Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 76
Buổi kí hợp đồng diễn ra vô cùng thuận lợi, An Tiểu Nhã trở thành vai chính trong tác phẩm mới."Hoàng cung" hoàn thành giai đoạn hậu kì, cũng sắp sửa công chiếu. An Tiểu Nhã bận đến thời gian ăn cũng quên mất. Hạ Tử Hạo cũng vì khảo sát thị trường mà bận tối ngày, Thương Gia không đi đâu được khiến An Tiểu Nhã vô cùng áy náy. Buổi tối chính là tiệc mừng " Hoàng cung" đạt doanh thu lớn, An Tiểu Nhã quyết định dẫn Thương Gia theo.Nói là tiệc mừng, nhưng khách mời lại không phải chỉ có người trong đoàn phim. Các nhà đầu tư, phóng viên cũng đến rất nhiều. An Tiểu Nhã một thân lễ phục trắng tinh , bồng bềnh, mái tóc bạch kim dài được tỉ mỉ vấn lên cao, để lộ ra cần cổ thon dài trắng muốt. Vô cùng xinh đẹp, có thêm phần lười biếng mà ưu nhã , cao quý.Thương Gia vốn là người phương Tây thuần chủng, nước da vô cùng trắng, dáng người dùng lại cao gầy, An Tiểu Nhã đã đặc biệt phối cho cô ấy một bộ lễ phục màu đen, vừa tôn nước da và dáng người, cũng đồng thời tôn được vẻ đẹp phương Tây của cô ấy.Hai cô gái cùng nhau bước vào đại sảnh, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. An Tiểu Nhã là người của công chúng, đối với sự chú ý của đám đông đã thành thói quen. Thương Gia cũng là thiên kim tiểu thư, tiếp xúc tiệc tùng kiểu này lại càng nhiều, hai người vô cùng tự nhiên nhận ly rượu vang từ người phục vụ, vui vẻ cười nói."Hai vị quý cô thật xinh đẹp, không biết tôi có vinh dự nói chuyện cùng hai quý cô hay không? " giọng nói nam từ tính có chút lả lơi vang lên, An Tiểu Nhã nhất thời cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, quay sang quả nhiên lại gặp người quen"Tiểu Nhã!" " Wiliam!" hai giọng nói kinh ngạc đồng thời thốt lên, tiếp theo sau là một tràng cười vui vẻ. "Ôi , Tiểu Nhã, năm đó cô đột nhiên biến mất làm tôi tìm suốt một thời gian dài đấy! Cô rốt cuộc đi đâu vậy?" Wiliam bỏ đi dáng vẻ lả lơi vừa rồi, giọng nói có chút nghiêm túc. "À, cái này, như anh thấy đây , tôi ra nước ngoài lập nghiệp! " An Tiểu Nhã lấy ra một cái cớ, cười cười. Wiliam ngược lại không tin lắm, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ " Xinh đẹp hơn cả lúc trước rồi! " anh ta cảm thán, xong lại nghiêm túc nhận ra một vấn đề " Nhưng cô vốn là thiên kim của An Gia rồi, ngồi không cũng có đống tiền, cô cần gì phải lập nghiệp chứ?" lại còn biến mất không rõ tung tích như thế."À, sao tôi có thể ăn bám như anh được , phải tự lập, tự kiếm tiền rồi! " An Tiểu Nhã đắc ý lấy thêm một cái cớ, lại phát hiện lời nói có chút không đúng, sao cô lại nói thẳng Wiliam ăn bám gia đình chứ, tuy rằng đó là sự thật. An Tiểu Nhã nói thẳng nhưng cũng không làm Wiliam để tâm, sắc mặt thoáng chút ngưng trọng"Vậy..., cô gặp lại hắn chưa?" cô biết 'hắn" trong lời Wiliam chính là chỉ Cố Thần , chỉ không biết tại sao sắc mặt anh ta lại kì lạ như thế, cô thản nhiên gật đầu " Đã gặp rồi! ""Thế nào , thế nào, có phải hắn ta tức điên lên, muốn giết cô không? " Wiliam đột nhiên kích động nói.An Tiểu Nhã nhìn vẻ mặt thay đổi trong chớp mắt của Wiliam, không khỏi nổi một tầng gai ốc. Cái gì mà tức điên đến giết cô chứ " Anh đang nói gì vậy?" An Tiểu Nhã nghi ngờ hỏi Wiliam, anh ta hơi lầm bầm " Không nổi giận à, kì lạ!" An Tiểu Nhã càng cảm thấy kì lạ hơn, không phải trong 5 năm qua, Wiliam mắc bệnh gì rồi đấy chứ."Liên Tiệp!" lại một giọng nói khác vang lên. Theo tiếng nói, An Tiểu Nhã nhìn thấy một cô gái đang đi lại phía này. *ai còn nhớ không, Liên Diệp là tên Trung của WiliamLà một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, theo cách ăn mặc thì chắc là một thục nữ. Cô gái đi tới , hơi ngượng ngùng khoác lấy tay Wiliam , tươi cười nhìn cô " Chào chị Tiểu Nhã,em là Kiều Ninh, cha em là Ôn đạo diễn. Em là fan của chị, hôm nay được gặp chị, em rất vui!" An Tiểu Nhã gật đầu với cô gái, quay sang nhìn Wiliam vẫn đang lầm bầm gì đấy, khóe môi An Tiểu Nhã trực tiếp giật giật. " Vậy tôi đi trước! " An Tiểu Nhã kéo lấy Thương Gia đang đứng bên cạnh thưởng thức bánh ngọt từ nãy giờ. "Anh chàng vừa rồi là ai thế?" Thương Gia một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm ly rượu vang, vẻ cao quý vừa rồi thay thế bằng vẻ tham ăn tinh nghịch " Khá đẹp trai!" cô ấy tiếp tục nói " tất nhiên không đẹp bằng Tử Hạo , nhưng mà cậu và anh ta lại có vẻ thân thiết! " Thương Gia nói, không để ý An Tiểu Nhã đang tươi cười chào hỏi một vị đạo diễn có tiếng, đột nhiên hai mắt mở lớn, tiếng anh xen tiếng Việt lộn xộn " Ôi, không phải là anh chàng mà cậu thích đấy chứ!""..." sao mắt thẩm mỹ của cô có thể kém thế được. Wiliam ư? Không đời nào! Cô tiếp tục quay sang nói chuyện với vài người khác nữa, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười khéo léo chuyên nghiệp. Nụ cười của cô rạng rỡ bao nhiêu lọt vào mắt Huyền Cơ lại âm u bấy nhiêu. Cô ta vốn là diễn viên chính, đáng lẽ ra tâm điểm phải là cô ta, nhưng do sự kiện lần trước, phóng viên không dám đăng tin nhưng cũng biết ít nhiều, coi cô ta là trò cười, cũng không thèm phỏng vấn cô ta lấy một câu. Phim đạt được doanh thu lớn, người có công lao lớn như cô ta lại không hề được chú ý, đằng này ngay cả trên các trang mạng xã hội, các diễn đàn đều tâng bốc An Tiểu Nhã, cô ta căn bản giống như một trò hề. Cô ta biết Cố Thần đã cho người động tay động chân khiến cô ta không nhận được thêm một kịch bản tốt nào nữa, nhưng cô ta có thể làm gì? Thậm chí, bộ lễ phục trên người cô ra hiện tại cũng là đồ cho thuê, mặt mũi ảnh hậu của cô ta còn đâu nữa? Tại sao cô ta lại rớt từ hào quang xuống vũng bùn lầy thảm hại thế này? Ánh mắt Huyền Cơ từ âm u chuyển dần từ tức giận đến hận thù nhìn cô. Tất cả là tại cô, tại An Tiểu Nhã , từ khi cô trở về, danh tiếng cô ta liên tục xuống dốc, tất cả là tại cô đã cướp đi hào quang của cô ta, cướp đi Cố Thần, cướp đi cái ghế Cố phu nhân mà đáng lẽ phải thuộc về cô ta! Cô ta nhất định sẽ cướp lại từng thứ, từng thứ một. An Tiểu Nhã vẫn tán dóc vui vẻ cùng vài diễn viên nhỏ, Thương Gia tiếng Việt không tốt lắm, không nghe được gì nhiều, chỉ đành yên lặng đứng bên cạnh. "Ôi!" đột nhiên Thương Gia kêu lên, chiếc bánh ngọt và ly rượu vang đồng thời rơi xuống đất, âm thanh chói tai khiến An Tiểu Nhã đứng ngay cạnh lập tức bị giật nảy mình. "Sao thế?" cô vội quay sang hỏi Thương Gia, lại thấy ánh mắt cô ấy không hề nhìn cô, cả người còn bất động, đồng thời cả sảnh tiệc nhất thời im lặng. An Tiểu Nhã theo tầm nhìn của cô ấy nhìn ra phía cửa, liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ kia, đôi mắt xanh lục ấy lướt qua toàn bộ đại sảnh, sau đó cố định nhìn cô, khóe môi còn ẩn ẩn nụ cười dịu dàng Lúc này cô mới nghe thấy Thương Gia bên cạnh cảm thán " Đẹp trai quá!"Cố Thần tiến đến chiếc bàn nhiều nhân vật lớn nhất trong đại sảnh, ngồi xuống thì xung quanh mới lại bắt đầu ồn ào.Ôn Từ cũng ngồi trong chiếc bàn kia, cô thấy anh nói với ông ta cái gì đó, ngay lập tức Ôn Từ tươi cười, vẫy tay với cô " Tiểu Nhã, tới đây!""..." hóa ra là nhờ ông ta gọi cô?!"Mình tới bàn bạc công chuyện một lát, cậu cứ ăn uống thỏa thích đi!" An Tiểu Nhã nói với Thương Gia, mới tươi cười bước lại bàn kiaTiếng gọi của Ôn Từ thu hút lực chú ý rất lớn, trong giây lát , từng bước chân của An Tiểu Nhã đều bị mọi người chằm chằm dõi theo.Trong bàn có rất nhiều các nhà đầu tư và đạo diễn lớn, An Tiểu Nhã giữ trên môi nụ cười tươi tắn chuyên nghiệp , gật đầu coi như chào hỏi một lượt , cô vừa định ngồi xuống cạnh Ôn Từ , Cố Thần đã chủ động dịch ra thừa một chỗ. "..." An Tiểu Nhã không thể từ chối, đành ngồi xuống. Mọi người trong bàn đều là người lão làng, nhìn Cố Thần lại nhìn cô, tất nhiên cũng hiểu phong phanh, cười xuề xòa một tiếng rồi tiếp tục trò truyện. Cuộc trò chuyện công việc giữa những người đàn ông luôn là chủ đề nhàm chán nhất đối với những người phụ nữ. An Tiểu Nhã lại là cô gái duy nhất trong bàn, vừa chán lại vừa không được tự nhiên. "Không thoải mái? " giọng nói trầm ấm xen lẫn hơi thở nồng đậm quen thuộc, gần như phả vào tai cô khiến cô vô thức rụt đầu một cái. Hành động của cô khiến Cố Thần bật cười, nhất thời xung quanh lại im lặng một trận. An Tiểu Nhã lén ngẩng đầu trừng mắt anh, anh có biết anh cười một cái sẽ khiến rất nhiều người ở đây câm tạm thời đấy có biết không? Cố Thần luôn không để ý tình trạng xung quanh, chỉ là thu nụ cười lại, cúi đầu thân mật phả vào tai cô tiếp " Vợ, anh cũng thấy rất chán,vừa hay chúng ta cùng nhau đi dạo một chút!"An Tiểu Nhã muốn đẩy anh ra, nhưng lại thấy đề nghị của anh quả thực không tệ, ở đây thật sự rất chán, đi dạo còn vui hơn."Vậy bạn của em có thể đi chung không? " An Tiểu Nhã nói , ánh mắt chỉ cho anh nhìn về phía Thương Gia.Đôi mắt anh khẽ nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng " Không thể! "Nhưng An Tiểu Nhã đã không còn là cô gái nhỏ bé ngoan ngoãn nghe lời anh rồi, thấy anh không đồng ý cũng không lo lắng, ngược lại nở nụ cười mê hoặc " Vậy tiếc quá, em không thể để bạn em ở lại một mình. Chẹp, hai chúng em đành cùng nhau đi dạo vậy!"Nói xong lập tức đứng dậy , vừa định bước đi đã bị ai kia kéo lại , vẻ mặt hiện rõ vẻ không hài lòng nhưng vẫn nói " Có thể cùng đi!"#thành thật xin lỗi mọi người nhiều, nghỉ viết lâu như vậy, thành thật xin lỗi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương