngẩn, quên phản kháng. Cố Thần thấy cô đứng im, được đà làm tới, ôm thắt lưng nhỏ dí sát cô vào người mình, bắt đầu thực hiện một nụ hôn sâu.Anh mút mát làn môi hồng căng mọng, thừa dịp cô há miệng thở dốc liền nhân cơ hội tiến lưỡi. An Tiểu Nhã lấy lại tỉnh táo, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cả người đột nhiên yếu ớt đến vô lực, cả cơ thể dường như tựa vào lực đỡ của cánh tay anh ở eo cô.Cố Thần như bị nghiện, càng hôn càng sâu, càng mãnh liệt, càng nóng bỏng , nụ hôn như trút hết nỗi nhớ bao năm qua của anh đối với cô...Thân thể càng ngày càng nóng, Cố Thần sợ mình nhịn không được sẽ "ăn "cô đành luyến tiếc rời khỏi. Môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ , mắt như có một tầng sương mù bao phủ, rực rỡ, mê ly. Khuôn mặt cô ửng hồng, kiều mị. Cố Thần bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc.An Tiểu Nhã hít thở kịch liệt, đến lúc lấy đủ khí, người mới tỉnh táo lại được. Nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt cương nghị lại ửng hồng khả nghi, cô bất giác nhớ lại những đêm tối của năm năm trước, lạnh lẽo bao phủ toàn thân.Cố Thần nhìn sắc mặt cô, biết cô nhớ đến cái gì, nhất định là vẻ ngoài của anh đã dọa tới cô."Thật xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được! " anh cúi xuống dịu dàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô "dọa tới em, làm em tức giận rồi , thật có lỗi! " anh xin lỗi , đều là bộ dáng ăn năn hối hận. "Đừng giận tôi, được không? " cô nghe câu này, cả người cứng đờ, trong tim hình như có dòng nước ấm áp chảy qua. Anh cao cao tại thượng, lại liên tục hạ mình liên tục xin lỗi cô, xin cô đừng giận anh, vậy cô còn cớ gì để giận anh?Ánh đèn flash lóe lên, An Tiểu Nhã bị chói mắt, lúc này mới nhớ ra cô và anh vẫn đang ở trên đường, người người qua lại. Vậy...cảnh ôm hôn thắm thiết vừa rồi... An Tiểu Nhã đỏ bừng mặt, cúi đầu kéo Cố Thần đi.Cố Thần biết cô xấu hổ, còn nở nụ cười tươi rói, khiến mấy người đu đường lại một phen đảo điên. Trước cửa khách sạn, xe của Cố Thần đã chờ sẵn. Đường đường là CEO một công ty lớn, bận trăm công nghìn việc , anh lại dành ra suốt một ngày dạo phố cùng cô, An Tiểu Nhã nghĩ vậy, bất giác lại cảm thấy vui vẻ."Mai tôi sẽ đến, đừng đi đâu lung tung nữa! " Cố Thần quan tâm dặn dò, trước khi đi lại quyến luyến ôm cô một lúc.Khách sạn đều là người của đoàn phim, họ đều biết quan hệ của hai người rồi nên An Tiểu Nhã cũng không sợ nữa, dè dặt một chút song cũng giang tay đáp lại cái ôm của anh. Cô phát hiện, cô lại rơi vào bể tình rồi... #haiz, dành một chút thời gian đọc lại truyện của chính mình viết, cảm thấy vô cùng có lỗi với bản thân????. Vì sao ư? Không ngại nói cho mấy cưng biết, mình đây là sắc nữ, vậy mà truyện chính mình viết, thịt lại ít đến thảm thương. Thôi thì để tránh tình trạng thiếu chất béo, sau này sẽ cố gắng bổ sung thêm ????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương